" Tộc Trưởng! Ta có thể thề trước Nguyệt Thần, những gì ta nói hoàn toàn không có nữa chữ giả dối! ".
Nguyệt Thiên Thư biết những lời nói vừa rồi của mình không có người nào tin tưởng, hắn chỉ còn có thể đưa chí cao thần của Nguyệt Thần Tộc bọn họ ra chứng minh lời hắn nói hoàn toàn là chính xác mà thôi.
Thật ra sự việc xảy ra như thế này, đừng nói là Tộc Trưởng đám người này không tin, ngay cả Nguyệt Thiên Thư hắn cũng là không thể nào tin tưởng được, nhưng không tin thì thế nào, nó vẫn là diễn ra đó thôi.
Nguyệt Thiên Thư nhớ lại đến, hắn cùng ba người khác nữa, phụng mệnh của Tộc Trưởng Nguyệt Bán Nguyên tại bên ngoài Thánh Địa đại môn hộ pháp cho Nguyệt Bán Minh. Khi Nguyệt Bán Nguyên rời đi không bao lâu, Nguyệt Bán Minh liền gọi bọn họ đi vào bên trong, nói là có điều gì căn dặn bọn họ.
Nguyệt Thiên Thư hắn nghĩ cái này Nguyệt Bán Minh thương thế chuyển xấu, nên hắn cùng ba người khác đều chạy nhanh vào.
Chỉ là tình cảnh không như bọn họ nghĩ, Nguyệt Bán Minh không những không có cái gì tái phát thương thế, ngược lại còn rất khỏe mạnh, khi bọn họ không biết Nguyệt Bán Minh gọi bọn họ vào bên trong để mà làm cái gì, bất ngờ Nguyệt Bán Minh lại ra tay, đem cả bốn người bọn họ chấn trụ, phong cấm Nguyên Lực bên trong cơ thể của bọn họ.
Sau đó liền trước mắt kinh hoàng của bốn người, đem hơn một trăm mét Nguyệt Hồn Thánh Ngọc thu vào Nhẫn Trữ Vật, trước khi đi, tên này chỉ để lại một câu thật xin lỗi, sau đó liền biến mất.
Sở dĩ hắn có thể sớm có mặt tại nơi đây, tố cáo hành vi phản tộc của Nguyệt Bán Minh, là tại vì hắn tu luyện một loại Phụ Trợ Thần Thông, có khả năng giải khai phong cấm trước thời hạn, nếu như không mà nói, giờ đây hắn vẫn còn là nằm tại bên trong Thánh Địa đâu.
...
“Là Nguyệt Bán Minh lấy đi Nguyệt Thần Tộc chúng ta Thánh Vật sao?”
“Cái này rất có khả năng! Nguyệt Thiên Thư trong tộc vốn có tiếng chưa bao giờ nói dối! “
“Như thế là sự thật rồi!”
“Không có Nguyệt Hồn Thánh Ngọc nữa, Nguyệt Thần Tộc chúng ta sau này phải làm sao đây?”
Nguyệt Thần Tộc đám Bán Thánh Cường Giả nghe Nguyệt Thiên Thư thuật lại chuyện vừa rồi, cũng chứng nhận Nguyệt Thiên Thư không có nói sai, nhiều người chụm năm chụm ba lại xì xào bàn tán.
Điểm chung của tất cả Bán Thánh Cường Giả Nguyệt Thần Tộc là không có dùng thần niệm truyền âm nói chuyện với nhau, như thể không sợ những lời bọn họ vừa rồi nói sẽ rơi vào trong tai của Tộc Trưởng cùng Lão Tổ Tông một dạng!
Còn một điểm chung nữa đó là trên mặt của tất cả đám người đều là hiện lên vẻ mặt lo lắng nồng đậm! Đến Bán Thánh Cường Giả cái này một cái cảnh giới, đã là có thể biết được rất nhiều bí tân bên trong bộ tộc của mình rồi. Chính là vì biết nhiều, nên bọn họ càng hiểu mất đi Nguyệt Hồn Thánh Ngọc sẽ ảnh hưởng lớn đến Nguyệt Thần Tộc như thế nào!
...
"Súc sinh! ".
"Phốc..! ".
"Tộc Trưởng! Tộc Trưởng! "
Nguyệt Bán Nguyên mắng lớn một tiếng, khí giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, làm cho không ít người lo lắng cuống cuồng cả lên.
Những lời nói vừa rồi của Nguyệt Thiên Thư, vô cùng chân thật, hắn cũng đã âm thầm kiểm tra qua, quả thật Nguyệt Hồn Thánh Ngọc không còn tại bên trong Thánh Địa Nguyệt Thần Tộc bọn họ nữa, như vậy có thể khẳng định, Nguyệt Bán Minh thật sự phản tộc, lấy đi Nguyệt Hồn Thánh Ngọc chạy trốn mất rồi.
"Vì cái gì? Vì cái gì ngươi phải làm như vậy? ". Nguyệt Bán Nguyên đẩy hai tên Trưởng Lão nâng đỡ mình ra, tràn đầy căm phẫn nói.
Nguyệt Thiên Thư không nói rõ người lấy đi Nguyệt Hồn Thánh Ngọc là ai, nhưng mà tại nơi đây ai cũng biết là Nguyệt Bán Nguyên đang nói chính là con trai của hắn Nguyệt Bán Minh. Những tên Trưởng Lão bên kia còn bàn tán chắc chắn là con của hắn lấy đi Nguyệt Hồn Thánh Ngọc kia kìa. Làm Tộc Trưởng như hắn, sao có thể không hiểu được kia chứ!
‘Haiz! Gia môn bất hạnh a!’ Nhìn thấy Nguyệt Bán Nguyên một bộ căm phẫn đến như thế, không ít người trong lòng đều là thở dài một tiếng!
Nghĩ lại cũng là, như bọn họ gia mà có loại này bất trung bất hiếu táng tận lương tâm đồ vật, bọn họ phản ứng còn kịch liệt hơn Nguyệt Bán Nguyên bây giờ nữa kìa.
Cũng là Không biết Nguyệt Thần Tộc bọn họ là làm phải nghiệp gì, vì sao trong tộc lại có loại người phản cốt như thế này.
"Ầm ầm!! ".
"Lão Tổ Tông! Tôn nhi bất hiếu, sinh ra một súc sinh phản phúc như vậy, thật sự là không có mặt mũi sống trên thế gian...! ". Nguyệt Bán Nguyên nghịch chuyến Nguyên Lực tự thân, đối với lại Nguyệt Bán Ông đầy xin lỗi cùng hối hận.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn thân là Tộc Trưởng, còn là phụ thân của Nguyệt Bán Minh, vốn dĩ chính là người nên chịu trách nhiệm chính, dù Tộc Nhân có không để ý, hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn bất kỳ ai, tự bạo chính là con đường duy nhất hắn có thể đi vào lúc này.
...
“Tộc Trưởng! Không được a!”
“Tộc Trưởng! Đây không phải là lỗi của ngài!”
“Tộc Trưởng! Nguyệt Thần Tộc còn cần đến ngài chèo lái a!”
Nguyệt Bán Nguyên không còn mặt mũi nào liền muốn tự bạo thân vong, tình cảnh này làm cho không ít người cả kinh thất sắc!
Vào thời điểm này, dù là người thân cận với lại Nguyệt Bán Nguyên hay là bên phía thế lực chống đối, tất cả đều là lên tiếng muốn can ngăn Nguyệt Bán Nguyên!
Hơn ai hết, tấy cả bọn họ đều biết Nguyệt Bán Nguyên tầm ảnh hưởng lớn đến như thế nào với lại Nguyệt Thần Tộc, như hắn không còn mà nói, đối với lại Nguyệt Thần Tộc mà nói, kia là trọng đại đã kích a!
...
"Ầm ầm! ".
"Haiz...Bán ahW4m Nguyên! Không cần phải làm như vậy, như có lỗi mà nói, ta đây cũng có một phần rất lớn lỗi lầm!".
Phất nhẹ tay trấn áp Nguyên Lực đang cuồn bạo trong người của Nguyệt Bán Nguyên, Nguyệt Bán Ông thở dài một tiếng cũng là tự trách mình nói.
