Nhìn thấy trước cửa đứng một người chính là Hạ Vũ. Bạch Tiểu Mễ liền không khỏi kinh ngạc nói ra:"Hạ Vũ...sao anh lại đến đây a?"
Mặc dù đã kết hôn được mấy năm, nhưng bởi vì tình cảnh không thích hợp. Huyết Cơ, Ân Sương, Giang Thuần cùng với Hạ Di Di cứ một ngày đánh, hai ngày nháo nên Hạ Vũ liền không thể không đem Bạch Tiểu Mễ - cô gái thiện lương ngốc nghếch này cho chuyển ra ngoài. Lo sợ cô có ngày nằm không cũng trúng đạn.
"Làm sao? Nhìn thấy anh em không vui sao?" Nhíu mày, Hạ Vũ liền vờ như không vui mà xụ mặt lại. Hắn biết, cô nhất định sẽ lập tức cuống quýt lên mà mở cửa ra.
Đúng như Hạ Vũ suy đoán, Bạch Tiểu Mễ quả thật là nhanh chóng đem cửa mở ra để Hạ Vũ bước vào. Khi nhìn thấy hắn cởi ra áo vest, cô liền vội vàng tiến tới nhận lấy nó mà nhỏ giọng nói:"Không phải a. Em chỉ là hơi bất ngờ mà thôi."
Đối diện với sự chu đáo dịu dàng này của Bạch Tiểu Mễ, Hạ Vũ là vô cùng hưởng thụ. Nhìn đi, sau một ngày lao lực ở công ty cùng đám văn kiện đấu trí đấu dũng thì khi trở về ít ra cũng phải có một cái hiền thê như vậy a.
Ai như đám "phu nhân" ở nhà của hắn. Hắn chỉ vừa bước vào cửa liền lập tức đem hắn vây lại, giành tới giành lui như muốn đem hắn chẻ thành mấy phần.
Nếu bây giờ có người cho Hạ Vũ một cơ hội, hắn nhất định sẽ không bao giờ lấy nhiều vợ như vậy nữa. Thật sự!
Đương nhiên, đối với tao ngộ của Hạ Vũ, Bạch Tiểu Mễ cũng là biết đến. Vì thế cô mới hỏi hắn vì sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến thăm cô.
Lười biếng mà dang tay ngồi trên sô pha, Hạ Vũ liền hơi híp mắt đánh giá căn phòng to lớn này:"Tiểu Bảo đâu?"
Đang rót cho Hạ Vũ một tách trà, Bạch Tiểu Mễ cũng không nâng đầu liền dịu dàng trả lời:"Sáng nay cha mẹ đã qua rước tiểu Bảo đi rồi."
Mà nghe câu trả lời này của cô, Hạ Vũ cũng khẽ nhướng mày. Lão cha của hắn rước tiểu Bảo đi rồi sao a? Nếu hắn nhớ không lầm thì hôm nay là tết hoa đăng thì phải, chẳng lẽ nếu hắn không tới. Cô cứ như vậy liền ở nhà một mình đón trăng?
"Hạ Vũ, đây là bánh dẻo a. Còn có bánh nướng nữa. Đều không bỏ đường quá nhiều..." Nhìn thấy Hạ Vũ cứ nhìn chằm chằm mình, Bạch Tiểu Mễ liền ngượng ngùng chạy vào bếp đem đĩa bánh mà bản thân vừa làm lấy ra.
Xem đến mấy cái bánh méo mó cũng không tính là xinh đẹp này. Hạ Vũ liền không nói gì mà đưa một cái bánh lên miệng rồi cắn một miếng. Dưới đôi mắt sáng lấp lánh như con chó nhỏ chờ được khích lệ của cô, hắn liền chau mày mà gật đầu:"Ngon lắm. Nhưng là..."
Chẳng lẽ bản thân làm không ngon sao? Nhìn đến đôi mày đang nhíu lại của Hạ Vũ, Bạch Tiểu Mễ liền vô cùng thất vọng về bản thân mình. Cô đúng là ngu ngốc thật a. Trong mấy năm qua, hoa đăng nào cô cũng tập làm bánh này cả. Nhưng không ngờ, lần đầu tiên được hắn nếm thử thì lại làm cho hắn thất vọng rồi.
Đối diện với gương mặt ỉu xìu này của cô, Hạ Vũ cũng liền không trêu chọc cô nữa mà đem miếng bánh đặt về trên đĩa. Từ từ đứng dậy, ở bên tai của cô nói khẽ:"Mặc dù bánh rất ngon, nhưng anh lại càng thích ăn em hơn."
Cũng không đợi Bạch Tiểu Mễ kịp phản ứng lại, Hạ Vũ đã trực tiếp luồn tay đem cô bế lên. Khiến cho cô không khỏi nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hai tay cũng theo phản xạ mà quấn lấy cổ hắn. Gương mặt cũng đã hồng thấu mà như chim nhỏ nép vào người. Rúc đầu vào trong lòng ngực rắn chắc của hắn.
Từng bước một đi lên lầu, Hạ Vũ liền đá văng cửa phòng mà đem cô đặt xuống giường. Mặc dù đã sinh một đứa con nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn cùng với trước kia không khác là bao. Chỉ là mái tóc cũng đã dài phủ vai, gương mặt cùng cơ thể đều mang theo vẻ thành thục cùng mị hoặc chỉ phụ nhân mới có được.
Nhưng cố tình, cô lại có một đôi mắt đẹp ngây thơ trong sáng cùng với một gương mặt dịu dàng như nữ sinh cao trung. Tiên minh đối lập như vậy lại càng khiến Hạ Vũ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Vì thế, hắn liền lập tức đem Bạch Tiểu Mễ giam cầm dưới thân mà cúi đầu ngậm lấy vành tai ửng đỏ của nàng. Giọng nói nhiễm lấy một tia tình dục mà nói ra:"Ngoan, gọi ta anh hai?"
Hạ Vũ còn nhớ, ban nãy khi đi ngang qua văn phòng của mấy nam nhân viên trong công ty của mình. Hắn có nghe thấy bọn họ nói về một bộ động tác phiến ( khụ khụ) khá nổi tiếng hiện nay. Dường như nam chính là anh trai của nữ chính. Vì thế, hắn liền quyết định thử xem một lần sắm vai nhân vật.
"Anh...anh hai..." Gọi ra hai từ này, Bạch Tiểu Mễ liền là ngượng đến cổ đều đỏ ửng. Thế nhưng, cô căn bản là không nỡ từ chối hắn.
"Ừm, Tiểu Mễ rất ngoan."
Vừa lòng mà tà tà nói ra, Hạ Vũ liền bắt đầu ở trên cổ, sườn mặt, xương quai xanh của Bạch Tiểu Mễ gặm cắn đi lên. Sau đó lại ở trên đôi môi đầy đặn của cô trằn trọc trong giây lát. Câu lấy lưỡi của cô, hắn liền đem nó mút lấy. Đem tất cả dưỡng khí cùng mật ngọt của cô đều bá đạo chiếm lấy hết.
"Anh...anh hai..." Vô lực mà đẩy đẩy vai của Hạ Vũ, ánh mắt của Bạch Tiểu Mễ liền trở nên mơ màng, vô ý thức mà gọi ra. Thế nhưng, như vậy lại càng khiến cho Hạ Vũ thêm hưng phấn mà đưa tay xé ra chiếc váy của cô. Ngay cả nịt ngực cũng không thoát khỏi số phận.
**Hôm qua ta suốt đêm cày yêu quái của Nhật, tìm exp cho phó bản nên hôm nay mệt quá, ngủ quên trong lớp. (´∀`)♡ Và chương truyện này là do sư phụ ta ngồi cạnh viết dùm a. Ta chỉ edit sơ lại thôi.
**Hắn chê ta viết sắc gì mà chính hắn đều không có cảm giác ( hừ hừ...), đọc buồn ngủ vl ( vân vân và mây mây...). Và cuối cùng, hắn nói là vài chương H kế tiếp hắn sẽ viết a~ ( cái này ta thích nè...) ♡(<code>ω</code>)♡
**Còn có, trung thu vui vẻ nhé các tình yêu. (。’▽’。)♡