Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 12

Rionna thức dậy với hơi ấm dễ chịu vây quanh. Nàng thử cuộn những ngón chân rồi thở dài thỏa mãn ấn sâu vào tấm lông thú ấm áp. Lười biếng hé mở mi mắt, nàng nhìn thấy ngọn lửa đang cháy sáng rực rỡ nơi lò sưởi. Tỉnh giấc trong tình trạng này thật quả xa hoa, lạ lẫm nhưng nàng quyết định mình có nhanh chóng yêu thích điều này.

Liếc mắt nhìn sang bên, Rionna nhận thấy phần giường bên cạnh trống trải. Thậm chí không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Caelen đã nằm cạnh nàng, cho dù chân tay họ quấn vào nhau cả đêm.

Rionna vươn tay chạm vào nơi chồng mình đã thực sự nằm nghỉ đêm qua rồi vuốt ve gối của chàng.

Cơ thể nàng vẫn cảm nhận được ảnh hưởng của việc tuyên bố quyền sở hữu của chồng đêm qua. Khi di chuyển, cơn nhói giữa hai chân cùng những bắp cơ nhức nhối giống như sau mỗi đợt tập luyện gắng sức đã cho thấy điều đó.

Sự thật nàng không hề muốn rời khỏi giường.

Đúng thế, Rionna thấy đau nhức nhưng đó là cơn đau tuyệt vời, êm ái nhất. Nàng sẵn lòng chịu đựng sự đau đớn ấy nhiều lần hơn nữa. Nhắm mắt, Rionna nhàn nhã duỗi căng người, nhớ lại cảnh tượng Caelen ở phía trên, bên trong mình, mơn trớn thật sâu, còn miệng chàng tạo nên cảm giác yêu thương ngọt ngào trên da thịt nàng.

Tiếng động phát ra phía ngoài cửa làm nàng mở choàng mắt, xoay người tìm kiếm. Ngay lúc ấy, bà Sarah liền ló đầu vào. Thấy Rionna đã thức dậy, bà vội vàng bước vào rồi đóng cửa lại phía sau.

“Cháu đã tỉnh rồi à.”

“Bà vẫn tinh mắt như mọi khi,” Rionna khô khan đáp.

Sarah khẽ tặc lưỡi, đảo tròn mắt nhìn về phía Rionna. “Lãnh chúa nghĩ cháu sẽ muốn tắm táp trước khi bắt đầu buổi chỉ dẫn. Ta đã đổ đầy nước vào bồn tắm cho cháu rồi đấy.”

“Bồn tắm? Bồn tắm nào cơ ạ?”

Rionna ngồi dậy, kéo tấm lông thú lên tới ngực. Nàng quét mắt nhìn quanh phòng và thấy một bồn tắm lớn bằng gỗ đặt trước lò sưởi, y như những gì nàng suy nghĩ lúc vừa tỉnh dậy. Caelen đã cho mang bồn tắm vào khi nào chứ? Nó có khả năng đã ở đây trước khi chàng bồng nàng vào phòng ngủ đêm qua.

Và bà Sarah cũng nói thêm điều khác nữa. “Chỉ dẫn? Chỉ dẫn gì cơ ạ?”

Rionna vung chân qua mép giường, tay vẫn nắm chặt lấy tấm lông thú che đi cơ thể trần trụi của mình.

Bà Sarah mỉm cười. “Lãnh chúa muốn ta và những người phụ nữ khác trong tộc chỉ dẫn cho cháu nhiệm vụ của nữ chủ nhân pháo đài. Ngài ấy nói cháu rõ ràng không biết những điều ấy và giờ đã đến lúc cháu đảm đương vai trò của mình?”

Rionna ngồi lẳng lặng trong bồn tắm với cơn tức giận âm ỉ, nước ngập đến tai nàng. Sau một đêm hạnh phúc tuyệt vời, nàng đoan chắc mình và Caelen sẽ có khởi đầu mới, chàng sẽ thực sự quan tâm chút gì đó đến mình. Nhưng khi thức dậy rời khỏi giường, chàng lại ra lệnh cho nàng bắt đầu cư xử như một cô vợ nhỏ nhu mì.

Vấn đề trở nên tồi tệ hơn khi bà Sarah đến ngồi cạnh bên bồn tắm, điểm qua danh sách các mệnh lệnh của Caelen.

Rionna không được ăn mặc như đàn ông, cũng không được tự ý làm những việc chẳng phù hợp với phụ nữ. Còn chàng sẽ tiếp tục việc hướng dẫn những trận đấu gươm, giao chiến, hay bất cứ hoạt động nào khác của một chiến binh. Và nàng không được buộc ngực nữa.

Mệnh lệnh cuối khiến cả người Rionna đỏ ửng lên, hai gò má nóng bừng như thể hơi nước đột nhiên ấm lên. Chàng có thể làm nàng bẽ mặt hơn nữa hay không?

“Coi nào, cháu đừng làm vẻ mặt như thế chứ,” bà Sarah dỗ dành. “Không phải ngài ấy nói thế với cả pháo đài đâu. Ngài ấy kéo ta ra nói những mong ước của mình và chỉ thị cho ta không được hé lời nào với bất cứ ai?”

“Nếu như phải nói điều gì đó thì đáng lẽ chàng nên trực tiếp nói với cháu,” Rionna rít lên.

Bà Sarah khịt mũi. “Và cháu có lẽ đã phớt lờ ngài ấy rồi bắt tay vào việc tập luyện thường ngày của mình.”

Rionna tức giận. “Có gì không đúng đâu ạ?”

Bà Sarah xối nước lên đầu Rionna rồi đẩy nàng ngụp xuống nước. Rionna thở phì phò ngoi lên trừng mắt nhìn bà, người vẫn đang ngồi đó cười toe toét với vẻ mặt thỏa mãn.

“Thật sự, ta đã chờ một thời gian dài để tự tay hướng dẫn cháu. Mặc dù cha cháu phản đối cách cư xử của cháu nhưng ông ta lại chẳng mảy may quan tâm. Kẻ biếng nhác ấy đáng lẽ ra phải chịu trách nhiệm giáo huấn cháu trước khi cháu đến độ tuổi này. Còn mẹ cháu thì lý ra nên là người dạy dỗ những điều cần biết của nữ chủ nhân pháo đài, nhưng bà ấy lại quá bận rộn trong việc giữ chồng tránh xa những người phụ nữ khác. Cháu đã không có được tấm gương tốt để noi theo nhưng bắt đầu từ ngay hôm nay tất cả những điều đó sẽ chấm dứt. Cháu sẽ trở thành nữ chủ nhân tốt nhất của gia tộc McDonald?”

Sự kiên quyết trong đôi mắt bà Sarah khiến hai vai Rionna chùng xuống cam chịu. Ánh nhìn của bà hiện lên sự thích thú thái quá. Thực tế, bà đang vô cùng hân hoan, vui sướng.

“Đầu tiên chúng ta sẽ may cho cháu những bộ váy mới. Phần trên của mấy chiếc váy hiện tại sẽ chẳng vừa với bộ ngực không được buộc lại của cháu. Ta đã cho ba người sửa lại một trong những chiếc váy mẹ cháu đã mặc. Chỉ với vài mũi khâu là cháu có thể mặc chúng cho đến khi có một tủ quần áo mới dành cho mình.”

“Chúng ta không có tiền để chi cho việc đó,” Rionna buồn rầu nói.

Bà Sarah lắc đầu. “Cháu không phải lo lắng điều đó. Lãnh chúa đang chờ nguồn viện trợ của anh trai ngài ấy. Nó sẽ đến trong hai tuần nữa. Ngài ấy nói với ta là cháu cần quần áo ấm và tất cả trang phục phù hợp một nữ chủ nhân?”

“Tất cả trang phục phù hợp cho một nữ chủ nhân,” Rionna nhại lại.

“Giờ thì im lặng nào. Nước đang lạnh dần đấy. Mấy lời càm ràm kia không thể thay đổi được thực tế cháu sắp sửa phải học nhiều thứ đâu. Tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu cháu thực hiện nó với thái độ hợp tác.”

“Ôi hãy để cháu được hờn dỗi chút,” Rionna lên tiếng. “Dù biết bà nói đúng nhưng sự thật cháu chẳng thích nhiệm vụ đó chút nào.”

Bà Sarah mỉm cười, với tay vỗ nhẹ vào má Rionna. “Ta yêu cháu như con ruột mình và cũng sẽ đối xử với cháu như thế. Điều đó có nghĩa ta sẽ cốc vào đầu cháu nếu như cháu dám xấc láo đấy.”

Rionna cười toe toét rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Bà nghĩ sao về lãnh chúa mới ạ?”

Bà Sarah nghiêng đầu, suy xét.

“Ta nghĩ lãnh chúa là người cộc cằn nhưng công bằng. Ngài ấy cứng nhắc và thích mọi thứ chắc chắn, rõ ràng. Gia tộc ta có thể phải mất một khoảng thời gian để quen dần với cách lãnh đạo của ngài ấy, nhưng ta nghĩ gia tộc McDonald sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

“Cháu cũng nghĩ thế,” Rionna miễn cưỡng nói. “Cháu chỉ muốn…” “Cháu muốn điều gì hả, cô gái?”

Rionna mím chặt môi, quyết định không để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt bà Sarah. Điều nàng mong muốn, mơ ước cũng như bao cô gái khác. Nhưng một người phụ nữ trưởng thành, có trách nhiệm với gia tộc mình không thể dành cả ngày để trở nên ngốc nghếch vì những điều ấy được.

“Điều cháu muốn không quan trọng,” nàng khẽ nỏi. “Điều lãnh chúa muốn mới là vấn đề chủ chốt.”

Caelen đứng khoanh tay tại sân trong, mặt lạnh lùng quan sát những binh sĩ McDonald đang tập luyện. Gannon đứng bên cạnh, chốc chốc lại lắc đầu chán chường.

“Chúng ta không có thời gian chỉnh đốn, rèn luyện họ thành một đội quân tinh nhuệ,” Gannon lên tiếng. “Chúng ta sẽ chẳng chống chọi nổi Cameron đâu.”

“Ta có thể ngăn chặn điều đó,” Caelen dứt khoát nói. “Họ có kỹ năng, chỉ là không được luyện tập đúng cách thôi?”

“Chiến binh giỏi nhất của gia tộc lại là một phụ nữ,” Gannon buồn chán nói. “Phu nhân Rionna còn giỏi hơn Diormid, ngài nhớ chứ?”

Caelen nhăn nhó. Chàng không cần ai đó gợi nhắc đến kỹ năng sử dụng gươm thành thạo của Rionna. Chàng chẳng dự tính cho phép nàng tự giết mình. Càng sớm làm cho nàng có thai, nàng sẽ càng sớm nguôi ngoai và chuyển sự tập trung của mình vào những hành động nữ tính hơn. Chàng cũng sẽ không phải bận tâm nàng vướng vào rắc rối gì nữa.

“Hãy tìm những kẻ chỉ huy cho ta,” Caelen nói với Gannon. “Họ rõ ràng vẫn chưa tôn kính quyền lực cai trị của ta. Ta sẽ làm việc với những chiến binh dày dạn kinh nghiệm nhất để cho họ biết ta không hề đe dọa đến quyền lãnh đạo của họ.”

“Tôi đang quan sát đây,” Gannon thì thầm. “Simon McDonald có nhiều ảnh hưởng trong thị tộc. Binh sĩ luôn nghe lời và tìm ông ta để xin sự chỉ dẫn. Arlen McDonald cũng là một chiến binh dày dạn khác được các binh sĩ trẻ tìm đến xin lời khuyên. Ông ta thông thạo việc sử dụng gươm?”

“Nói với họ là ta muốn có một buổi gặp gỡ với các binh sĩ tại đại sảnh. Hãy mời họ ăn trưa rồi sẽ nói chuyện sau. Chúng ta cần chia binh sĩ thành các nhóm nhỏ tùy theo mục đích luyện tập. Ta sẽ cần sự trợ giúp của những chiến binh McDonald trong cương vị lãnh đạo nếu chúng ta muốn hoàn thành tất cả những gì cần làm?”

“Đúng, tôi đồng ý với ngài. Đó không phải nhiệm vụ dễ dàng gì đâu.”

Caelen cười toe toét với người chỉ huy của mình. “Ngươi đã nói mình khao khát một thử thách mới kia mà.”

Gannon bắn cái nhìn cáu kỉnh về phía Caelen. “Khi đó, tôi không nghĩ đến việc phải chỉnh đốn toàn bộ đội quân thế này.”

Caelen thở dài. “Ta cũng không nghĩ đến điều này và thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Nhiệm vụ trước mắt quả thật rất cam go.”

Gannon đặt tay lên vai Caelen. “Ngài là người chỉ huy có khả năng nhất mà tôi từng gặp. Nếu có ai đấy làm được việc này thì người đó chỉ có thể là ngài.”

Nhăn mặt quan sát những chiến binh McDonald, Caelen hy vọng Gannon nói đúng. Hai tuần tiếp theo sẽ rất mệt mỏi và cơ hội thành công duy nhất của chàng là phải giành được sự hợp tác của gia tộc mới.

Cho đến nay, người dân chỉ chào đón chàng bằng sự dè dặt cùng hoài nghi.

“Hãy tìm Simon và Arlen,” chàng ra lệnh cho Gannon. “Ta sẽ chờ ở đại sảnh?”

Khi bước vào trong, Caelen liếc nhìn những người hầu đang hối hả đi lại tới lui làm việc của mình. Chàng tìm bóng dáng vợ nhưng chẳng thấy nàng đâu. Cả bà Sarah cũng vậy. Bà ta đã hứa chịu trách nhiệm nhẹ nhàng chỉ bảo cho Rionna.

Caelen bước vào đại sảnh và thấy nó trơ trọi, trống không. Chàng cau mày, biết rằng đã sắp đến giờ ăn trưa. Không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bữa ăn sắp được dọn ra. Lò sưởi không được đốt lên. Chẳng có mùi thức ăn tỏa ra từ hướng nhà bếp. Cũng không hề có chiếc đĩa nào được bày trên bàn.

Chàng thậm chí không biết phải triệu ai tới để trả lời những câu hỏi của mình. Cảm thấy chán ghét, Caelen rời khỏi đại sảnh, đi về hướng phát ra tiếng ồn.

Bước vào phòng, chàng chỉ có ý nghĩ duy nhất đây là nơi để những người phụ nữ giặt giũ. Tuy nhiên, Caelen thấy vợ mình hiện đang trong tình trạng công khai chống đối, hai tay đặt lên hông còn gương mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bà Sarah.

Bộ váy Rionna đang mặc trông khá ổn, dù có chút sờn rách. Phần thân trên của váy hơi, phải nói là quá chật khiến bộ ngực mềm mại của nàng bị đẩy lên trên, lộ khỏi cổ áo được thêu. Rionna trông thật... xinh đẹp. Đáng yêu và nữ tính. Caelen không thể để vợ mình mặc trang phục lếch thếch của nam giới, gương mạt lấm bẩn, khuôn ngực phẳng lì, còn mái tóc thì cột chặt trên đầu được.

Từng chút một trên người nàng đều toát lên dáng dấp của nữ chủ nhân pháo đài tao nhã. Rionna có thể sánh ngang với Mairinvà Keeley về vẻ đẹp lẫn vóc dáng.

Đó là cho tới trước khi nàng mở miệng tuôn ra tràng báng bổ mà chàng chắc chắn hai chị dâu mình chưa bao giờ nói ra.

Rionna vẫn còn đang nguyền rủa khi xoay người nhìn thấy chàng đang đứng nơi ngưỡng cửa. Môi mím chặt, nàng trừng mắt nhìn như thể tức tối với việc xâm nhập của chồng.

Caelen nhướn một bên lông mày khi không thấy có lời yêu cầu tha thứ nào được thốt ra.

Ấn hai lòng bàn tay sát hơn vào hông, Rionna chằm chằm nhìn chàng. Hai mắt nàng sáng lên, có sự pha trộn kỳ lạ của sắc hổ phách và vàng.

“Chàng đến để kiểm tra em sao, chồng kính mến?” Môi Caelen mím lại, trừng mắt ghim chặt lấy nàng.

“Ta đến để tìm hiểu vì sao không có bữa ăn nào được phục vụ trong đại sảnh. Giờ ăn trưa đã đến, các binh sĩ đã tập luyện vất vả và sẽ đói bụng. Cả ta cũng thế.”

Rionna nhìn chằm chằm vào chồng mình, hai lông mày nhíu lại bối rối. Những người phụ nữ khác cũng nhìn chằm chằm, như thể chàng đã nói điều gì đấy thật lạ lùng.

Sarah là người đầu tiên lên tiếng. Bà liếc mắt nhìn Rionna rồi tiến về trước một bước. “Thưa lãnh chúa, chúng ta không dùng bữa trưa ạ?”

Caelen lại cau mày. “Có lý do đặc biệt gì sao? Việc ăn uống cho các binh sĩ rất quan trọng. Họ cần phải giữ sức khỏe, đặc biệt là hiện nay họ đang phải luyện tập vất vả hơn?”

Rionna hắng giọng. “Bà ấy đang thực sự cố nói là chúng ta không có lương thực. Khi trong kho dự trữ cạn kiệt, chúng ta chỉ có thể dùng bánh mì và pho mát cho bữa sáng, còn cuối ngày sẽ ăn bất cứ thứ gì có thể săn bắt được.”

“Thế khì không săn được gì thì sao?” “Chúng ta nhịn đói thôi,” nàng đơn giản nói.

“Caelen lắc đầu. Việc này thật vô lý. Gia tộc McDonald có thể không được huấn luyện tốt nhất nhưng lại có địa thế thuận lợi.”

“Cha nàng đã đánh cược số lương thực dùng trong ba tháng với anh trai ta mà.”

“Ông làm gì có để đánh cược,” Rionna cay đắng nói. “Ông ấy đã để mọi người chết đói và không còn cắc bạc nào để trao đổi mua bán với những gia tộc khác.”

Caelen kìm lại câu báng bổ của mình. “Chỉ cho ta xem nơi dự trữ lương thực?”

Rionna nhún vai, xoay người bước men theo hành lang dẫn ra sảnh lớn rồi qua nhà bếp đi đến một căn phòng nhỏ ngột ngạt. Caelen bước vào trong, liếc nhìn xung quanh, lòng chùng xuống khi thấy các ngăn chứa trống rỗng.

Suy cho cùng, gia tộc McDonald còn ở nghèo nàn hơn cả gia tộc của chàng trước lúc anh Ewan kết hôn với Mairin nữa.

“Điều này không thể chấp nhận được,” Caelen rít lên. “Cả gia tộc cũng cần phải ăn chứ?”

“Mọi người đã quen sống như thế,” Rionna thản nhiên nói. “Đó là cuộc sống trong mấy năm gần đây của bọn em.”

“Cha nàng thật sự là kẻ vô tích sự phải không?” Caelen hỏi.

“Cha em chỉ quan tâm đến sự thoải mái bản thân và bỏ đầy bụng của mình thôi.”

“Thật kỳ diệu là cho đến nay gia tộc nàng vẫn chưa bị xâm lấn,” Caelen bực bội nói. “Nơi này chắc hẳn sẽ dễ dàng bị chiếm cứ đấy.”

Miệng Rionna mím chặt còn hai mắt nheo lại tức giận. “Đây cũng là gia tộc của chàng, đừng có nói với thái độ khinh bỉ như thế.”

“Không, sự khinh bỉ đó không dành cho gia tộc McDonald mà cho cha nàng. Một kẻ tội đồ không chăm lo được cho gia tộc mình. Lão ta cũng để bọn trẻ con phải đói bụng sao? Còn người già, lẫn người ốm đau, bệnh tật nữa?”

Rionna thở dài chán nản. “Đừng trút sự giận dữ của mình lúc này. Người đàn ông chàng cần xả cơn tức không có mặt ở đây. Gia tộc của em đã chịu đựng đủ lâu rồi. Chúng em không đáng nhận sự chỉ trích của chàng đâu.”

Caelen chán ghét thở hắt ra rồi xoay người rời khỏi phòng. “Chàng đi đâu đấy?” nàng gọi với theo.

“Đi săn,” Caelen lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment