Chương 61
Từng câu hát lặng lẽ… âm thầm chảy vào tai Vi, nhưng câu hát cùng điệu nhạc đó.. ấm áp vô cùng, kéo theo giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Giọng hát đó như vang vọng khắp không gian, mọi thứ im lặng như tờ, chỉ còn giọng hát của Khang là vang vọng mãi… Chỉ tiếc là cậu không thể hát được nữa, cậu chỉ còn là một cái xác vô hồn nằm đó, đôi mắt kia đã tối sầm, đôi đồng tử cũng mờ dần, mờ dần… chỉ có nụ cười ấm áp là mãi in hằn trên gương mặt thanh tú của cậu…
*** Vài ngày trước chuyến đi***
Có một cô gái với chiếc váy trắng phủ qua cặp đùi trắng nõn đang dạo phố, mái tóc đen nhánh ôm lấy gương mặt trắng hồng đẹp mê người, một vài sợi vô tình lướt qua cánh môi đỏ hồng tựa quả ngọt của cô, chúng thỏa sức tung bay trong gió thu se lạnh. Những câu hát cùng giai điệu thánh thót len khỏi bờ môi cô… thật khẽ khàng, đôi chân bé nhỏ bước đi trên con đường thân thuộc, từng làn gió tươi mát ôm trọng lấy thân thể cô… một cô gái sở hữu nhan sắc tựa thiên thần.
“Nhật Vi!” - Bỗng có một giọng nói vang lên từ xa, khiến cô bất giác quay đầu nhìn lại.
Từ phía bên kia đường, một chàng trai mặc chiếc áo sơmi nâu tay dài xắn đến khuỷu vội chạy đến, tay cậu xách một chiếc túi to ụ, vết sẹo dài 10cm ở tay phồng rộp của cậu ánh lên dưới ánh dương…
“Anh Khang!” - Vi nhanh chóng nở nụ cười rực rỡ khi trông thấy cậu đang tiến lại gần mình - “Anh làm gì ở đây vậy?”. Câu nói của cô kết thúc khi Khang đã đứng đối diện mình.
Khang cười, giơ giơ túi đồ: “Anh đi mua nguyên liệu để làm MTxx đó mà! Còn em?”
MTxx? Lại là thứ thuốc độc đó ư?
Không được, mình nhất định không thể để anh ấy tiếp tục dùng thứ kịch độc chết người này. Hình ảnh bọn thây ma với đôi mắt đỏ ngầu hiện lên trong tâm trí cô.. khiến cô bất giác run người..
Vi nhanh chóng giật lấy chiếc túi trong tay cậu, giơ tay định ném nó đi nhưng cậu đã ngăn lại: “Này, em tính làm gì?”
“Anh buông ra! Em phải ném nó đi, anh tuyệt đối không được sử dụng thứ thuốc độc này nữa!” - Vi nói bằng giọng giận dữ, tay cô vẫn ngoan cố níu lấy chiếc túi chực ném nó đi.
Nhưng tay cậu ngày càng siết chặt hơn khiến cô không tài nào ném nó đi được, cậu hằn học: “Nhưng còn những tên nghiện MTxx kia thì sao? Em tính để bọn nó tràn ra đường mà rút cạn máu của tất cả những người em yêu thương hả? Anh đang cố cai MTxx đây! Còn bọn chúng thì hết thuốc chữa rồi! Chỉ còn cách khiến chúng bị chính thứ thuốc độc này giết chết thôi! Em có hiểu không hả? Nhật Vi!”
… Ba giây trôi qua…
Bàn tay cô dần buông lỏng… khiến Khang dễ dàng đoạt lại chiếc túi đó, cậu nhìn vào gương mặt tối sầm của Vi, tóc mái của cô khẽ phủ xuống che mất biểu cảm nơi gương mặt xinh xắn, khẽ nói: “Em hiểu chuyện thì tốt.”
“..."
“Sao vậy?” - Thấy cô không trả lời mình, cậu hơi khom người xuống, ngước mắt nhìn lên: “Giận anh rồi hả cô bé?”
“...” - Cô im lặng nhìn sang phía khác, không thèm nhìn cậu.
Cậu bỗng phì cười rồi nắm tay cô kéo đi thẳng.
“Ơ, anh kéo em đi đâu vậy??” - Lúc này Vi mới giật mình không hiểu chuyện gì, cứ bị cậu nắm tay kéo đi xuyên qua dòng người xuôi ngược với vẻ mặt ngơ ngác…
Anh ấy định kéo mình đi đâu đây?
***
“Em thấy nơi này sao?” - Khang lên tiếng hỏi khi đã ngồi xuống bãi cỏ xanh mượt ven sông, còn Vi thì ngồi cạnh cậu, duỗi chân về phía trước vẻ vô cùng thoải mái, dĩ nhiên là bàn tay ngang ngược của cậu vẫn nắm chặt tay cô mãi không rời.
“Đẹp lắm anh.” - Cô bất giác nở nụ cười, nhìn về phía ánh hoàng hôn rực rỡ dần buông trên mặt sông… Tuy nhiên tay cô cũng rút về.. để lại một khoảng trống lạnh lẽo nơi lòng bàn tay cậu.
Cậu hiểu ý, gượng cười rồi cũng thu tay lại.
Từng cơn gió hững hờ lướt qua hai con người này, họ đang chăm chú nhìn về phía chân trời xa kia, nơi mặt trời lười biến thu mình lại… dần trút những tia sáng ấm áp cuối cùng. Nhìn ánh dương đang tắt ngấm, thấy sắc trời đỏ tựa máu kia, trong lòng cậu đau như cắt… Cơn đau không thể gột tả thành lời…
“Còn giận anh không đấy?” - Cậu chợt nở nụ cười nhìn sang cô, cố nuốt cơn đau vô hình đó xuống tận đáy lòng.
Vi lúc này mới xoay sang nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ: “Ơ, em có giận anh đâu! Anh nói gì lạ vậy?”
“Ừm thì.. khi nãy anh có hơi lớn tiếng, tưởng... em giận!” - Cậu hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu nhìn cô.
“Hì, không có, em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi à anh…” - Cô cười trừ.
“Em nghĩ chuyện gì?”
“Hừm… anh muốn nghe hả?”
“Ừm ừm, em mau nói đi!” - Cậu sốt sắng.
Cô nhìn cậu một lúc lâu… Sau đó nở nụ cười ranh mãnh, lại nhìn về phía hoàng hôn: “Không nói anh biết đâu! Cái này là chuyện của con gái, con trai không được tò mò, nếu không thì anh sẽ thành “ái nam ái nữ” đó!”
“Hả? Sao lại là “ai nam ái nữ”??” - Cậu ngơ cả ra.
“Hì hì, thì tinh thông cả chuyện nam lẫn nữ, không là “ái nam ái nữ” thì là gì hả anh?” - Cô cười ngây thơ.
“Ơ.. Em.. Em…”
Đang lúc lúng túng thì ngón tay cô bỗng chặn ngang môi cậu: “Anh, nếu không muốn bị em gọi là “ái nam ái nữ” thì đừng tò mò nữa, biết chưa Vĩ Khang?”
Cậu không thể mở miệng đáp, đành gật gật.
Cô hài lòng bỏ tay xuống, lại nhìn về nơi xa xăm… Để mặc cậu chăm chú nhìn mình, đôi môi lại khẽ cất tiếng hát…
“Muốn dùng một ly latte khiến anh say..
Để anh có thể yêu em thêm một chút
Cảm giác khi yêu thầm anh không thể nào biết
Đã có người bên cạnh nên anh mãi mãi không hiểu được…
Nhìn thấy anh cùng người ấy ở ngay trước mắt
Chứng minh tình yêu của em thật mù quáng…
Anh không hiểu được những nỗi buồn của em
Bởi vì anh chưa bao giờ phải trải qua cảm giác ấy...”
(Trích Si Tâm Tuyệt Đối - Lưu Phương)
Cậu im lặng lắng nghe từng câu hát trong trẻo của cô, chìm đắm vào như thể thấy chính mình trong đó… Như thể cô hát lên nỗi niềm sâu kín bấy lâu của cậu vậy…
Bỗng cậu đưa tay tóm lấy vai cô, đè cô nằm xuống thảm cỏ xanh mướt…
“Nhật Vi! Anh yêu em!” - Ánh mắt của kẻ cuồng si in hằn rõ rệt trên đôi đồng tử cậu - “Hãy là của anh đi!”
…
Cô thẫn thờ, toàn thân như bị ai đó rút cạn sức lực, đôi mắt mở to nhìn vào thân thể to lớn của cậu phủ lên người mình, bỡ ngỡ đến không nói nên lời: “Anh…”
“Anh sẽ làm tất cả mọi thứ, chỉ cần em đồng ý yêu anh thôi…” - Cậu nhìn chằm chằm vào cô.
Bây giờ cô mới vỡ lẽ, hóa ra đây là lý do khiến cậu đối xử tốt với cô những ngày qua, hóa ra đây là lý do hộc bàn của cô lúc nào cũng đầy bánh và sữa từ sau ngày ở tòa nhà cấm, hóa ra lý do cậu ra khỏi phòng thí nghiệm thường xuyên hơn để gặp cô, cười nhiều hơn khi ở bên cô là đây… Thật là… làm sao cô có thể biết được chứ?
Anh ấy… yêu mình ư?
Bản thân mình cũng thích sự quan tâm của anh ấy, nhưng mà…
“Em xin lỗi… Người em yêu không phải là anh… Em chỉ xem anh như người anh trai thứ hai…” - Nói rồi cô hạ giọng - “Anh buông em ra đi.”
“Không! Anh sẽ không buông đâu! Trừ khi em cho anh cơ hội theo đuổi em!” - Cậu hét to, hai tay siết lấy vai cô chặt hơn.. đau rát…
“Anh.. Mau buông em ra!” - Cô nhíu mi, tay cố đẩy cậu ra.
“Nếu đã vậy…” - Cậu chợt cúi xuống hôn lấy hôn để lên cổ cô, chiếc lưỡi ma quái liếm ướt cả hõm cổ trắng hồng… - “Anh phải có được em!”
“Anh… Anh không được làm như vậy! Em không muốn!!” - Cô dùng sức cố đẩy cậu ra, nhưng càng đẩy cậu càng siết chặt hơn…
Ngay khi tay cậu lần đến ngực mình, cô hét to: “Nếu anh còn tiếp tục! Em sẽ hận anh suốt đời! Lâm Vĩ Khang!”
… Đôi tay cậu chợt nới lỏng ra.
Cô nhanh chóng đẩy cậu ra rồi chạy đi mất.
Những ngày kế đó, cô luôn tìm cách tránh mặt cậu, và tìm chút ấm áp từ giọng nói của người cô yêu - Hải Dương.
*** Hiện tại ***
Ôm lấy mớ ký ức hỗn độn đó.. cô nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của Khang, nói bằng chất giọng khàn hẳn đi: “Em xin lỗi…”
Lại một giọt nước mắt nữa lăn dài...
~~~~~~~~~~~~
P/s: Như tựa... Em xin lỗi!! Hai tháng qua là hai tháng đầy cực khổ của cháu nó, mới thi đầu vào xong, chưa kịp ăn mừng đậu nguyện vọng 1 thì hết kiểm tra chất lượng đến 15p, 1 tiết bla bla bla... Cháu nó cắm đầu cắm cổ học, quên ăn quên ngủ (quên lun cốt truyện -_- => phải mất cả tuần lễ cháu nó mới nắm được cái tình hình để mà gõ tiếp) . Và bây giờ cháu nó vẫn thi!!!!!!!!!!! T^T
Ah mà nói chung á là... Dù có bận thi cỡ nào đi chăng nữa, dù có quên cốt truyện hay thậm chí là tên nhân vật đi chăng nữa, cháu nó quyết tâm không bỏ bộ này, quyết tâm lết cho hết mặc dù... hơm biết chừng nào mới lết hết =.='' . Vại nên mọi người đừng có bỏ rơi cháu nó mà!!! T^T (mấy cái web nhầm cháu end truyện rồi gỡ chữ "full" xuống dùm cháu.) *hét*