Định Mệnh Sắp Đặt

Chương 10

Từ lúc Tuyết Linh đi Hàn Phong vốn biết cô sẽ gặp chuyện vậy nên anh cứ ngồi dưới nhà chờ đợi. Quả không sai, gần khuya tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
"Alô!"-Phong bắt máy.
"Anh có phải là người ở chung với Tuyết Linh?"- đầu dây bên kia Ngọc đang cuống cuồng lên, thậm chí vừa mới chạy ra được đường lớn cô liền rút điện thoại ra làm theo lời dặn của Linh.
"Phải! Cô chỉ cần nói địa điểm còn lại để tôi lo."-Hàn Phong nói. Vì anh biết Linh sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
"Tại quận năm có một khu nhà máy bỏ hoang, nằm gần cái chung cư xuống cấp sắp bị giở bỏ. Linh đang bị bắt trong đó, phiền anh mau đến đó nhanh."
Phong không trả lời, anh cúp máy nhanh chóng lấy xe đi đến địa điểm mà Ngọc nói.

"Thiên Ưng! Thiên Ưng! Tuyết Linh gặp chuỵên rồi. Mau mở cửa ra!"-Ngọc dùng hết sức bình sinh đập cửa nhà Thiên Ưng để gọi anh dậy.
"Chuyện gì?"-Thiên Ưng mặt nhăn mày nhó nhìn Ngọc.
"Tuyết Linh vì tôi nên bị Gia Bảo bắt, anh đi cứu cô ấy được không?"
"Gia Bảo? Tên sở khanh năm đó à?!"
"Phải!"
Thiên Ưng quay vào nhà, lát sau anh lại đi ra.Anh thay bộ đồ ngủ bằng một cái áo thun đen, một cái quần da màu đen và khoác luôn cái áo khoác cũng đen nốt. Anh đưa Ngọc một cái áo khoác bảo Ngọc mặc vào. Xong, theo sự chỉ dẫn của Ngọc, cả hai cùng đi đến khu nhà máy bỏ hoang ở quận năm.

Bốp! Bốp! Chát!
"Con nhỏ thối tha! Dám lừa tao!"
Vừa nói hắn vừa đánh vừa tán Linh một cách tàn bạo. Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Hắn rút ra một con dao nhỏ, quơ quơ trước mặt Linh "Sao nào? Muốn khuôn mặt mày như thế nào?"
Lúc này Linh mới ngước đầu lên, đôi mắt xanh dương chiếu những tia lạnh lẽo về phía Gia Bảo. Hắn giật mình lùi ra.
"Thấy quen không?"-Linh nói.
"Mày...!"
"Lớp chín a một, trung học cơ sở Minh Dương vào thời điểm cả trường đang chuẩn bị hội xuân, vì vậy có một số cán bộ lớp về trễ. Lâm Tuyết Linh cũng về trễ, một hôm cô học sinh ấy bị chính 'bạn học' cưỡng hôn, lý do vì hôm đó cô học sinh ấy chọc tức bạn gái của mày. Đáng lẽ mày sẽ còn làm những việc tồi tệ hơn nhưng vì cô gái đó chạy thoát nên mày mất cơ hội, phải không?"-Linh cười nửa miệng nhìn hắn.
Hắn kinh ngạc nhìn Linh "Mày là..." hắn lắp bắp không nói nên lời.
"Là tao! Lâm Tuyết Linh - đứa con gái xém nữa bị mày hại mất đi danh dự."-Linh nói lớn từng chữ một.
Mặt Gia Bảo biến sắc, hắn hoảng loạn đâm thẳng cây dao vào bắp đùi của Linh.
Bị cây dao đâm thẳng vào đùi, máu bắn ra, mặt Linh biến sắc đi một chút. Tên này hình như hắn xem chân cô là miếng thịt thì phải. Đâm thẳng cây dao vào đùi, có giỏi chịu đau đến mấy cũng phải khóc thét.
Nhưng Linh vẫn kiên cường chịu đựng, từng giọt mồ hôi bắt đầu nhiễu xuống.
Tên khốn Gia Bảo thì đang nổi cơn điên, sau khi nghe Linh nhắc lại quá khứ hắn bắt đầu đập phá mọi thứ xung quanh.

"Thằng kia! Mày ồn ào quá rồi đó!" -giọng nói trầm lạnh vang lên.
Linh khẽ nhếch miệng cười một cái "Còn tưởng anh để tôi bị đâm thêm vài nhát nữa rồi mới chịu đến chứ?!"
"Xin lỗi mèo con! Không nghĩ tên này lại như vậy."
"Mày là ai?"-Gia Bảo như một kẻ điên loạn, đôi mắt hắn nổi gân đỏ. Hắn nhìn chăm chăm vào Hàn Phong.
"Tao là ai không quan trọng, nhưng tao đến đây để đưa mèo con về!"-Hàn Phong đanh thép nhìn thẳng vào hắn nói.
Nghe đến đòi người, Gia Bảo tức càng thêm tức, sẵn trên tay đang cầm một thanh sắt bén, hắn lao đến tấn công Hàn Phong.
Như một cơn gió, Phong lách người qua một bên tránh sự tấn công. Thuận chân, anh đá vào vào tay hắn một cái khiến cho thanh sắt trên tay hắn rơi xuống đất. Phong tiếp tục phản công, anh đá thẳng vào đầu hắn vài phát làm hắn mất thăng bằng ngã lăn xuống đất. Phong đạp thẳng lên người hắn, anh quay sang nhìn Linh rồi hỏi cô: "Em muốn xử lí như thế nào?"
"Nằm viện sáu tháng!"Linh vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gãy xương vang lên răng rắc, kèm theo đó là tiếng la thảm thiết của Gia Bảo.
Xử xong Gia Bảo, Phong liền cởi trói cho Tuyết Linh. Anh rút cây dao trên chân cô ra rồi ôm cô vào lòng: "Tôi đến trễ, xin lỗi!".
"Đau!"-Linh dụi mặt vào người Phong.
"Về nhà nhé!"-Phong nói khẽ chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
Phong ẳm Linh ra ngoài, vừa lúc đó Thiên Ưng cùng Bảo Ngọc đến nơi.
Nhìn thấy cảnh kia, lòng Thiên Ưng dấy lên hoài nghi lẫn sự khó chịu.
"Linh!"-Bảo Ngọc hốt hoảng chạy đến.
"Em ấy không sao, cô về đi."
"Nhưng sao lại chảy máu thế kia?"
Phong không trả lời, anh bước ngang qua Ngọc.
"Nè! Anh kia!"-Bảo Ngọc nổi giận.
Phong quay người lại nhìn.
"Anh là ai tại sao lại quản thúc Tuyết Linh như vậy?"
"Là ai ư?" Phong nhếch miệng cười một cái, anh nói tiếp "Một người bình thường như cô liệu có biết đến The Death không? Từ khi bị đưa vào The Death Linh vốn dĩ đã thuộc về tôi!"

Cách hành xử của anh dạo này lạ lắm!
Mèo con! Tôi sẽ không để em bị như vậy một lần nào nữa.
Cảm giác này là sao đây?

Bình Luận (0)
Comment