Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 98 (Bình bình vô kỳ)
Lục Trường Sinh nhìn bảng thuộc tính trước mắt với vẻ mặt hết sức cổ quái.
Điểm ngộ tính đã cao tới 98 mà lại bị đánh giá là “bình bình vô kỳ”, điều này chứng tỏ số điểm tiêu chuẩn phải là 100.
Ngộ tính, Lục Trường Sinh đại khái có thể hiểu là có ý gì.
Chỉ là rốt cuộc bảng thuộc tính này có ích gì đây?
Nghĩ lại thì hắn tới thế giới này đã hơn một tháng.
Lúc mới đầu Lục Trường Sinh chỉ là kẻ ăn xin không ngừng giãy giụa trên ranh giới tử vong. Hơn một tháng trước Diệu Thủ Viên chiêu mộ học đồ trên diện rộng, Lục Trường Sinh được tuyển dựa vào khả năng của mình, cứ thế trở thành học đồ của Diệu Thủ Viên.
Diệu Thủ Viên là thế gia làm nghề y, dưới trướng có rất nhiều dược phô, trải rộng khắp thành Nam Dương.
Thậm chí tới cả mấy thành trì xung quanh thành Nam Dương cũng có dược phô của Diệu Thủ Viên.
Tuy trở thành học đồ của Diệu Thủ Viên khiến Lục Trường Sinh thấy rất mệt, cả ngày đều bận rộn không ngơi tay, nhưng ít nhất có thể đảm bảo ngày ba bữa có miếng ăn.
Chẳng qua là học đồ sẽ không nhận được một đồng tiền công nào hết.
Chỉ khi nào xuất sư hoặc chuyển tới cương vị khác tại Diệu Thủ Viên thì mới được nhận tiền công.
Nhưng từ lúc tới đây Lục Trường Sinh đã phải trải qua những ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm thế nên hắn vẫn thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ.
Có điều tới tận bây giờ giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ được bảng thuộc tính của mình.
Dường như hắn không tìm được cách để sử dụng thứ này chính xác, tới giờ bảng thuộc tính của hắn vẫn không có bất cứ thay đổi nào cả.
“Bang bang bang”
“Rời giường, rời giường.”
Tiếng quát to của quản sự vang khắp Diệu Thủ Viên.
Lục Trường Sinh mở choàng mắt, hắn vội vã rời giường rồi mặc quần áo tử tế, sau đó lại chạy một mạch tới quảng trường bên trong Diệu Thủ Viên.
Lúc này mới là giờ Mão, chỉ tầm khoảng năm giờ sáng.
Nhưng trong Diệu Thủ Viên này tất cả học đồ đều sẽ phải rời giường vào giờ Mão, sau đó là cả một ngày bận rộn đang chờ họ phía trước, mãi tới tối mịt mới thôi.
Một khắc sau tất cả học đồ đều đã có mặt tại quảng trường.
Quản sự bắt đầu điểm danh.
“Trần Chiêu, Trần Chiêu.”
Quản sự hô tên “Trần Chiêu” mấy lần liền nhưng vẫn không có ai đáp lời.
Mãi một lúc sau mới thấy một thiếu niên đến muộn, đỏ mặt nói: “Quản sự, ta... ta tới rồi.”
Quản sự liếc hắn, lạnh lùng nói: “Tên.”
“Trần Chiêu.”
“Vô cớ đi muộn, đánh mười trượng, phạt ngươi hôm nay không được ăn cơm.”
Mặt Trần Chiêu trắng bệch cả ra, sau đó bị hai tên đại hán cao to kéo sang một bên rồi quất mạnh bằng roi ngay trước mặt mọi người.
“A...”
Trần Chiêu kêu gào một cách thảm thiết khiến các học đồ khác đều không khỏi rùng mình.
Diệu Thủ Viên cái gì cũng tốt, chỉ có điều quy củ ở đây rất nghiêm khắc.
Đi muộn hay lười biếng... đều sẽ bị phạt rất nặng.
Nếu liên tục vi phạm quy tắc thậm chí sẽ bị đánh chết tươi nữa kìa.
Sau khi bị đánh tới mức thoi thóp Trần Chiêu bị kéo vào hậu viện, quảng trường rộng lớn trở lên lặng ngắt như tờ.
Quản sự đảo mắt nhìn một vòng rồi mới mở miệng nói: “Các ngươi đã tới Diệu Thủ Viên hơn một tháng, cơ thể cũng ổn định rồi, hôm nay sẽ bắt đầu chính thức luyện võ.”
“Diệu Thủ Viên chúng ta chính là y dược thế gia, từ xưa y và võ vốn không tách rời, luyện võ công cũng có thể giúp cường thân kiện thể. Muốn trở thành đại phu tốt thì không thể thiếu một cơ thể khỏe mạnh được.”
“Trong một tháng tiếp theo lão sư của đội hộ vệ Diệu Thủ Viên là lão Lưu sẽ truyền thụ võ công cho các ngươi.”
“Nhớ phải học hành chăm chỉ, có thể đây chính là cơ hội để các ngươi thay đổi vận mệnh của mình đấy!”
Quản sự thật ra là kẻ mặt lạnh tim nóng, tâm địa cũng không phải xấu xa gì cho cam.
Thậm chí hắn còn không ngại nói rõ “tầm quan trọng” của việc luyện võ cho các học đồ biết.
Sắc mặt Lục Trường Sinh khẽ đổi.
“Võ công ư?”
“Từ lâu đã nghe nói trong Diệu Thủ Viên có võ giả, đặc biệt là người của đội hộ vệ, ở đó ai cũng là võ giả hết.”
“Không ngờ học đồ như chúng ta cũng có cơ hội được học võ công?”
“Đây là cơ hội tốt, nhất định phải nắm chắc mới được...”
Cũng giống với Lục Trường Sinh, đã được Diệu Thủ Viên chiêu mộ làm học đồ thì đương nhiên không có ai là kẻ ngốc. Cả đám đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc “luyện võ”, thế nên ai nấy đều tập trung nhìn thẳng lão Lưu.
Lão Lưu đã ngoài sáu mươi, tuy tóc đã bạc nhưng sắc mặt vẫn trẻ trung, tinh thần sáng láng.
“Ha ha, vừa rồi Trương quản sự cũng đã nói rất rõ rồi, y võ không tách rời. Các ngươi chỉ cần luyện võ thật tốt thì sau này dù tới đội hộ vệ hay làm đại phu đều sẽ có rất nhiều ích lợi.”
“Được rồi, không nói nhảm nữa, trước tiên ta sẽ dạy các ngươi Đại Hà Tráng Huyết công...”
Khi lão Lưu bắt đầu diễn luyện thì các học đồ cũng nhanh nhẹn luyện theo.
Lục Trường Sinh bắt chước động tác của lão Lưu, trông cũng đâu ra đấy.
Những động tác này đều rất kỳ quặc, hơn nữa cần phải ổn định tâm tình lại mới được. Nhưng không rõ vì sao càng luyện thì tâm trạng hắn lại càng buồn bực.
Rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng hoàn thành toàn bộ động tác của Đại Hà Tráng Huyết công.
Đột nhiên mắt Lục Trường Sinh hoa hết cả lên, bảng thuộc tính bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 98 (Bình bình vô kỳ)
Đại Hà Tráng Huyết công: Chưa nhập môn
Luyện một bài Đại Hà Tráng Huyết công dường như cũng có chút tác dụng.
Dù không được lưu loát nhưng Lục Trường Sinh lại có cảm giác cơ thể mình ấm hẳn lên, hơn nữa toàn thân dường như cũng có sức hơn.
Đặc biệt là trên bảng thuộc tính cũng đã xuất hiện Đại Hà Tráng Huyết công, chỉ có điều trạng thái là chưa nhập môn mà thôi.
“Hiện giờ thể trạng của các ngươi đều rất kém, thế nên mỗi ngày chỉ có thể luyện Đại Hà Tráng Huyết công trong một canh giờ. Nhiều hơn cơ thể các ngươi sẽ không chịu nổi.”