Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 55



***

Dù rất tin tưởng Khắc Huy, nhưng Diệu Phương vẫn muốn biết sự thật. Mà lúc anh chưa trở về là thời cơ có thể hành động nhất. Sáng sớm, cô quyết định đến Royal…

Qua nhiều lần đi cùng anh vào Royal, tiếp tân cũng như một số nhân viên rất niềm nở với cô. Một người phụ nữ đứng tuổi nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, cô nhớ không lầm thì đây là trưởng phòng Marketing, kế bên là cô gái trẻ với nụ cười long lanh, chạy đến cô.

-Diệu Phương, lâu rồi không nói chuyện!-Gia Tuệ cười cười.-Mấy ngày gần đây cậu cứ đi bên cạnh Chủ tịch làm mình không dám đến gần!

Cô chỉ cười cười rồi gật đầu, quả thực là cô không nhớ người này là ai.

-Hôm nay có thời gian, chúng ta nói chuyện chút nhé!-Gia Tuệ cười.

-Cũng được!-Cô gật đầu, nói chuyện sẵn tiện hỏi luôn một vài điều.

Hai người bước vào canteen, khi bước qua trưởng phòng Marketing, Gia Tuệ hết sức dè dặt. Điều này Diệu Phương cô thấy rõ. Khi vào bàn ăn với mỗi người hai chai nước suối trên tay…

-Cậu tên gì?-Nhìn Gia Tuệ, cô hỏi.

-Cậu đùa sao?-Gia Tuệ trợn mắt nhìn cô.-Mình không tin rằng cậu quên mình, quên Lâm Gia Tuệ này! Lúc trước bọn mình có thời gian làm việc cùng nhau ở phòng Marketing đấy!

-Đùa đấy! Làm sao mình quên cậu được!-Cô khẽ cười.

-Thật lúc đó mình cũng chẳng thích cậu mấy!-Gia Tuệ nhìn cô nói.

-Sao?-Cô thật không hiểu, chẳng lẽ lúc trước cô sống rất mất lòng người khác sao?

-Không! Nói nhỏ cậu nghe nhé!-Gia Tuệ ghé sát vào tai cô.-Mình thích giám đốc Triệu, nên khi anh ấy cứ tìm gặp cậu, làm mình thấy khó chịu!

-Triệu Gia Minh?-Cô trợn mắt.

Giám đốc triệu?? Cô chỉ nghĩ đến Triệu Gia Minh.

Gia Tuệ gật gật đầu. Diệu Phương chỉ biết chửi thầm Gia Minh, thương xót cho Lan Nhi, Gia Minh bao nhiêu cô theo đuổi thế này, chẳng biết chờ được Lan Nhi tới bao lâu?

-Lúc mình vừa đến, chắc mọi người chẳng ưa mình!-Gia Tuệ đã nói rằng không thích cô, người khác chắc cũng vậy, cô nói câu này nhầm để thám thính.

-Tất nhiên! Nhât là Trưởng phòng Giang đấy!-Gia Tuệ nhấn giọng.-Lúc nãy đi ngang qua, chẳng phải chị ta nhìn cậu chằm chằm sao?

Cô lắc đầu, nhún vai, tỏ ý không biết.

-Lúc trước cậu vào đây, hồ sơ của cậu được chính Chủ tịch và Giám đốc Marketing duyệt!-Gia Tuệ nói.-Công việc này đáng lẽ của chị ta, nhưng đã có quyết định của Chủ tịch nên chị ta không có quyền xem xét lại! Thế là có tin đồn, cậu vào Royal làm việc được do có quen biết, không phải năng lực! Có kẻ còn suy đoán cậu lên giường với Chủ tịch nữa kìa!

Nghe đến câu cuối, cũng may là cô đã uống nước xong, chữ nếu không thì bây giờ cô đã sặc chết.

-Còn nữa! Lúc cậu nghĩ việc hai, ba tuần, sau khi vào lại Royal thì lên thẳng chức Thư kí Chủ tịch, mọi người trong công ty khẳng định cậu đã lên giường với Chủ tịch!-Gia Tuệ chậm rãi nói.-Cho đến khi Chủ tịch nói rằng hai người đã kết hôn thì mới chấm dứt!

Thì ra cô cũng không phải quan hệ lén lút với anh! Quan hệ lén lút? Nghĩ đến bốn từ này cô bật cười, cô và anh là quan hệ vợ chồng được pháp luật công nhận! Nhưng việc cô vào làm việc ở đây là do lợi dụng có quen biết với anh sao? Cô không tin mình là người như vậy. Nói chuyện với Gia Tuệ một hồi, cô cũng chẳng biết thêm được gì mới. Nhưng có hai chi tiết cô cần phải xâu chuỗi lại là: Cô chủ động rời bỏ Phú Nhuận, và đến với Royal do có sự sắp xếp của anh. Còn chuyện về xí nghiệp gia đình cô, cô vẫn không biết được.

Sau khi đến giờ làm việc, tạm biệt Gia Tuệ, Diệu Phương đến phòng của Dương Thẳng để hỏi, không ngờ rằng Gia Minh cũng ở đó.

-Chào hai anh!-Cô cất tiếng chào lịch sự.

Dương Thắng và Gia Minh đang tập trung vào một dự án, khi thấy cô, gật đầu thay lời chào.

-Các anh đang làm việc à?-Cô cười.

-Bọn anh đang làm việc! Em ngồi đi!-Gia Minh cười cười.-Em tìm bọn anh có gì?

Cô lẳng lặng quan sát Gia Minh, đúng thật đây là con người lãng tử, đào hoa, nhìn Gia Minh chẳng có chút gì như thất tình, khác hẳn với thái độ im lặng của Dương Thắng.

-Em muốn hỏi một số vấn đề!-Cô nói, mặt cực kì nghiêm túc.-Hy vọng các anh có thể giữ bí mật với ông xã em!

Gia Minh và Dương Thắng khẽ cười rồi đồng ý. Cô cũng bất ngờ khi mình thốt ra được hai từ “ông xã” kia trôi chảy như thế!

-Có thật em và anh ấy đã yêu nhau đến sáu năm, không hề có chia lìa gì sao?-Cô nhìn hai người, chờ mong.

Thật ra cô đã nhớ ra rằng mình và anh bị mẹ anh chia cách khi mơ giấc mơ cách đây vài tháng. À không, không phải mẹ anh, đó là Diệp Vân, bà ta tìm anh vào mấy hôm trước. Khi bị chia cách, chẳng lẽ cô và anh không có xa nhau sao?

-Em muốn bọn anh trả lời thế nào?

Dương Thắng nhìn cô, Khắc Huy không nói gì với Dương Thắng, anh không hề bảo mọi người phải sử trí thế nào khi cô hỏi về vấn đề quá khứ. Mà anh cũng chẳng nói gì về việc anh có kể lại quá khứ cho cô nghe không!

-Những gì anh biết!-Cô nhìn Dương Thắng đầy tin tưởng.

-Được!-Dương Thắng nói.-Sáu năm trước, em và Khắc Huy yêu nhau, được một năm thì chia tay, năm năm sau thì gặp lại, và hai người vẫn yêu nhau!

Dương Thắng là người tôn trọng sự thật, biết đâu Khắc Huy đã nói cho cô biết, thôi thì cứ nói theo sự thật.

Cô trợn mắt không tin. Năm năm? Không phải là thời gian dài, nhưng không thể nào nói là ngắn được!

-Lý do thì bọn anh không biết!-Gia Minh tỏ vẻ tiếc nuốt.

“Không sao, lý do thì em đã biết rồi!” Một chút nữa là cô đã nói ra câu này, nhưng nhanh chống nuốt lại kịp.

-Em còn muốn hỏi gì không?-Gia Minh nói.

-Tập đoàn mình có kế hoạch thâu tóm các công ty vùng quê không anh?-Cô hỏi rất tự nhiên.

-Sao em lại hứng thú với vấn đề này?-Gia Minh nhìn thắc mắc.

Cô định nói gì đó nhưng không kịp…

-Không hề! Bởi vì thâu tóm các công ty vùng quê không đem lại lợi ích cho Tập đoàn!-Dương Thắng trả lời.

Không có thật sao? Vậy được rồi, cô gật đầu, miệng cười hài lòng. Anh không phải là người làm xí nghiệp nhà cô trở nên như vậy! Vậy anh cũng không phải là người bắt ép ba cô đến mức ông ấy phải nằm viện.

Khi về, cô nhìn thấy hòm thư có thư, thư không ghi tên người gửi, người nhận là Hạ Diệu Phương. Mở ra bên trong là một vài tấm ảnh và một cái USB. Trong tấm ảnh, một người đàn ông đang ôm hôn đắm đuối một người phụ nữ. Đó là anh và Ngọc Yến. Tay cô nắm chặt tấm ảnh, kiềm cho nước mắt không chảy ra. Anh vẫn qua lại với cô ta? Hay đây chỉ là những tấm ảnh ngày trước phong lưu của anh? Còn có một tấm ảnh xét nghiệm của bào thai đã được hơn hai tháng, tên người mẹ là Cao Ngọc Yến. Có lẽ Ngọc Yến muốn chứng minh cho cô thấy những gì cô ta nói đều là sự thật.

Cô không kịp xem trong USB là gì thì có điện thoại gọi tới. Dãy số hiện lên cái tên “Chính Phong”.

-Alo…-Giọng cô yếu đến mức như sắp khóc.

-Chị hai, em là Chính Phong, em sắp phải đi du học, em có thể gặp chị ngay được không?-Giọng Chính Phong trầm lặng.

-Tất nhiên!-Cô nói.

Sau khi hẹn địa điểm thì cô cúp máy, gặp Chính Phong, sẵn tiện cô hỏi một chút chuyện của anh, rồi thư giản tinh thần một chút!

Đến điểm hẹn, là một quán café theo phong cách thuần việt. Nhìn Chính Phong rất ra dáng sinh viên đang ngồi đợi cô ở chỗ gần cửa sổ, cô bước đến.

-Sao không đến nhà chị?-Cô hỏi.

-Thôi! Ra đây tiện hơn!-Chính Phong chỉ cười cười.-Trong chị có vẻ hồng hào hơn trước, hình như là có mập ra một chút

Cô cười cười. Nếu Chính Phong không nói, cô cũng không để ý việc này, tay chạm vào bụng, đúng thật là vòng eo cô to hơn trước.

-Chị sống có vẻ tốt!-Chính Phong trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.

-Rất tốt!-Cô cười nhẹ.-Em có bạn gái rồi nhỉ?

-Không!-Chính Phong lắc đầu.-Là do em yêu nhầm người nên bây giờ vẫn chưa có bạn gái!

-Yêu nhầm người?-Cô nửa đùa nửa thật.-Cô gái này mà có số tốt thế này?

-Em nghĩ người này chị biết!-Chính Phong nói.-Nhưng lúc khác em sẽ nói với chị!

-Cũng được!-Cô nói.-Miễn đừng có vì tình cảm mà để học hành sa sút.

-Chị hai, em nào dám!-Chính Phong cười tươi.-Em có được học bổng lần này quả thực rất khó khăn, em quyết định sẽ nắm bắt lấy nó. Là ngôi trường danh tiếng ở Nhật Bản!

-Được, khi nào chị sẽ qua đấy gặp em!-Cô cười.-Ba đã hồi phục rồi chứ? Mẹ có khoẻ không?

-Ba và mẹ sức khoẻ vẫn tốt, đã về lại quê rồi!-Chính Phong chậm rãi nói.-Ba đã bán xí nghiệp để phần đời còn lại sống an nhàn bên cạnh mẹ!

-Là chị bất hiếu!-Cô nhẹ giọng oán trách bản thân.

-Không đâu, là do em không có sự nghiệp!-Chính Phong thở dài.-Chị yên tâm, sau khi chuyến du học nước ngoài hai năm này kết thúc, em sẽ về cưới vợ sinh con!

Cô cười cười. Đúng thật đàn ông nào cũng muốn sau sự thành công sẽ là bóng dáng của gia đình hạnh phúc.

-À, em biết lý do mà xí nghiệp nhà chúng ta suýt sập đổ chứ?-Cô dò hỏi.

-Chẳng phải lúc trước em đã nói với chị sao?-Thật ra Chính Phong biết cô mất trí nhớ nhưng vẫn muốn kiểm tra cô.

-Chị…-Cô lưỡng lự một hồi.-Kể cho chị nghe đi!

Cô gần như là hạ giọng nài nỉ, trong cô lúc này cực kì đáng yêu, Chính Phong cũng phải bật cười vì người chị này.

-Theo em biết, công ty hại chúng ta là công ty con của Tập đoàn King!-Chính Phong chậm rãi.

-King?-Cô không nhớ.

-Là Tập đoàn đối đầu với Royal của…-Chính Phong nói không có chút lưu loát.-… anh rể!

Diệu Phương đành kể việc mình bị mất trí nhớ cho Chính Phong làm cậu cười thầm, thông tin từ người kia quả thực là sự thật! Cô kể cho Chính Phong nghe với mục đích là muốn hỏi cậu tất cả.

-Vì vậy, kể cho chị nghe tất cả những gì em biết!-Cô nói.

-Nếu chị muốn, em sẽ nói!-Chính Phong bắt đầu kể.

Tập đoàn King không thù không oán với xí nghiệp cha cô. Tập đoàn King lại đối đầu với Royal. Tuy nhiên vẫn có khả năng là King cấu kết với Royal để hại xí nghiệp nhỏ bé này. Khắc Huy lợi dụng việc xí nghiệp gia đình cô rắc rối, mà ép buộc rằng cô phải làm tình nhân của anh cho đến khi anh chán. Chính Phong cũng không biết nhiều, chỉ biết có được bấy nhiêu.

-Không thể nào! Lần đầu…

Do bức xúc nên cô xém nữa là nói ra rằng “Lần đầu của chị là đêm mà chị đăng kí kết hôn với anh rễ em!” Đúng thật ai cũng cho rằng cô bị anh cưỡng ép.

Chính Phong nhìn cô, có lẽ không đoán được cô nói gì.

-Không… không!-Cô cười cười.-Em du học bình an nhé!

-Nhất định!-Chính Phong cười cười.

Hai người nói chuyện một chút nữa thì cũng ra về.

***

Chiều tối, cô về đến nhà thì thấy anh đã về. Cô muốn nhào đến ôm chầm lấy anh, cô rất nhớ anh, nhưng cô đã không làm vậy. Bởi vì những hình ảnh trong hòm thư và những lời nói của mọi người ám ảnh trong tâm trí cô.

-Em đi đâu?-Anh mở miệng hỏi, giọng anh lạnh đi chưa từng thấy.

-Em gặp Chính Phong!-Cô trả lời.

Ánh mắt của anh không còn diệu dàng như trước mà trở nên lạnh giá. Lúc vừa về, anh được biết là Bá Thông và Ngọc Yến đến tìm cô. Cả hai người này đều là những người mà cô không nên gặp trong lúc này. Và anh thấy được một vài thứ, một vài tấm hình anh và Ngọc Yến ân ái, một tấm ảnh xét nghiệm và chiếc USB.

-Được rồi! Thay đồ rồi ăn cơm cùng anh!-Anh cố giữ lại giọng bình thản.

-Dạ!

Sau khi thay đồ, anh và cô cùng ăn cơm. Không khí trong phòng có chút ngượng ngạo.

-Chuyện cái thai của Ngọc Yến…-Anh nói có chút lấp lửng.-Anh sẽ nhanh chống xử lí!

-Xử lí?-Cô nhìn anh.-Cách xử lí thông thường của một người đàn ông là sẽ đem cô ta về nhà sống chung với vợ hợp pháp hoặc mua cho cô ta căn nhà khác để ở!

Rồi từ từ sẽ lãng quên người vợ hợp pháp!

-Ngốc quá!-Anh muốn cốc lên đầu cô gái này ngay lập tức nhưng kìm lại.-Sẽ không như thế!

-Vậy anh định sẽ thế nào?-Cô nhìn anh mong chờ.

-Anh sẽ có cách!-Anh nói.-Nhưng anh nhất định sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời! Kiếp này, anh sẽ không buông tay em ra!

Bằng chứng của lời nói này chính là anh đã đăng kí kết hôn với cô.

-Có câu này của anh là được rồi!-Cô cười cười nhìn anh.

Khi buổi ăn tối kết thúc, anh ôm cô cùng nhau xem ti vi.
Bình Luận (0)
Comment