Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 71

Chương Ngoại Truyện 1: Yêu chỉ đơn giản là yêu…

Tokyo, Nhật Bản…

Hạ Chính Phong mặc đồng phục tốt nghiệp, đang chụp hình cùng với người bạn của mình. Hôm nay là ngày tốt nghiệp.

-Chính Phong, tốt nghiệp rồi cậu định thế nào?-Kai, bạn thân của Chính Phong hỏi.

-Tôi sẽ ở lại đây tiếp tục học tập và làm việc!-Chính Phong cười.

-Cứ tưởng cậu về quê cưới vợ sinh con chứ!-Kai nói.

-Về thì chắc chắn!-Chính Phong nữa đùa nữa thật.-Nhưng giờ chưa phải lúc! Phải mang một đứa con dâu ngoan hiền về cho ba mẹ đã!

-Cậu thấy Maried lớp dưới thế nào! Cô ấy mê cậu như điếu đỗ!-Kai cười.

-Mình không thích!-Chính Phong nói chắc chắn.

-Nếu không chơi thân với cậu mấy năm nay, tôi cứ nghĩ cậu bị bất ổn về giới tính!-Kai bĩa môi.

-Tôi không có số đào hoa như cậu đâu!-Chính Phong cười.

Một cô gái bước đến, Kai tự nhiên khoác tay cô gái đó.

-Giới thiệu với cậu, đây là Kyo, bạn gái của tôi!-Kai nói.-Tôi chỉ có một người bạn gái! Không hề đào hoa đâu nhá!

-Được.. được!-Chính Phong cười.-Chào Kyo!

Bạn bè ai cũng có đôi có cặp, cậu thì vẫn mãi chờ một bóng hình đã nhạt nhoà. Lễ tốt nghiệp hoàn tất, bạn bè trong lớp rủ nhau đi ăn nhưng Chính Phong từ chối. Cậu một mình lũi thủi ra công viên, sau đó lại ghé vào quán café gần đó.

Đã hơn năm tháng kể từ khi Diệu Phương kết hôn với Khắc Huy. Và kể từ đó cậu cũng không nghe được thêm tin tức của cô ấy ngoài việc đã đến Nhật. Vì vậy cậu mới ở lại Nhật Bản.

Chuyện xảy ra đã rất lâu. Hơn sáu năm trước, cậu chỉ là cậu sinh viên năm đầu 18 tuổi, khi ấy Từ Phúc Thanh vừa 21.

***

Từ Phúc Thanh trên cơ bản đã tốt nghiệp trường đại học ở nước ngoài nhưng việc học đại học ở Việt Nam thì chưa. Từ Phúc Thanh cùng lớp với các sinh viên năm nhất, điều này làm cô khó chịu, vì vậy một tháng chưa chắc đã đến lớp được một lần, suốt ngày cứ làm việc ở King. Cũng phải, một người đã có khả năng quản lí cả một công ty thì làm sao chịu học những kiến thức cơ bản.

Một hôm, Từ Phúc Thanh xách cặp vào lớp với gương mặt chán nản. Cô đã không đến lớp gần hai tháng nên giáo sư gọi điện khiển trách, bắt buộc hôm nay cô phải có mặt.

Do không để ý mà cô đã va phải một người, làm đổ cả chồng sách trên tay cậu.

-Xin lỗi!

Tuy là tiểu thư kiêu kì nhưng những việc thế này thì cần phải xin lỗi. Từ Phúc Thanh ngồi nhỏm xuống nhặt lên. Bàn tay cô có chút cảm giác kì lạ, một bàn tay khác đặt lên tay cô như truyền hơn ấm. Cô vội rút tay lại.

-À…

Chính Phong cũng có chút gấp gáp, tim loạn nhịp. Cô gái này có một sức hút hấp dẫn cậu.

-Xong rồi! Tôi vào lớp!-Từ Phúc Thanh nhanh chống đi.

-Này bạn gì đó ơi!-Chính Phong tay cầm chồng sách đi theo.

-Có gì nữa à?-Từ Phúc Thanh hơi khó chịu.

-À.. Không có gì! Mà cậu tên gì?-Chính Phong không tự nhiên lắm.-Tôi là Hạ Chính Phong, năm nhất khoa Ngoại ngữ Nhật Bản!

-Tôi Từ Phúc Thanh! Tôi đang có việc gấp!

Từ Phúc Thanh vội vả đi ngay. Hạ Chính Phong, ba từ này nghe có vẻ rất quen nhưng không thể nhớ ra được. Khi ngồi trong lớp, cô mới bỗng nhớ ra được một điều Hạ Chính Phong là họ tên của em trai Hạ Diệu Phương. Khi điều tra về thân thế của Hạ Diệu Phương, Phúc Thanh vô tình biết được. Vậy thì người con trai lúc nãy là em trai của Hạ Diệu Phương!

Hôm sau, Từ Phúc Thanh đến lớp. Điều này làm cả lớp ngạc nhiên. Cô ngồi cùng chỗ với Chính Phong.

-Chào!-Là cô chủ động bắt chuyện với Chính Phong.-Tôi có thể ngồi chung!

-Chào bạn!-Chính Phong tỏ ra niềm nở vì chính bản thân cậu đang có một cảm giác lạ với cô gái này, cậu liếc thẻ học sinh của cô.-Cậu hơn mình ba tuổi sao?

-Tôi sống ở nước ngoài nên học muộn!

-Vậy phải gọi bằng chị rồi!-Chính Phong có chút không muốn.

-Không cần! Tôi nhìn trẻ hơn cậu đấy!-Phúc Thanh hơi cười.

Cô đâu biết rằng, nụ cười của cô đang cuốn hút cậu. Sau đó trong trường đại học có tin tức Hạ Chính Phong theo đuổi Từ Phúc Thanh. Cậu cảm nhận được người mình thích. Tình yêu không phân biệt tuổi tác.

Một thời gian sau, Từ Phúc Thanh đồng ý quen Hạ Chính Phong, công khai cho toàn trường biết. Khi bên cậu, cô có cảm giác rất khó tả. Một cảm giác… không thể nói thành lời.

Ba tháng sau, Từ Phúc Thanh lạnh nhạt và xa cậu dần với lý do bận nhiều việc. Rồi một ngày, Phúc Thanh được một người đàn ông đưa đến trường, là Âu Nhật Hào. Trước khi vào lớp, hai người ôm nhau thắm thiết. Chính Phong đang đi cùng những người bạn, thấy cảnh đó, cộng với việc những người xung quanh chế ngạo cậu, cậu bước đến chỗ Phúc Thanh và Nhật Hào ba mặt một lời.

-Chuyện này là sao?

-Là sao?-Từ Phúc Thanh hơi nhếch môi.-Là tôi chán cậu, tôi không có hứng thú với trẻ con!

-Từ Phúc Thanh, cô…

Chính Phong nắm tay Phúc Thanh kéo manh.

-Này, cậu buông ra đi!-Phúc Thanh nói.-Nếu cậu muốn biết tại sao lại như vậy thì nên về hỏi chị cậu!

Phúc Thanh nói hết tất cả. Cô cố tình tiếp cận cậu, để cậu yêu cô rồi sau đó chia tay, để cậu mất mặt trước cả trường, để cậu phải đau khổ. Tất cả là vì cô hận Hạ Diệu Phương, tất cả là vì muốn trả thù.

-Nói vậy cậu đã đủ hiểu rồi chứ!-Phúc Thanh nhếch nhẹ môi rồi quay qua Nhật Hào.-Anh chở em về! Không có hứng học hành gì cả!

Nhật Hào gật đầu rồi mở cửa xe, Phúc Thanh lên xe. Chiếc xe hơi chạy đi để lại phía sau là một cậu thanh niên hụt hẫn với mối tình đầu say đắm, là sự truê chọc của những người xung quanh.

***

Đó là câu chuyện của sáu năm trước và đó cũng là lần cuối cùng cậu gặp cô ấy. Chính Phong nhìn phong cảnh ở bên ngoài lòng đầy tiết nuối khi nghĩ về quá khứ. Tuy năm ấy chỉ quen nhau ba tháng, nhưng cậu đã yêu cô bằng tất cả những gì có thể! Cậu đã yêu cô hơn cả bản thân mình. Cậu đã cảm nhận được sự chân thành của cô. Vậy mà… chỉ là cô lợi dụng cậu để trả thù.

Năm tháng trước khi quay về tham dự hôn lễ của Diệu Phương, cậu đã nghe mọi người kể những chuyện Từ Phúc Thanh làm. Cậu không thể tin được nhưng đó là sự thật. Đến bây giờ, nếu gặp lại cô, cậu nguyện ý bỏ qua tất cả quá khứ, nguyện ý giữ cô lại bên mình.

-Quý khách dùng gì ạ?

Câu nói của phục vụ làm cậu quay về với hiện thực. Cậu quay mặt vào…

Người phục vụ là Từ Phúc Thanh. Là người cậu vẫn nhớ đến trong bao nhiêu năm qua. Gương mặt cô không thay đổi gì, chỉ là giờ đây có thể nhìn thấy sự trưởng thành hơn ở cô. Nhìn thấy cậu, cô hốt hoảng, vội quay lưng chạy đi…

-Từ Phúc Thanh…

Nghe tiếng gọi đã lâu không được nghe, cô bất giác dừng chân.

-Tôi yêu chị…

Từ Phúc Thanh nghe ba chữ này từ miệng cậu xúc động như muốn khóc. Những chuyện cô đã làm với cậu và chị gái cậu, không đáng để cậu tha thứ vậy mà giờ đây cậu còn yêu cô. Và bây giờ cô cũng biết, cô chưa từng thôi yêu cậu.

Bao nhiêu năm nay, Từ Phúc Thanh sống một cuộc sống yên bình, ban ngày làm phục vụ ở quán café. Ban đêm dạy thêm ở lớp bổ túc buổi tối cho các em cơ nhỡ.

Chính Phong bước đến ôm cô từ phía sau trước sự chứng kiến của những người trong quán café.

-Từ Phúc Thanh, bỏ hết tất cả những gì của quá khứ!-Chính Phong ôn nhu nói.-Tôi và chị sẽ hạnh phúc bên nhau!

Nước mắt của cô rơi ra. Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc đến như vậy. Cô quay người lại, đáp lại cái ôm của cậu. Cậu chủ động hôn lên đôi môi mềm mại kia…

***

Wangshinton, Hoa Kỳ

Joey là một đại luật sư có danh tiếng tại đất Hoa Kỳ. Sau khi chứng nhận hôn lễ cho người anh em là Khắc Huy thì Joey quay về Hoa Kỳ. Hôm nay cậu đến thăm một người bạn người Việt, là Trần Tuấn Anh. Tuấn Anh đang được sự chăm sóc của thư ký Royal và cũng là bạn của Tuấn Anh.

-Tuấn Anh, nghe tin anh bị thương, tôi đến thăm anh!

-Khách sáo quá! Nhưng làm sao cậu biết?-Tuấn Anh nói.-Chuyện này được giữ tuyệt mật kia mà?

-Khắc Huy muốn có thêm người chăm sóc anh!-Joey nói.-Bà chị Anna kia chẳng qua chỉ là phụ nữ, làm được gì chứ?

Một tiếng ho vang lên, Anna bưng hai cốc trà bước vào phòng. Joey nhỏ hơn Anna ba tuổi.

-Mời anh uống nước, Trần Phó tổng!-Anna quay sang Joey.-Nói xấu người khác cũng nên biết lựa lúc đấy, em trai!

-Chết tiệt! Tôi là em trai của cô khi nào chứ?

-Chẳng phải cậu vừa gọi tôi là bà chị sao?-Anna nói.

-Chỉ do là cô lớn tuổi hơn tôi!-Joey nói.

-Thôi được rồi!-Tuấn Anh xen ngang.-Hai người nói nữa không khéo có án mạng!

-Tôi đi trước!

Anna nói rồi bỏ đi ra khỏi phòng một mạch không quay lại. Tuấn Anh cười với Joey, ra hiệu cậu đuổi theo. Joey cười rồi cũng đi ra ngoài.

Anna đi bộ trên đường thì một chiếc xe hơi đời mới chạy theo phía sau.

-Anna, tôi có thể cho cô quá gian!-Joey ló mặt ra ngoài nói.

-Không làm phiền cậu!-Anna bước đi tiếp.

-Không phiền đâu!-Joey nói.-Tôi muốn xin lỗi cô lúc nãy đã quá lời!

-Không cần!-Anna nói ngắn gọn.

-Trời nắng lắm! Không tốt cho làn da trắng mịn của cô đâu!-Joey không bỏ cuộc.-Tôi cho cô quá giang!

Nhìn nắng chói chang chiếu rọi lên da mình, Anna có chút xót làn da nên đành gật đầu rồi mở cửa xe bước vào ngồi cạnh Joey. Joey cười thầm.

-Cô đi đâu?

-Về nhà!-Anna nói ngắn gọn.

-Được!-Joey hơi nhếch môi.

Đi một lúc sau, Joey cũng dừng xe lại. Anna bước xuống nhìn xung quanh.

-Đây là đâu? Tôi nói là về nhà cơ mà!

-Nhà tôi!-Joey mở cửa rồi tiện tay kéo Anna vào trong.-Vào đi!

-Này…-Anna đẩy Joey ra nhưng hoàn toàn thất bại.

Nội thất bên trong rất sang trọng và thoáng mát. Anna ngồi vào ghế sofa, chân vắt chéo.

-Cậu đưa tôi đến đây là sao?

Joey im lặng, lấy nước. Lúc mở tủ lạnh ra, Joey chợt hỏi:

-Cô từng yêu một ai chưa?

-Yêu?-Anna hơi ngạc nhiên nhưng cũng trả lời.-Tôi 25 tuổi chứ không phải gái 15 tuổi!

Anna từng yêu một người đàn ông rất sâu đậm nhưng sau đó phát hiện ra người đó đã có vợ và ông ta chỉ lừa dối cô. Cô chủ động chia tay và sống một mình cho đến bây giờ.

-Vậy yêu một người là thế nào?-Joey đặt ly nước lên bàn, rồi ngồi đối diện Anna.

-Yêu một người sao?-Anna hơi có chút khẩn trương.-Tuỳ vào mỗi người! Nhưng theo tôi là xa thì rất nhớ và lúc gần rất muốn gần hơn nữa!

-Tôi lỡ nhớ một người!-Joey gương mặt rầu rĩ.-Biết phải làm sao bây giờ?

-Cậu nhớ ai?-Anna hơi hụt hẫn, cô chẳng hiểu được lòng mình lúc này.

-Tôi nhớ một người con gái rất đẹp, đẹp về bên ngoài cũng như là tâm hồn! Tôi thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên! Và sau nhiều lần tiếp xúc, tôi đã yêu cô ấy!-Joey giọng càng lúc càng nhẹ nhàng.-Tôi nên làm gì?

-Cậu nói cho cô ấy biết đi! Tôi có việc phải về!

Anna cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cô hụt hẫn. Hụt hẫn về điều gì? Về việc cậu đã yêu một người con gái khác sao? Cô thích cậu, cô chưa từng xem cậu là em trai của mình! Lúc này lòng cô đang gào thét lên điều này.

Anna xách vỏ vội chạy ra ngoài. Chạy được ra khỏi thì cô đi bộ. Cô trách bản thân. Thích nhưng lại không nói, ngoài mặt cứ tỏ ra bất cần. Anna có gốc người Anh do ba cô người Anh, nhưng có lẽ cô giống mẹ, mẹ cô là người Việt, nên hay ngại ngùng khi nói yêu đương, không thẳng thắng và phóng thoáng như người phương Tây.

-Này, cô gái!-Joey đuổi theo Anna.

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Anna định không quay mặt lại nhưng cuối cùng lí trí không thắng nổi trái tim, cô sẽ quay lại và bất chấp tất cả nói cho Joey biết tình cảm của cô.

-Tôi yêu em, Anna!

Từng lời Joey nói làm cô rất bất ngờ, nếu như không có từ “Anna” trong lời nói của Joey thì có lẽ cô đang cho rằng Joey đang nói với người khác

-Khoảng cách lớn nhất của chúng ta có lẽ là tuổi tác! Nhưng không sao cả, tôi sẽ vượt qua khoảng cách này để được ở bên cạnh em! Tôi không bao giờ gọi em bằng chị vì tôi không muốn làm đứa em nhỏ bé của em! Vì vậy, khi em gọi tôi bằng em trai, tôi đã rất nổi nóng! Tất cả những khoảng cách giữa chúng ta, tôi nhất định sẽ vượt qua, chỉ để mỗi ngày được ở bên em, mỗi ngày được yêu em và mỗi ngày được cùng em hạnh phúc!-Joey lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.-Làm bạn gái tôi nhé! Vì người tôi yêu là em!

Anna rất xúc động, cô không ngờ rằng Joey sẽ tỏ tình với mình. Anna lao đến ôm Joey, miệng trách.

-Sao bây giờ mới chịu nói? Có biết em đợi anh nói những câu này rất lâu rồi không?

Joey nắm tay Anna, chầm chậm đeo nhẫn cho cô. Cậu chỉ cười, rồi ôm cô thật chặt, cậu tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ buông cô ra.

Hạnh phúc đôi khi đến rất bất ngờ, chỉ cần ta biết nắm bắt thì nhất định sẽ giữ được hạnh phúc!

Baby life was good to me..

But you just made it better..

I love the way you stand by me..

Throught any kind of weather..

I don’t wanna run away..

Just wanna make your day..

When you feel the world is on your shoulders..

Don’t wanna make it worse..

Just wanna make us work..

Baby tell me I will do whatever…

Feels like noboby ever knew me until you knew me..

Feels like nobody ever loved me until you loved me..

Feels like nobody ever touched me until you touched me..

Baby nobody.. nobody.. until you…

Baby it just took one hit of you now I’m addicted..

You never know what’s missing..

Till you get everything you need..

I don’t wanna run away..

Just wanna make your day..

When you feel the world is on my shoulders..

Don’t wanna make it worse..

Just wanna make us work..

Baby tell me I will do whatever…

Feels like noboby ever knew me until you knew me..

Feels like nobody ever loved me until you loved me..

Feels like nobody ever touched me until you touched me..

Baby nobody.. nobody.. until you…

See it was enough to know..

If I ever let you go..

I would be no one..

Cos I never thought I’d feel..

All the things you made me feel..

Wasn’t looking for someone until you…

Baby nobody.. nobody.. until you…
Bình Luận (0)
Comment