Có người chạy đi tắm nước lạnh ngoài trời vào tháng hai, kết quả hôm sau liền bị cảm như nguyện.
Suốt dọc đường Trần Tinh cứ mê man và chóng mặt, Hạng Thuật đành cưỡi ngựa cùng cậu. Ba người đi chậm lại, Trần Tinh nửa mê nửa tỉnh, dựa vào lưng Hạng Thuật, phải mấy ngày sau mới hồi phục, cả người uể oải ỉu xìu. Trước khi vào thành, họ giấu tạm Tư Mã Vĩ ở vùng ngoại ô gần cung A Phòng, Trần Tinh dặn ông tự do hoạt động, song phải cẩn thận với bách tính, nếu có việc cần sẽ phái người truyền tin lại đây.
Đặt chân tới Trường An, Trần Tinh không nhịn được hắt hơi, chà mũi thiệt mạnh, sau đó xoay người, cùng Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật ngồi trước chợ, mỗi người ôm một bát mì to.
Phùng Thiên Quân: “Vậy… bây giờ ta đi, tạm thời ta trọ ở Tùng Bách cư, sau đó sẽ từ từ điều tra, ăn xong thì chúng ta… chia nhau hành động?”
Trần Tinh mới khỏi bệnh, vẫn còn hơi thất thần, nghe thế liền gật đầu lia lịa. Cậu đã bàn riêng với Phùng Thiên Quân, sau khi vào thành Phùng Thiên Quân sẽ lập tức trở về, xác nhận huynh trưởng còn sống, rồi tìm cách lấy Âm Dương giám. Trần Tinh không muốn đi theo, tránh cho Phùng Thiên Dật nhìn ra manh mối, xảy ra sự cố không thể kiểm soát, chờ lấy được pháp bảo rồi tính tiếp.
Phùng Thiên Quân thấy vẻ mặt Hạng Thuật vẫn như mọi khi, thầm nghĩ người ta là Đại Thiền Vu, không cần phải lo, bèn thay nước trà: “Nào, mọi người uống xong thì tạm thời từ biệt, tìm được chỗ trọ nhớ gửi tin cho ta. Hạng… con chó này để lại cho ngươi?”
“Ngươi đi đi.” Trần Tinh chán nản đáp, cún con theo mình vẫn an toàn hơn.
Hạng Thuật trầm ngâm nhìn nước trà, Phùng Thiên Quân nhắc Trần Tinh nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa.”
Trần Tinh biết hắn đang nhắc mình điều gì, lần trước đến Trường An cậu vẫn còn khỏe, lần này bệnh nhẹ còn phải tức tốc lên đường, thu xếp cho Tư Mã Vĩ ẩn thân, làm lỡ không ít thời gian, vào thành đã gần hoàng hôn, so với lần trước chậm hơn nửa ngày.
Chợ Trường An lúc hoạt động thì rộn ràng tấp nập, đến giờ nghỉ, toàn bộ hiệu may và nhà tắm đồng loạt đóng cửa. Trần Tinh đứng trên đường, gãi đầu nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh đi đâu thì hắn theo đó.
“Trọ ở đâu đây?” Trần Tinh nói, “Phải tìm chỗ dừng chân.”
Hạng Thuật hỏi: “Có quen ai ở Trường An không?”
Trần Tinh nghĩ ngay tới Vũ Văn Tân nhưng chẳng hề muốn đi tìm gã, cậu thở dài thườn thượt: “Ta có bạn chơi từ bé sống ở Trường An, nhưng ta không muốn gặp gã.”
Hạng Thuật nhận ra sự sầu muộn trong lời Trần Tinh, loáng thoáng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Con người rồi sẽ đổi thay,” Hạng Thuật hờ hững nói, “chuyện thường trên đời mà.”
Trần Tinh đột nhiên nghĩ, vì sao ngày đó Hạng Thuật lại trù trừ không tiết lộ thân phận Đại Thiền Vu, có phải cũng biết sau khi Phù Kiên đăng cơ, mọi việc sẽ khác trước? Vậy thì… có lẽ ban đầu Hạng Thuật không muốn vào hoàng cung, sau đó vì không có chỗ để đi, hắn mới không thể không tìm Phù Kiên, cũng kéo theo đủ loại rắc rối.
“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Trần Tinh hỏi, “Đủ ở trọ không?”
Hai ngón tay Hạng Thuật kẹp thỏi vàng cuối cùng, đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh không chẩn bệnh ở Mạch thành nên không kiếm được bạc, đành trông cậy hết vào tiền của Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật. Khác với lần trước, lần này tới Trường An, ngay cả tiền đi tắm và mua quần áo họ cũng không có.
Tiếng chợ dần tắt, dường như Hạng Thuật đang suy xét, Trần Tinh chợt nhớ ra một chuyện: “Ta… có chuyện muốn xác nhận.”
Thế rồi họ đến dãy phố Bạch Hổ ở phía đông tây, Trần Tinh đứng lặng người bên đường, trong mắt ánh lên hy vọng. Không lâu sau, một nhóm người từ phía đông tới đây — bốn con ngựa dọn đường, theo sau là cấm vệ, tiếp đến là một cỗ xe ngựa nạm ngọc.
Trần Tinh muốn tận mắt xác nhận Thác Bạt Diễm còn sống.
Quả nhiên hắn còn sống!
Mặc dù trên đường cậu và Phùng Thiên Quân đã cùng suy đoán, song khi tận mắt trông thấy, cảm xúc trong lòng vẫn hết sức rối bời. Trần Tinh muốn gọi hắn một tiếng, song chợt nghĩ tới hậu quả khi gặp Thác Bạt Diễm tại nhà Vũ Văn Tân. Cuối cùng còn liên lụy Thác Bạt Diễm cửa nát nhà tan, chết dưới kiếm Thiên Tử của Phù Kiên, lần này thôi đừng chạm mặt hắn nữa.
Thế nhưng cậu vẫn muốn xem người ngồi trong xe ngựa có phải hắn hay không, phải nhìn mới an tâm được, đồng thời tránh để hắn nhìn thấy mình, dẫu sao thì cậu không chịu thêm được lời tỏ tình nào giống cái lần Thác Bạt Diễm chạy tới Sắc Lặc xuyên nữa đâu.
Trần Tinh cảm thấy hết sức mâu thuẫn và bất an, Hạng Thuật nhìn cậu, như thể nhận ra điều gì, lông mày liền nhíu lại.
Xe ngựa đi tới trước mặt hai người cách đó không xa, Trần Tinh thò đầu nhìn xung quanh, thị vệ mở đường quát: “Tránh ra! Tránh ra!”
Hạng Thuật: “……”
Thị vệ giơ roi định đuổi Trần Tinh đi, cậu lẹ làng lùi ra sau, cười nói: “Được rồi, đã thấy, chúng ta đi thôi.”
Hạng Thuật vốn dĩ muốn rời đi, nhưng không nhịn được, chẳng thèm quay đầu đã giơ tay lên, một thỏi vàng lấp lánh bắn ra cùng với tiếng xé toạc trên không, đập cho mắt thị vệ kia bầm tím, gã hét thảm rớt xuống ngựa!
Trần Tinh sửng sốt, nhanh chóng kéo tay Hạng Thuật: “Huynh làm gì đấy! Đi mau!”
Cục diện thoắt cái trở nên căng thẳng, bọn thị vệ cùng chen lên, rút cung nỏ, cài tên, bao vây hai người. Hạng Thuật vững như núi, không hề nao núng chắn trước mặt Trần Tinh, lạnh lùng nhìn họ.
“Dừng tay!” Trần Tinh kéo Hạng Thuật, “Chúng ta… vẫn nên đi thôi.”
Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh vội giải thích: “Xin huynh nương tay cho, đừng bắt nạt họ, thị vệ cũng có cha mẹ nuôi mà.”
Mọi người: “……………………”
Phe kia có hơn hai mười người, bên này chỉ có mình Hạng Thuật, Trần Tinh nói thế chẳng khác nào vả thẳng mặt đám cấm vệ quân, bọn họ lập tức nổi giận. Hạng Thuật nghe thế thì hưởng thụ lắm, vòng một tay qua lưng Trần Tinh, bế cậu lên, leo tường muốn bỏ lại bọn thị vệ.
Đúng lúc này, một giọng nói mất kiên nhẫn vọng ra từ trong xe: “Có chuyện gì?”
Rèm được vén lên, một người mặc quần võ mang giày đen bước xuống gọng xe, nhưng không ra khỏi xe, bàn tay vén rèm đeo một chiếc nhẫn cổ. Dưới cảnh sắc hoàng hôn, Thác Bạt Diễm để lộ nửa người anh tuấn mặc võ bào đỏ vàng.
Trần Tinh: “!!!”
Trần Tinh và Thác Bạt Diễm nhìn nhau một lúc, Thác Bạt Diễm quan sát hai người với vẻ ngờ vực, bọn thị vệ nhanh chóng bẩm báo.
“Thác Bạt Diễm.” Trần Tinh cười gọi.
Thác Bạt Diễm khó hiểu: “Ta biết ngươi sao?”
Trần Tinh vội xua tay: “Không biết.”
Cả người Trần Tinh lấm lem bụi đất, vẫn mặc bộ đồ đã thay ở Mạch thành, ngàn dặm xa xôi tới Trường An, tới giờ vẫn chưa tắm, mặt còn bẩn cực kỳ. Lại trông sang Hạng Thuật mặc đồ thợ săn, lưng đeo trường cung, eo treo bội kiếm, cũng bẩn y chang cậu, hệt như đôi anh em lên kinh thành kiếm sống.
Thác Bạt Diễm nghi ngờ nhìn họ, không hứng thú với Trần Tinh, nghe thị vệ nhà mình kể xong thì gật đầu, thả rèm xuống.
“Đại nhân nhà ta nói bỏ đi!” Thị vệ thô lỗ truyền lời, “Không chấp nhặt các ngươi! Mau cút!”
Trần Tinh: “……”
Thế là cỗ xe ngựa nghênh ngang bỏ đi trước mặt họ.
Trần Tinh thầm nghĩ thôi không sao, xem như… một hồi duyên phận vậy.
Hạng Thuật đứng cạnh Trần Tinh, lẳng lặng quan sát cậu. Trần Tinh không muốn chạm mặt Thác Bạt Diễm, cuối cũng vẫn vô tình đụng phải, kết cục còn bất ngờ như thế.
“Thấy hắn sống tốt, ta yên tâm được rồi.” Trần Tinh đứng đó hồi tưởng, “Ta vui lắm, vui thay cho hắn…” Nói đoạn, cậu cười với Hạng Thuật: “Ném vàng đi đâu rồi? Ta đi tìm…”
Hạng Thuật bỗng xoay người bỏ đi, Trần Tinh vội vã đuổi theo: “Chờ đã! Huynh đi đâu thế?”
“Tìm Kiên đầu.” Hạng Thuật đứng ngoài cửa sau cung Vị Ương, nói với thủ vệ.
“Lại là ngươi?” Thị vệ nọ lầm bầm, “Lạ thật, sao mình phải nói ‘lại’ nhỉ?”
Đám thị vệ náo động, muốn tiến lên động thủ, Trần Tinh đuổi tới nơi, vội kéo tay áo Hạng Thuật, Hạng Thuật chỉ dùng vỏ kiếm đã hạ gục hai tên thị vệ, trở tay nắm cổ tay Trần Tinh kéo cậu vào hoàng cung.
Sau một nén nhang, cung Vị Ương lần thứ hai hỗn loạn, Hạng Thuật kéo Trần Tinh, Trần Tinh một tay ôm chó, khiếp sợ không thôi, thầm than sao lại giống lần trước nữa rồi?!
Nhưng lần này lộ trình có vẻ khác, thị vệ ngã gục trước Hạng Thuật cũng ít hơn, cuối cùng cũng tới cung Vị Ương, Hạng Thuật một tay cầm trường kiếm, tay còn lại kéo Trần Tinh, Trần Tinh la lên: “Đợi đã! Đâu giống trước đó đã bàn đâu!”
Hạng Thuật nhấc chân đá tung cổng chính điện Đăng Minh, bọn thị vệ lập tức vây quanh Phù Kiên.
“Thuật Luật Không?!” Phù Kiên cùng văn võ bá quan đang đóng cửa nghị sự, thấy Hạng Thuật xuất hiện liền giật mình.
Trần Tinh đỡ trán, Hạng Thuật cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không rõ nguyên do, Phù Kiên cũng khó hiểu, luôn cảm thấy cảnh tượng này trông rõ là quen?
Văn võ bá quan thốt lên: “Đại Thiền Vu?!”
Trần Tinh thầm nghĩ một khi đã vậy, mình cũng phối hợp với họ luôn, thế là cậu nhìn Hạng Thuật, bày tỏ lòng ngưỡng mộ: “Hạng Thuật, họ gọi huynh là gì? Đại Thiền Vu?”
Một khắc sau, công chúa Thanh Hà cho người mang thức ăn lên, đích thân châm rượu cho Hạng Thuật. Phù Kiên cười lớn, ngồi ôn chuyện cùng hắn. Trần Tinh chán nản nghe lại một lần, đút chó ăn xương cừu, cún con ôm cục xương gặm cắm cúi, vừa thấy công chúa Thanh Hà liền sủa inh ỏi như đã từng quen.
“Yo,” Thanh Hà cười hỏi, “Dữ ghê? Tên nó là gì?”
Trần Tinh: “Ầy…”
“Nó tên Trần Tinh.” Hạng Thuật lịch sự đáp.
Trần Tinh: “……..”
Trần Tinh hít sâu một hơi, thầm nhủ thôi bỏ đi. Phù Kiên nói: “Tiểu huynh đệ này là ai? Còn chưa giới thiệu đấy.”
“Ta cũng tên Trần Tinh.” Trần Tinh chủ động thưa.
Hạng Thuật không ngờ Trần Tinh lại thành thật như vậy, mới uống rượu được phân nửa đã phun hết ra.
Phù Kiên cười to một trận: “Thuật Luật Không, rốt cục ngươi đã đi đâu? Ta đã phái người dò hỏi tung tích ngươi hơn một năm qua.”
Trần Tinh thầm nhủ cũng đâu thấy ngươi đi tìm huynh ấy, bày đặt nói mát, Hạng Thuật nói đúng, ngươi đã là hoàng đế, muốn tìm một người còn tìm không được chắc? Đột nhiên, cậu mơ hồ nghiệm ra một ý khác… Có phải thấy Hạng Thuật mất tích… Phù Kiên còn vui như mở hội không? Nếu Đại Thiền Vu của Sắc Lặc xuyên mất tích lâu ngày, cần bổ nhiệm người mới, đồng nghĩa Phù Kiên có thể tùy ý bắt bí, đòi tử quyển của gã.
Đến tận lúc này Trần Tinh mới hiểu ra, có phải Hạng Thuật đã nhận ra từ sớm rồi không? Chẳng qua hắn chưa từng đề cập đến? Phần lớn thời gian đều không vạch trần mà thôi?
“Một năm trước, cô vương…” Hạng Thuật định nói, Trần Tinh đột nhiên chọt nhẹ hai ngón tay vào đùi Hạng Thuật.
“… Ở phương bắc phát chán,” Hạng Thuật tiếp lời rất tự nhiên, đáp, “muốn tới Giang Nam một chuyến, không ngờ lọt vào phục kích của người Hán ở Trung Nguyên, rơi vào tay địch.”
“Ồ…” Phù Kiên ra vẻ đăm chiêu, “xuống Giang Nam tìm định mệnh của mình? Hay tới nhà cậu của mẹ?”
Hạng Thuật cau mày, như thể trách Phù Kiên nói lời không nên nói. Phù Kiên biết Hạng Thuật có mẹ là người Hán, phần không muốn nhắc chính là nhà cậu của mẹ mình.
Phù Kiên hiển nhiên có chút tò mò, quan sát Trần Tinh mấy lượt, hỏi tiếp: “Các ngươi làm sao quen nhau? Bạn nhỏ là người ở đâu?”
Trần Tinh thầm nhủ, ta mà nói ra thân thế của mình, đảm bảo hù chết các ngươi.
“Cha ta tên Trần Triết,” Trần Tinh cười nói, “trước kia sống ở Tấn Dương, cha mẹ đã mất trong trận chiến ở Tấn Dương rồi.”
Phù Kiên nhất thời sửng sốt, lầm bầm: “Ngươi là con Trần Triết?”
Hạng Thuật: “?”
Phù Kiên cau mày: “Ngươi còn người thân nào không?”
“Còn.” Trần Tinh mỉm cười nhìn Hạng Thuật.
Hạng Thuật vẫn chưa hiểu, hỏi Trần Tinh: “Cha ngươi là ai?”
Trần Tinh cười đáp: “Một người đọc sách bình thường thôi.”
Phù Kiên nói với Hạng Thuật: “Văn võ bá quan của trẫm, có một nửa là học trò của Trần tiên sinh, một nửa còn lại sống ở Kiến Khang.”
Hạng Thuật: “……”
Trần Tinh cân nhắc, quyết định không nói cho Phù Kiên Vương Mãnh là sư huynh cậu, tránh cho Vương Tử Dạ biết về sư môn mình. Tiếp theo Phù Kiên còn hỏi: “Mấy năm nay ngươi đã đi đâu? Năm đó Tấn Dương thành phá, cả nhà Trần tiên sinh tuẫn thành, đây là điều nuối tiếc nhất trong đời trẫm.”
“Ồ, vậy sao?” Trần Tinh cũng không biết nhiều về chuyện lúc trước, “Lúc thành phá, một người bạn của cha ta đưa ta ra ngoài, chỉ nói cả nhà ta chết trong chiến loạn.”
Phù Kiên thở dài: “Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc.”
“Không tiếc,” Trần Tinh cười bảo, “người đọc sách chết vì nước là việc sở cầu, sao lại nói đáng tiếc?”
Năm xưa người Hán — Nhiễm Mẫn thành lập Đại Ngụy ở phương bắc, Trần Triết bồi dưỡng học trò cho Nhiễm Mẫn, những người làm quan đều là học giả hàng đầu. Nếu muốn sống, chỉ cần làm quan cho Phù Kiên là cả nhà có thể bảo toàn tính mạng, cũng được quan cao lộc hậu. Song vào lúc Nhiễm Mẫn diệt vong, Trần Triết liền giao con trai yêu quý của ông cho Bách Lí Luân, dùng cái chết báo quốc, khiến Phù Kiên luôn canh cánh vì sự thất bại này suốt mấy năm qua.
Ánh mắt nhìn Trần Tinh của Hạng Thuật trở nên phức tạp.
Trần Tinh gật đầu, vấn đề này đã nghẹn trong lòng cậu chừng ba năm, cuối cùng vẫn hỏi: “Ta nghe nói, học trò Vũ Văn Tân của cha ta lúc trước, hiện đang làm quan trong triều?”
Phù Kiên nghĩ ngợi một thoáng rồi đáp: “Vũ Văn Tân… đúng vậy. Lúc đầu trẫm cử hắn tới thuyết phục cha ngươi… khuyên ông trở về, những tưởng Vũ Văn Tân và cha ngươi có tình thầy trò, có thể khuyên Trần tiên sinh nhìn thoáng hơn… sớm biết vậy đã bảo Cảnh Lược…”
Hạng Thuật như nhận ra điều gì từ cuộc đối thoại ngắn ngủi này, đưa mắt nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh chỉ cười buồn, đại khái cũng đoán được quá trình, nói Vũ Văn Tân sát hại cha mẹ mình cũng không hẳn đúng, có lẽ năm đó Phùng Thiên Dật nói vậy để khích cậu, chắc cũng chỉ đúng phân nửa thôi.
Ba người im lặng một chốc, Phù Kiên lại nói: “Tiểu Trần tiên sinh, ngươi nhất định phải tới chỗ trẫm làm quan.”
Trần Tinh đột nhiên bật cười, cảm thấy Phù Kiên thú vị cực. Hạng Thuật muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ uống rượu.
Phù Kiên ngẩn người, thấy Trần Tinh có mấy lời không tiện nói, Hạng Thuật lạnh lùng nói thẳng luôn: “Kiên đầu, cha y thà chết không hàng, lấy cái chết báo quốc. Sao y có thể làm quan cho ngươi?”
Trong mắt Phù Kiên nhuốm vẻ giận dữ, Trần Tinh cười giải thích: “Đại Thiền Vu quá lời rồi, chẳng qua do sau khi cửa nát nhà tan, sư phụ lúc nào cũng răn dạy ta, không cho ta học đạo trị thế, chỉ muốn ta làm đại phu. Ta không đọc nửa sách thánh hiền, sẽ chỉ gây rắc rối cho ngài, vậy nên, thứ cho ta có lòng không đủ sức.”
Phù Kiên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Dù có lãnh một chức không cũng tốt mà.” Cái chết của Trần Triết năm đó đã gây ra quá nhiều chấn động cho triều đình và bách tính, nhiều học giả hổ thẹn với hai chữ “tử tiết”, nếu con của Trần Triết làm quan, không chừng có thể phần nào tiêu trừ được cái dằm trong lòng này.
“Ngươi rốt cục có hiểu tiếng người không?!” Hạng Thuật cáu lên.
