Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 61

Trần Tinh: “Đợi đã, sao lại có rồng ở đây? Ngươi là ai? Ngươi là nữ chủ của tiền trang Đông Triết… sao ngươi lại ở đây?”

Ôn Triết: “Đúng! Ta là đương gia của tiền trang Đông Triết… không phải, con rồng này, phu quân! Phu quân!”

Phùng Thiên Quân: “Gì mà phu quân? Ngươi đừng có mà gọi bậy!”

Ôn Triết bước tới trước mặt con giao kia, thì thào: “Ta nhớ rồi… đại nhân Thi Hợi kêu ta làm ăn ở đây, dùng Lạc Hồn chung lấy đi Địa hồn của bách tính, luyện hóa xác phu quân, đợi Phù Kiên đánh qua Trường Giang thì thả phu quân ta ra giết hoàng đế, trong ngoài phối hợp với Phù Kiên. Cách đây không lâu, thình lình xuất hiện một tên trừ tà… Thầy trừ tà! Là các ngươi!”

Trần Tinh nói với vẻ ngạc nhiên: “Phải! Ta là thầy trừ tà! Phùng đại ca! Chúng ta tới trừ yêu mà! Mau bắt lấy ả!”

Ôn Triết lập tức hét lên, sử dụng Lạc Hồn chung, Phùng Thiên Quân cũng kịp thời nhớ ra, bèn vung Sâm La Vạn Tượng, đang định lao lên trước thì biển hoa lại bùng lên ầm ầm, sau đó phấn hoa Ly Hồn bay khắp trời.

Trần Tinh: “Hắt xì!”

Phùng Thiên Quân: “Ha… hắt chì!”

Ôn Triết: “Chì!”

Tiêu Sơn: “Xì!”

Mọi người: “????”

Ôn Triết lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhìn Lạc Hồn chung trong tay mà lầm bầm: “Ta cầm thứ này để làm gì?”

Trần Tinh: “Ý? Đây là đâu?”

Tiêu Sơn: “?”

Phùng Thiên Quân: “Ôn Triết? Sao ngươi lại ở đây? Mau sang đây! Đằng sau có yêu quái kìa!”

Ôn Triết đột nhiên kích động: “Đây là phu quân của ta! Vì tru diệt ác giao phu quân ta mới bị xà độc ăn mòn toàn thân, biến thành hình dạng này! Không được giết chàng!”

Trần Tinh: “Ồ? Tại sao? Chờ đã, chúng ta đến đây trừ yêu mà? Sao ta nhớ mình xuống giếng…”

“Đại nhân Thi Hợi đâu?” Ôn Triết hoảng sợ, “Đại nhân! Ngài đâu rồi?”

Phùng Thiên Quân gầm lên: “Thi Hợi! Các ngươi hại chết đại ca của ta! Nạp mạng đi!”

Mọi người lập tức nhớ ra tất cả, Ôn Triết biến sắc, hét lên: “Chịu chết đi!”

Phùng Thiên Quân lại vung Sâm La đao, Sâm La Vạn Tượng phát động, biển hoa Ly Hồn bắn ra ánh sáng tứ phía, lần thứ ba thả ra phấn hoa.

Trần Tinh: “Hắt xì!”

Phùng Thiên Quân: “Hắt chì!”

Ôn Triết: “Ách xì!”

Tiêu Sơn: “Xì!”

Mọi người: “……….”

Trần Tinh: “???”

Trần Tinh cảm thấy váng đầu não trướng, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, tiếp theo, Hạng Thuật chật vật lao ra từ sau cột đá, hét lên: “Nghe ta! Đừng thở! Coi chừng phấn hoa! Giành lấy pháp khí trong tay ả! Phùng Thiên Quân thu đao của ngươi lại!”

Hạng Thuật hét xong những lời này thì cũng kiệt sức, hắn chật vật quỳ một gối cạnh pháp trận, chống trọng kiếm xuống đất. Phùng Thiên Quân nghe lời thu Sâm La đao lại, lao tới bằng tay không, Trần Tinh nói: “Tính làm gì vậy?”

Phùng Thiên Quân: “Không biết, cứ nghe hắn!”

Ôn Triết cả giận: “Các ngươi là bọn ăn cướp! Tại sao lại muốn cướp pháp bảo của ta! Pháp bảo, Lạc Hồn chung… phải rồi! Ta…”

Tiêu Sơn rú lên một tiếng, lao ra đằng trước, đồng thời giơ vuốt, Ôn Triết né không kịp bị vuốt kia bổ trúng cổ tay, Lạc Hồn chung văng ra, Trần Tinh lẹ làng gọn nhẹ dùng móc câu móc lấy Lạc Hồn chung, kéo nó về phía mình cầm chắc trong tay.

Phùng Thiên Quân đúng lúc lao tới đè Ôn Triết xuống, kề chủy thủ lên cổ ả, Ôn Triết giãy giụa, phẫn nộ thét lên: “Buông!”

Trần Tinh: “Giờ làm gì? Chúng ta tới cướp pháp bảo này à? Ớ, đây không phải Lạc Hồn chung sao? Ta nhớ rồi! Đúng đúng đúng! Mau giao ra đây!”

Hạng Thuật: “Mau! Thanh tẩy pháp bảo! Còn ngây ra làm gì?”

Trần Tinh lùi ra sau, cầm Lạc Hồn chung, bắt đầu dùng sức mạnh Tâm Đăng thanh tẩy pháp bảo này, Tâm Đăng lấp lánh chạy dọc theo kinh mạch trên tay, rót mạnh vào Lạc Hồn chung.

“May mà ngươi không bị hoa Ly Hồn…” Trần Tinh cười nói với Hạng Thuật.

“Mau làm!” Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật đồng thanh quát cậu.

Trần Tinh huy động pháp lực của mình, oán khí trên Lạc Hồn chung tức khắc bùng nổ, thân chuông lóe lên bạch quang.

“Thu!” Trần Tinh lùi ra sau từng bước, tay phải rung Lạc Hồn chung, “ding” – tiếng chuông vang lên, bươm bướm phát sáng bay cuồn cuộn ngợp trời như dòng sông của những vì sao, tất cả đều nhập vào Lạc Hồn chung!

“Rồi sao nữa?” Trần Tinh nói, “Giờ phải đi lên, thả hết bướm ra… Hạng Thuật! Hạng Thuật!”

Hạng Thuật ngã xuống đất rơi vào hôn mê.

Những con bướm phát sáng bay đi, trận Phược Long mất đi nguồn năng lượng dần trở nên xám xịt, thế rồi một tiếng “vụt” vang lên, triệt để biến mất.

“Ngươi… ngươi là Bạt?!” Phùng Thiên Quân nhìn thấy khuôn mặt Ôn Triết trong cự ly gần, hai mắt ả từ từ biến đục, cuối cùng mới vỡ lẽ vì sao mỗi lần vị đương gia này xuất hiện đều mang theo mùi hương nực nồng! Chính vì để che giấu mùi xác thối trên người mình!

“Ha ha, ha ha ha ha…” Ôn Triết bị Phùng Thiên Quân kiềm chặt, mặt mày dữ tợn, ả đột nhiên cười một tràng đầy quái dị, ngay khi pháp trận mất đi pháp lực, cự giao thối rữa kia thình lình mở mắt, ngẩng đầu, nhằm về phía Phùng Thiên Quân và Ôn Triết.

“Phùng đại ca! Coi chừng đằng sau!” Trần Tinh la lên.

Giao long thức tỉnh, thình lình chuyển động! Nó cuốn theo oán khí đen quét về phía Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn và Trần Tinh cùng xông lên trước, giao long nọ đột nhiên quật đuôi vào vách động nổ cái rầm, Phùng Thiên Quân bị đâm văng ngang ra ngoài!

Tiêu Sơn nhảy lên không, xoay người, vung Thương Khung Nhất Liệt! Giao long nọ cũng bay lên trời, vụt qua cột đá chống đỡ hang động với tộc độ nhanh chóng, nó nâng vuốt lên, cứng đối cứng với Thương Khung Nhất Liệt của Tiêu Sơn, vuốt rồng vỡ nát tuôn trào máu đen, nhưng cơ thể khổng lồ của giao long lại linh hoạt tránh được đòn chấn động này, nó vòng qua cột đá, quật đuôi đánh Tiêu Sơn văng ngược xuống đất!

Đòn vuốt của Tiêu Sơn chưa dứt hẳn nên chém đứt cả cột đá, cả hang động chấn động liên hồi, đá lũ lượt rớt xuống.

Tiêu Sơn hét lên, ngã trên đống đá vụn, nó chật vật đứng dậy muốn tái chiến, đúng lúc này Trần Tinh nhào tới từ bên cạnh kéo nó đi.

Phùng Thiên Quân quát: “Hang động sắp sập rồi! Đi mau!”

“Ai cũng đừng hòng thoát…” Giọng nói thê lương xen lẫn điên cuồng của Ôn Triết vang lên, “Đây sẽ là nơi táng thân của các ngươi!”

