Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 15

Xe ngựa chạy loạng choạng, xuyên qua trường nhai không một bóng người giữa màn đêm sâu thẳm, Trần Tinh vẫn còn nghĩ đến lời Phùng Thiên Dật, trong lòng như đay rối, chính tay Vũ Văn Tân treo cổ phụ mẫu cậu, đến cùng là tại sao! Trần gia là sư môn của gã! Phụ thân năm đó đối xử với gã còn chưa đủ tốt ư?

"Ngươi cũng không hoàn toàn ơ hờ với cừu hận, có đúng không?" Giọng nói âm u lạnh lẽo của Phùng Thiên Dật như còn văng vẳng bên tai.

Trần Tinh nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, cúi đầu, ngón cái và ngón trỏ không ngừng day ấn đường mình.

Hạng Thuật giục ngựa trên trường nhai, băng qua phố lớn Hàm Quang Môn, tiếng gõ mõ cầm canh xa dần, gió bất chợt nổi lên.

Hạng Thuật tức khắc ngẩng đầu, một bóng đen mơ hồ cực nhạt vọt ra từ khóm cây bên đường, vút qua tường cao.

Hạng Thuật nhướng mày, gần như quay đầu ngựa ngay lúc đó, quát: "Jia!"

Chiến mã vòng lại, nhằm về xe ngựa đang chạy tới trường nhai Hàm Quang Môn, chỉ thấy bóng đen nọ phản chiếu lên mặt tường, rồi bắn nhanh về phía xe ngựa, Hạng Thuật quát to một tiếng: "Xuống xe!"

Phu xe định thần quan sát, không thấy bóng đen kia đâu, Hạng Thuật cầm kiếm vọt tới, sợ đụng trúng ngựa, tức khắc lộn một vòng, vứt xuống bên đường, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bóng đen nọ đã tới trước xe, hai tay cầm một thanh trường đao đen nhánh, tùy ý chém ngang về phía xe ngựa.

"Xẹt", tiếng đao ảnh như gọt giấy, phu xe lập tức đầu một nơi thân một nẻo, xe ngựa cũng bị chém ngang thành hai đoạn, nửa đoạn trên bay chếch lên, văng ra ngoài một trượng, khi người ngồi trong xe sắp sửa cũng bị chém đứt thì ——

Trần Tinh đang gục mình lên đầu gối phiền muộn, bỗng nhiên sau lưng có một cơn gió lạnh thổi tới.

Trần Tinh: "?"

Trần Tinh ngồi thẳng, dòm ngó xung quanh, sao xe ngựa biến thành xe đẩy mất rồi?

Trong thời gian ngắn, Hạng Thuật rời khỏi ngựa, đạp một cước lên xe, phi thân lướt qua bên người Trần Tinh. Trần Tinh không thấy rõ nên tưởng Hạng Thuật lại đột nhiên lên cơn dại, quay về chém xe ngựa thành hai khúc, nhất thời hồn phi phách tán, la lên: "Ngươi bệnh hả!"

Bóng đen kia "viu" một tiếng vọt vào vách tường, Hạng Thuật đâm kiếm, sau đó đao ảnh đen nhánh kia lại thành hình, chém từ trong tường, Hạng Thuật lập tức ngửa người, lưỡi đao xẹt qua mặt cách chưa tới một tấc, mang theo một luồng hàn ý.

Trần Tinh cuống quýt xuống xe, Hạng Thuật la lên: "Mau giúp!"

"Giúp cái gì?" Trần Tinh không hiểu ra sao, đứng trên đường, nhìn từ góc cậu, Hạng Thuật chỉ đang chém loạn lên mặt tường mà thôi.

"Đại Thiền Vu?" Trần Tinh nói, "Ngươi không sao chứ? Ngươi ... có phải bất cẩn đá chân trúng càng xe không?"

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh vừa xuống xe, bóng đen kia lập tức bỏ lơ Hạng Thuật, "xẹt" một tiếng hòa vào mặt đất, lao nhanh về phía Trần Tinh, Hạng Thuật xoay người đuổi theo, quát: "Ánh sáng!"

Giờ thì Trần Tinh thấy rồi, lập tức điều động Tâm Đăng, bạch quang lóe lên, thoáng chốc thắp sáng khu vực quanh người, có ánh sáng, bóng đen nọ tức thì biến mất không còn tăm hơi. Ánh sáng Tâm Đăng chiếu sáng thi thể phu xe nằm bên đường, Trần Tinh nhìn xong thì nhất thời kinh ngạc!

"Đây là cái gì?!" Trần Tinh lập tức lùi ra sau.

"Ta nên hỏi ngươi mới phải." Hạng Thuật lạnh lùng nói, chợt quát: "Sau lưng! Lại tới!"

Trần Tinh xoay người mau chóng, Hạng Thuật sải bước thật dài, cầm kiếm chặn trước người Trần Tinh, Trần Tinh bật thốt: "Yêu quái!" tiếp đó thúc đẩy Tâm Đăng, vũ khí trong tay Hạng Thuật thình lình sáng lên, bóng đen kia dường như chần chờ mấy giây, rồi vẫn vọt tới hai người như trước. Song tốc độ Hạng Thuật nhanh hơn nó nhiều, nháy mắt đã cầm kiếm ghim bóng đen trên đất, cái bóng phun thành một màn sương đen, lui ra sau, xoay tròn tại chỗ, tuôn ra từng trận âm phong.

Hạng Thuật ngăn Trần Tinh, không cho cậu tiến lên, Trần Tinh đứng sau Hạng Thuật ló đầu ra, kinh hồn táng đảm nhìn thoáng qua: "Đây đây đây ... đây là yêu quái gì? Không phải Vạn Pháp Quy Tịch rồi ư?! Sao Trường An lại có yêu?!"

Hai người nhìn chằm chằm bóng đen kia, trông có vẻ bóng đen kia khá kiêng dè Trần Tinh, chậm chạp lui về sau.

Hạng Thuật: "Ngươi không phải thầy trừ tà sao? Mau bắt yêu!"

Quang mang Tâm Đăng trong tay Trần Tinh sáng lên mấy lần, tìm cách trục xuất bóng đen kia đi, nó cứ vòng đi vòng lại ngoài phạm vi ánh sáng, tạm thời không dám tùy tiện tới gần.

"Ta không biết!" Trần Tinh không hề tự giác, cứ vậy mà nói, "Ngoài phát sáng, pháp thuật khác đều dùng không được!"

Hạng Thuật nhất thời bị Trần Tinh chọc tức tới mức hai mắt biến đen, ngươi không biết bắt yêu, thì hù dọa nó đi cũng được cơ mà, nói ra làm gì? Giờ thì ngay cả yêu quái này cũng biết!

Quả nhiên sau một khắc, bóng đen kia bắt đầu biến ảo, kéo dài, phóng ra mặt đất một luồng gió xoáy kêu vù vù, trong gió lốc xuất hiện một thân ảnh toàn thân mặc giáp nặng.

Phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, thị vệ tuần thành tới đây.

Hạng Thuật quyết định nhanh chóng, khóa cổ tay Trần Tinh, kéo cậu ra sau, Trần Tinh không kịp suy xét đã bị Hạng Thuật kéo cho cả người bay lên. Hạng Thuật hai bước chạy lên vách tường cập bên, va vào ngực Trần Tinh, ôm trọn cậu.

Trong gió lốc, một võ sĩ yêu quái mặc giáp đen thành hình, rít gào đuổi sang đây, khi một kiếm sắp đâm thẳng vào lưng Hạng Thuật, Trần Tinh dù trăm vội cũng nâng tay, tay trái ôm eo Hạng Thuật, tay phải luồn từ bên hông, trong tay bắn ra một luồng chớp.

Thoáng chốc, Trần Tinh thình lình trông thấy mũ giáp của yêu quái nọ ... hình như, có chút quen quen.

Võ sĩ giáp đen giận dữ gầm lên, lại ngã xuống từ trên tường. Hạng Thuật đổi cách ôm, vững vàng ôm ngang Trần Tinh, đạp một bước lên tường cao, lướt qua tường viện phủ đệ bên cạnh, lần thứ hai mang Trần Tinh bay lên, xuyên qua phủ đệ kia, trên đỉnh nhà, hai người cùng nhau trượt xuống từ đỉnh ngói.

Qua tường, rồi lại lên đỉnh, thoắt cái đã qua hai hộ nhân gia, Trần Tinh mới ý thức được rằng, Hạng Thuật đây là muốn chạy trốn!

Trần Tinh: "Cứ vậy mà chạy hả?"

Hạng Thuật giận không chỗ phát tiết, bực bội nói: "Bằng không thì?!"

Trần Tinh được Hạng Thuật nửa ôm, hai người cách nhau rất gần, Hạng Thuật trung khí dồi dào, vừa rống một cái làm Trần Tinh suýt nữa điếc luôn, vội hỏi: "Ta không có ý đó, quái vật kia ..."

Gương mặt Hạng Thuật trở nên u ám, phút chốc đã mang Trần Tinh rời khỏi phố chính, ở đây cách hoàng cung không xa, tường cao gần hai trượng đối với Hạng Thuật như giẫm trên đất bằng, chưa đầy một nén nhang, hai người đã vào hoa viên. Trần Tinh đáp xuống đất miễn cưỡng đứng vững, váng đầu hoa mắt, định quay đầu xác nhận xem bóng đen kia có còn đuổi theo không, Hạng Thuật đã dã man chộp cánh tay Trần Tinh, gần như là lôi cậu về tẩm điện.

Trong điện, sáu tên thái giám đang chờ hầu hạ, Hạng Thuật trầm giọng: "Thắp toàn bộ đèn cho ta."

Nửa đêm, đèn đuốc trong tẩm điện sáng bừng, Hạng Thuật phẩy tay, ra hiệu cho tất cả ra ngoài.

Trần Tinh chưa thôi hoảng hồn, ngồi xuống tìm trà uống: "Quái vật kia là cái bóng ..."

Còn chưa nói xong, Trần Tinh đã bị Hạng Thuật tóm chặt, nước trà nhất thời giội cả người.

Trần Tinh: "!!!"

Mắt Hạng Thuật toát ra thần sắc nguy hiểm, kéo Trần Tinh từ bàn tới cạnh cột, ấn cậu lên cột, Trần Tinh giãy giụa không ngừng, mặt trướng tới đỏ bừng.

"Ngươi tới chỗ đám người Hán kia làm gì!" Hạng Thuật thấp giọng, gần như là gầm với Trần Tinh, "Uổng công ta thực sự tin chuyện hoang đường của ngươi!"

Trần Tinh kích động vùng vẫy, hai tay túm cổ tay Hạng Thuật, thế nhưng cánh tay hắn như đúc bằng sắt, không tài nào lay chuyển được. Hơi thở phẫn nộ của Hạng Thuật cách cậu quá gần, cả người tản ra lệ khí gần như nóng nảy, Trần Tinh bị nhấc lên lưng chừng, hai mắt đối diện với Hạng Thuật, hết cách đành phải tàn nhẫn ra chiêu "liêu âm cước", thúc đầu gối vào hạ bộ Hạng Thuật.

Chiêu này không những tạo thành thương tổn khó nói cho đối thủ, mà còn dễ chọc điên người ta, song Trần Tinh lại một lần nữa phán sai thực lực của Hạng Thuật, Hạng Thuật búng ngón tay trái vào trúng huyệt dương lăng tuyền dưới gối Trần Tinh, làm Trần Tinh tức khắc tê hết nửa người dưới.

Trần Tinh thở hổn hển hồi lâu mới bình thường trở lại, ngơ ngác nhìn Hạng Thuật.

"Ta chính là người Hán," Trần Tinh rốt cục bùng nổ, cả giận, "Đi nơi nào cần ngươi quản chắc?!"

Hạng Thuật quát: "Đám người kia đang mưu nghịch! Ngươi muốn chết lắm sao!"

Trần Tinh nhất thời rùng mình, làm sao ngươi biết?!

Lúc nói chuyện, Hạng Thuật đã rút kiếm nhanh như chớp, Trần Tinh ngồi bệt dưới đất, vội lui về sau, nhưng Hạng Thuật đã chỉ trường kiếm vào cổ họng cậu, nhìn từ trên cao, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi không phải thầy trừ tà gì hết, ngươi đang nói dối! Giải thích rõ ràng cho ta, gạt ta thêm câu nào, ta lập tức gϊếŧ mạng chó ngươi!"

Trần Tinh thở không ngừng, yết hầu bị lưỡi kiếm lạnh băng kề lên, ngửa đầu nhìn Hạng Thuật, nhất thời bộn bề cảm xúc, đủ thứ việc phức tạp ập tới chỉ trong một đêm.

"Ngươi không tin, động thủ là được." Trần Tinh nuốt mọi thương tâm khổ sở, quật cường nói, "Tới đi! Gϊếŧ ta đi!"

Nhớ tới lời Phùng Thiên Dật đã nói trước đó, cái chết của phụ mẫu, sự phản bội của Vũ Văn Tân, Trần Tinh rốt cuộc nhịn hết nổi, nước mắt rơi xuống.

Hạng Thuật: "......"

Hạng Thuật hoàn toàn không ngờ Trần Tinh sẽ bật khóc, khẽ nâng kiếm, ù ù cạc cạc mà quan sát Trần Tinh, Trần Tinh cả giọng: "Ta muốn tạo phản đó! Ta muốn báo thù cho cha nương đó! Ngươi nói đúng, tất cả là gạt ngươi!"

"Câm miệng!" Hạng Thuật quát, sợ giọng Trần Tinh dẫn người tới, trong cung tai mắt đông đảo, dù làm Đại Thiền Vu, mưu nghịch cũng bị kiêng dè cực lớn.

Trần Tinh bùng nổ cảm xúc chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thế thôi, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cùng Hạng Thuật trấn định nhìn nhau.

"Ai phái ngươi tới? Ngươi không sợ cả nhà bị sao trảm ư?!" Hạng Thuật cuối cùng cũng tiếp nhận cách nói này, nhưng nghĩ kĩ, dường như càng có nhiều chỗ không hợp lý.

Trần Tinh lau nước mắt, nói: "Tự mình muốn tới, ta sợ gì bị sao trảm cả nhà? Người trong nhà chết hết từ lâu rồi!"

Hạng Thuật nghe vậy thì ngẩn ra, trái lại thu kiếm, tiến lên từng bước, nhìn vào mắt Trần Tinh, bỗng nhiên mang theo chút đồng tình, muốn đưa tay kéo Trần Tinh đứng dậy, cổ tay vừa động, Trần Tinh lại tưởng Hạng Thuật muốn đánh cậu, bèn sợ hãi lui ra sau tránh.

Hai người đối diện một hồi, Trần Tinh không nói gì, né Hạng Thuật, chậm chạp bò lên giường, nằm đưa lưng về phía hắn.

Vì vậy Hạng Thuật tự thay y phục, ngồi lên giường chủ, mặt mày tản ra lệ khí, thi thoảng lại nhìn Trần Tinh.

"Thích khách còn tới nữa không?" Trần Tinh xoay mặt vào tường, dời đề tài.

"Cái này phải hỏi ngươi." Hạng Thuật lạnh lùng nói.

Trần Tinh: "Phu xe có phải chết rồi không?"

"Ngươi nói coi?" Hạng Thuật tức giận đáp.

Trần Tinh: "......"

Vì sao Hạng Thuật tới đón cậu hồi cung, trên đường lại đột nhiên đụng phải một tên thích khách như thế? Thân phận gã là gì? Mũ giáp sắt đen kia ... luôn có cảm giác đã thấy ở đâu rồi. Cơ mà ngay cả Hạng Thuật cũng biết Phùng gia mưu đồ tạo phản? Đầu Trần Tinh đau và choáng chịu không thấu, nói: "Lỡ đèn tắt thì sao?"

Hạng Thuật hiếm khi đáp tròn câu: "Đây là chỗ của ta, dám đuổi theo nữa ta gϊếŧ nó luôn."

Trần Tinh mệt đến mức không biết mình thiếp đi lúc nào, cậu mơ thấy một đại yêu quái ở trong thân thể Hạng Thuật, trên trường nhai tối đen, Hạng Thuật xông ra ôm cậu. Trong lúc hai người vượt nóc băng tường, đại yêu quái trong cơ thể Hạng Thuật lại xuất hiện, dùng vô số xúc tu đen kịt quấn lấy hai người, Trần Tinh giãy giụa không ngừng, song lại bị bóp chặt yết hầu.

Hai mắt bừng mở, một đêm trôi qua, không xảy ra chuyện gì, mặt trời nhô cao, ở phòng tiếp khách ngoài bình phong ngồi đầy thiếu niên vừa chớm mười sáu mười bảy tuổi.

Hạng Thuật mặc áo đơn, đứng trước gương, thái giám hầu hạ hắn mặc Hồ phục, lúc vòng ra, chúng thiếu niên tỏ ra ngoan hiền, đồng thanh mở miệng: "Đại Thiền Vu."

"Đại Thiền Vu ..."

Đại Thiền Vu Đại Thiền Vu Đại Thiền Vu ...

Trần Tinh ngái ngủ bò dậy, thay y phục, lạnh lùng nhìn Hạng Thuật dùng điểm tâm ở đại sảnh. Các thiếu niên mỹ mạo chen đầy sảnh, Vũ Văn Tân cũng tới, ngồi một góc trong sảnh, hâm mộ nhìn thiếu niên lang tộc Tiên Ti rót nước cho Hạng Thuật.

Hạng Thuật liếc Trần Tinh, Trần Tinh ngoảnh mặt, không buồn phản ứng hắn, lúc nghiêng đầu thì chợt nhận ra cả sảnh đang nhìn cậu.

Trên bàn đặt một lá thư, trên đó viết tên Trần Tinh. Trần Tinh mở mắt nhìn, phát hiện nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng, không ngờ là chữ của Phù Kiên, đường đường hoàng đế mà lại có nhã hứng, hẹn Trần Tinh sáng dậy thì tới Thái Hưng điện trò chuyện.

"Hôm nay Đại Thiền Vu có muốn đi dạo thành Trường An không?" Một thiếu niên hỏi.

Hạng Thuật không đáp câu nào, dùng điểm tâm xong thì bắt đầu uống trà.

Một thiếu niên khác lại nói: "Hay đến khu săn bắn đi?"

"Phải đó phải đó." Mọi người lập tức hiểu ý, Vũ Văn Tân nói: "Nghe nói thuật cưỡi ngựa bắn cung của Đại Thiền Vu xuất sắc, thiên hạ không ai bằng, thật muốn chiêm ngưỡng phong thái ấy."

Hạng Thuật tỏ ra suy tư, thiếu niên chủ động hầu hạ kia dựa sát vào, mỉm cười muốn thì thầm với Hạng Thuật, Hạng Thuật toan ấn đầu hắn đẩy ra, Trần Tinh lại đột nhiên ngẩng đầu.

"Đại Thiền Vu," Trần Tinh nói, "Bệ hạ truyền ta, vậy lát nữa ta qua đó một chuyến."

Hạng Thuật không đẩy thiếu niên kia, thiếu niên nói được một nửa, thoáng nhìn Trần Tinh vòng ra từ sau bình phong, lộ ra vẻ mặt ngập tràn địch ý.

Tên này là ai?! Sao lại ở trong phòng Đại Thiền Vu? Tối qua có phải họ qua đêm cùng nhau không?

Trần Tinh gần như có thể đoán được sự điên cuồng gào thét sâu trong lòng họ thông qua nét mặt, khóe miệng co giật, ta lại chẳng định cướp Đại Thiền Vu của các ngươi, các ngươi thích chó điên này thì thích đi, mắc mớ gì tới ta, tiện đà cất thư, không chờ Hạng Thuật trả lời đã trực tiếp đi Thái Hưng điện yết kiến Phù Kiên.

Trước khi đi, Trần Tinh liếc nhìn Vũ Văn Tân bằng ánh mắt phức tạp, Vũ Văn Tân hồn nhiên không nhận ra, vẫn còn bày ra nụ cười ôn hòa với Hạng Thuật.

Trần Tinh kiềm nén xúc động muốn tiến tới đấm một quyền lên mặt Vũ Văn Tân, nếu mình động thủ thật, chỉ có nước ăn không hết gói đem đi(*), trông cái điệu của Hạng Thuật, kiểu gì mà chịu che chở cho cậu — huống chi chuyện còn chưa tra rõ, lỡ đâu vì kích động cậu gia nhập, Phùng Thiên Dật dối gạt cậu thì sao?

(*) Không gánh nổi hậu quả

Phụ mẫu đã chết nhiều năm, luôn có cơ hội để cậu tra ra chân tướng, không cần nhất thời nóng vội. Nhưng nếu đúng như lời Phùng Thiên Dật thì sao?

Người cũng chết rồi, báo thù thì giúp được bao nhiêu? Gϊếŧ Vũ Văn Tân, cha nương và nãi nãi cũng không thể sống lại ... Trần Tinh băng qua ngự hoa viên, thở dài đầy tâm sự, chỉ thấy người trên thế gian này phức tạp làm sao. Hồi trước sư phụ cũng bảo, lòng người còn hiểm ác hơn cả yêu quái, hiện giờ Trần Tinh đã cảm nhận được đôi chút rồi.

Thái Hưng điện ở ngay trong ngự hoa viên, chính là thư phòng của Phù Kiên, xuân đến cỏ mọc oanh bay, vây quanh một tiểu lâu thanh lịch, tầm nhìn bao quát, hơi thở mùa xuân tươi mát, như quang ảnh dạt dào trên màn che. Trần Tinh đứng bên ngoài ngự thư phòng, Thác Bạt Diễm đang giữ cửa cho Phù Kiên.

Thác Bạt Diễm thấp giọng: "Đợi ta làm nhiệm vụ xong sẽ tới tìm ngươi."

