Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 1.2

“Giúp em đem những cuốn sách này để lên giá sách được không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói. Anh hơi mệt chút, nhưng vẫn đáp lại ánh mắt tôi bằng mỉm cười gật đầu, ôm lấy một chồng sách. Nhìn anh sắp xong hai chồng sách, di động trong túi áo rung, tôi mới rời đi phòng anh, đến phòng khách nghe điện thoại.

“Alo ―― chị Lâm Âm, ở đó không?”

“Ờ.”

Thời tiết hơi nóng rồi, thậm chí có cảm giác bốc khói. Đột nhiên nóng lên. Ngày hôm qua vẫn là mười sáu độ mà.

“Thu dọn sao rồi? Cần tới giúp không?”

“Không sai biệt lắm, còn một ít vụn vặt này nọ.”

“Hôm nay ở bên kia rồi?”

“Không, mấy ngày nữa mới qua ở.”

Hôm nay mang anh tới đây, bận rộn cả buổi sáng, anh đã có chút nôn nóng rồi, mọi việc đều bắt anh làm, tôi dẫn anh mua vật dụng nhà, anh kinh ngạc nhìn những con số, tuy rằng chuyện này đã bắt đầu từ bốn tháng trước.

Nhưng muốn anh lập tức thích ứng với hoàn cảnh mới này, thì phải có một ít phiêu lưu. Nếu anh hoảng sợ, tôi ngăn được anh sao? Giống như trong lễ tan của dì Tần vậy. . . . . . Vừa nghĩ tới ngày đó, tựa hồ có thể nghe được anh thét chói tai. Anh lớn lên có giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, nhưng khi hét lên thì âm lượng cực kỳ quỷ dị, quả thực có thể đục lỗ màng tai.

“Uh, chờ hai người dàn xếp xong, em sẽ qua chơi. Rồi đem bánh chocolate mà Tần Lộ thích … anh ấy nhất định chạy tới cửa đón em cho coi.”

Thiên Ngôn cũng là người biết quan tâm. Tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái không ít, có lẽ hết thảy không có gian nan như tôi tưởng.

“Tốt. . . . . .”

Cửa phòng mở ra rồi, tôi không nghe thấy tiếng, nhưng vẫn theo quán tính ngẩng đầu nhìn anh từ trong phòng đi ra. Anh giống như đang tìm tôi.

“Em ở chỗ này … xuống lầu đến chỗ em nha.” Tôi hướng anh vẫy tay.

“Nha. . . . . . không nói nữa, buổi tối gọi lại cho chị.” Thiên Ngôn dừng. Tôi cũng không khách khí, trực tiếp cúp điện thoại, cầm điều khiển mở nhạc. bài “Blue color Danube River” của John Strauss phát ra, như một đóa mai lập tức tràn ngập ra, áp đi sự nóng bức làm cho tâm hồn bình thản hơn. Anh mới vừa đi tới cầu thang, nghe được tiếng nhạc, đứng lại, nghiên đầu nghe xong một chút, vẻ mặt mặt phi thường đáng yêu như đứa bé vậy.

Mị lực của âm nhạc là vô tận, nhất là loại nhạc cổ điển này. Tôi cũng từng học qua nhạc lý, chính là thiên phú hữu hạn.Bài nhạc nào có thể dùng trong lúc nào, trong nhật ký của dì Tần đề có ghi lại. Có vài khúc nhạc cổ điển, chỉ cần diễn tấu khác, dù chỉ khác rất nhỏ, anh đều có thể nghe ra, có lẽ là hai cái thế giới khác nhau.

Lại ngoắc anh, anh cẩn thận bước tới. Vô thanh vô tức tiêu sái tới đây, ngồi bên cạnh tôi. Tôi lại gần, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai anh, anh không có phản kháng. Đây có lẽ là sức quyến rũ của âm nhạc đi.

Anh toát mồ hôi, ướt một mảnh sau lưng. Hôm qua có đem quần áo mang đến để trong phòng, không biết anh có chịu thay không?

Tôi cũng hơi mệt chút, uốn người dựa trên sô pha, nghe tiếng hô hấp rất nhỏ của anh, tâm tình lại buông lỏng không ít.

