Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 68

***Một tuần sau ***

Tại phòng VIP của một quán karaoke gia đình…

“Papa! Người cuối cùng cũng chịu về rồi sao?” - Một cô gái mang nét đẹp của ánh mặt trời rạng rỡ cười tươi rói, nhanh sà vào lòng người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa rồi ngồi hẳn lên đùi ông ấy mà ôm lấy bờ vai mạnh mẽ tựa như một đứa con nít ôm lấy vai ba mình, ra sức dụi dụi để tận hưởng hơi ấm nồng nàn của người luôn yêu thương, chăm sóc mình từ khi sinh ra đến ngày lớn khôn, gương mặt rực lên niềm hạnh phúc căng tràn.

“Ha ha, con gái cưng của ta lại như một đứa con nít nũng nịu nữa rồi! Chẳng phải ta đã bảo hôm nay ta sẽ về sao? Thế mà suốt tuần qua ngày nào con cũng gọi hối thúc ta là thế nào hả? Papa vẫn còn chưa giải quyết xong ổn thỏa nữa mà.” - Cái giọng ôn tồn đến ấm áp của người đàn ông đó vang lên trong khi đôi tay rắn chắc đó ôm lấy Vân.

Cô cười, nhanh chu môi tinh nghịch mà hôn mạnh lên má ông ấy:
“Papa à, papa có biết con nhớ người nhiều lắm không? Người bận chuyện gì ở Mỹ mà đến giờ mới về vậy?”

“Thì ta biết con thích nhất là chocolate, nên đã đi khắp nước Mỹ để mua tất cả những loại chocolate ngon nhất trần đời và mang về cho con. Nếu ta không mua thì con sẽ khóc um lên cho xem.” - Ông ấy nói rồi lôi dưới gầm bàn trước mặt ra một cái hộp cực to, và những thứ nằm trong đó lập tức khiến cặp mắt trong veo của Vân nhanh sáng rực lên hệt như cái đèn pha ô tô!

Woa, đủ mọi loại chocolate luôn, đen có nâu có trắng có, còn có loại chocolate siêu siêu siêu hảo hạng giá ngất trời nữa!

“Woa papa ơi con yêu người nhiều nhiều nhiều lắm!” - Cô nói rồi bóc vỏ một thanh chocolate đen, cắn một miếng rõ to mà ăn ngon lành, đáy mắt hiện rõ hình trái tim to lớn, cười tươi rói nhìn ông.

“Oh I love you, too my baby.” - Ông cười - nụ cười rất nam tính của một người đàn ông trưởng thành. Ông là Robert William, là một doanh nhân thành đạt bậc nhất ở Mỹ và ông cũng chính là người Mỹ chính gốc, chòm râu quai nón gọn gàng, mái tóc nâu vàng cắt ngắn cũng như đôi mắt xanh dương đẹp tựa làn nước trong đã khẳng định điều đó. Dù đã ở độ tuổi ngoài bốn mươi nhưng ông ấy vẫn vô cùng lịch lãm với bộ vest đen ôm sát cơ thể, lại vô cùng yêu vợ, thương con nên trong mắt Vân - đứa con gái bé bỏng của mình, ông vẫn luôn là một người cha tuyệt nhất thế gian. Kể cả khi cô gái Việt Nam mà ông yêu nhất - mẹ của Vân qua đời vì tai nạn, ông vẫn nén đau thương mà sống tiếp, ngày đêm chăm chỉ làm việc để chăm lo cho hai báu vật mà cô gái ấy ban tặng cho mình, tuyệt nhiên không hề lấy vợ kế mặc cho ngoài kia có rất nhiều cô gái xinh tươi sẵn sàng ngả vào lòng ông - một người vừa đẹp trai phong nhã, vừa nói được cả bốn thứ tiếng: Việt, Đức, Pháp cùng tiếng mẹ đẻ của mình. Hôm nay, bằng tất cả sự thương nhớ và sự ấm áp của tình yêu thương, ông đã trở về mà xoa đầu cô. Cái xoa đầu ấm nhất, thân thuộc nhất trong đời cô.

“Oh dad, I want you to speak in Vietnamese when you’re in Vietnam. I just like your Vietnamese and call you ‘papa’ instead of ‘you’.(*)” - Vân nuốt trọn phần còn lại của thanh chocolate béo ngậy, làm mặt nghiêm túc nhìn ông.

Ông nhìn bộ mặt ra vẻ “thanh niên nghiêm túc” của con gái mình, liền không khỏi bật cười: “Oh my little daughter, you’re so funny! (**)”

Cô phồng má: “Papa, you don’t hear what I say! I hate you, hate you hate you hate you!(***)”

Nói rồi cô liền nhảy khỏi người ông ấy, bĩu môi nhìn chỗ khác.
“Ha ha, thôi nào con gái, ta chỉ đùa chút thôi mà, hãy thôi giận ta đi và mau ngồi xuống nào!” - Ông ấy buông ra một câu tiếng Việt trong khi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

“Không! Người phải hứa với con là không nói tiếng Anh ở đây nữa!” - Cô ương bướng nói.

“Được thôi, điều đó dễ mà! Con mau ngồi xuống đi, không phải con muốn biết lý do ta gọi con đến đây sao?” - Ông nói trong khi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Vân liếc mắt nhìn theo tay ông, lại quay mặt đi như mèo con giận dỗi:
“Nhưng người phải hứa với con cơ!”

“Ha ha, được mà được mà, gì cũng được hết. Ta hứa! ”

Mãi đến khi nghe hai chữ cuối trong câu nói của ông, cô mới chịu đi lại mà ngồi xuống, rồi lập tức hỏi:
“Rồi, giờ papa nói đi. Người bảo con đến đây có việc gì vậy?”

“Hm… Dương đâu rồi con?” - Ông ấy chợt nhìn quanh rồi hỏi về Dương.

“Hôm nay bạn gái anh ấy đột nhiên ngất xỉu, anh ấy đang trong bệnh viện để lo cho cô ấy đó papa.” - Vân nói trong khi cắn đôi thanh chocolate trắng nồng vị sữa tươi.

“Huh? Thằng con quý tử của ta có bạn gái rồi sao? Thằng bé cũng nhanh thật, hệt như ta lúc trước.” - Ông ấy vừa cười vừa gãi gãi chòm râu quai nón gọn gàng. - “Nhưng bạn 'gài' oh không không bạn gái nó bị gì vậy con?”

Vân cười tinh nghịch rồi khẽ véo cái mũi cao to chuẩn người Mỹ của ông, nói:
“Người phát âm sai nè!”

“Nhưng ta đã sửa rồi mà, con thử tìm thêm một người nào nói tiếng Việt chuẩn như ta xem!” - Ông ấy nhăn mặt.

“Có chú Kyo York á, đâu phải mình papa đâu! Người ta còn hát cả tiếng Việt nữa kìa.” - Cô đáp nhanh.

“Oh no, ‘bạn’ ấy đâu có thương con bằng ta, trình độ tiếng Việt cũng ngang ta là cùng.” - Robert lại phản bác.

“Papa lại gọi sai nữa rồi! Phải là ‘ông ấy’ cơ!”

“... Hừm, ta không thích con đứng về phía người ngoài đâu, nếu con còn tiếp tục như vậy, ta sẽ lấy lại hết quà của con.” - Ông trừng mắt, đe dọa nhìn Vân.

Cô liền ôm lấy hộp chocolate:
“Không! Papa mà lấy lại, con sẽ từ người ngay lập tức cho xem!”

“Ha ha ha ha, lại còn uy hiếp ngược lại ta!” - Ông ấy nói rồi xoa đầu cô, tiếp. - “Giờ ngoan nào, nói ta biết bạn gái Dương bị gì đi nào.”

Vân thích thú vì làn tóc nâu vàng mượt mà của mình được ông vuốt ve như thưở nhỏ, làm mặt mèo thoải mái rồi nói:
“Con cũng không biết nữa papa, kể từ khi đi chơi về, con thấy cô ấy rất hay bị ngất, rồi sáng nay vừa vào lớp được hai tiết đã ngất ngay trên bàn. Hiện chúng con cũng rất lo cho cô ấy papa à.”

“Ồ vậy sao, ta nhất định sẽ hỗ trợ tiền viện phí nếu con bé chẳng may phải nằm viện.” - Ông lại cười.

Cô cũng cười: “Papa nhân từ nhất! Nhưng mà người mau nói lý do người gọi con đến đây đi! Nãy giờ lạc đề rồi!”

“Ha ha được thôi được thôi, hôm nay ta gọi con đến đây là để…”

“Để…?”

“Để con gặp anh trai của con.” - Sự vui mừng in rõ trên đáy mắt xanh thăm thẳm của ông.

“Anh trai? Chẳng phải anh của con là anh Dương sao papa?” - Cô nghiêng đầu khó hiểu.

“Không, đây là người anh cùng cha khác mẹ với con, là sản phẩm tội lỗi của ta với một người phụ nữ đã có chồng trong quá khứ, lúc ta mẹ con kết hôn được khoảng sáu tháng. Hôm đó ta bị cô ấy chuốc rượu và hơi men đã khiến ta nghĩ cô ấy là mẹ của con, và sa vào lưới… Rồi khi cái bụng của cô ấy to dần lên, ta đã tự thú tội với mẹ con…” - Ông nói trong khi lặng nhìn xuống chân mình, kể lại tội lỗi mà nước biển cũng không thể rửa trôi của mình.

“Rồi… Rồi sao nữa papa?” - Cô chăm chú nghe.

“Mẹ con đã chịu một cú shock rất lớn và trở nên trầm cảm suốt thời gian người phụ nữ đó mang thai. Và sau khoảng hai tháng đứa bé tội lỗi đó ra đời, cuối cùng mẹ con cũng đã chấp nhận và bảo ta nhận thằng bé làm đứa con đầu tiên.” - Ông nhấp một ngụm rượu vang, tiếp. - “Nhưng thật không may, khi ta đến tìm và bảo cô ấy giao con cho ta, liền phát hiện cả cô ấy lẫn đứa bé đã bị đuổi khỏi gia tộc vì quan hệ bất chính với người ngoài. Và ta đã luôn tìm tung tích của hai người đó suốt mười tám năm nay. Xin lỗi vì ta đã giấu con suốt thời gian qua, giờ ta đã tìm được anh cả của chúng con rồi, nó sẽ đến ngay thôi.”

Vân hiểu ra, nói nhanh:
“Vậy giờ con sẽ gặp anh ấy phải không papa?”

“Con không đánh ta, chửi ta vì tội lỗi của mình?” - Ông ấy không khỏi bất ngờ.

Đáp lại là nụ cười tươi rói tựa ánh mặt trời của cô:
“Hì hì, papa đã không lừa dối mẹ, papa đã tốn công tìm kiếm anh ấy ngay trước khi con ra đời, papa lại rất thương chúng con, việc gì con phải đánh người, chửi người chứ? Đời người ai cũng mắc sai lầm mà, quan trọng là ta biết sai và sửa sai, và người đã làm rất tốt, con không có lý do để trách cứ người.”

Một lớp nước nóng hổi, mỏng manh tựa giọt sương sớm mai thoáng bao phủ lấy đôi đồng tử đẹp đẽ của ông, nơi khóe mắt chính trực bỗng cay xè. Trước sự tha thứ cùng nụ cười của con gái mình, người đàn ông đó không khỏi xúc động. Ông vốn nghĩ nó sẽ đánh mình, chửi mình thậm chí là từ mình vì việc làm trời đất khó dung đó. Nhưng không! Thứ giờ đây ông nhận là nụ cười xinh xắn của con gái mình cùng sự tha thứ diệu kỳ…

“Đùa sao? Papa khóc á?” - Mắt cô trợn ngược lên cắt ngang cái dòng xúc động của ông.

“Ơ đâu có, con nhìn nhầm thôi!”
“Mũi người đỏ kìa!”
“Đã bảo là do con nhìn nhầm thôi mà!”
“Nhưng mắt người cũng đỏ nữa!”
“Con nhìn nhầm nhìn nhầm thôi biết chưa?”

“Nhưng…”

“Nói nữa ta tịch thu quà!” - Câu nói đó ngắt ngang lời Vân, khiến cô im luôn. Quả thật là chỉ có đồ ăn mới khống chế được con bé ham ăn này!

“Người chơi ăn gian…” - Cô lèm bèm.

“Ta không nhớ là mình có đùa với con.” - Ông hậm hực.

“Vâng vâng vâng, mà sao giờ anh ấy chưa đến nữa papa?” - Cô làm mặt mèo xụ rồi lại ngẩng lên hỏi.

“Ta cũng không biết nữa con, nhưng chắc chắn nó sẽ đến mà.” - Ông xem đồng hồ rồi đáp lời cô.

Cô gật gù rồi ngoan ngoãn ngồi ăn chocolate.

Khoảng mười phút sau…

CẠCH
Bình Luận (0)
Comment