"Hạ Vũ."
Vừa bước vào trong lớp học, Hạ Vũ liền nhanh chóng cảm thấy được bầu không khí yên tĩnh như tờ ở đây. Nhất là khi thanh âm quen thuộc này vang lên, Hạ Vũ cũng liền lập tức nâng mắt nhìn về cuối lớp.
Hôm nay, cuối cùng hai con hàng là Phong Nhạc và Dạ Ly Lạc này cuối cùng cũng đã đi học rồi. Mà lúc này đây, Phong Nhạc đang gác một chân lên trên bàn học mà phất tay gọi hắn. Còn Dạ Ly Lạc liền giống như...một cái tức phụ mà đấm bóp chân cho Phong Nhạc, trên gương mặt cũng là vẻ tươi cười nịnh nọt.
Nhìn thấy việc này, khóe miệng của Hạ Vũ liền co rút một chút. Theo trí nhớ của hắn, dường như người nằm trên là Dạ Ly Lạc...đi? Có gì đó sai sai ở đây thì phải.
Nhưng bởi vì thiết lập nhân vật của hắn là một cái nam thần cao lãnh, cho nên cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể banh mặt mà lạnh nhạt gật đầu xem như chào hỏi. Sau đó, hắn mới lạnh nhạt ngồi xuống bàn, không một tiếng động mà cách ly hai con hàng này.
"Hạ Vũ, Hạ Vũ, tất cả là nhờ cậu a. Cuối cùng thì A Nhạc cũng đồng ý tha thứ cho tôi rồi. Thật sự là rất nhờ lời cảnh tỉnh kia của cậu."
Đối với sự lạnh lùng của Hạ Vũ, cả hai người đều hoàn toàn không để ý tới. Nhất là Dạ Ly Lạc, vừa nhìn thấy Hạ Vũ, cậu liền vội vội vàng vàng mà chân thành nói lời cảm ơn. Nếu không nhờ có hắn, cậu bây giờ có khi vẫn còn nằm ở góc nào đó mà mượn rượu giải sầu rồi.
Dưới sự chân thành này của Dạ Ly Lạc, cuối cùng, Hạ Vũ cũng liền không đè nén nổi lòng hiếu kỳ nữa mà hỏi ra một câu hỏi khiến cho cả hai đương sự đều lập tức cứng đờ. Mà những người xung quanh vốn đang lẳng lặng quan sát nãy giờ thì cũng lập tức vảnh tai lên nghe ngóng. Trong lòng liên tục tán thưởng Hạ Vũ đúng là hỏi quá hay.
"Trong hai cậu, là ai trên ai dưới? Không đúng, là ai trong ai ngoài? Ừ, nói rõ hơn thì là, ai công ai thụ?"
Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt nghiêm túc kia của Hạ Vũ, Dạ Ly Lạc liền lập tức cảm thấy vô cùng cảm động. Hắn đúng là anh em tốt của cậu a, cư nhiên còn lo lắng cậu bị Phong Nhạc đảo chính mà phải nằm dưới. Vì thế, Dạ Ly Lạc liền vô cùng tự hào mà khẳng định.
"Đừng lo a. Tôi đương nhiên là công rồi."
"Khụ khụ. Im miệng đi. Bộ sáng giờ mày chưa ăn cơm sao? Đấm không có sức gì cả..."
"Được được, mày nói gì cũng đúng hết."
Nghe thấy lời này của Dạ Ly Lạc, Phong Nhạc lúc này chỉ hận không thể đem miệng của cậu ta dán lại. Nói lớn tiếng như vậy để làm gì a, đúng là tên ngốc mà.
Nhưng là, một chuyện ngoài dự liệu của Hạ Vũ lại lập tức xảy ra. Mặc dù bị Phong Nhạc vỗ một cái, nhưng Dạ Ly Lạc không những không tức giận mà còn gật đầu thừa nhận. Khiến cho Phong Nhạc càng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Vì vậy, Hạ Vũ liền vô duyên vô cớ trở thành một cái bóng đèn cản trở người khác. Cho nên nói, hắn là đến trường để làm gì? Là để bị cưỡng ép nhét cho một đống thức ăn cho chó? Hoặc là ngồi xem người ta tú ân ái hay sao?
"Bảo bối."
Trong lúc Hạ Vũ đang ăn thức ăn đến no căng thì âm thanh cưng chiều này cũng liền vang lên, khiến cho hắn lập tức nâng mắt mà nhìn nàng. Chỉ còn kém lệ nóng lưng tròng mà thôi. Đến đúng lúc lắm a, hắn liền không cần ăn cẩu lương của người khác nữa.
"Đi thôi, bảo bối."
Lúc này, Huyết Cơ đang mặc đồng phục mà tựa lưng vào cửa lớp, bắt chéo chân rồi hướng về phía hắn mà ngoắc ngoắc tay, khí thế đại lão cũng lập tức triển lộ ra bên ngoài. Giống như một cái bá đạo tổng tài bên trong mấy bộ phim ngôn tình, vừa ngầu lại vừa suất khí.
Mà nhìn thấy Huyết Cơ, Phong Nhạc cùng Dạ Ly Lạc liền lập tức xù lông mà đồng thời chắn trước mặt Hạ Vũ, giống như gà mẹ bảo vệ con vậy. Không muốn cho hắn bị cái bình hoa này câu đi.
"Hạ Vũ còn có tác nghiệp chưa làm xong, cũng không giống cô như vậy rảnh rỗi, suốt ngày ăn không ngồi rồi đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy. Cho nên, muốn đi đâu thì cô tự mình đi đi."
Bị hành động này của bọn họ chọc cười đến, Hạ Vũ liền không khỏi bật cười một tiếng, khiến cho những sinh viên khác trong lớp này cũng đều đồng loạt hoa si ( mê trai). Nhưng là, việc này khi rơi vào trong mắt của Huyết Cơ liền là một loại ý nghĩa khác.
Chẳng lẽ, hai cái tên nam nhân này cũng là kẻ mơ ước sắc đẹp của bảo bối nhà nàng? Nếu thật là như vậy, nàng chẳng lẽ không những phải lo ngăn chặn nữ nhân kia mà còn phải ngăn chặn cả nam nhân nữa hay sao? Không được, bảo bối là của nàng.
"Của ta."
Vì thế, Huyết Cơ liền không chút do dự mà tiến đến bên cạnh của hai cái "gà mẹ" này. Đưa tay liền đem Hạ Vũ ôm vào trong lòng của mình mà bá đạo nói ra.
Thấy vậy, Phong Nhạc cùng Dạ Ly Lạc cũng liền nhanh chóng dùng sức của chín trâu mười hổ, khó khăn đem Hạ Vũ kéo ngược trở về. Ngay sau đó, Phong Nhạc cũng lập tức trừng mắt mà nhìn nàng.
"Thẩm Diễm, cô tốt nhất đừng tới làm phiền Hạ Vũ nữa. Hắn là hắn, có chỗ nào là của cô kia chứ?"
Mà nghe thấy lời này, Huyết Cơ cũng lập tức nhíu mày rồi nhìn cậu, dường như là đang suy tư gì đó. Mà Hạ Vũ cũng là mi mắt giật giật, tại sao hắn cảm thấy cốt truyện đang diễn ra này sao lại giống như mấy tình tiết cẩu huyết bị gia đình cấm cản gì gì đó vậy?
Không chậm trễ một giây nào, Huyết Cơ liền đem Hạ Vũ từ trong tay của Phong Nhạc và Dạ Ly Lạc ôm về một cách nhẹ nhàng. Trước ánh mắt phun lửa của hai con hàng kia, nàng liền không chút do dự mà đem hắn đẩy ngồi xuống bàn rồi hôn lên. Khiến cho những người xung quanh đều đồng loạt há hốc mà nhìn.
"Mỗi một chỗ trên người của hắn, đều là của ta."
Vì vậy, trong khi Phong Nhạc và Dạ Ly Lạc vẫn còn chưa kịp phản ứng lại. Huyết Cơ đã toàn thắng mà đem phần thưởng là Hạ_bảo bối_Vũ thành công mang đi.
Mà cũng ngay lúc này, ở phía trên tòa nhà cũ đã giải thể phía sau trường học. Có một người đang thư thả mà ngồi trên lan can cửa sổ, nơi đã bị phủ xuống sự cũ kỹ với những vết rạn nứt, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Theo một cơn gió lướt qua, người này phảng phất như lại vô cùng hứng thú mà cảm khái. Ngôn ngữ đang nói mặc dù là tiếng của Kinh Hạ, nhưng dường như lại có chút láy và cứng ngắc không rõ ràng.
"Mùi vị thơm thật. Mỹ vị a, chờ ta đến để thưởng thức ngươi đi."
Lại theo một cơn gió, bóng dáng của người này cũng lập tức biến mất giữa không trung, không còn nhìn thấy tăm hơi.
**Cảm ơn bạn hilam0.12 đã ủng hộ LT cho Nhóc nhé.
**Sẵn đây thì mong mọi người thông cảm cho Nhóc một chút, hiện tại thì số "phần thưởng trợ giúp" của mọi người gửi tới Nhóc thật sự là rất nhiều. Nhóc cũng thật sự là rất cảm ơn, rất muốn gõ thật nhiều chương để tỏ lòng biết ơn này.
**Nhưng là, Nhóc thật sự là rất rất bận luôn. Bởi vì Nhóc là sinh viên chuyên ngành + lớp trưởng nên tác nghiệp của Nhóc thường sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều. Siêu to siêu khổng lồ luôn.
**Nên trong một ngày, nếu tranh thủ hết thời gian rảnh thì Nhóc sẽ chỉ có thể gõ được khoảng 2-3 chương mà thôi. Nên nếu Nhóc có bạo chương không kịp thì mong mọi người thông cảm cho nhé.