Trần Tinh định hàn huyên vài câu, Thác Bạt Diễm lại ra hiệu, bảo cậu vào rồi nói sau.

Ba mặt đặt giá sách cao một trượng, thẻ tre, sách quyển, sách cuộn chia thành nhiều loại, được đánh số theo Thiên Can Địa Chi. Ở giữa là Phù Kiên với dáng người oai hùng, đang ngồi thẳng trên tháp.

Sau lưng gã, một trái một phải treo hai lá cờ, một tấm thêu Bạch Hổ, tấm còn lại thêu Sô Ngu.

Chờ đã, đây là pháp bảo thời Tấn? Trần Tinh nheo mắt, nhớ tới cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu trong sách cổ, Bạch Hổ hưng binh, Sô Ngu thôi binh, pháp bảo lợi hại như vậy lại ở trong tay Phù Kiên! Chỉ tiếc sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, hai lá cờ đã không còn tác dụng, nhưng phải tìm cơ hội xin Phù Kiên mới được, bằng không tương lai xảy ra chuyện gì thì khó mà nói.

Phù Kiên đang trò chuyện với một văn sĩ tao nhã ngồi bên cạnh, bên dưới bày chỉnh tề hai mươi tư cái bàn con, dùng cho các đại thần vương công tới đây thảo luận chính sự cùng nhận ý kiến của đế quân.

"Đến đúng lúc lắm." Phù Kiên vừa thấy Trần Tinh tới liền vẫy tay, nói, "Lại đây, để Tử Dạ gặp ngươi."

Trần Tinh toan tiến lên bái Phù Kiên, Phù Kiên lại bảo: "Không cần lạy, xưa giờ trước mặt trẫm, người đọc sách luôn được miễn lễ."

Dù nhìn ra Phù Kiên đã biểu hiện thân thiết hết mực, nhưng vẫn mang theo cảm giác uy nghiêm không cho phép nghi ngờ, khác hoàn toàn với dáng vẻ nói chuyện cùng Hạng Thuật đêm hôm đó.

Cũng nhận ra rằng, Phù Kiên cố gắng giả vờ thân quen với "người đọc sách", song chỉ đối với Hạng Thuật, mới thực sự là thân thuộc.

Văn sĩ tên "Tử Dạ" kia cười nói: "Thiên vương bảo sao thì là vậy, hắn đã bảo không cần lạy, ngươi cứ mặc ý càn rỡ."

Trần Tinh mỉm cười, Phù Kiên trầm giọng: "Đây là Vương Tử Dạ, Ngự Sử trung thừa của trẫm."

Tuy Ngự Sử trung thừa chỉ là quan tam phẩm, nhưng là người giữ trật tự đủ loại quan lại, hạch tấu quan viên triều chính, trực tiếp thực hiện trách nhiệm với Phù Kiên, đồng nghĩa chuyên trách công văn cho Phù Kiên, những việc hiếu lễ, liêm khiết trong triều, khâu phê duyệt cuối cùng đều phải thông qua quan viên dưới trướng do người tên Vương Tử Dạ này lãnh đạo, là một chức quan nắm quyền trong tay.

Trần Tinh thưa một tiếng "Vương đại nhân", Vương Tử Dạ cười tủm tỉm đánh giá Trần Tinh, hỏi vài câu về gia thế cậu, dường như đang xác nhận thân phận không làm giả.

"Không ngờ Trần tiên sinh vẫn còn hậu nhân," Vương Tử Dạ cảm khái, "Thật tốt quá, thật là tốt quá!"

Lúc Trần Tinh lễ phép đáp lại từng câu, không hiểu sao cứ cảm thấy Vương Tử Dạ có chút kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên sau khi xuống núi, cậu sinh ra cảm giác bất an đứng ngồi không yên trước mặt một người xa lạ.

Ánh mắt đó như nhìn thấu cậu, Trần Tinh không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ lần đầu gặp mặt, Phù Kiên đã muốn cho mình làm quan? Hơn nữa làm sao đám các ngươi, tên nào nắm bắt thông tin nhanh thế?

Ngoại trừ Hạng Thuật, chỉ có Vũ Văn Tân biết thân thế cậu, không ngờ tin này đã lan truyền trong Vị Ương cung nhanh tới vậy, mới qua một ngày mà Phùng gia đã hay, hiện giờ ngay cả Phù Kiên cũng biết đầu đuôi, sau lưng nhất định có không ít người đang nghị luận về cậu.

Bình Luận (0)
Comment