Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 222

-Chậc, cướp đoạt đúng là cách làm giàu nhanh nhất.

Nhìn đống vật phẩm trong mười lăm cái nhẫn Lâm Phong tặc lưỡi cảm thán, chỉ tính riêng linh thạch Lâm Phong đã thu được tới bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch, chia thành ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch và một nghìn trung phẩm linh thạch.

Tuy nói tu sĩ ở tu chân quốc cấp ba giàu hơn tu sĩ ở Phong quốc nhưng một lần cướp được bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch vẫn là một con số không hề nhỏ, lấy ví dụ Thái Phiêu Phiêu được coi là người giàu có nhất nhì Cực Pháp Quốc nàng cũng chỉ có từng đó linh thạch nếu không tính hiện vật.

Cho nên Lâm Phong mới cảm thán, một Nguyên Anh sơ kì cộng thêm mười bốn Kết Đan kì giàu bằng Thái Phiêu Phiêu a.

Bất quá chuyện này không quá khó hiểu, mười mấy tên này sống trong Hắc Ma Quật lâu năm không biết cướp qua bao nhiêu người cuối cùng lại tiện nghi cho Lâm Phong, cướp từ những tên cướp đồng nghĩa với việc cướp luôn từ những người bị cướp trước đó, nói Lâm Phong cướp mười lăm người không bằng nói Lâm Phong cướp của rất nhiều người.

Bên cạnh đó Lâm Phong còn thu thêm được mấy chục gần trăm món pháp bảo, đáng tiếc ngoài Cổ Hắc Kiếm và Trắc Linh Bàn ra đống pháp bảo còn lại không có cái nào lọt vào mắt của Lâm Phong, đống pháp bảo này được Lâm Phong liệt hết vào danh sách “pháp bảo tự bạo”, lấy số lượng bù chất lượng vẫn đem lại tác dụng rất lớn.

Về mảng linh đan linh dược có thể nói Lâm Phong không có thu hoạch gì từ đám ác bá, cái này Lâm Phong không ngạc nhiên vì hắn biết linh đan linh dược trong Hắc Ma Quật là mặt hàng quý hiếm, một khi có người chiếm được sẽ dùng ngay nhằm gia tăng thực lực chứ đâu chờ hắn đến cướp.

Nói thật nếu không phải việc tu luyện bằng linh thạch yêu cầu phải ngồi một chỗ trong thời gian dài hoặc cần tụ linh trận trợ giúp giảm bớt thời gian tu luyện có khi Lâm Phong còn chẳng thu được chút linh thạch nào.

Trong Hắc Ma Quật lúc nào ngươi cũng có khả năng bị giết chết, ra ngoài sẽ bị truy sát thì tích trữ linh thạch làm quái gì, tích trữ linh thạch không bằng dùng linh thạch tu luyện luôn cho rồi, chẳng qua đám ác bá này không có cách an toàn tu luyện bằng linh thạch lại luyến tiếc linh thạch nên mới để lại linh thạch.

Có thể nói linh thạch trong Hắc Ma Quật là thứ không đáng giá nhất, nếu biết có một ngày chết trong tay Lâm Phong chắc chắn đám ác bá sẽ bỏ qua luyến tiếc vứt hết linh thạch ở một xó xỉnh nào đó để khỏi tiện nghi Lâm Phong.

Tuy nhiên thế giới này không có nếu như, đổi lại là ngươi cầm một đống tiền trên tay dù biết tiền đó không xài được thì ngươi có ném không, hiện tại không xài được nhưng tương lai lại xài được thì sao, đó là bản chất của con người luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp.

Ngồi ngẫm lại mấy lần cướp đoạt Lâm Phong có chút “thích thú” việc đi cướp rồi, có lẽ sau này hắn nên “làm việc tốt” nhiều hơn chứ không cần đợi đến rỗng túi mới đi “làm việc tốt”, trừ gian diệt ác, trừ hại cho dân, lấp đầy túi tiền, cảm giác rất không tệ.

Dưới tâm tình vui vẻ rất nhanh Lâm Phong đã phân chia xong linh thạch và pháp bảo ra hai cái nhẫn riêng biệt, sau đó Lâm Phong tranh thủ khoảng thời gian bốn nữ giải vết bầm tím trao đổi với Thiên Lôi Tử về văn tự cổ đại, so sánh giữa việc được phiên dịch tin tức trong ngọc giản Lâm Phong thích tự mình nghiên cứu hơn.

Văn tự cổ đại khá phức tạp nhưng với một người ham học hỏi lại có trí nhớ tuyệt đỉnh như Lâm Phong việc học xong văn tự cổ đại chỉ mất một ngày thời gian, một ngày sau Lâm Phong bắt đầu chìm đắm vào nghiên cứu “thiên nhiên trận pháp”.

Trải qua tìm hiểu Lâm Phong được biết tấm ngọc giản này xuất thân từ Thiên Trận Tông - một tông môn nổi tiếng về trận pháp có truyền thừa từ thời thái cổ nhưng mãi đến thời cổ đại mới có người phát huy được truyền thừa sáng tạo ra thiên nhiên trận pháp mở ra một thời đại mới cho Thiên Trận Tông.

Khi Thiên Lôi Tử còn sống cũng biết Thiên Trận Tông, lão nói đây là một con quái vật khổng lồ trên Thiên giới, hầu như toàn bộ trận pháp trên Thiên giới đều do một tay người Thiên Trận Tông bố trí lên, chỉ nghe thôi đã thấy Thiên Trận Tông kinh khủng cỡ nào rồi.

Thiên Lôi Tử còn nói ngọc giản này được viết bằng văn tự cổ đại nghĩa là ngọc giản này tám chín phần mười do lão tổ thiên tài Thiên Trận Tông để lại, bất quá chính vì xa xưa nên tấm ngọc giản này chỉ có giá trị tinh thần là chủ yếu, về mặt thông tin sẽ không đầy đủ bằng ngọc giản ở Thiên Trận Tông hiện tại.

Tuy nhiên Lâm Phong lại hứng thú với ngọc giản xuất phát này hơn là ngọc giản trải qua nhiều năm chỉnh sửa ở Thiên Trận Tông hiện tại, vì chuyện của Liễu Phượng nên Lâm Phong khá đề phòng với các loại truyền thừa, truyền thừa tốt đấy nhưng chỉ có đồ của mình mới là an toàn nhất.

Theo miêu tả trong ngọc giản trận pháp chia thành hai loại, loại thứ nhất là trận pháp do con người bố trí ra – trận pháp thông thường, còn loại thứ hai do hoàn cảnh tự nhiên tác động đến một số quy tắc trong thiên địa tạo thành trận pháp - “tự nhiên trận pháp”.

(Tự nhiên trận pháp và tiên thiên trận pháp cùng là một loại do quy tắc tự hình thành, ở đây mình dùng tự nhiên cho dễ hiểu và thích hợp với đẳng cấp thấp ở Nhân giới, tiên thiên nghe đẳng cấp cao quá, có thể hiểu tiên thiên trận pháp là tự nhiên trận pháp đẳng cấp cao).

Giữa hai loại trận pháp loại sau khó giải hơn loại trước.

Cụ thể nếu một người không hiểu về trận pháp lọt vào trận pháp loại trước có thể dùng thực lực tương đương cường công phá giải nhưng nếu lọt vào loại sau chỉ có cách tìm ra điểm mấu chốt trong trận pháp mới giải được, muốn cường công thoát khỏi “tự nhiên trận pháp” ít nhất phải có thực lực cao hơn đẳng cấp trận pháp một đến hai đại cảnh giới.

Không chỉ vậy, “tự nhiên trận pháp” so với trận pháp thông thường nhiều thêm một điểm khó chịu nữa đó là rất khó bị phát hiện, nếu gặp phải “tự nhiên trận pháp” đẳng cấp cao ngươi sẽ không biết ngươi lọt vào trận pháp từ lúc nào dẫn tới mất phương hướng, như vậy làm sao giải, khó càng khó hơn.

Đoạn thông tin này ở thời cổ đại không có gì bí mật, ngay cả Lâm Phong còn gặp qua tự nhiên trận pháp một hai lần ở Cự Điểu Sơn Lâm, thậm chí Lâm Phong còn nghi ngờ cái lần gặp phải mảnh vỡ Luân Hồi Chi Môn cũng là hắn bị kéo vào tự nhiên trận pháp do Luân Hồi Chi Môn chủ trì, hắn phải công nhận tự nhiên trận pháp đủ ghê gớm.

Tin tức tiếp theo mới là thứ làm Lâm Phong chú ý, có người muốn bố trí “tự nhiên trận pháp”.

Tự nhiên là gì? Tự nhiên là tất cả vật chất và nương lượng chủ yếu ở dạng bản chất. Tự nhiên nói đến ‘‘hiện tượng’’ xảy ra trong thế giới vật chất và sự sống nói chung, phạm vi bao quát của tự nhiên rất rộng từ cấp hạ nguyên tử cho tới những khoảng cách rộng lớn trong vũ trụ.

Theo định nghĩa này hiển nhiên con người cũng là một phần của tự nhiên nhưng những việc làm của con người đã thoát ra khỏi phạm trù tự nhiên, hay đúng hơn là hành động của những vật sống có tư duy ý thức đều không thuộc tự nhiên nữa.

Vì sao? Vì dạng bản chất (bản nguyên) không có tư duy ý thức, có tư duy ý thức là dị số trong tự nhiên, là không tự nhiên.

Điều này đồng nghĩa với việc không cách nào dùng sức người bố trí thành công ‘‘tự nhiên trận pháp’’, một thứ không tự nhiên làm sao tạo ra được tự nhiên.

Vậy mà trong ngọc giản này lại nhắc tới phương pháp bố trí ra “tự nhiên trận pháp” chẳng phải vô cùng khủng bố sao, tuy người để lại ngọc giản có nói chưa thành công trên con đường bố trí ‘‘tự nhiên trận pháp’’ nhưng Lâm Phong cảm thấy phương pháp bên trong ngọc giản có thể làm được, đạo lí trong đó khiến Lâm Phong vô cùng chấn động.

Tin tức trong ngọc giản phản bác lại định nghĩa tự nhiên thông thường, ý tứ tất cả vật sống đều thuộc tự nhiên thì có ý thức hay không vẫn là tự nhiên, ai quy định có ý thức là không tự nhiên?

Nếu có người quy định tự nhiên là cái này hoặc tự nhiên là cái kia thì tự nhiên vẫn là sản phẩm người khác tạo thành, tự nhiên như vậy có phải tự nhiên hay không?

Tất cả chỉ là định nghĩa mà con người (sinh vật sống có ý thức) tạo ra, cái này… chưa chắc đã đúng, con người có lẽ vẫn bố trí ra được ‘‘tự nhiên trận pháp’’.

Từ đó lão tổ Thiên Trận Tông nảy ra một ý nghĩ điên cuồng, ‘‘tự nhiên trận pháp’’ bắt nguồn từ quy tắc thiên địa tạo thành, vậy chỉ cần lấy quy tắc thiên địa tạo thành trận pháp sẽ tạo ra được ‘‘tự nhiên trận pháp’’, tu sĩ thông qua tu luyện đến đẳng cấp nhất định sẽ có thể điều động quy tắc thiên địa, đã như vậy… phải thử một phen.

Đáng tiếc đến cuối cùng lão tổ Thiên Trận Tông đúng là có thể dùng quy tắc thiên địa bố trí trận pháp nhưng vẫn không thành công dù chỉ một lần, bất quá trên con đường đi tới ‘‘tự nhiên trận pháp’’ người này đã sáng tạo ra một nhánh khác cho trận pháp, mệnh danh ‘‘thiên nhiên trận pháp’’, yếu hơn ‘‘tự nhiên trận pháp’’ nhưng mạnh hơn trận pháp thông thường nhiều.

Tới đây thông tin về ‘‘tự nhiên trận pháp’’ kết thúc, tiếp đó là thông tin chính trong ngọc giản - thiên nhiên trận pháp.

Thiên nhiên trận pháp ý tưởng vẫn dựa trên ‘‘tự nhiên trận pháp’’ có điều dễ dàng hơn một chút, chia thành ba cấp độ.

Cấp độ một đơn giản nhất không dùng quy tắc thiên địa bố trận mà chỉ dùng trận pháp tác động vào những thứ sẵn có trong tự nhiên như đất, đá, cỏ cây, không khí,… dẫn tới sự cộng hưởng giữa tự nhiên và trận pháp giúp trận pháp được che dấu tốt hơn và uy lực mạnh hơn.

Nếu làm được cấp độ một đến lô hỏa thuần thành thì chỉ cần một ngọn cây cọng cỏ cũng có thể bố trí ra thiên nhiên trận pháp cao cấp, đây là điểm nhấn trong ‘‘thiên nhiên trận pháp’’ không cần tài liệu cao cấp luyện chế trận kì, trận bàn hay trận cơ như bình thường.

Nhưng đó cũng là điểm khó khăn nhất, dùng một ngọn cây cọng cỏ xây dựng trận cơ dễ lắm sao, đừng nói làm thành trận cơ chỉ cần hơi mạnh tay một chút là ngọn cây cọng cỏ đã bị nghiền nát rồi a.

Cấp độ hai phức tạp hơn một chút tác động vào quy tắc thiên địa khiến cho quy tắc thiên địa thay đổi phù hợp với mục đích sử dụng tạo thành trận pháp, uy lực trận pháp loại này có thể sánh ngang với thần thông ý cảnh, tuy nhiên muốn tác động vào quy tắc thiên địa rất khó, muốn dùng việc đó bố trận lại càng khó hơn, ngay cả trong Thiên Trận Tông cũng không có mấy người có thể làm được.

Cấp độ cuối cùng khó khăn nhất, dùng chân chính quy tắc thiên địa bố trận tạo thành ‘‘tự nhiên trận pháp’’, cấp độ này chỉ có trên lí thuyết, như đã nói ở trên có dùng quy tắc thiên địa bố trận vẫn không thể so với ‘‘tự nhiên trận pháp’’ được, dù là những ‘‘tự nhiên trận pháp’’ đơn giản nhất cũng không cách nào dùng quy tắc thiên địa bố trí ra được, cùng lắm chỉ được gọi là mô phỏng lại ‘‘tự nhiên trận pháp’’.

Trong tấm ngọc giản chỉ ghi lại cấp độ một và cấp độ hai, Lâm Phong suy đoán lão tổ Thiên Trận Tông không ghi cấp độ ba vì muốn giữ thể diện, lão đã nói dùng quy tắc thiên địa vẫn không bố trí ra được ‘‘tự nhiên trận pháp’’ thì ghi vào làm gì, ghi vào là tự nhận con đường bản thân đi là sai lầm, rất mất mặt.

Lâm Phong không biết hắn nghĩ sai cho lão tổ Thiên Trận Tông rồi, lão không ghi không phải vì sợ mất mặt mà là không nhất thiết phải ghi, ai đạt tới mức độ như lão tự nhiên sẽ hiểu cấp độ ba không có một chuẩn mực cụ thể nào cả, dùng quy tắc làm trận pháp cần gì cụ thể nữa, thiên địa có vô vàn quy tắc, sử dụng như thế nào là tùy vào mỗi người.

Qua thêm ba ngày Lâm Phong đã bắt đầu hiểu về cấp độ một trong ‘‘thiên nhiên trận pháp’’, đáng sợ hơn chỉ trong ba ngày mà Lâm Phong đã có phương hướng xây dựng lên một hệ thống ‘‘thần thức thiên nhiên trận pháp’’ cho riêng mình.

Nếu lão tổ Thiên Trận Tông ở đây thấy được cảnh này lão sẽ choáng váng phun máu luôn, lão được coi là thiên tài trận pháp ức năm có một trên Thiên giới nhưng để xây dựng ra hệ thống ‘‘thiên nhiên trận pháp’’ cấp độ một lão phải tốn hơn sáu trăm năm đấy, ba ngày… một thanh niên hai mươi ba hai mươi tư tuổi dựa vào công trình của lão trong ba ngày sáng tạo ra một hệ thống mới, quá đả kích người.

Tuy công việc Lâm Phong làm dễ hơn lão nhiều nhưng thời gian chênh lệch quá nhiều đi, đây chẳng phải nói lão so với Lâm Phong còn kém xa?

Đương nhiên cái này không phải Lâm Phong ghê gớm hơn lão tổ Thiên Trận Tông mà là Lâm Phong có lợi thế hơn người khác, lão tổ Thiên Trận Tông không có hoàn mỹ hoàng kim thức hải nhưng Lâm Phong có, lão tổ Thiên Trận Tông không khắc được thần thức trận pháp nhưng Lâm Phong khắc được.

Hai thứ này chính là chỗ dựa của Lâm Phong, khắc trận pháp lên ngọn cây cọng cỏ đối với người khác khó chứ đối với người có thần thức trận pháp như Lâm Phong nó quá bình thường, chưa kể đến việc thần thức trận pháp rất khó để phát hiện thì thần thức có làm tổn thương ngọn cây cọng cỏ hay không?

Đáp án là không trừ phi ngươi chủ động dùng thần thức nghiền ép ngọn cây cọng cỏ.
Bình Luận (0)
Comment