Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)

Chương 18 - Lại Tới Chợ Đêm, Bị Ba Người Chặn Đường!

Dù sao dược liệu trong thung lũng cũng đã hái gần hết rồi.

Hết dược liệu thì phải làm sao bây giờ?

Hắn phải nghĩ ra cách kiếm tiền khác thôi.

"Ồ? Bóng người kia trông thật là quen, từ từ đã, có phải là con dê béo mà lần trước chúng ta theo đuôi rồi để tuột mất không?"

"Đúng, đúng là tiểu tử kia. Tuy đã ngụy trang rồi nhưng chút che giấu ấy há có thể thoát khỏi đôi mắt của ta?"

"Khà khà, lần trước chúng ta đã lỡ làm mất dấu, lần này nhất định không thể để cho tiểu tử này chạy thoát được!"

"Khi nãy hình như tiểu tử này lại mua một món đắt tiền trong chợ đêm đấy, không thể buông tha được."

Trong chợ đêm, có ba bóng người đang nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh với ánh mắt như loài rắn độc.

Sau đó, cả ba mau chóng theo sát Lục Trường Sinh.

Vừa đi được vài bước, Lục Trường Sinh đã lập tức cảm nhận được có vấn đề.

Rõ ràng là hắn đang bị theo dõi.

"Quả nhiên chợ đêm là nơi ngư long hỗn tạp, lần này lại bị theo dõi rồi."

Lục Trường Sinh nhận ra ba người ở phía sau.

Thế nhưng hắn không hề căng thẳng, lại càng không hoảng sợ.

Ra khỏi chợ đêm, Lục Trường Sinh quẹo qua mấy con phố, thế nhưng càng chạy lại càng đến những hẻm nhỏ tối tăm, không người.

Lục Trường Sinh đột ngột dừng bước.

Hắn ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, phía trước mặt hắn đã có một bóng người.

Lục Trường Sinh lại quay phắt lại, phía sau hắn cũng có hai người.

Hắn bị bao vây rồi!

Dù vậy, Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh, hắn điềm tĩnh hỏi: "Ba vị cản đường ta là có điều gì chỉ giáo?"

"Tiểu tử, khi nãy ngươi mua gì ở chợ đêm?"

Một gã đàn ông che mặt trong số ba người lên tiếng hỏi.

"Không có gì cả, chỉ là một quyển bí tịch võ công mà thôi, không đáng giá."

Lục Trường Sinh đáp.

"Không đáng giá? Thế nhưng ta nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi đã bỏ ra tròn một nghìn lạng bạc đấy."

"Hơn nữa, mấy tháng trước, ngươi cũng đã bỏ ra mấy trăm lạng bạc ở chợ đen này. Chà chà, thật sự là giàu nứt vách."

Con ngươi của Lục Trường Sinh co lại.

Mấy tháng trước, hắn có cảm giác mình bị theo dõi tại chợ đêm, hóa ra cũng chính là ba người này.

Nói cách khác, thật ra hắn bị ba người này theo dõi từ lần trước!

Ba người vừa nói vừa không ngừng tiếp cận Lục Trường Sinh.

"Ba vị, chúng ta không thù không oán."

"Nếu ba vị coi trọng những thứ tiền bạc trên người ta thì ta nhường cho ba vị, được chứ?"

"Trong bọc có ba nghìn lạng bạc, cho các ngươi."

Lục Trường Sinh nói xong thì chậm rãi tiến dần từng bước về phía người ở trước mặt mình.

"Ba nghìn lạng bạc?"

Mắt cả ba đều trợn lên, trong lòng lại càng hưng phấn vô cùng.

Vốn tưởng là một con dê béo nhỏ bé thôi, nào ngờ lại là dê béo to đùng!

Lần này kiếm bộn rồi!

"Mau đưa cái bọc đó ra đây."

Ba người đã không thể chờ đợi được nữa.

Lục Trường Sinh lại đang cân nhắc về cự ly.

Một bước, hai bước, ba bước...

Khi thấy người đàn ông phía trước chỉ còn cách mình chưa tới năm bước, Lục Trường Sinh nhếch miệng cười.

Hắn đột ngột ném chiếc bọc trong tay lên.

"Cho các ngươi bạc này."

Gói hàng bị vứt lên cao, tầm mắt cả ba người kia đều tập trung vào chiếc bọc đang dần rơi xuống trong không trung.

"Chính là lúc này!"

Một giây sau, mắt Lục Trường Sinh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Thuấn Sát thuật!"

Lục Trường Sinh sử dụng Thuấn Sát thuật.

Hắn ngả rạp xuống, giống y như một con báo săn trong bóng tối.

Tranh thủ thời gian khi tầm mắt của cả ba người kia đều đang dán vào bọc đồ, một bóng người đã vượt qua khoảng cách năm bước trong nháy mắt rồi xuất hiện phía trước nam tử che mặt.

"Ngươi..."

Tên che mặt rốt cục cũng nhìn thấy Lục Trường Sinh.

Đáng tiếc, hắn thậm chí còn không có cả cơ hội để rút đao.

Một luồng sáng màu trắng lóe qua, dao găm của Lục Trường Sinh nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng của tên che mặt.

"Xè xè."

Gần như không tốn chút sức lực nào, dao găm đã phá vỡ khí quản của hắn

Ngay lập tức, máu tươi bắn ra tung tóe, gã đàn ông ném đao ra, tay bịt chặt lấy cổ họng nhưng chẳng thể nào ngăn cản được máu chảy.

Một tiếng "bịch" vang lên.

Bọc đồ rơi xuống đất, cùng lúc đó, tên che mặt kia cũng ngã xuống.

"Mỗi thế thôi à?"

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu.

Quá yếu.

Tên đàn ông che mặt này còn không cản nổi một chiêu của Lục Trường Sinh.

Giết hắn chẳng khác nào giết một con gà cả!

"Lão Tam!"

Hai tên che mặt còn lại nhìn thấy đồng bọn ngã vào vũng máu thì đỏ ngầu mắt, cơ mặt cũng méo mó.

"Chết tiệt, ta muốn chém ngươi thành trăm mảnh!"

Bọn chúng gào thét lên.

Có điều dù trông thì phẫn nộ đấy, thế nhưng cả hai đều không hề xông về phía trước, ngược lại, bước chân của chúng còn dần nhích ra sau.

Cái gọi là báo thù cho đồng bạn cũng chỉ là để phô trương thanh thế mà thôi.

Chúng thấy Lục Trường Sinh cắt đứt cuống họng của đồng bạn chỉ trong chớp mắt, cách ra tay còn vừa nhanh vừa chính xác lại tàn nhẫn, trông cực kỳ đơn giản.

Rõ ràng đây là cao thủ!

Bọn chúng chặn đường tính toán giết một cao thủ như vậy chẳng phải là đi tìm cái chết hay sao?

Có điều Lục Trường Sinh cũng không tính toán buông tha hai kẻ này.

Lúc trước, hắn cẩn thận như vậy là bởi vì không hề biết thực lực của chúng.

Nhưng bây giờ vừa ra tay đã phát hiện ra thực lực của ba người này đều rất bình thường, nếu vậy, tất nhiên hắn sẽ không khách khí.

Cách để đối xử với kẻ địch tất nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc rồi!

"Vèo"

Lục Trường Sinh nhún người nhảy lên một cái, mỗi bước dài tới vài trượng, chỉ mấy lần là đuổi kịp hai người kia.

Thấy không thể trốn đi đâu được nữa, sự hung ác trong cốt tủy của chúng cũng bị kích thích, chúng xoay người, giơ tay cầm đao chém về phía Lục Trường Sinh.

"Chết đi!"

Hai kẻ này vừa ra tay đã lập tức vây kín hai phía trái phải của Lục Trường Sinh, rõ ràng là chúng vẫn thường xuyên bắt tay với nhau nên mới phối hợp thành thạo như vậy.

Vào lúc này, chỉ có thể lùi lại.

Tuy nhiên, một khi đã lùi lại thì sẽ phải đối mặt với những đợt tấn công như mưa rền gió dữ của họ.

Bình Luận (0)
Comment