Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 485

"Dương đại nhân! Chúng ta.. Chúng ta thật sự đã rời khỏi Ngô phủ rồi hay sao?"

Tiền Nham Thư bị quăng từ trên cao xuống, đau đớn có lẽ đã làm cho hắn tỉnh táo được vài phần, nhìn quanh hoàn cảnh, hắn có chút yên tâm, nhưng mà vẫn còn chưa hết sợ lên tiếng, hỏi. 

"Chúng ta tạm thời là an toàn! Nhưng mà Tiền Thiếu Chủ, nếu như ngươi không chạy về Tiền gia, cái này rất khó mà nói! " 

Dương Huân nhíu mày, có chút tránh xa Tiền Nham Thư, đứng gần tên này, mùi hôi thối bốc ra làm cho hắn cảm thấy buồn nôn. 

Đến hiện tại, hắn vẫn còn nghĩ không ra hai người bọn họ tại sao có thể chạy trốn được, hay nói đúng hơn là vị Hóa Thần cường giả kia như thế nào lại bỏ qua cho bọn họ.

Phải biết, khi đó hắn dùng một lúc hai cái Ngọc Phù cũng chỉ cầu may mà thôi, muốn từ trong tay Hóa Thần Chí Tôn chạy trốn, với Đạo Thể Thông Thần cảnh cùng Ngũ Giai bảo vật là không thể nào.

Hóa Thần! Hóa Thần, nội một cái Hóa Thần Lĩnh Vực, đã làm cho bọn họ lên trời không được, xuống đất không xong, chứ đừng nói đến những thủ đoạn khác.

Vị Hóa Thần Chí Tôn này không ra tay đuổi tận giết tuyệt, không lẽ hắn chính là kiên kỵ hai vị Bệ Hạ phía sau lưng của hai người bọn họ, rất có thể là như vậy, nếu như không, không thể nào giải thích được thông.

"Vân Quang Thành lại xuất hiện một vị Hóa Thần Chí Tôn cường giả, chuyện này phải báo cáo lên với lại Lục Ban Bệ Hạ mới được! " Dương Huân trong lòng trầm tư.

Chỉ là hắn làm như thế nào mới có thể qua được quan ải lần này, phải biết lần này hắn không chỉ đắc tội với một vị Hóa Thần Chí Tôn, mà còn làm cho Trân Bảo Lâu thiệt hại nặng nề a.

"Dương đại nhân! Hay là ngài cùng ta hồi Tiền gia một chuyến! " Tiền Nham Thư đột nhiên lên tiếng. 

Nhìn mặt đoán ý của hắn cũng là nhất lưu, nếu như không, hắn cũng không sống được đến giờ phút này, hắn cũng đã biết thái độ của Dương Huân đối với mình đã thay đổi một trăm tám mươi độ là vì cái nguyên nhân gì, cho nên hắn cũng tìm cách bù đắp. 

"Vậy làm phiền Tiền Thiếu Chủ! " Dương Huân cũng là gật đầu. 

Hai người hiện tại cũng là trên một chiếc thuyền, như có vị Tiền Chí Tôn kia ra mặt giúp đỡ, Lục Ban Bệ Hạ cũng sẽ nể mặt mà bỏ qua cho hắn lần này, với lại, dù sao Tiền gia cũng là cách đây không xa.

...

Ngô phủ! 

"Vạn đại ca! Ngài không có sao chứ? "

Ngô Nguyệt thở dài một hơi, đi đến nâng lên Vương Nhân Siêu, ân cần thăm hỏi. Vương Nhân Siêu tuy bị thương khá nặng, nhưng mà ít nhất vẫn còn một hơi thở. 

Đối với Thông Thần cảnh mà nói, chỉ cần còn một hơi thở, như vậy sẽ không có vấn đề gì. 

"Nguyệt Nhi! Ta không sao!"

Vương Nhân Siêu lại lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên trị thương đan dược, xua tay nói.

Hắn trong lòng cũng có chút may mắn, Phong Vô Kỵ kia ra tay tuy là nặng một chút, nhưng mà còn biết đường không lan đến hắn, như không, hậu quả rất là khó nói.

"Ầm! Rắc! "

"Nguyệt Nhi? Đã xảy ra chuyện gì?"

Đúng trong lúc này, Ngô phủ trên không, không gian vỡ vụn, Hổ Huyền Thiên cùng Ngô Kiện đi ra, nhìn thấy quan cảnh tan hoang của Ngô phủ, Hổ Huyền Thiên liền chạy ngay đến, thấy Ngô Nguyệt không có làm sao, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

Chỉ là dùng thần thức quét qua chốc lát, gương mặt của hắn âm trầm có thể vắt ra nước.

Toàn bộ Ngô phủ, ngoài một dặm hậu viện Thạch Thất nơi Diệp Tử Phàm bế quan vẫn còn nguyên vẹn ra, tất cả những nơi còn lại đều biến thành một mảnh phế tích. 

Đây là có chuyện gì? Là do ai làm? Trong khoảng thời gian mà hắn rời khỏi nơi đây đã xảy ra chuyện gì? 

Những câu hỏi kia vẫn cứ quanh đi quẩn mãi trong đầu của hắn, vì muốn đến kịp thời hạn trả tiền cho Trân Bảo Lâu, hắn cũng không quản ngại thương thế, một đường tốn hao Yêu Nguyên Lực phá toái hư không, cũng may là còn một ngày nữa mới đến thời hạn cuối.

Không sai a, hắn nhớ là còn thời gian là một ngày, đám người Trân Bảo Lâu kia làm chuyện gì cũng là nên dựa trên nguyên tắc mới phải, nhưng nếu như không phải là đám người của Trân Bảo Lâu cùng Tiền Nham Thư, như vậy có thể là ai được, hắn nhớ mình cũng như Ngô Kiện chưa có đắc tội qua ai tại Vân Quang Thành này ngoài đám người kia.

"Huyền Thiên đại ca! Cuối cùng thì huynh cũng về! "

Nhìn thấy người đến là Hổ Huyền Thiên, Ngô Nguyệt không còn quan tâm đến những chuyện khác, lập tức xà vào lòng của hắn, khóc lóc thảm thiết. 

Cuối cùng nàng cũng chờ đợi được hắn về, những ngày qua thật sự rất khổ sở, chỉ có xà vào lòng Hổ Huyền Thiên, nàng mới cảm nhận được một tia an toàn. 

"Nguyệt Nhi! Đừng khóc nữa! Có chuyện gì kể nói cho Huyền Thiên đại ca biết, ta nhất định sẽ làm chủ cho muội! "

Ôm Ngô Nguyệt vào trong lòng, Hổ Huyền Thiên lần này không có lấy gì là vui sướng, ngược lại là một thân phẫn nộ, ánh mắt của hắn đầy hỏa hoa, như muốn đốt cháy thiên địa một dạng. 

Ngô phủ tình cảnh như vậy, nhìn sơ qua là hắn đã biết Ngô Nguyệt phải chịu đựng không ít đau khổ cùng nguy hiểm, hắn trong lòng đã thầm thề, bất kỳ là ai làm cho Ngô Nguyệt chảy nước mắt, hắn sẽ đem cửu tộc bọn họ chôn cùng. 

"Ân! Huyền Thiên đại ca..! "

Ngô Nguyệt cũng lau đi nước mắt, kể lại chuyện vừa mới xảy ra, từ lúc người của Trân Bảo Lâu cùng Tiền Nham Thư tiến vào phá đi Ngô phủ đại môn đến lúc Phong Vô Kỵ ra tay diệt đi Trân Bảo Lâu đám người không một tia bỏ sót. 

Nàng biết Hổ Huyền Thiên là Chí Tôn cường giả, nếu như hắn muốn biết chuyện gì, không có chuyện gì có thể qua mắt được hắn, cho nên nàng cũng không có ý định giấu giếm. 

"Huyền Thiên đại ca! Nếu như không phải Vương đại ca cùng ba vị tiền bối ra tay cứu giúp, Ngô Nguyệt đã không còn sống đến giây phút này!"

Ngô Nguyệt hai dòng nước mắt lại chảy, nhất là nhìn thương thế thảm trọng của Vương Nhân Siêu. 

Vương Nhân Siêu nghe Ngô Nguyệt nhắc đến tên mình, cũng mở mắt ra nhìn nàng một cái, thật là không uổng công hắn liều cả cái mạng này để mà cứu giúp, nàng ta vẫn là rất biết cách làm người. 

"Tiền gia, Trân Bảo Lâu! Các ngươi thật tốt! Thật tốt! "

Nghe xong Ngô Nguyệt lời nói, Hổ Huyền Thiên cũng không có như người khác tưởng tượng như vậy, nỗi giận đùng đùng, mà hắn bình tĩnh đến lạ thường, nói ra mấy chữ. 

Chỉ là những ai hiểu rõ Hổ Huyền Thiên làm người như những tên Yêu Tôn của Thiên Khiếu Hổ Bộ Tộc mới biết, Tộc Trưởng của bọn họ nhiều khi nổi giận còn tốt, nhưng mà một khi bình tĩnh, âm trầm đến đáng sợ, như vậy mới khủng bố nhất. 

"Huyền Thiên đại ca! Huynh làm sao vậy? "

Ngô Nguyệt chính là người cảm nhận được Hổ Huyền Thiên biến chuyển đầu tiên, sự âm trầm từ trên người Hổ Huyền Thiên phát ra, nàng không cấm run rẩy một chút. 

"Nguyệt Nhi! Ta không sao!" Hổ Huyền Thiên nhìn Ngô Nguyệt nở một nụ cười. 

"Đây là Lục Giai Trị Thương Đan Dược, ngươi cầm lấy dùng! Ân tình của ngươi! Hổ Huyền Thiên ta sẽ ghi nhớ, ngày nào đó, nếu như ngươi cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta là được! " Lấy ra một viên Đan Dược cho Vương Nhân Siêu gia cho Vương Nhân Siêu, Hổ Huyền Thiên cam đoan nói.

Mặc dù hắn biết Vương Nhân Siêu ra tay cứu Ngô Nguyệt cũng không phải là chân tâm thành ý gì, nhưng mà dù sao, nếu như không có Vương Nhân Siêu, Ngô Nguyệt đã bị đám người Tiền Nham Thư chà đạp từ lâu, cũng không có cơ hội chạy đến Phong Vô Kỵ đám người nơi đó cầu cứu, ân tình này hắn vẫn nhớ kỹ.
Bình Luận (0)
Comment