Chỉ thấy thứ trong tay Hạ Vũ có phần giống như một viên đá quý to bằng ngón tay cái của hắn. Trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Thứ này, được gọi là Thâm uyên chi hạch.
Không dám chậm trễ, Hạ Vũ liền cất đi Thâm uyên chi hạch mà chạy thẳng về phía khách sạn lớn ở bên kia đường, cách chỗ của hắn chỉ tầm 100m đổ lại. Mà một đoạn đường này, Hạ Vũ có thể nói là đi vô cùng yên bình. Chỉ có hai con tang thi lảng vảng trên đường cuối cùng cũng bị hắn yên lặng xử lý.
Rốt cuộc, khi đi đến trước cửa khách sạn, hắn liền nhẹ nhàng đem cửa kính đẩy ra. Đối diện với con tang thi bảo vệ đang đánh tới kia, hắn cũng là không chút do dự dùng dao găm kết liễu nó. Động tác vô cùng thuần thục mà thả nhẹ bước chân từ thang lầu đi lên lầu 1.
Khách sạn này phải nói là vô cùng lớn, ít nhất cũng có thể đánh giá trên 4 sao. Vì thế, theo suy đoán của hắn, số người có thể ở đây có lẽ là cũng sẽ không nhiều. Khi tiếng bước chân của hắn vang lên trên cầu thang, chỉ thấy từ đầu hành lang bên kia liền có một đầu tang thi nhào về phía hắn. Cuối cùng liền cũng bị hắn một chiêu giết chết.
"Rống..."
Vì vậy, thời gian kế tiếp, Hạ Vũ liền dùng để dọn dẹp tang thi ở lầu 1, tổng cộng có 4 con tang thi, tất cả đều bị hắn giết hết. Kế tiếp, sau khi xem đến căn phòng số 102 bởi vì không có người ở nên cũng không có xuất hiện tang thi hay dơ bẩn, Hạ Vũ liền trực tiếp phá cửa mà vào. Sau đó lại xê dịch tủ quần áo đem cửa chặn lại.
Căn phòng này cũng có tầm khoảng mấy mươi mét vuông, quét dọn vô cùng sạch sẽ. Bao gồm một trương giường lớn, tủ sách, nhà vệ sinh,... mọi thứ đều có đầy đủ, không thua kém gì phòng ở bình thường của các gia đình trung lưu.
Cuối cùng, Hạ Vũ cũng có thể đem nước suối từ trong không gian đổ ra rồi bắt đầu tắm rửa một chút. Sau khi xác định bản thân không còn có mùi hay dính thứ gì kỳ lạ, hắn mới có thể thở hắt một hơi mà bước ra ngoài. Chuẩn bị cho sự tiến hóa của bản thân.
Cầm lấy một cái ly sạch trên kệ, sau khi dùng khăn giấy lau xong, Hạ Vũ liền bắt đầu đem 20 hạt Tử Vong Chi Mầm lấy ra. Theo trong ký ức của hắn, nhân loại đã từng sử dụng Tử Vong Chi Mầm nhiều nhất đó chính là Xung Điền Tư Nguyệt, dường như là tận 15 viên thì phải.
Mà bây giờ, hắn không dám dùng mạng của mình để đặt cược quá lớn nên chỉ quyết định sử dụng 20 viên mà thôi. Dù sao hắn cũng là tu sĩ a, có lẽ sức chịu đựng sẽ cao hơn người bình thường...đi?
Vì vậy, Hạ Vũ liền không chút do dự nắm lấy đầu của Tử Vong Chi Mầm rồi nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái. Theo sau đó, chỉ thấy vỏ của Tử Vong Chi Mầm bỗng dưng lại vỡ ra. Một thứ chất lỏng màu xanh đặc sệt óng ánh tỏa ra mùi thơm ngào ngạt cũng đi theo chảy ra.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ không có người tin được. Bên trong cơ thể của tang thi cư nhiên lại còn sẽ có loại đồ vật như thế này.
Sau khi đem 20 viên Tử Vong Chi Mầm đều đổ vào, đợi khi xác định không có dị biến nào xảy ra. Hạ Vũ mới nheo mắt mà đem chúng uống hết. Mặc dù thứ chất lỏng này uống vào có vị ngọt như đường nhưng đối với hắn mà nói, đây căn bản chính là độc dược! Đậu móa, quá cmn khó uống. Là kẻ nào tạo ra vậy a, uống vào cũng không sợ bị tiểu đường hay sao...
Mà ở bên trong không gian giám sát, Tần Tranh vốn dĩ là đang ăn kẹo liền không nhịn được mà hắc xì một cái. Sau đó mới tiếp tục chuyên ngành của mình.
Đương nhiên, chuyện này Hạ Vũ căn bản là không biết đến. Sau khi uống xong, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như là đang thuế biến đi. Ngứa, từ tận sâu trong xương cốt bắt đầu truyền ra cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Liên tục phát ra âm thanh "rốp rốp" như đang bị đập nát ra.
Lúc này, trong não hải của Hạ Vũ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ. Đau, quá đau, từ khắp mọi ngỏ ngách trên cơ thể đều đau. Mỗi một tế bào trên cơ thể hắn giống như đều đang được đổi mới cũng như tái tạo lại. Đau đớn khiến người ta giống như muốn phát điên lên mà mất đi lý trí.
"Rống..."
Không...
Đầu càng ngày càng đau, dây thần kinh của hắn giống như cũng đều tê liệt dần. Hạ Vũ chỉ cảm nhận thấy nhân trí của mình đang dần dần bị ăn mòn đi, đầu óc mơ mơ màng màng giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Thế nhưng, khi nghe đến âm thanh mà bản thân mình phát ra, Hạ Vũ liền không khỏi lạnh người.
Hắn không cam tâm... Hắn không cam tâm...
Lúc này, chưa bao giờ sự hận thù trong hắn lại dâng trào như vậy. Gương mặt của ba kẻ đó đang dần dần xuất hiện bên trong lý trí ít ỏi của hắn. Giống như đem hắn từ bên trong bùn lầy kéo ra. Hắn phải sống, phải trả thù!!!!
**Truyện vẫn sẽ tiếp tục ra a. Bởi vì ta ăn mềm không ăn cứng, được bạn kia xin lỗi vài câu liền mềm lòng. Huhuhu... Cũng không phải là ta muốn a...(/ω\)