Trần Tinh kéo Tiêu Sơn, cùng Phùng Thiên Quân xông tới chỗ Hạng Thuật.

“Hạng Thuật! Hạng Thuật!” Trần Tinh lo lắng gọi hắn.

Hạng Thuật nhắm nghiền hai mắt, Phùng Thiên Quân buộc lòng phải rút đao, quát: “Chỉ có thể làm lại lần nữa! Trần Tinh! Cái thứ lớn xác này ăn phấn hoa Ly Hồn không?”

Trần Tinh: “Ta không biết! Nó tới kìa! Hạng Thuật! Ngươi cử động được không? Mau đứng dậy!”

Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, đặt lên ngực Hạng Thuật.

Giao long nọ bay quằn quại trên không, sau khi thoát ra Ôn Triết đứng trên đầu rồng, ả bám vào chiếc sừng gãy của giao long, cùng nó lao vụt xuống nơi bốn người họ đang đứng! Nó lao xuống với khí thế sấm vang chớp giật, đồng thời há cái miệng khổng lồ của mình, khói độc xanh lục cũng từ đó phun ra, chỉ chút nữa thôi là nuốt chửng cả bốn người họ cùng lúc —

Hạng Thuật đang nằm trên đất thình lình mở mắt, một đường kiếm xẹt qua, thân kiếm đột nhiên kêu lạch cạch biến thành vòng sáng, “vù” một tiếng chống lại giao long! Dưới chấn động từ lực lượng hùng mạnh ấy, oán khí bùng nổ giữa bình địa, tại điểm một người một rồng đối đầu nhau, dường như bên người Hạng Thuật xuất hiện hư ảnh của một con quang long đang gầm thét với thanh giao nọ.

Màng tai Trần Tinh chịu chấn động mạnh khiến cậu suýt tí nữa hộc máu, cùng lúc ấy Hạng Thuật kéo thanh trường kiếm của mình một cách nước chảy mây trôi, đạp ra sau lấy thế, đứng dậy, xoay vai sang ngang, kiếm trong tay bỗng biến thành một sợi dây thừng phát sáng, hắn xoay người và vung dây, quát: “Cút!”

Bóng dây thừng giăng đầy trời, lập tức cuốn lấy thanh giao nọ, Ôn Triết biến sắc, hốt hoảng la lên: “Đây là thứ gì?! Thuật Luật Không!”

Thanh giao bị dây thừng biến ra từ Bất Động Như Sơn quấn chặt, nó vùng vẫy không ngừng, sau đó đâm vào nóc động!

“Sơn động sắp sập rồi!”

Từng tảng đá lớn rơi xuống, Tiêu Sơn thét dài, vung Thương Khung Nhất Liệt chém đá tảng sắp rớt trúng mọi người thành từng mảnh vỡ nát, Trần Tinh nói: “Lên trên thôi! Đừng đánh nhau ở đây nữa!”

Ôn Triết không nói gì, ả điều khiển thanh giao kéo theo dây thừng biến ra từ Bất Động Như Sơn đâm vỡ vách động, khiến cho kiến trúc cũng như gỗ vụn nối với đỉnh hang cùng nhau sập xuống, tiếp theo là tiếng rồng gầm cao vút trời.

Đêm trăng sáng, trong tòa thành tại quận Cối Kê, tường thành phía Tây bỗng dưng đổ sụp, kéo theo cả một con đường trũng xuống đất. Một con thanh giao lao ra khỏi mặt đất bay lượn trên không!

Hạng Thuật ôm Trần Tinh xông lên từ mặt đất, nối tiếp là Tiêu Sơn bắn ra như tên, vọt lên mái nhà. Phùng Thiên Quân nhảy vọt mấy bước, xông ra đường lớn.

Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, thanh giao nọ bay lượn vòng dưới ánh trăng sáng, nó há mồm phun ra làn khói độc dày đặc.

“Đợi không kịp nữa,” Ôn Triết cất giọng lạnh lùng, “chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay ta sẽ báo thù cho phu quân!”

“Phu quân ngươi không phải là con rồng ngươi đang cưỡi à?” Phùng Thiên Quân cầm Sâm La Vạn Tượng, quát, “Có chết đâu! Ngươi báo thù gì đấy?”

“Ngươi đỡ chưa?” Trần Tinh nói với vẻ khó tin, “Nhưng ta… vẫn chưa thả hồn ra khỏi Lạc Hồn chung nữa!”

Hạng Thuật cau chặt mày, sức lực đã hoàn toàn khôi phục, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn sang Trần Tinh.

“Ngươi có thể giúp ta đối phó con giao kia không?” Hạng Thuật chỉ hỏi nhiêu đó.

Trần Tinh gật đầu, đáp: “Trước tiên hãy cho ta chút thời gian, bảo vệ ta thi pháp, bằng không nó cứ đụng đâu cũng nổi điên thì không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.”

“Thầy trừ tà mau tập hợp!” Hạng Thuật hét lên, “Bảo vệ Trần Tinh!”

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn phóng xuống từ mái nhà, mặc kệ con giao long kia mà trông chừng cho Trần Tinh, Hạng Thuật chắn giữa Trần Tinh và giao long, cầm trọng kiếm, một tay chỉ lên trời đêm.

Trần Tinh đọc thầm chú văn, giơ cao Lạc Hồn chung, hy vọng những chú pháp cậu học được ở sư môn sẽ có tác dụng.

Ánh sáng Tâm Đăng không ngừng gia tăng, Hạng Thuật dường như cảm ứng được, Bất Động Như Sơn bùng phát cường quang, chín phù văn trên thân kiếm lần lượt bùng lên ngọn lửa trắng.

“Nghịch chuyển!” Trần Tinh quát lớn.

Ngay sau đó, Lạc Hồn chung kêu ‘ding’, tiếng chuông vang vọng khắp bầu trời! Hàng nghìn vạn bươm bướm phát sáng bỗng chốc tuôn ra từ miệng chuông, hướng lên trời, bùng phát một cách chấn động, tản ra khắp thành, sau đó bay về phía Đan Dương, quận Ngô, Kiến Khang, v.v… như biển ánh sáng quét ngang đất trời.

Hơn mười vạn bươm bướm, cũng là hơn mười vạn nhân hồn ồ ạt bay về với chủ nhân của mình, gây nên cảnh tượng ngoạn mục vô cùng.

Trong thành Cối Kê, nhiều người lần lượt tỉnh dậy, bướm nhập vào trán những bệnh nhân mắc ôn dịch, tiếp đó bệnh nhân bừng tỉnh, nhao nhao ra khỏi nhà.

“Thầy trừ tà nối giáo cho giặc,” Ôn Triết bay giữa trời cất giọng lạnh lùng, “hôm nay diệt bằng sạch các ngươi!”

Sau khi sử dụng Lạc Hồn chung, tâm mạch của Trần Tinh thình lình chịu đau đớn, suýt nữa thở không nổi, giống cái ngày mà cậu thanh tẩy Tranh cổ, nếu muốn xua tan oán khí được luyện hóa trong thời gian dài trên pháp bảo, chỉ dựa vào Tâm Đăng trong linh hồn sẽ khiến tâm mạch cậu bị thương nghiêm trọng.

“Ta không sao.” Trần Tinh ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Hạng Thuật, cưỡng ép nuốt một ngụm máu xuống, nói, “Phải nghĩ cách diệt con giao này.”

Hạng Thuật: “Để đó cho ta, hai ngươi bảo vệ Trần Tinh, tìm một nơi an toàn đợi đi.”

“Xảy ra chuyện gì!” Ngô Kỳ bị đánh thức, cùng thuộc hạ vội vàng chạy ra, “Đó là yêu quái gì? Có phải rồng không?!”

Giao long vọt vào thành Cối Kê, phun khói độc, bách tính trên đường hớt hải trốn chạy, chỉ cần bị khói độc kia dính vào người liền ngã xuống chết ngay. Trần Tinh phẫn nộ quát: “Nhằm vào ta đây này! Ôn Triết!”

“Phu quân ta từng bảo vệ hàng nghìn hàng vạn bách tính khắp đại địa Thần Châu này,” giọng Ôn Triết vang vọng khắp trời, mang theo oán hận, “lại bị các ngươi coi như yêu tà, thế thì trần gian này giữ lại có tác dụng gì?”

“Mang y đi.” Hạng Thuật nói với Ngô Kỳ.

Trần Tinh: “Đợi đã! Quận thú! Lập tức sơ tán bách tình trong thành! Dẫn họ rời khỏi đây trước!”

Hạng Thuật phi thân lên mái nhà, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn mỗi người tìm một nơi cao để leo lên, giao long lợi dụng lợi thế biết bay của mình, lại thêm kiêng dè bản lĩnh của Hạng Thuật nên cứ không hạ độ cao, thầy trừ tà lại không bay được, không còn cách đối phó với nó, nên đành mang cung tên ra bắn lên trời.

Ngô Kỳ sai người hỗ trợ sơ tán bách tính, đưa Trần Tinh lên một nơi cao của phủ quận thú. Trần Tinh bước nhanh đến trước lan can, không biết Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đã đi đâu mà chỉ thấy mỗi Hạng Thuật nhảy từ mái nhà này đến mái nhà khác hòng đuổi theo giao long.

Trần Tinh bám vào lan can, thở hổn hển, văn sĩ bên cạnh Ngô Kỳ hỏi han: “Ngươi không sao chứ?”

Trần Tinh lắc đầu, nói với Ngô Kỳ: “Thực sự không dám giấu giếm, bọn ta là thầy trừ tà, lần này đến Cối Kê cốt để điều tra về ôn dịch…”

“Thầy trừ tà?!” Mọi người nhất thời kinh hãi.

Ngô Kỳ đã được nghe về thầy trừ tà từ lâu, thế là hỏi: “Bây giờ vẫn còn thầy trừ tà cơ à?”

Hạng gia cực kỳ cường thịnh ở Cối Kê vào mấy trăm năm trước, sự tích về họ được lưu truyền rất nhiều năm, nên khi nghe nhắc đến tên thầy trừ tà, người vùng này không ngạc nhiên quá nhiều như người Trung Nguyên không theo kịp sách sử.

Trần Tinh miễn cưỡng gật đầu, một võ tướng quân Tấn bỗng nói: “Để ta dẫn binh hỗ trợ bọn họ, bắn móc kéo con yêu quái kia xuống!”

Văn sĩ nói: “Huynh phải cẩn thận đó.”

Trần Tinh nhớ ra hai người này rồi, trước khi xuống giếng, cậu đã thấy bọn họ ở phủ quận thú… vừa rồi có mặc quần áo nên nhận không ra.

“Các ngươi, các ngươi…” Trần Tinh bình tĩnh trở lại, muốn hỏi các ngươi có phải người yêu của nhau không, nhưng ngẫm lại thì thấy không ổn lắm, đã lúc nào rồi mà còn nghĩ tới mấy việc râu ria này?

Trần Tinh lập tức sửa lời: “Ở Cối Kê các ngươi có ghi chép về giao long hoặc cự xà làm loạn không?”

Văn sĩ đáp: “Để ta đi tìm.”

Văn sĩ nọ tên là Trịnh Luân, võ tướng tên Tất Hồn, chính là trợ thủ đắc lực của quận thú Ngô Kỳ, lúc này Ngô Kỳ và Trần Tinh đang đứng trên đài cao ở tầng ba của phủ, có thể nhìn bao quát cả thành.

“Quận thú,” Trần Tinh nói, “tốt hơn hết ngài cũng rời thành trốn đi.”

Ngô Kỳ đáp: “Lão phu là quan phụ mẫu của Cối Kê, bách tính chưa rời thành, các ngươi vẫn còn chiến đấu anh dũng nơi đây, sao ta có thể trốn thoát một mình?”

Trần Tinh hết sức khâm phục sự dũng cảm và sáng suốt của Ngô Kỳ, giao long thình lình xuất hiện, ấy vậy mà vị quan địa phương này không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn bình tĩnh chỉ huy, biết làm gương tốt, khi chứng kiến giao long tàn sát bừa bãi trong thành, võ quan tên Tất Hồn kia lập tức triệu tập binh sĩ trong vùng, cùng Hạng Thuật truy kích con giao long kia.

“Cối Kê không có.” Trịnh Luân vội vàng tiến lên, giở một quyển sách ra rồi nói, “Nhưng ta chợt nhớ vào thời loạn Vĩnh Gia mấy chục năm trước, có không ít địa chí(*) ở nước Lỗ được đưa đến Giang Nam, một trong số đó ở ngay Cối Kê. Trần đại nhân, ngài xem cái này đi? Truyền thuyết kể rằng có giao gây họa ở Tứ Thủy, thầy trừ tà Tân Viên Bình cùng hộ pháp Ôn Triệt giết chết giao long…”

(*) Địa chí: thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục,… của một địa phương.

Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh lập tức nghĩ đến bản tế văn do Ôn Triệt viết cho thầy trừ tà Tân Viên Bình mà mình đã từng đọc khi còn ở sư môn! Ôn Triệt… Ôn Triệt là một cô gái?! Chẳng lẽ chính là Ôn phu nhân trước mặt mình đây?! Thế thanh giao kia là Tân Viên Bình? Là Tân Viên Bình rõ ràng đã hy sinh vì giết giao, vậy sao hắn lại biến thành giao?

“Trần đại nhân?” Trịnh Luân truy hỏi.
Bình Luận (0)
Comment