Bất ngờ cùng không tin, đây là phản ứng đầu tiên của Nguyệt Bán Ông hắn sau khi biết được sự thật, hắn cũng là rất giận cái này Nguyệt Bán Nguyên đã sinh ra một loại con cháu phản phúc như vậy. Nhưng mà nghĩ lại, để xảy ra Nguyệt Hồn Thánh Ngọc bị mất, chuyện này không phải lỗi chỉ mình Nguyệt Bán Nguyên mà còn có rất lớn thuộc về hắn nữa.
Khi Nguyệt Bán Minh bị thương hồi Tộc, nó vốn là có vô vàn nghi vấn, lớn nhất nghi vấn chính là như thế nào Nguyệt Bán Minh chỉ là một tên Bán Thánh Cường Giả, lại có thể chạy thoát khỏi bàn tay của một tôn Thánh Vương Cường Giả truy sát chạy được về Nguyệt Thần Tộc bọn họ.
Kia là chưa nói đến Dược Viên của Thánh Vương Cường Giả vốn là được bảo hộ lực lượng rất mạnh, một tên Bán Thánh Cường Giả như Nguyệt Bán Minh làm sao có thể xông qua Cấm Chế do Thánh Vương đặt ra, vào lấy trộm được Giới Nguyên Thánh Dược.
Tất cả, tất cả nó vốn lả không có hợp lý, nhưng khi đó hắn không có nghĩ đến, chỉ quan tâm đến tên Thánh Vương Cường Giả họ Diệp kia, cùng với lại Giới Nguyên Thánh Dược trên người của Nguyệt Bán Minh mà thôi.
Như khi ấy hắn tỉnh táo hơn một chút, suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, sẽ không có cái chuyện Nguyệt Bán Minh có thể nhẹ nhàng lấy đi được Nguyệt Hồn Thánh Ngọc. Nên là lỗi lớn nhất trong chuyện này phải thuộc về hắn, mà không phải là Nguyệt Bán Nguyên, như chết để mà tạ lỗi, hắn chính là người phải chết đầu tiên.
"Điệu Hổ Ly Sơn cái này mưu kế họ Diệp nhà ngươi làm thật sự vô cùng là xinh đẹp, Nguyệt Bán Ông ta rất là bội phục?". Nguyệt Bán Ông nhìn về phương xa, có rất lớn bội phục, cũng có rất là lớn nghi vấn nói.
Chuyện xảy ra đến bây giờ, như hắn không biết mình đã bị cái tên Diệp Tử Phàm kia chơi, thì hắn cũng quá ngu ngốc một chút, không hề xứng đáng là Thánh Vương Cường Giả.
Trước tiên đem Nguyệt Bán Minh khống chế, đánh trọng thương, sau đó đem Nguyệt Bán Minh hồi trở lại Nguyệt Thần Tộc Bí Cảnh lấy Nguyệt Hồn Thánh Ngọc, còn mình thì xuất hiện dẫn Nguyệt Bán Ông hắn rời khỏi Bí Cảnh Đại Chiến.
Bên trong tộc khi đó sẽ hết sức hư không, không có ai có thể nghĩ một người bị thương sắp chết Nguyệt Bán Minh có thể khôi phục lại ngay lập tức, cũng không có ai nghĩ Nguyệt Bán Minh sẽ phản lại Nguyệt Thần Tộc, nên là cái kế hoạch này liền diễn ra vô cùng hoàn mỹ, thú thật Nguyệt Bán Ông hắn rất là bội phục tính toán của tên họ Diệp kia.
Vốn dĩ hắn nghĩ mình có thể đùa nghịch cái tên Phàm Thể Thánh Vương họ Diệp kia dễ dàng trong lòng bàn tay, không thể nào nghĩ đến, người bị xem như khỉ cho người khác trêu đùa, lại chính là Nguyệt Bán Ông hắn đây.
Sống đến từng này tuổi, hắn cảm thấy mình sống thật sự rất thất bại.
"Chỉ là bản tọa có chút không hiểu, như thế nào họ Diệp nhà ngươi có thể thoát được một kích toàn lực của ta?"
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.