Trần Tinh vội khuyên Hạng Thuật đừng giận, kéo tay hắn, nói với Phù Kiên: “Cha ta có sự kiên trì của ông, các vị đại nhân trong triều hẳn cũng có hoài bão của mình. Có người hướng lòng về cố quốc, cũng có người bằng lòng xem bệ hạ là vị vua tài hoa, mong Thần Châu phồn vinh hưng thịnh, ngừng chiến tranh. Chỉ là lựa chọn khác nhau, bệ hạ cần gì phải canh cánh trong lòng?”
Lúc này sắc mặt Phù Kiên mới dịu đi, ý thức được mình là vua một nước mà vừa nãy lỗ mãng quá, bị Trần Tinh uyển chuyển từ chối nhưng cứ bám riết không tha, làm mất phong độ quân vương, vậy nên mới bị Hạng Thuật mắng. Gã đành nói: “Trẫm kính Tiểu Trần tiên sinh một ly.”
“Ngươi chưa từng nói với ta.” Hạng Thuật nhíu mày chất vấn.
“Huynh cũng đâu nói ta biết huynh là Đại Thiền Vu?” Trần Tinh vui vẻ nói, “Hai ta hòa nhau, cũng kính Đại Thiền Vu một ly.”
Hạng Thuật: “……”
“Tiếp theo ngươi có dự định gì?” Phù Kiên hỏi Hạng Thuật, “Nếu đã tới, thì ở lại đi.”
Hạng Thuật cân nhắc một thoáng, nhìn sang Trần Tinh, nói: “Bọn ta vẫn chưa thương lượng xong.”
Phù Kiên nghe hắn bảo ‘bọn ta’ thì không nói gì nhiều, chỉ gật đầu. Hạng Thuật uống rượu xong thì bảo: “Kiên đầu cứ lo việc ngươi đi, cáo từ trước.”
Mùa xuân tháng ba, gió đêm thổi qua cung Vị Ương, Trần Tinh ửng men say vì uống rượu, theo Hạng Thuật vào nhà tắm trong hoàng cung, vai lưng bị nước nóng ngâm đỏ lên, Trần Tinh liếc sang Hạng Thuật.
“Đại Thiền Vu.” Nội thị quỳ cạnh ao.
Trần Tinh: “Mặc kệ bọn ta.”
“Lui ra đi.” Hạng Thuật thờ ơ ra lệnh.
Lúc này nội thị mới lui ra.
“Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” Trần Tinh lầm bầm, “Chủ nhân tái ngoại, dũng sĩ đệ nhất Thuật Luật Không.”
Hạng Thuật muốn nói lại thôi.
“Làm Đại Thiền Vu, trông phong quang là thế, thực ra vất vả lắm thay,” Trần Tinh nghĩ tới Hạng Thuật trước kia, không khỏi cảm thán, “phải chăm sóc nhiều tộc nhân như vậy, mà còn chẳng được lựa chọn.”
Hạng Thuật ngây người quan sát Trần Tinh, Trần Tinh bị hắn nhìn đâm ra ngượng, thế mà gương mặt Hạng Thuật đỏ bừng, mất tự nhiên quay đi, một lúc sau lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Trần Tinh đành kêu Hạng Thuật xoay người, cầm khăn kì vai cho hắn.
“Ngươi luôn biết ta đang nghĩ gì,” Hạng Thuật nói, “ta tự làm, ngươi là con của đại nho, còn là thầy trừ tà, không phải tiểu tư, nửa triều nhà Hán là học trò của cha ngươi, cô vương không dám để ngươi hầu hạ.”
“Việc này có gì đâu?” Trần Tinh cười nói, “Lần đầu gặp ta không biết huynh là ai, huynh cũng không biết ta là ai, có khác gì nhau?”
Trần Tinh nghĩ lại lúc mình hôn mê, chắc hẳn mỗi ngày Hạng Thuật đều ôm cậu đút ăn, lau người, lật người, rửa mặt cho cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy dịu dàng.
Hạng Thuật im lặng, sau đó hỏi han: “Về thăm nhà ngươi ư?”
“Không có.” Trần Tinh đáp, “Sau khi sư phụ qua đời, ta liền xuống núi tìm huynh… điều tra chuyện này.”
Hạng Thuật nghe thế thì nghi hoặc, nhưng không hỏi thẳng.
Trần Tinh nói tiếp: “Không sao, tháng ngày sau này còn rất dài.”
Ngày sau còn dài, chúng ta có thể bên nhau thật lâu, song ta không biết huynh nghĩ thế nào… Trần Tinh thầm nhủ, bỗng nhiên nghĩ thoáng hơn, huynh ấy có thích mình như trước hay không đã chẳng còn quan trọng. Chỉ cần Hạng Thuật sống vui vẻ và hạnh phúc, dù có đáp lại tình cảm này hay không cũng có sao đâu?
Đêm nay, Phù Kiên thu xếp cho họ một gian tẩm điện khác, không giống với lần trước.
Trong điện chỉ có một chiếc giường to.
Trần Tinh: “……”
Hạng Thuật không nói lời nào, cởi áo tháo đai ngồi ngay mép giường, đưa mắt nhìn Trần Tinh, rồi nhướng mày nhìn giường. Trần Tinh lập tức hiểu ý hắn: muốn đổi phòng không? Ngươi ngủ được chứ?
Trần Tinh gật đầu, hai người giao lưu khá ăn ý, dường như không cần nói đã có thể hiểu ý đối phương. Ngay cả Hạng Thuật cũng lấy làm ngạc nhiên vì điều này.
“Ta ngủ bên trong.” Trần Tinh leo vào phần trong cùng của giường, “Hoàng cung tốt thật, thoải mái phải biết, ngủ ngon hơn nằm trên đường nhiều.”
Đây là chiếc giường thoải mái nhất mà Trần Tinh từng ngủ. Hạng Thuật im lặng nằm xuống, hai người đắp chung một chiếc chăn gấm, Hạng Thuật kéo chăn về phía mình, Trần Tinh liền hỏi: “Huynh làm gì đấy?”
“Đắp không hết.” Hạng Thuật nhíu mày.
Trần Tinh đành nhường hắn, chăn lớn chừng này, cả hai phải đồng thời dịch vào giữa một chút, tim Trần Tinh đập loạn, đây không phải lần đầu cậu ngủ cùng Hạng Thuật. Hôm ở trên thuyền, họ đã trần trụi ôm nhau mà ngủ rồi, chỉ là lần đó cậu buồn ngủ quá.
Hai người đều không nói lời nào, Trần Tinh nhắm mắt đưa lưng về phía Hạng Thuật, tạm thời vẫn chưa ngủ được.
Hạng Thuật nằm đó, hơi thở đột nhiên dồn dập hơn, hắn cử động rồi lập tức tỉnh dậy.
Trần Tinh vốn đưa lưng về phía hắn, nghe thấy hô hấp Hạng Thuật trở nên nặng nhọc bèn quay đầu nhìn.
“Nóng lắm hả?” Trần Tinh hỏi.
“Không.” Hạng Thuật quay đầu, nhìn Trần Tinh bằng ánh mắt lạ lùng: “Vừa nãy không biết tại sao, ta nửa tỉnh nửa mê nằm mơ, mà hình như không có ngủ…”
Trần Tinh hỏi: “Ồ, mơ thấy gì?”
Hạng Thuật bỗng dưng đỏ mặt, xua tay, đưa lưng về phía Trần Tinh, nói: “Ngủ đi.”
Trần Tinh: “???”
Một lúc lâu sau, Hạng Thuật không nhịn được lại ngồi dậy, hơi thở nóng rực, hắn nhìn Trần Tinh, tiếp theo xuống giường.
“Ơ?” Trần Tinh còn buồn ngủ, bò dậy theo, “Huynh sao đấy?”
“Ngủ không được,” Hạng Thuật đáp, “đi ngồi một lát.”
Trần Tinh buồn ngủ muốn chết, mặc kệ hắn. Hạng Thuật mặc quần lót màu đen, cúi đầu nhìn đôi guốc mỏng bằng da trâu trên giường, luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện dường như đã từng xảy ra, song không biết khi nào, nghĩ mãi chẳng biết đường lần.
Hạng Thuật ra ngoài, ngồi bên ngoài tẩm điện, đắm mình dưới ánh trăng, tâm trí rối bời, vài cảnh tượng gần ngay trước mắt: làn da trần của Trần Tinh, nhiệt độ cơ thể mà hắn cảm nhận được khi ôm cậu trên thuyền, con thuyền lớn khẽ đong đưa theo từng đợt sóng, đẩy họ vào nhau, vô số cảm thụ chân thật hiện lên trong tâm trí — nhưng những việc này xảy ra khi nào?!