“Á..ha..ha...ha! Thượng thiên không phụ người có lòng, cuối cùng cũng là cho ta tìm được Diệp Tử Phàm nhà ngươi!”
Một thanh âm kinh động thiên địa vang lên, kèm theo một cổ hủy diệt Thánh Lực kéo đến, nó so với lại Diệp Tử Phàm vừa rồi ra tay đem một đám Tử Tinh hủy diệt cũng là không có kém bao nhiêu đâu.
Theo ngay sau đó là hình bóng của một người mang trường bào màu hồng lão giả xuất hiện, vừa đến nơi, nhìn thấy người trước mắt mình là Diệp Tử Phàm không có sai, tên này là cười như điên dại, cứ như mình vừa mới nhận được vé số trúng thưởng độc đắc một dạng.
“Phạm Thừa Ân! “
Diệp Tử Phàm nhìn thấy người đến đem hắn giam cầm bên trong Giới Vực hình dáng sau, liền là không buồn không vui nhàn nhạt lên tiếng nói.
“Không sai! Chính là bản tọa!” Phạm Thừa Ân gật đầu lên tiếng xác nhận nói.
“Diệp Tử Phàm! Hôm nay để ta tìm được ngươi, như vậy Ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của ngươi rồi!” Phạm Thừa Ân chỉ tay về phía Diệp Tử Phàm, một bôn oán hận đến nỗi thiên địa cũng là phải thắt sắc lên tiếng.
Phạm Thừa Ân hắn sao có thể không hận Diệp Tử Phàm cho được, cũng chính là Diệp Tử Phàm tên này, hại hắn thi triển bí pháp mất biết bao nhiêu nguyên khí, cũng chính là cái này Diệp Tử Phàm, dùng đi Phân Thần Thánh Liên, để hắn bị Quang Thánh Trung cùng Nhược Đình Phong hiểu lầm, chỉ một chút nữa thì hắn đã chết trong tay của Nhược Đình Phong mất rồi.
“Không được! Không được! ...Chết như vậy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi! Diệp Tử Phàm! Thánh Hỏa Phần Hồn mới là hình phạt mà ngươi cần phải lãnh chịu!” Vừa muốn ra tay diệt Diệp Tử Phàm ngay lập tức, để thực hiện đúng câu ngày này năm sau là ngày dỗ của Diệp Tử Phàm, như nghĩ đến cái gì, Phạm Thừa Ân liền là liên tục lắc đầu, lập tức sửa lời nói.
Như thế thù oán, Phạm Thừa Ân hắn đã tùng có thề đọc qua, dù chân trời góc biển, hắn cũng phải tìm cho bằng được cái này Diệp Tử Phàm, đem Thánh Hồn của tên này dùng Thánh Hỏa Phần Hồn mấy tỷ năm, đến khi nào Diệp Tử Phàm này hết thọ nguyên mới thôi, như đế bây giờ sát đi Diệp Tử Phàm, như thế thì thật sự là quá tiện nghi cho tên này rồi.
Sau khi xử lý xong Diệp Tử Phàm, Phạm Thừa Ân hắn là phải lập một cái hương án, cảm tạ Thiên Đạo đã chiếu cố hắn thật nhiều mới được.
Không phải sao, Diệp Tử Phàm này bây giờ là một cái mâm bánh trái hết sức là thơm ngon, rất nhiều Thánh Hoàng Cường Giả còn cường đại hơn Phạm Thừa Ân hắn rất nhiều lần, cũng là đang đi tìm tung tích của Diệp Tử Phàm này, nhưng tất cả bọn họ đều là phí công mất sức không được cái gì, chỉ có Phạm Thừa Ân hắn, một tên Phàm Thể Thánh Hoàng sơ kỳ nho nhỏ, lại có thể vượt lên không biết bao nhiêu là Cường Giả có mấy mặt tại Thánh Vực nơi này để tìm ra được Diệp Tử Phàm, đây không phải là Thiên Đạo chiếu cố hắn là gì.
Cái này cũng phải nói thêm công sức không biết mệt mỏi mà hắn bỏ ra trong vòng gần bảy tháng trời tìm kiếm không biết mệt mỏi nữa.
Thánh Hoàng Cường Giả khác chỉ một vài hôm không tìm thấy Diệp Tử Phàm, liền là nản lòng thoái chí rút lui, cũng chỉ có Phạm Thừa Ân hắn, không quản ngày đêm mưa gió, vũ trụ phong bạo nguy hiểm vẫn là không bỏ cuộc tìm kiếm Diệp Tử Phàm.
Có lẽ chính là nhìn thấy cố gắng này của Phạm Thừa Ân hắn, nên là Thiên Đạo mới để cho hắn tìm đến Diệp Tử Phàm trước mấy tôn Thánh Hoàng Cường Giả khác.
...
Khá là đáng thương cho Phạm Thừa Ân, những tôn Thánh Hoàng Cường Giả khác, chỉ mất thời gian có vài ngày, cao lắm thì là một tháng thời gian liền là đã tìm ra được Diệp Tử Phàm vị trí, cá biệt Cách Lan Lịch cùng Doãn Đạo Nhân chỉ mất có vài canh giờ liền là đã đuổi đến nới đây tìm Diệp Tử Phàm tính sổ, Phạm Thừa Ân mắt gần bảy tháng thời gian mới tìm được đến nơi đây, đã không biết xấu hổ thực lực của mình thấp kém, lại còn khoa trương trét bùn lên mặt của mình, nghĩ đến cái này Phạm Thừa Ân cũng là một tôn Thánh Hoàng Cường Giả khá là cực phẩm.
...
“Thánh Hỏa Phần Hồn?” Diệp Tử Phàm nghe Phạm Thừa Ân này nói như thế, hai hàng lông mày như kiếm chợt híp lại, nhìn về phía Phạm Thừa Ân hết sức là nguy hiểm hỏi lại .
“Không sai! Chính là Thánh Hỏa Phần Hồn! Diệp Tử Phàm! Đây chính là hình phạt thích đáng nhất dành cho ngươi!” Nghe Diệp Tử Phàm hỏi lại, Phạm Thừa Ân nghe được là Diệp Tử Phàm đang lo sợ cùng cực, cũng là không có giấu giếm, gật đầu cái rụp nói.
“Tuy nhiên! Nếu như tâm trạng của ta vui, ta có thể để ngươi dùng loại hình phạt này mấy trăm vạn năm rồi sát cũng không biết chừng! “ Phạm Thừa Ân như là một vị chúa tể giả, ban phát hình phạt cho thế nhân một dạng.
Đúng vậy, đối với những tên Thánh Vương Cường Giả như Diệp Tử Phàm, Thánh Hoàng như hắn đây chính là chúa tể, có thể định đoạt được sinh tử của bọn chúng, muốn bọn chúng sống không được, chết cũng không xong cũng là một trong số những đặt quyền của một tôn Cường Giả như hắn.
Đúng lúc này...
“Ầm ầm... Ầm ầm... “
“Ầm ầm.. Phốc...!”
“Ha..ha...ha...! Phạm Thánh Hoàng, Diệp Tử Phàm này giao cho bản tọa xử lý, bảo đảm sẽ làm cho ngài hài lòng, ngài là không có ý kiến gì chứ!”
‘Khốn kiếp!Nhân Uyên Thanh! Tên này sao đúng lúc này BjnIZ lại xuất hiện tại đây!’ Giới Vực bị người ta phá, phản phệ lực lượng làm cho Phạm Thừa Ân tốn không ít huyết, nhưng mà hắn không có quan tâm đến chút này thương thế tại thân, mà là nhìn chằm chằm vào người vừa phá đi Giới Vực của hắn Nhân Uyên Thanh kia cấp mắng.
Nhân Uyên Thanh người này, Linh Thể Thánh Hoàng Cường Giả của Huyết Cực Thánh Cung, trước đây chỉ được biết đến như là một tên quèn quèn Thánh Hoàng, nhưng kể từ trận chiến với lại Âm Đắc Thọ mấy năm trước tại Thiên Táng Thần Sơn bên ngoài kia, biểu hiện ra kinh thế thực lực, ép Âm Đắc Thọ không tài nào có thể thở nỗi, Thánh Vực người không còn bất kỳ ai có thể đem Nhân Uyên Thanh xem nhẹ cả.
Lần này Nhân Uyên Thanh đến nơi đây, như thế chuyện đại sự của hắn liền khó làm rồi.
“Phạm Thánh Hoàng! Như thế nào ngài không có trả lời câu hỏi của ta? Hay là ngài xem thường Nhân Uyên Thanh này?”
Nhân Uyên Thanh đã hỏi hồi lâu, nhưng lại không có nghe được Phạm Thừa Ân hồi âm, hắn là có chút khó chịu lên tiếng hỏi lại lần nữa.
Hắn tương đương là khó chịu, lần này vì Thiên Táng Thần Sơn sụp đổ, Nhân Uyên Thanh hắn cũng là chịu không ít tổn thương, sau khi thương thế khôi phục đi tìm Diệp Tử Phàm lại phải tìm đến mấy tháng thời gian, ai tại hoàn cảnh của Nhân Uyên Thanh hắn không có khó chịu mới là lạ.
Cũng may a, cuối cùng hắn đây cũng đã tìm được Diệp Tử Phàm, còn chỉ là phải cùng một tên thực lực mạt rệt trong hàng ngũ Thánh Hoàng là Phạm Thừa Ân này tranh đoạt, mà không phải là những tôn Cường Giả đứng đầu như là Cách Lan Lịch, Nhược Đình Phong tranh đoạt.
Đây âu cũng là trong cái họa cái phúc mà, hy vọng lần này Diệp Tử Phàm trên người bí mật không có làm cho hắn thất vọng lắm.
“Nhân Uyên Thánh Hoàng! Ngài nói đùa, ta nào có lá gan cùng ngài tranh đoạt kia chứ!”
Nghe Nhân Uyên Thanh lên tiếng hỏi lần thứ hai, Phạm Thừa Ân là bỏ đi mọi tạp niệm trong lòng, nỡ một nụ cười lấy lòng lên tiếng nói, trong thanh âm kia muốn bao nhiêu cung kính sẽ là có bấy nhiêu cung kính.
‘Cẩu tặc Nhân Uyên Thanh! Ngươi chờ!’ Phạm Thừa Ân trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Tên khốn kiếp Nhân Uyên Thanh này phá tan đi Giới Vực của hắn, còn phóng xuất ra Giới Vực của bản thân đem hắn giam cầm vào bên trong.
Nắm thắng lợi mười mươi trong tay nhưng còn chưa biết đủ, còn làm nhục hắn khi hỏi xem hắn có bằng lòng giao Diệp Tử Phàm cho y xử lý hay không?
Vào cái này hoàn cảnh, Phạm Thừa Ân hắn đây dám không đồng ý hay là sao?
Chỉ sợ như hắn dám nói một tiếng không, mình đã là thân đầu hai chỗ rồi.
Nhưng mà Nhân Uyên Thanh ngươi cũng đừng nên đắc ý quá sớm, lần này nhà ngươi nắm lợi thế lớn, nhưng mà lần sau thì chưa có chắc.
Sau này Đừng có rơi vào trong tay của Phạm Thừa Ân ta, nếu như không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
“Ân! Phạm Thánh Hoàng quả nhiên là người biết thức thời vụ!” Nhân Uyên Thanh mỉm cười hài lòng với lại câu trả lời của Phạm Thừa Ân.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phạm Thừa Ân tên này hôm nay bị ăn lỗ nặng như thế, vẫn có thể uốn gối khom lưng trước mặt hắn, đây cũng là một trang kiêu hùng a.
Người như thế này, sau này nên đề phòng tên này đột ngột cắn trả hắn đây mới được.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc