Lâm Phong quay sang Thái Phiêu Phiêu nói:
-Phiêu Phiêu, ngươi báo giá đi, ta hết linh thạch rồi.
Thái Phiêu Phiêu gật đầu:
-Vậy để ta, ta rất hứng thú với tấm ngọc giản này.
-Một vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch.
Thấy có người đầu tiên báo giá Lưu Ngọc liền vui vẻ, có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, Nguyên Anh kì rất hứng thú với mấy thứ cổ xưa đấy.
-Vị khách ở phòng hoàng kim số mười ra giá một vạn năm nghịn hạ phẩm linh thạch, có người nào ra giá cao hơn nữa không, đây có thể là cơ hội nghìn năm có một a.
Không biết có phải vì bị lời nói của Lưu Ngọc kích động hay không mà ngay sau đó liên tục có người nâng giá cho tấm ngọc giản cổ xưa.
-Hai vạn hạ phẩm linh thạch.
-Hai vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch.
-Ba vạn hạ phẩm linh thạch.
-Sáu vạn hạ phẩm linh thạch.
Sáu vạn chính là giá mới Thái Phiêu Phiêu đưa ra, nàng rất có kinh nghiệm trong việc đấu giá, ban đầu một vạn năm là để thử vận may xem có ai nâng giá nữa hay không, sau đó đã nâng phải nâng cho choáng mới không có người cạnh tranh.
Nghe giá sáu vạn Lưu Ngọc cười tươi như hoa, nàng thích nhất cảm giác này khi làm kinh doanh, ngươi ra giá càng cao ta càng khích cho người khác ra giá cao hơn, từ đó lợi nhuận của ta liền cao hơn, về phần đắc tội với người khác nàng không quan tâm, đây là đấu giá hội, ai trả giá cao người đó được, cha nàng càng là Nguyên Anh hậu kì ai dám nháo?
-Vị khách phòng hoàng kim số mười thật hào phóng, một lúc nâng tới ba vạn, các vị đại gia mau nhanh chân kẻo cơ hội vuột mất. Sáu vạn lần thứ nhất… sáu vạn lần thứ hai….
Phòng hoàng kim số ba báo giá:
-Tám trăm trung phẩm linh thạch.
Ngay lập tức Thái Phiêu Phiêu tiếp tục nâng giá:
-Một nghìn trung phẩm linh thạch.
Cái giá một nghìn trung phẩm linh thạch đưa tới một hồi chấn động không hề nhẹ, mười vạn hạ phẩm linh thạch a, đó chỉ là giá chung còn xét về giá trị một nghìn trung phẩm linh thạch đã lên tới mười lăm mười sáu vạn hạ phẩm linh thạch, tính cả lần này thì phòng số mười đã tiêu hơn ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch, trong phòng số mười là ai mà giàu có dữ vậy.
Một tấm ngọc giản cổ xưa có sức hút thật đấy nhưng một lúc bỏ ra một nghìn trung phẩm linh thạch khi chưa rõ tác dụng vẫn là một cuộc đánh cược rất lớn, có khi còn mất trắng một nghìn trung phẩm linh thạch không lấy được cái gì, bởi vì trên ngọc giản có quá nhiều vết nứt, sợ rằng qua một hai lần cưỡng ép dò xét nữa ngọc giản sẽ vỡ tan tành.
Cứ như vậy không có người báo giá nữa Thái Phiêu Phiêu “thuận lợi” dùng một nghìn trung phẩm linh thạch mua được ngọc giản cổ xưa. Cầm trực tiếp ngọc giản trên tay Thái Phiêu Phiêu vẫn không nhìn ra được cái gì cảm thán:
-Hy vọng ta sẽ tìm được bí mật của nó, một nghìn trung phẩm linh thạch a. Ngươi nhìn ra cái gì không.
Lâm Phong nhún vai:
-Ngươi không nhìn được sao ta nhìn được chứ, ta yêu thích nghiên cứu thứ mới lạ nên mới nói ngươi mua thôi, chừng nào ngươi chơi chán đưa cho ta xem xét chút là được.
-Ồ, vậy ngươi xem trước đi, dù sao sau này ta có nhiều thời gian hơn ngươi để tra xét nó.
Vừa nói Thái Phiêu Phiêu vừa đưa ngọc giản cho Lâm Phong, tiếp nhận ngọc giản Lâm Phong cười cười ra vẻ không quan tâm lắm ném vào túi trữ vật.
Bên trong một gian phòng bí mật của Cực Linh phòng đấu giá, một trung niên nam tử mặc tử bào khuôn mặt nghiêm nghị với đôi mắt sắc lạnh đang xem xét một quả thủy tinh cầu, bên trong thủy tinh cầu đúng là hình ảnh gian phòng hoàng kim số mười của Lâm Phong.
Người này chính là Thành chủ Cực Linh Thành – Lưu Thiên Tinh, tu vi Nguyên Anh hậu kì. Bên cạnh Lưu Thiên Tinh có ngồi một bóng người, nếu Lâm Phong ở đây sẽ nhận ra ngay người này là người đưa lệnh bài hoàng kim cho Thái Phiêu Phiêu - Lưu Hồng Quân. Lưu Hồng Quân lên tiếng:
-Cha có nghĩ bọn họ sẽ giải được bí mật của ngọc giản không?
Lưu Thiên Tinh hai mắt lóe sáng nói:
-Con thấy cô gái Kết Đan viên mãn kia chứ, tuy dung mạo không giống nhưng cha chắc chắn đó là Thái trưởng lão đứng đầu Pháp Đạo Viện tu vi Nguyên Anh hậu kì Thái Phiêu Phiêu, cùng là Nguyên Anh hậu kì cha so với người ta còn kém xa, khả năng Thái Phiêu Phiêu nhìn ra bí mật bên trong ngọc giản cao hơn cha nhiều.
-Lại nói Thái Phiêu Phiêu không được thì có Thái Tiêu Diêu, Hóa thần kì mà còn không nhìn ra cứ coi như chúng ta lời một nghìn trung phẩm linh thạch là được rồi.
Lưu Hồng Quân thâm ý cười cười:
-Hy vọng họ sẽ giải được a.
Đúng vậy, người bán ra ngọc giản chính là Lưu Thiên Tinh, sau gần trăm năm đạt được ngọc giản Lưu Thiên Tinh thử nhiều cách vẫn không nhìn ra được bên trong ngọc giản là gì mà còn làm ngọc giản hư hại thêm khiến hắn nghĩ ra kế hoạch để người khác tìm hiểu rồi hưởng ké thành quả.
Chuyện Lưu Hồng Quân tiếp đón mấy người Thái Phiêu Phiêu không phải ngẫu nhiên, mà là Lưu Hồng Quân đang “chờ” thành viên học viện đến để “phát” lệnh bài hoàng kim, dù người đến là ai hắn cũng phát rồi tìm cách truyền ngọc giản tới cao tầng học viện, truyền tới tay Thái Tiêu Diêu càng tốt.
Bởi vì Lưu Thiên Tinh không có bản lĩnh mở ra ngọc giản nhưng hắn có bí pháp để lại một điểm vết tích trên ngọc giản qua mặt được cả Hóa Thần kì – linh hồn ấn kí, chỉ cần có người mở được ngọc giản thì linh hồn ấn kí sẽ truyền tin tức về cho hắn sau đó tiêu tán không để lại vết tích.
Tuy nói linh hồn ấn kí của Lưu Thiên Tinh không thể ngăn cản chuyện Thái Phiêu Phiêu cũng nhìn ra được tin tức trong ngọc giản nhưng không sao, hắn không có ý định giết Thái Phiêu Phiêu hay lừa đảo Thái Phiêu Phiêu gây thù với học viện mà chỉ muốn biết bên trong ngọc giản có cái gì thôi.
Kế hoạch này rất hoàn mỹ, Lưu Thiên Tinh tin tưởng trừ phi Hợp Thể tu sĩ đến đây tra xét nếu không sẽ không ai nhìn ra việc xấu của hắn. Bất quá Lưu Thiên Tinh không biết có một cái Kết Đan viên mãn đã nhìn ra việc xấu của hắn rồi.
Người đó không ai khác chính là Lâm Phong.
Lâm Phong không có thần đồng trợ giúp không nhìn ra được linh hồn ấn kí bên trong ngọc giản nhưng khi Lưu Thiên Tinh âm thầm khởi động ghi hình trận pháp Lâm Phong đã cảm nhận được ba động trận pháp liền biết có người làm việc xấu, cho nên hắn mới nói những lời kia, đợi rời khỏi đây hắn sẽ xóa dấu vết trên ngọc giản sau.
Tu chân giới… rất không đáng tin a.
Sau đó đấu giá hội tiếp tục diễn ra, phía sau có thêm vài mặt hàng cao cấp nhưng Thái Phiêu Phiêu chỉ ra tay thêm một lần bỏ ra mười vạn hạ phẩm linh thạch mua một cái tứ phẩm đan phương cho Lâm Phong - Mộc Sinh Đan.
Linh đan từ tứ phẩm trở lên được chia làm hai loại, pháp đan và linh đan (đã giải thích ở chương 55), Mộc Sinh Đan chỉ là linh đan chứ chưa phải pháp đan nên giá cả rất phải chăng, nếu đây là đan phương Pháp đan thì ít nhất phải đạt tới con số mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch, người mua xài không được có thể cống lên cho luyện đan sư cao cấp cầu đan, đường nào cũng có lợi.
Đọc lướt qua một lần Lâm Phong biết Mộc Sinh Đan chỉ có tác dụng chữa trị căn cơ sinh mệnh bị tổn thương chứ không có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nghĩa là những ai bị tổn thương căn cơ sinh mệnh khi dùng Mộc Sinh Đan mới có tác dụng, tùy theo mức độ nặng nhẹ mà Mộc Sinh Đan có thể khôi phục lại tuổi thọ từ một đến ba mươi năm.
Tùy trường hợp mà Mộc Sinh Đan có thể bị coi là yếu kém hơn linh đan tam phẩm vì ở linh đan tam phẩm có một vài loại có thể gia tăng tuổi thọ ba đến mười năm cho những người không bị tổn thương căn cơ sinh mệnh, trong trường hợp này Mộc Sinh Đan rất thích hợp với Mộ Dung Tuyết và Thái Phiêu Phiêu, mười vạn hạ phẩm linh thạch bỏ ra rất đáng giá.
(Một cái là khôi phục khi bị tổn thương một cái là gia tăng khi không tổn thương)
Đấu giá hội kết thúc, một tì nữ Trúc Cơ hậu kì đi tới phòng hoàng kim số mười gặp Thái Phiêu Phiêu nói:
-Nô tì theo lệnh thành chủ tới thu linh thạch, tổng cộng năm vị mua hết ba mươi sáu vạn linh thạch hạ phẩm, sau khi chiết khấu năm phần trăm và làm tròn năm vị chỉ cần trả ba mươi tư vạn linh thạch hạ phẩm chia thành một nghìn linh thạch trung phẩm và hai mươi tư vạn linh thạch hạ phẩm.
Thái Phiêu Phiêu biết quy củ đưa cho tì nữ kia một cái nhẫn trữ vật:
-Tất cả đều ở trong đây, bên phía đấu giá hội có cần kiểm tra lại không.
Người tì nữ nhận lấy nhẫn trữ vật không cần kiểm tra liền nói:
-Thành chủ có nói với năm vị thì không cần, không biết năm vị còn muốn hỏi gì không.
Thái Phiêu Phiêu lại đưa cho tì nữ một cái nhẫn trữ vật khác, bên trong có năm nghìn hạ phẩm linh thạch nói:
-Đây là phần của ngươi, chúng ta tự đi là được rồi.
-Đa tạ sư huynh sư tỷ ban thưởng, chúc năm vị sư huynh sư tỷ tu luyện thuận buồm xuôi gió.
Không còn chuyện gì nữa năm người lại dùng truyền tống trận từ Cực Linh Thành tới Đại Hoang Thành, khi tới Đại Hoang Thành sắc trời đã tối nên Thái Phiêu Phiêu quyết định thuê một gian phòng trọ kiểm kê lại thu hoạch rồi hôm sau mới di chuyển về Hắc Thành.
Không sai, chỉ có một gian phòng cao cấp năm người ở chung, không biết Thái Phiêu Phiêu có “ý đồ bất chính” gì hay không nhưng lí do nàng đưa ra vô cùng hợp lí, mọi người chỉ ở lại mấy canh giờ thảo luận một chút không cần thuê nhiều phòng, thuê nhiều phòng rồi đi qua đi lại càng bất tiện hơn.
Trong phòng, Hiên Phượng trợn mắt nhìn Lâm Phong:
-Ngươi… ngươi là tam phẩm luyện đan sư?
Vừa rồi Hiên Phượng nghe sư phụ nói Đại Phong Đan của nàng sẽ do Lâm Phong luyện chế khiến nàng hết hồn, Đại Phong Đan là tam phẩm linh đan làm sao Lâm Phong luyện được cơ chứ, thiên phú của Lâm Phong trong luyện đan lúc trước nàng đã thấy rồi, rất yếu kém.
Lâm Phong tùy ý nói:
-Có lẽ là tứ phẩm, ta chưa luyện tứ phẩm linh đan bao giờ nhưng chắc là không thành vấn đề.
-Tứ… tứ phẩm? Không phải thiên phú luyện đan của ngươi rất kém sao?
-Ha hả, che mắt thiên hạ mà thôi, không nói chuyện này nữa, đợi rời đi nơi này ta sẽ luyện cho ngươi Đại Phong Đan.
Lúc trước Thái Phiêu Phiêu đã suy đoán Lâm Phong là tứ phẩm luyện đan đại sư nhưng hiện tại nghe Lâm Phong chính miệng nói ra nàng vẫn cảm thấy không thể tin nổi, một người xuất thân từ tu chân quốc cấp hai năm mươi tuổi tu luyện tới Kết Đan viên mãn kiêm tam phẩm trận pháp sư và tứ phẩm luyện đan đại sư nói ra sẽ chẳng có ai tin.
Không, phải nói là dù cho Lâm Phong có xuất thân từ Ngũ Đại đế quốc cũng không có ai tin mới đúng, hai cái trước còn có thể nhưng muốn bồi dưỡng ra tứ phẩm luyện đan đại sư không phải dễ dàng, năm mươi năm… quá bất khả tư nghị.
Nếu nàng biết tuổi thực sự của Lâm Phong mới có hai mươi ba tuổi chắc sốc đến ngất xỉu luôn.
Bị hai sư đồ trợn mắt nhìn mình chằm chằm Lâm Phong nói:
-Đừng nhìn ta như quái vật chứ, ta rất bình thường đấy.
Thái Phiêu Phiêu bĩu môi:
-Bình thường mà được như ngươi ta cũng muốn bình thường, cái danh thiên tài hay trưởng lão của ta so với ngươi căn bản chẳng là cái gì. Trở lại chủ đề chính, ngươi nhìn ra cái gì trong ngọc giản mau nói cho ta biết đi, ta biết ngươi nhìn ra rồi.
Lâm Phong lấy ra ngọc giản cười cười:
-Không qua mắt được ngươi a, ta cũng không muốn giấu, bất quá trước tiên phải giải quyết phiền phức bên trong ngọc giản đã.
Nói xong Lâm Phong lấy ra thêm Thiên Lôi Châu triệu hồi Thiên Lôi Tử, Thiên Lôi Tử vừa hiện ra lại một lần nữa khiến Thái Phiêu Phiêu hết hồn, nếu nói tứ phẩm luyện đan đại sư nàng đoán được thì nàng không bao giờ đoán được… Lâm Phong lại có một món linh bảo, và linh bảo này còn có cả khí linh tồn tại, linh bảo tầm thường nàng cũng không có chứ đừng nói đến linh bảo có khí linh.
-Linh bảo có khí linh?
Thiên Lôi Tử nghe Thái Phiêu Phiêu gọi lão là khí linh hơi buồn bực một chút nhưng Thái Phiêu Phiêu là bằng hữu “mập mờ” của thiếu chủ nên lão kiên nhẫn giải thích:
-Thiên Lôi Châu đúng là linh bảo nhưng lão phu không phải khí linh, lão phu gọi Thiên Lôi Tử.
Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu cung kính đáp lại, nàng biết danh hiệu “Tử” đại biểu cho cái gì, tuy Thiên Lôi Tử hiện tại yếu hơn nàng nhưng người ta từng là người mạnh nhất một tinh cầu đấy.
-Vãn bối Thái Phiêu Phiêu ra mắt tiền bối, vãn bối thật không biết tiền bối là Tinh Tử.
-Không sao, dù sao lão phu đã không còn như xưa nữa, hiện tại lão phu chỉ là nô bộc của thiếu chủ mà thôi.
Nghe đến cụm từ nô bộc Thái Phiêu Phiêu hít vào một hơi thật sâu, thu Tinh Tử làm nô bộc, cái này… quá đáng sợ, Tinh Tử có kiêu ngạo của Tinh Tử, dù có chết họ cũng không chấp nhận làm nô bộc mới đúng, Lâm Phong rốt cuộc là làm như thế nào mới thu được Thiên Lôi Tử làm nô bộc?
Lâm Phong nghi hoặc lên tiếng:
-Tinh Tử là cái gì?
-Bẩm thiếu chủ, Tinh Tử là người mạnh nhất một tinh cầu, lúc trước lão nô là người mạnh nhất Thiên Lôi Tinh nên được ban danh hiệu Thiên Lôi Tử, còn tên thật của lão nô là Minh Lôi.
Trong giọng nói của Thiên Lôi Tử có thể nghe ra được ý tứ kiêu ngạo pha lẫn sa sút, lão kiêu ngạo vì quá khứ huy hoàng nhưng hiện tại lão không còn là Thiên Lôi Tử nữa rồi.
-Hóa ra là vậy, bất quá lão không cần lo nghĩ nhiều làm gì, ta đảm bảo tương lai lão sẽ tiến xa hơn trước đây nhiều. Còn bây giờ giúp ta làm chút chuyện cái đã, lão có nhìn ra được trong ngọc giản này có điểm gì khác biệt không, ta nghi ngờ có người giở trò quỷ.
Nghe vậy Thiên Lôi Tử nhìn nhìn ngọc giản mấy cái nói ra:
-Thiếu chủ quả nhiên tinh mắt, bên trong ngọc giản này có linh hồn ấn kí bám vào, bất quá linh hồn ấn kí của người này quá thô thiển chỉ có thể qua mặt Hóa Thần kì, lão nô suy đoán người hạ ấn kí không vượt quá Nguyên Anh kì. Ấn kí này không có tác dụng nào ngoài truyền đạt thông tin, có lẽ người hạ ấn kí không có ý đồ xấu chỉ muốn biết bên trong ngọc giản có cái gì.
Lâm Phong hỏi tiếp:
-Lão có cách kéo linh hồn ấn kí này ra không, tốt nhất là truyền thông tin giả về cho người kia.
Thiên Lôi Tử nói:
-Chuyện này đơn giản, thiếu chủ muốn truyền thông tin gì?
Lâm Phong lấy ra một tấm ngọc giản khác đưa cho Thiên Lôi Tử:
-Trước hết lão bóc ấn kí chuyển vào ngọc giản này đi, qua một thời gian ta sẽ cho người kia một cái bất ngờ.
Thiên Lôi Tử làm việc rất nhanh gọn lẹ, lão bấm quyết mấy cái phun ra một đoàn linh hồn chi khí bao phủ hai tấm ngọc giản liền tráo đổi được linh hồn ấn kí.
-Lão nô đã làm xong.
Lâm Phong gật đầu:
-Ta đoán bên trong ngọc giản này là một bộ thần thức công pháp, người gặp có phần, đợi ta nghiên cứu xong sẽ khắc cho mỗi người một bản.
Nghe Lâm Phong nói cả năm người đều giật mình (tính cả Thiên Lôi Tử), thần thức công pháp a, nếu lời Lâm Phong nói là thật thì lần này lời to rồi, thần thức công pháp căn bản là món đồ vô giá, thời đại này hầu như đã không còn cái gì liên quan tới thần thức công pháp rồi.