Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 47

*** Phòng 201***

Vừa bước vào phòng, An đã giằng tay cậu ra:

“Nè, sao anh không để tôi ở với Vân?”

“Tôi đã cho cô xem rồi mà! Con gái ở chung rất nguy hiểm!”

“Nhưng cậu ấy có võ mà!”

“Tôi nói không là không! Cô phải có tôi bên cạnh!” – Huy gằn giọng.

“Tại sao?” – An ngẩng khuôn mặt trắng hồng lên, nhìn chằm chằm vào cậu.

Cô đã từng hôn cậu, đúng! Đã từng rung động với cậu, đúng! Đã từng tựa vào vai cậu ngủ, đúng! Nhưng không có nghĩa cậu nói gì cô cũng phải nghe theo!

“Tại vì tôi không muốn cô gặp nguy hiểm!!” – Cậu hét lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.

An trân mắt nhìn cậu, cô không ngờ… không ngờ cậu lại hét vào mặt mình như thế. Cô nói ra ý muốn của mình là sai sao? Muốn hỏi lý do là sai sao? Việc gì cậu phải hét lên như thế chứ? Tại sao?

Thời gian nặng nề trôi qua…

“Tôi… Tôi xin lỗi!” – Cậu thấy cô không trả lời, chỉ khẽ nói. Cậu không hề cố ý hét vào mặt cô, chỉ là… chỉ là cậu không muốn cô gặp nguy hiểm… hoặc muốn ở bên cạnh cô…Chỉ có vậy…

An thả người xuống chiếc giường trải drap trắng toát, lặng im, không nói gì với cái bóng lưng cao nghệu đang nhìn thẳng vào mình.

Cậu cũng không nói gì, bước về phía cửa cổ, vén tấm màn xanh dương lạnh lẽo ra…

Trước mắt hai người hiện lên một bức tranh tuyệt vời…

Bầu trời cao vút, trong vắt, những áng mây hững hờ lướt trôi. Ánh nắng ấm áp rọi xuống mặt biểm êm đềm. Từng cơn sóng với mái đầu trắng xóa ào ạt vỗ vào bờ, lấp đi vùng cát vàng óng ánh rồi lại rút ra, biến vùng cát vàng óng ban nãy trở thành màu vàng nâu lãnh đạm. Gió, gió đang ôm lấy hàng dừa trên bãi cát đó, phe phẩy, đùa nghịch với những tàu lá tạo nên thứ âm thanh riêng biệt, trong vắt. Rải rác trong bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ đó là một vài cặp tình nhân đang ngồi trên cát, dùng tiếng nói của biển để hứa hẹn thứ tình cảm vô tận của mình, dùng giọng hát của gió để cất lên tiếng hát ấm áp của con tim mình. Xa xa nơi những cơn sóng vỗ vào, có những con người đang vui đùa cùng sóng biển, để tiếng cười giòn giã vang lên, hòa vào bầu không khí ấm áp, bình yên đến lạ lùng ấy.

An mở to mắt nhìn bức tranh tuyệt đẹp ấy, miệng bất giác thốt lên:

“Đẹp thật!”

“Như em vậy đó!” – Cái giọng trầm vang lên, đem bốn chữ đó trôi tuột vào tai cô. Khiến cô bất giác nhìn vào cái nhân ảnh đó – ánh nhìn khó hiểu.

“Anh nói vậy… nghĩa là sao?” - Cô nói mà không biết gương mặt mình đã ửng hồng tự bao giờ.

“Không… không có gì! Mà cô tranh thủ nghỉ đi!” – Huy nói sau một lúc lâu im lặng rồi nhanh chân bước ra ngoài, cố không để khuôn mặt ửng đỏ của mình bị cô gái phía sau thấy.

“Anh ta… khen mình sao?” – An thẫn thờ nói sau khi cánh cửa màu nâu lạnh lẽo khép lại, mang cậu đi khỏi ánh mắt ngơ ngác của cô.

***

Bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt bao vây căn phòng 202.

Chàng trai mặc áo sơ mi đen lãnh đạm ngồi cạnh cửa sổ, hững hờ ngắm nhìn không gian bao la ngoài kia, nơi có tiếng sóng vỗ rì rào yên bình, mái tóc xanh lạnh lẽo che rũ xuống, che mất vầng trán tuyệt vời. Trong đầu cậu cứ nghĩ mông lung, về tất cả… Về cái ngày cậu bị đuổi khỏi gia tộc, về cái quãng đời không màu sắc của mình, về Huy, về Kiệt… Và, về cả người con gái tên Thanh Vân – người mà có lẽ cậu yêu hơn cả mạng sống nữa…

“Biển rì rào từng cơn sóng vỗ êm đềm

Cất lên bài ca tuyệt vời muôn thuở

Cất lên tiếng hát của ngàn xưa

Mang tiếng hát hòa vào nhịp điệu của gió

Hòa vào khoảng không vĩnh hằng trắng xóa

Hòa vào trái tim cô độc của anh…

Dâng lên niềm xót thương vô hạn cho anh…

Vỗ về anh bằng tiếng hát bao la…

My prince…” – Giọng hát của một cô gái vang lên, giọng hát cao vút, êm đềm, tựa như giọng hát của biển cả. Giọng hát ấy như xoáy vào sâu thẳm tâm can cậu, như vang lên là dành cho cậu, là để an ủi con người cô đơn đến lạnh lẽo của cậu…

Mọi vật lại chìm vào trong tĩnh lặng…

“Khúc hát đó…” – Cậu nói trong khi mái tóc xanh sụp xuống che mất đôi mắt màu tím thẫm lạnh.

“Không biết nữa, đột nhiên nó hiện lên trong đầu tôi!” – Vân nói rồi dừng lại một lúc – “ Hay không?” – Nụ cười tinh nghịch nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

“Rất hay…” – Giọng nói đó vẫn rất lạnh lẽo, nhưng hòa huyện với nó là sự ấm áp khó tả.

Vân ngồi xuống cạnh Phong:

“Nè! Tại sao anh ít nói thế?”

“…”

“Anh đẹp trai vậy mà lại không chịu cười gì hết à!” – Cô nói rồi vén mái tóc xanh của cậu lên, để lộ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạ thường.

“…” – Cậu không gạt tay cô ra, chỉ nhìn về khung cảnh bao la ngoài kia qua tấm kính trong suốt.

“Anh đúng là tảng băng di động mà!” – Cô vẫn nói trong khi tay vò vò mái tóc xanh mượt của cậu.

Thời gian lặng lẽ lướt đi…

“Yên nào!” – Cậu không thể chịu nổi cái cảnh tóc mình bị biến thành đồ chơi nữa, chộp lấy tay cô.

“Geez, tại anh không chịu nói gì hết trơn à! Tôi chán tôi chán tôi chán!!” – Cô bĩu môi rồi chau mày, điệu bộ của cô bây giờ đã làm lay động trái tim lạnh giá của ai đó.

Cậu khẽ cười - nụ cười ấm áp rồi đưa tay kéo cô vào lòng, vào vòng tay lạnh lẽo của mình…

“Anh… buông tôi ra!” – Cái giọng chống cự yếu ớt vang lên… Nhưng cơ thể của cô không nghe lời cô nữa, nó không cự tuyệt, không đẩy cậu ra, nó cứ thẫn thờ ra đó, để yên.

“Một tí thôi!” – Câu nói ấm áp đó rơi khỏi khuôn miệng Phong – câu nói ấm áp nhất từ trước đến giờ, chính cậu cũng không ngờ mình có thể nói ra câu đó, nhưng giờ cậu không quan tâm nữa, cậu chỉ quan tâm đến cô gái ở trong vòng tay mình thôi…
Bình Luận (0)
Comment