******

Túi áo rung rung, ta cố gắng mở to mắt, lập tức ngồi dậy. Trên người có chút mát mẻ. Buổi chiều xuân nên nhiệt độ cũng hạ rồi, sương ẩm thấm vào da thịt.

Tôi sao lại nằm chết dí ở đây? Tần Lộ đâu? Không quan tâm di động nữa, tôi chạy ra va vào cửa phòng, thở dài nhẹ nhõm. Anh im lặng ngồi gần bàn trà ở lầu hai, lật mấy bức tranh trên bàn hôm nay vừa mang tời. Còn phát bài “Blue color Danube River”, không biết đã mấy lần .

“Ah. . . . . . Tiểu Lộ?” Tôi do dự một chút. Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trong vắt như bầu trời ―― dì Tần nói qua, lúc anh yên lặng, trong ánh mắt như có Thiên đường.

“Tiểu Lâm ngủ.” Anh đang cười.

“Em ngủ thiếp đi àh.” Tôi bị anh cuốn hút, không tự chủ được nở nụ cười.

“Tiểu Lâm ngủ ngủ thiếp đi.”

Anh sửa lại cho đúng. Những từ “Em” , “Anh” , “Họ” trong thế giới của anh có lẽ không ý nghĩa xác định. Như một “Quy luật” gì đó, không thể nắm chắc được.

“Tiểu Lộ ôm em lên ah?”

Biểu tình của anh hơi đơ một chút, giống như có cái gì anh không biết biểu đạt như thế nào, yên lặng một lát, mới nói: “Tiểu Lâm, không mở được, ở giường của Tiểu Lộ.”

Nga, phòng tôi khóa cửa. Cho nên anh ôm tôi đến giường anh sao?

“Cám ơn anh … cám ơn Tiểu Lộ.”

Anh cười, bộ dạng rất thỏa mãn. Sau đó quay đầu tiếp tục xem tranh. Tôi lấy điện thoại ra, 5: 47 , bình thường thì đây là thời gian anh nghe âm nhạc và đọc sách. 13 phút sau, mới có thể dừng lại. Bất quá hôm nay. . . . . .

Nhìn chằm chằm màn hình, tôi đột nhiên ý thức được nếu không nhận cuộc gọi này sẽ cực kỳ phiền toái.

“Alo. . . . . .”

“Em bây giờ ở đâu? Lộ Lộ đâu?” Giọng Hải Dương lo lắng.

“Chúng em ở trong nhà mới. . . . . .”

“Lộ Lộ sao rồi? Em không sao chứ?”

“A. . . . . . em không cẩn thận ngủ thiếp đi. . . . . . A, không có việc gì là tốt rồi, anh còn tưởng rằng Lộ Lộ gây rối.” Anh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.

“Làm sao có thể như vậy, gần nhất cảm xúc của anh ấy đều rất ổn định, mà em cũng là chuyên gia nha. . . . . . Thật có lỗi, làm anh lo lắng rồi. Em đợi đến sáu giờ thì dẫn anh ấy về.”

“Uh, vừa vặn anh hai cũng về, chúng ta chờ hai em về ăn cơm đó.”

“Được.”

Cúp điện thoại, tôi mới phát hiện mình đi chân không. Sàn có chút lạnh.

Tôi đi đến bên giường, tìm chồng tất được xếp chỉnh tề bên giường. Không biết vì sao tâm tình tốt lên, hát một chút. Trong nhật ký của đì Tần thời gian ghi là năm anh tám tuổi, bà đã dùng hết ba trang giấy để kể lại khi nghiệm về việc trước khi anh ngủ nhất định sẽ thay áo khác, cởi tất, đem chăn đắp đến cổ dưới mà không phải qua đầu. Giống như một cuộc kháng chiến không có ngày kết thúc, và đây là trận thắng đầu tiên vậy.

Anh đứng dậy, đóng sách để lại lên giá. Giá sách được xếp gọn gàng giống như anh chưa hề đụng tới vậy. Tôi vội vàng mang vớ vào, nói với anh: “Tiểu Lộ, em ngay bây giờ dẫn anh về nhà ăn cơm, được không?”

Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn chăm chú tôi mang giày, ánh mắt có chút chuyên chú. Hiển nhiên không nghe được tiếng tôi nói. Đứng lên nhìn mắt anh nói: “Bây giờ trở về nhà ăn cơm được không? Chậm hơn ngày thường một giờ rồi.”

Anh mỉm cười, cúi người xuống vút lại chăn mềm bị tôi làm nhăn, đem gối đặt lại như lúc trước, mới đứng dậy.

Ah. . . . . . Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi lắc đầu, hôm nay tôi quá mất trình độ.

“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm và Tiểu Lộ đến nhà anh Hải Dương ăn cơm được không?”

Anh gật đầu, kéo tay tôi đi ra ngoài.

Đi đến bãi đỗ xe, có chút mát mẻ. Áo anh hơi dính vào. Hoàn hảo thân thể anh tốt lắm, không đến mức vì tôi thất hồn mà cảm lạnh.

Thừa dịp không khí đang tốt, tôi hỏi anh: “Về sau cùng Tiểu Lâm ở chung chỗ này được không?”

Anh không có trả lời, chỉ dùng ngón tay dài của mình đưa đến sau lưng tôi, đặt nhẹ lên. Đó là phản ứng của anh không hiểu rõ vấn đề.

“Vài ngày … “ nói “Vài ngày” anh có thể không hiểu được, tôi âm thầm tính toán một cái, nói, “Sau này, chúng mình tới ở đây, về sau nơi này chính là nhà của chúng mình, được không?”

“Nhà?” Anh nặn ra một chữ, ngữ điệu phi thường cứng nhắc, chính là âm cuối hơi hơi cao, đây là cách anh thường dùng để hỏi một vấn đề.

” ‘Nhà’, đúng vậy.”

“Mẹ đã chết, ngủ ở. . . . . . Không đứng dậy .”

Trải qua thời gian dài, trong thế giới của anh, nhà là nơi anh và dì Tần trở qua cuộc sống với ba phòng một phòng khách. Tôi nghĩ đến, “nhà” đối với anh mà nói, chính là, vĩnh viễn cũng chỉ có ngôi nhà kia. Cho nên nói hai năm qua anh sống nhờ nhà biểu ca, chỉ có thể dùng từ “nhà Hải Dương ca ca” để chỉ đại. Nguyên lai, định nghĩa “nhà” của anh, còn bao gồm cả dì Tần.

Nếu dì Tần biết, nhất định sẽ cực kỳ vui.

Bất quá, bà đã qua đời hơn hai năm . Mà anh làm sao có thể hiểu sinh tử ? Làm sao mới có thể giúp anh hiểu đây?

Quên đi, bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này.

“Àh. . . . . . Tiểu Lộ, về sau nơi này …” tay tôi chỉ ngôi nhà mới kia, nói, “Tiểu Lộ và Tiểu Lâm cùng nhau ở đó, chính là ‘ nhà ’ mới.”

Anh đem ánh mắt dời sang chỗ khác, không chịu nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết không dễ dàng thành công như vậy, cố gắng giải thích một lần nữa: “Mỗi ngày, cùng Tiểu Lâm ở đó, chính là ‘ nhà ’ của Tiểu Lộ. Là ‘ nhà ’ mới, không, có ‘ mẹ ’ ở đó .”

Anh hơi quay đầu, ánh mắt rời rạc một lát. Rốt cục nhìn tôi , nhếch miệng cười, ánh mắt lại phi thường nghiêm túc ―― lại là một biểu tình quái dị khác, nói cho tôi biết anh chấp nhận. Tôi hài lòng, cười với anh, nắm anh lên xe. Không ngờ anh dừng lại không chịu đi, chờ tôi quay đầu nhìn mặt anh, mới thốt ra một câu, phi thường trầm thấp : “Tốt. Tiểu Lâm, ngọt.”

Ngọt tương đương thích, tương đương cao hứng, tương đương nguyện ý, tương đương thoải mái.

Có lẽ, hết thảy đều không gian nan như ta nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment