Ba ngày sau, cửa phòng Liễu Phượng mở ra, Liễu Phượng thấy Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết đang đợi ở ngoài liền xin lỗi:
-Thật có lỗi, để hai người lo lắng rồi.
Mộ Dung Tuyết thấy Liễu Phượng đã bình tĩnh lại phần nào liền oán trách:
-Tỷ không giữ lời hứa gì cả, rõ ràng nợ muội một điều kiện mà lại không đáp ứng.
-Hì hì, tỷ xin lỗi, lần sau tỷ sẽ không như vậy nữa, được chưa.
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới gật đầu tha cho Liễu Phượng. Lâm Phong nhìn Liễu Phượng cười cười nhưng hắn có cảm giác nàng hơi khác thường một điểm, nàng có thể qua mặt được Mộ Dung Tuyết nhưng không qua mặt được hắn, Lâm Phong liền hỏi lại:
-Ngươi thực sự không sao chứ, nếu có chuyện gì cứ nói với ta, đừng để trong lòng.
Liễu Phượng cười cười:
-Ngươi đừng xem thường ta, ta không có chuyện gì. Ngươi tính toán khi nào rời đi, ta muốn tranh thủ tu luyện.
Thấy Liễu Phượng không muốn nói Lâm Phong không truy cứu nữa, hắn trả lời Liễu Phượng:
-Tính toán thì lượng tài nguyên lần này thu được rất khá, tổng cộng được tới bảy trăm gốc linh dược cấp một, hai trăm gốc linh dược cấp hai, mười ba gốc linh dược cấp ba, các loại tài liệu khác cũng rất nhiều, thiết nghĩ không cần ở lại đây nữa. Ta dự tính đợi Ngư Điểu đột phá Nguyên Anh kì sẽ trở về thăm nhà một lần rồi mới tìm cách tiến đến tu chân quốc cao cấp, hai nàng có suy nghĩ gì không.
-Ta (muội) không có ý kiến.
Lâm Phong đưa tay ra cười cười:
-Vậy chúng ta cùng nhau tu luyện thôi.
Mộ Dung Tuyết theo thói quen nắm tay Lâm Phong rồi vận chuyển linh lực phối hợp với Lâm Phong, còn Liễu Phượng ngập ngừng một chút nói ra:
-Hay là thôi đi, ta tự mình tu luyện cũng được, ta có chút tâm đắc trong tu luyện nên cần bế quan, khi nào rời đi gọi ta là được.
Nói xong Liễu Phượng liền trở lại phòng đóng cửa bế quan, nàng sợ đối mặt với Lâm Phong nhiều nàng sẽ không khống chế nổi tâm tình mất. Mộ Dung Tuyết nhìn bóng lưng đìu hiu của Liễu Phượng thở dài:
-Xem ra tỷ ấy vẫn không bỏ xuống được, muội rất lo cho tỷ ấy.
-Chuyện này không trách Liễu Phượng được, ta từng trải qua điều này nên ta hiểu rõ cảm giác của nàng ấy, muội trở về cảm ngộ đan ý tầng tiếp theo đi. Muội yên tâm, ta sẽ có cách kéo nàng ấy trở về.
……………………..
Một tháng trôi qua, Liễu Phượng vẫn trong trạng thái bế quan chưa đi ra một lần nào.
Một tháng này Mộ Dung Tuyết không có tới tìm Liễu Phượng nữa, chuyện này nàng không giúp được. Còn Lâm Phong luôn ngồi bên ngoài canh chừng Liễu Phượng sợ nàng nghĩ quẩn, đồng thời hắn tranh thủ luyện thêm một mớ đan dược cấp thấp, lúc nào rảnh rỗi lại tiếp tục nghiên cứu thần thức trận pháp.
Vì tôn trọng nàng nên Lâm Phong không có dùng thần thức thăm dò vào trong phòng nhưng hắn biết Liễu Phượng căn bản là không có tu luyện gì cả, nàng chỉ đơn giản là nhốt mình ở trong phòng không muốn gặp hắn mà thôi, tình trạng của nàng… rất không tốt, một khi kéo dài sợ rằng con đường tu đạo của nàng sẽ gặp khó khăn.
Hôm nay Lâm Phong quyết định phải gặp Liễu Phượng một lần, hắn đứng trước cửa phòng Liễu Phượng nói:
-Là ta, ta muốn nói rõ với nàng một chuyện, nếu nàng không ra ta sẽ xông vào đó.
Qua một lúc lâu từ trong phòng vọng ra thanh âm của Liễu Phượng, bên trong âm thanh này ẩn chứa một cỗ buồn phiền chua xót:
-Ngươi về đi, ta không có chuyện gì, ta sẽ cố gắng tu luyện để trợ giúp ngươi…với tư cách một người bằng hữu.
Nghe Liễu Phượng nói vậy trái tim Lâm Phong như chảy máu, hắn biết nàng rất yêu hắn, hắn là tất cả của nàng, quyết định này đối với nàng chẳng khác nào nàng buộc trái tim của nàng phải chết, bởi vì hắn không cho nàng chết hay rời đi nên nàng phải để trái tim chết đi nàng mới có dũng khí ở bên cạnh hắn, nàng đang rất đau khổ.
Lâm Phong thở dài nói:
-Nàng… tại sao lại khổ như vậy chứ.
-Ta biết nàng mặc cảm vì nàng sợ quá khứ của nàng không tốt, nàng nghĩ nàng không xứng với ta nhưng nàng biết không, nàng giúp ta nhiều lắm, nhiều hơn những gì mà ta giúp nàng nữa.
-Ta cũng từng bị sắp đặt, từng tuyệt vọng hơn nàng nữa, lúc đó ta thay đổi đến mức ta hận cả thế giới, khi gặp nàng ta đã nghĩ sẽ lợi dụng sự tin tưởng của nàng mà trị thất bại cho nàng để ta rời đi nhưng nàng đã dùng sự chân thành của nàng kéo ta trở lại là chính mình.
-Sau đó nàng cứu Tuyết, rồi lại trở thành con gái của ta, nàng có thể không biết nhưng chính nàng đã lấp đầy tiếc nuối trong lòng ta, để ta không còn vướng bận nữa.
-Hiện tại, là lúc ta giúp đỡ nàng, bởi vì nàng đã chiếm một vị trí không thể thiếu trong lòng ta, ta yêu nàng, thấy nàng như vậy ta đau lắm có biết không.
-Nếu nàng không ra ta sẽ trả lại Lâm Phong này cho nàng, ta sẽ trở lại con người cũ tàn khốc của ta, chỉ có như vậy… nàng mới quên được ta, chỉ có như vậy… nàng mới không vì ta mà đau khổ nữa.
Nói tới lời cuối cùng khí tức toàn thân Lâm Phong liền thay đổi, không còn ôn hòa mà hóa thành lãnh khốc, hắn không muốn bức bách Liễu Phượng, nhưng hắn nói đúng, Lâm Phong hiện tại là Liễu Phượng giúp hắn tìm về, nếu hắn không giúp nàng trở lại được thì hắn sẽ trả lại cho nàng những gì hắn nhận từ nàng, chặt đứt đoạn nhân quả này, khiến nàng quên hắn đi, những chuyện sau đó.. hắn không quan tâm.
Hắn yêu Thanh Ngọc đầu tiên nhưng Mộ Dung Tuyết và Liễu Phượng hắn đều yêu, vị trí các nàng trong tim hắn vẫn có chênh lệch nhưng hắn sẽ không vì người này mà bỏ mặc người kia, giống như nói trước đây hắn chọn Thanh Ngọc để Mộ Dung Tuyết dùng hồn huyết cứu hắn hắn không làm được, bây giờ nói hắn giữ cái Lâm Phong cũ bỏ mặc Liễu Phượng hắn cũng không làm được.
Bất quá… lần thay đổi này… không trái với đạo tâm của hắn, dù hắn có tàn khốc bao nhiêu, dù tương lai có thế nào… thì đó cũng là lựa chọn của hắn, không phải do hận thù chồng chất tạo thành, cho nên… hắn vẫn là hắn, hắn không hề thay đổi, hắn hiểu chuyện này nên mới làm ra hành động như vậy.
Ngay lúc này, một bóng hình xinh đẹp từ trong phòng lao thẳng ra ôm chầm lấy Lâm Phong khóc nức nở, một tháng này nàng khó chịu lắm, nàng biết rõ hắn luôn ở bên ngoài trông chừng nàng, nàng muốn gặp hắn, muốn bên cạnh hắn nhưng lại mặc cảm khi đối mặt với hắn.
Đôi mắt phượng xinh đẹp ngày nào bây giờ đã sưng đỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong lãnh khốc, có thể thấy rõ một tháng này nàng đã quyết tâm rồi, nếu không phải Lâm Phong không bức nàng thì nàng cũng không ra gặp hắn:
-Đừng… Ta không muốn ngươi trả lại cho ta cái gì…Ta yêu ngươi.. Ta muốn ở bên cạnh ngươi như đạo lữ... Nhưng mà ta… nhưng mà ta….
Một khắc này Lâm Phong lại trở về dạng bình thường, Liễu Phượng nói ra những lời này thì hắn có nắm chắc kéo Liễu Phượng trở về, hắn không cần phải biến lãnh khốc nữa. Lâm Phong nhẹ nhàng dùng tay chặn lại môi Liễu Phượng:
-Nàng không cần nói nữa, ta đã nói rồi, ta không cần biết trước đây nàng như thế nào nhưng bây giờ nàng là của ta, nàng không cần tự ti mặc cảm khi đối mặt với ta, ngược lại nàng phải tự hào hơn chứ, bởi vì nàng ưu tú đến mức chiếm được trái tim ta, không phải sao.
-Lại nói, quá khứ của nàng chưa chắc đã như nàng tưởng tượng, có phải không.
Liễu Phượng nghe vậy liền đỏ mặt, nàng đã bị lời nói của Lâm Phong đả động rồi, nàng lau đi nước mắt không chắc chắn hỏi lại:
-Ngươi đừng trêu chọc ta, ta tự biết bản thân mình không tốt, đừng vì muốn an ủi ta mà nói như vậy, ta sẽ tin đấy.
Lâm Phong cười cười:
-Đây là lời nói thật lòng của ta đó, nàng không tin ta, ta chứng minh cho nàng xem.
Nói rồi dưới sự phản kháng yếu ớt của Liễu Phượng hắn bế Liễu Phượng vào phòng, đóng cửa lại, đặt nàng lên giường, hôn xuống môi nàng một cái thật sâu. Lâm Phong tham lam tận hưởng đôi môi mềm mại của Liễu Phượng, hắn còn không quên truyền cho Liễu Phượng một tia linh lực để nàng khôi phục lại phần nào.
Còn Liễu Phượng thì bị hành động này của Lâm Phong làm cho bất ngờ toàn thân cứng ngắc, lại cảm nhận được cỗ nồng nhiệt từ tia linh lực của Lâm Phong truyền tới khiến nàng luống cuống, bất quá ngay sau đó bản năng trỗi dậy, nàng vòng tay ôm lấy cổ Lâm Phong để hắn hôn nàng dễ dàng hơn.
Một lúc sau Lâm Phong cười hắc hắc:
-Nàng tin chưa.
Liễu Phượng ngượng ngùng đẩy Lâm Phong ra, y phục tán loạn lộ ra da thịt trắng nõn, hai tay nàng vội vàng túm lấy cái mền che lại thân thể suy yếu, khúm núm nói:
-Ta… ta tin rồi, nhưng mà bây giờ ta xấu lắm, đừng lại đây.
-Không xấu, bất quá nàng hơi gầy một chút, lát nữa ta sẽ bồi bổ cho nàng, còn hiện tại nha….hắc hắc.
-Đợi… đợi một chút, ta… ta muốn đi tắm trước, một tháng này ta chưa tắm, người ta dơ lắm.
Lâm Phong nhún vai lưu manh:
-Tùy nàng thôi, ta mất hứng rồi, ta đi trước đây.
Liễu Phượng thấy Lâm Phong đứng dậy liền sửng sốt kéo lại tay Lâm Phong:
-A… vậy… vậy ta không tắm nữa… có được không.
-Ta đùa với nàng thôi, lại đây ta kể cho nàng nghe về cuộc đời ta, việc lúc nãy… đợi sau đó lại tiếp tục nhé.
Liễu Phượng u oán nhìn Lâm Phong, khó khăn lắm nàng mới có thể lấy hết dũng khí để đối mặt với hắn chứ trong thâm tâm nàng vẫn còn một chút không dám cùng hắn làm chuyện này, bởi vì càng thân mật thì khi sự thật được phơi bày lại càng đau:
-Rốt cuộc ngươi vẫn chỉ là an ủi ta mà thôi.
-Đừng như vậy mà, nếu nàng muốn thì ta không từ chối đâu, nhưng chuyện ta sắp kể cho nàng rất quan trọng, ta muốn nàng hiểu về ta, khi nghe xong nàng sẽ hiểu tại sao ta lại yêu nàng, ta không muốn giữa chúng ta có rào cản nào cả.
Nghe vậy Liễu Phượng không giận dỗi nữa mà bắt đầu tiến lại ngồi bên cạnh Lâm Phong, nàng rất tò mò về chuyện của Lâm Phong, nhiều lần trò chuyện với Mộ Dung Tuyết về quá khứ của Lâm Phong thì muội ấy đều nói qua loa cho xong chuyện, sau đó tổng kết lại một câu ‘‘Nếu hắn muốn thì hắn sẽ kể cho tỷ nghe, đây là bí mật của hắn, muội không nói đâu’’.
Lâm Phong nhìn dáng vẻ tò mò ham học hỏi của Liễu Phượng liền biết Liễu Phượng đang dần không còn mặc cảm nữa, hắn kéo nàng ngồi thu gọn trong lòng mình, sau đó Lâm Phong chậm rãi mở miệng kể về cuộc đời hắn cho Liễu Phượng nghe:
-Ta không phải người của thế giới này, ta đã trải qua ít nhất là ba kiếp sống, hiện tại là kiếp thứ ba của ta.
-Kiếp thứ nhất ta sinh ra ở Địa Cầu, nơi đó không có tu chân, chỉ có tri thức là sức mạnh……
-Kiếp thứ hai ta xuất hiện ở Tu Nghệ Cầu, tinh cầu này có tu võ và khoa học kỹ thuật, kiếp này ta giống như nàng, ta nhận ra ta bị người sắp đặt hết thảy….
-Kiếp thứ ba…..
Một lần kể này kéo dài ba ngày ba đêm, ban đầu Liễu Phượng còn thắc mắc một chút như khoa học kỹ thuật là gì, nhà khoa học là gì nhưng sau đó nàng không nghĩ nữa mà chỉ ngồi lắng nghe Lâm Phong kể, thắc mắc đối với nàng không còn quan trọng, bởi vì nàng đã cảm nhận được rõ ràng cuộc đời của Lâm Phong, hắn… khổ hơn nàng nhiều lắm.
Lời kể của Lâm Phong rất khó tin, một người… sống ba kiếp… ở ba thế giới khác nhau, nói ra sẽ không ai tin tưởng, nhưng Liễu Phượng biết đây đều là sự thật, cuộc đời Lâm Phong… so với nàng còn bấp bênh hơn, hắn…từng phải chống lại cả thế giới, hắn là một người lương thiện nhưng bàn tay hắn lại phải nhuốm đầy máu tươi.
Đặc biệt là hai kiếp đầu tiên Lâm Phong rất cô độc, khi nàng nghe đến chuyện Lâm Phong phải giết chết Thanh Ngọc nàng liền cảm thấy… bản thân nàng còn may mắn hơn Thanh Ngọc rất nhiều, ít nhất nàng còn được bên cạnh hắn nghe hắn kể về Thanh Ngọc, còn Thanh Ngọc đâu? Thanh Ngọc hiện tại còn không biết sống chết như thế nào.
Mà người đau khổ nhất không ai khác chính là Lâm Phong, kiếp thứ nhất hắn không có tình thương, kiếp thứ hai hắn tìm được tình cảm gia đình thì hắn phải giết chết toàn bộ người thân của hắn bằng chính tay hắn, còn kiếp thứ ba… hắn biết người hắn yêu còn sống nhưng lại không biết nàng ở đâu, cả ba kiếp… hắn đều bị sắp đặt, nàng không tin ba kiếp cùng một diện mạo, cùng một cái tên là trùng hợp.
Nhưng hắn lại vượt qua được, bị sắp đặt thì đã sao, hắn không những không chán nản mà còn có động lực để phấn đấu, hắn muốn dùng chính sức mình để vùng vẫy ra khỏi bàn tay người khác, còn nàng chỉ biết ngồi đây than thân trách phận, vì một cái quá khứ chưa chắc có thật mà để hắn phải lo lắng cho mình, tốn mất một tháng quý báu của hắn, nàng thật quá vô dụng.
Khi nghe xong Liễu Phượng cũng biết những lời Lâm Phong nói trước đó đều là sự thật, nàng giúp hắn rất nhiều chỉ là nàng không biết mà thôi. Đồng thời theo ý của Lâm Phong nói ba kiếp tuy có quan hệ nhưng xét theo một mặt nào đó thì mỗi một cái Lâm Phong ở mỗi kiếp là khác nhau.
Hơn nữa kiếp này… là hắn ban cho nàng, nàng đã chân chính thoát ly khỏi nhân quả kiếp trước, cho nên nàng không cần phải vì sự kiện kiếp trước mà dằn vặt chính mình, chỉ cần nàng sống tốt ở kiếp này là được rồi.
Dù biết đây chỉ là thuyết pháp của Lâm Phong nhưng Liễu Phượng lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, kiếp này mới là quan trọng nhất, rào cản giữa nàng và Lâm Phong vào lúc này đã hoàn toàn biến mất. Liễu Phượng dựa vào lòng Lâm Phong hứa hẹn:
-Ta thề từ nay về sau ta sẽ không kéo chân ngươi một bước nào nữa, ta sẽ giúp ngươi tìm được Thanh Ngọc.
Lâm Phong ôm Liễu Phượng đè xuống:
-Đồ ngốc, nàng còn ngốc hơn cả Tuyết nữa, kì thực ta đã chấp nhận nàng từ khi nàng khôi phục trí nhớ rồi, chẳng qua ta muốn rèn luyện cho nàng chín chắn hơn mới nói ra nhưng ai ngờ nàng lại gặp phải chuyện này. Hiện tại, nàng có còn muốn chỉ làm bằng hữu nữa hay không.
Liễu Phượng dứt khoát lắc đầu:
-Ta nghĩ kĩ rồi, ta không biết kiếp trước ta như thế nào nhưng ít nhất kiếp này ta vẫn còn trong trắng, ta muốn giao sự trong trắng của ta cho ngươi. Nếu quả thực kiếp trước ta gặp chuyện không may thì ta sẽ báo thù cho ta của kiếp trước, còn kiếp này, ta muốn thành đạo lữ của ngươi.
Lâm Phong cười hắc hắc:
-Nàng nói chuyện bạo dạn quá nha, không giống nàng bình thường chút nào, bất quá ta thích.
Vừa nói Lâm Phong vừa thuận thế cời y phục của Liễu Phượng ra, còn Liễu Phượng thì lại giúp Lâm Phong cởi bỏ y phục của hắn, động tác của Lâm Phong rất thành thục… còn Liễu Phượng thì lại khá vụng về, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Y phục rơi xuống, lộ ra trước mắt Lâm Phong là một thân thể hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, từng đường cong khêu gợi theo sự chuyển động của Liễu Phượng khiến trong lòng Lâm Phong rạo rực lửa nóng, phải nói là nàng quá đẹp, so với Tuyết còn kinh diễm hơn một phần.
Đã từng nhìn qua một lần khi nàng phá kén nhưng bây giờ Lâm Phong càng thấy nàng đẹp hơn, đặc biệt là vòng eo tinh tế uốn éo khi nàng xấu hổ chọn vị trí càng làm cho Lâm Phong không rời mắt được, bởi vì bên dưới vòng eo… tồn tại một khe suối huyền bí động lòng người.
Liễu Phượng bị Lâm Phong nhìn chằm chằm liền đỏ mặt, bất quá vẫn ưỡn cằm lên kiêu ngạo nói:
-Này, ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy, xấu hổ muốn chết.
-A… tại vì nàng đẹp quá, nhất thời ta không kiềm chế được.
-Đồ háo sắc… a ~.~
Liễu Phượng được Lâm Phong mơn trớn đôi gò bồng liền rên rỉ một tiếng, tiếng rên rỉ này càng làm Lâm Phong xúc động hơn, hắn không ngừng dò tìm điểm nhạy cảm của Liễu Phượng trêu chọc nàng, từng điểm từng điểm được Lâm Phong khai phá, hắn nhìn khuôn mặt sung sướng ngất ngây của Liễu Phượng cũng cảm thấy bản thân có chút thành tựu.
Liễu Phượng không biết là Lâm Phong đang trêu chọc nàng, nàng không ngừng uốn éo cơ thể, không ngừng rên rỉ, cảnh xuân tràn ngập khắp căn phòng. Sau một lúc Lâm Phong nhẹ nhàng nói vào tai Liễu Phượng:
-Ta bắt đầu đây... nàng chịu đau một chút nhé.
Liễu Phượng khẽ giật mình hỏi lại:
-Nãy giờ… nãy giờ còn chưa bắt đầu sao.
Nàng chưa kịp nói hết thì một cảm giác đau nhói từ hạ bộ truyền đến khiến nàng không nhịn được ôm chặt Lâm Phong, một dòng máu đỏ tươi theo trường thương của Lâm Phong đâm vào khe suối chảy ra, bất quá cái đau nhói này không làm nàng thấy khó chịu, ngược lại nàng hạnh phúc hơn bao giờ hết, nàng không biết cảm giác này là cái gì nhưng nàng rất hạnh phúc, đây…chính là yêu sao.
Cũng đúng thôi, trước đây nàng là phượng hoàng nên không hiểu về cơ thể nhân loại, nàng hóa hình cũng chưa từng làm qua những chuyện tương tự như thế này, hóa hình chỉ là một bước mà nàng muốn đi qua để bước vào thế giới nhân loại mà thôi, lại nói da mặt nàng rất mỏng nên chưa có tìm hiểu sâu về những chuyện này.
Nàng chỉ nghe người ta nói khi trở thành đạo lữ song tu rất sung sướng, trước đó Lâm Phong làm cho nàng sung sướng ngất ngây nàng còn tưởng đó là hắn bắt đầu rồi, ai ngờ hiện tại mới chân chính là ân ái, so với sự sung sướng trước đó đâu chỉ gấp mấy lần, bởi vì nó không đơn thuần là sung sướng về thể xác nữa mà còn là sự thăng hoa của tâm hồn, tâm hồn của hai người vào giờ khắc này đang dần quyện vào nhau.