Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 231

Những người đến Hồng Lưu Quốc tham gia khảo hạch đều được giới thiệu về bí cảnh Ám Lâm nên ai cũng muốn tìm đến một hoặc hai người có thể tin tưởng tạo thành tiểu đội thám hiểm bí cảnh khi cần thiết.

Cơ duyên luôn tồn tại chung với nguy hiểm, đặc biệt ở những nơi gọi là “bí cảnh” luôn tồn tại mối nguy hiểm nhất định, càng nhiều người cùng nhau ra sức khả năng đạt được cơ duyên lại càng lớn, vấn đề về tính an toàn cũng được bảo đảm hơn.

Tuy nói trong giới tu chân sự tin tưởng tuyệt đối giống ba người Lâm Phong dành cho nhau rất hiếm thấy, lập đội cùng người khác luôn phải đề phòng bị đồng đội ám toán sau lưng nhưng mọi người vẫn thích lập đội thám hiểm, sau khi đạt được cơ duyên ai đâm ai còn chưa biết đâu, ai cũng nghĩ mình sẽ là người thắng cuối cùng.

Từ đó số phòng trọ Hồng Lưu Điện chuẩn bị đủ để mỗi người một phòng nhưng rất ít người lựa chọn ở riêng, cứ một phòng lại có hai đến ba người ở chung với mục đích bàn bạc trao đổi chiến thuật phối hợp.

Lâm Phong cùng nhị nữ cũng lựa chọn ở chung với nhau, bất quá mục đích không phải bàn bạc chiến thuật phối hợp mà là Lâm Phong muốn nghe ý kiến của nhị nữ về Ám Lâm, lần này Lâm Phong không bố trí trận pháp cách âm vì càng bố trí càng dễ bị Hóa Thần Hợp Thể chú ý.

Trong ba người chỉ có Lâm Phong có nắm chắc không bị người khác phát hiện khi dùng linh hồn chi lực truyền âm nên hắn quyết định dùng linh hồn chi lực trao đổi với nhị nữ, nhị nữ chỉ gật đầu hoặc lắc đầu biểu đạt ý kiến là được.

-Mười hai năm trước là thời điểm ta thức tỉnh trí nhớ đồng thời một số bảo vật kiếp trước nhờ vậy cũng được đánh thức, Ám Lâm lại được tìm thấy vào đúng lúc đó nên ta cảm thấy Ám Lâm rất có thể có liên quan đến ta, hoặc là… có người muốn ta đi vào Ám Lâm. Hai nàng cảm thấy chúng ta có nên đi vào bí cảnh hay không?

Tuyết và Phượng rơi vào trầm tư, khi hai nàng nghe hai người Tần Nghiêm và Thái Tiêu Diêu nói chuyện đã nghĩ ngay đến điểm này nhưng hai nàng không dám biểu hiện ra, hiện tại Lâm Phong hỏi ý kiến thì hai nàng lại không biết nên làm thế nào.

Nói thật Tuyết và Phượng không muốn để Lâm Phong đi vào Ám Lâm, Ám Lâm là một cái tên gợi lại cho Lâm Phong vô tận thù hận, chính tồn tại trong Ám Lâm tại Tu Nghệ Cầu đã khiến Lâm Phong phải tự tay giết chết thân nhân và người hắn yêu, càng là nguyên nhân khiến Lâm Phong phải diệt sạch toàn bộ thế giới.

Nếu Ám Lầm tồn tại lâu rồi thì không nói nhưng Ám Lâm lại xuất hiện vào đúng khoảng thời gian nhạy cảm nhất, dù Ám Lâm do Hồng Lưu lão tổ phát hiện không phải do người bày mưu dụ Lâm Phong đi vào thì nó cũng không phải thứ gì tốt đẹp, người khác đi vào Ám Lâm không sao nhưng Lâm Phong đi vào khả năng lớn sẽ có sao.

Có điều cuộc sống của Lâm Phong là một chuỗi bí ẩn nối tiếp bí ẩn, ba kiếp người, ba thế giới khác nhau, mỗi lần chuyển kiếp lại có thể mang theo những gì ở kiếp trước, từ trí nhớ, dung mạo cho đến kì ngộ đều được giữ nguyên, nếu ba người đoán không lầm cuộc đời Lâm Phong đang bị người khác thao túng.

Và Ám Lâm này… có lẽ sẽ giải mã được phần nào bí ẩn, nhị nữ biết Lâm Phong cũng có trực giác như vậy nên hắn mới hỏi ý kiến hai nàng, việc này đã nói rõ Lâm Phong muốn đi vào Ám Lâm nhưng nếu hai nàng lắc đầu Lâm Phong sẽ từ bỏ tìm kiếm đáp án, hiện tại hai nàng mới là thứ quan trọng nhất trong lòng hắn.

Một bên là an toàn, một bên khác là sự thật, lựa chọn này… rất khó khăn.

Bất quá Tuyết và Phượng không suy nghĩ quá lâu, hai nàng đồng thời gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ quả quyết, nguy hiểm thì như thế nào, hai nàng không muốn Lâm Phong vì hai nàng bỏ qua cơ hội giải mã được bí ẩn về bản thân, hai nàng muốn giúp Lâm Phong chứ không phải kéo chân Lâm Phong lại, biết rõ bản thân là ai vô cùng quan trọng đối với tu sĩ.

Tu chân, là tu chân ngã, một người không biết rõ bản thân làm sao có thể tu luyện tới đỉnh phong? Tâm nguyện của Lâm Phong chính là đứng ở đỉnh phong thế giới để có thể có cuộc sống như mong muốn, nhị nữ đột nhiên cảm thấy thật đáng trách, đáng lẽ hai nàng không nên chần chờ phải ngay lập tức đồng ý đi cùng Lâm Phong mới đúng.

Thấy vậy Lâm Phong vươn tay ôm nhị nữ vào lòng truyền âm:

-Ta biết hai nàng chần chờ không phải sợ bản thân nguy hiểm mà là hai nàng lo lắng cho ta, cũng như việc ta hỏi ý kiến hai nàng là ta lo lắng cho hai nàng, ba người chúng ta đều yêu đối phương hơn chính bản thân, hai nàng không cần tự trách bản thân.

Cảm nhận được tình cảm nồng nàn từ Lâm Phong nhị nữ mỗi người hôn Lâm Phong một cái thật sâu, Liễu Phượng cười nói:

-Đây là quà xin lỗi của ta và Tuyết muội, hiện tại huề nhé.

Lâm Phong liếm liếm môi ra vẻ chưa đã nghiền nói:

-Một cái chưa đủ, ta muốn thêm.

Nghe vậy nhị nữ lại hôn Lâm Phong một cái nữa, sau khi tận hưởng sự ngọt ngào trong hai lượt hôn Lâm Phong không giỡn nữa nói ra:

-Ta không biết cái gì đang chờ đợi bên trong bí cảnh nên không biết phải chuẩn bị thêm cái gì ngoại trừ phương pháp liên lạc đề phòng trường hợp bị tách ra. Ngoài ra còn có một con độc xà luôn chầu chực cần phải giải quyết, bất quá lúc này không tiện ra tay, ba ngày tiếp theo chúng ta chỉ ở trong phòng thôi.

Lần này nhị nữ không có ý kiến, thực chất hai nàng cũng không muốn đi ra ngoài nhiều, càng lộ diện nhiều càng dễ để lộ sơ hở.

Cứ như vậy trong khi người khác tranh thủ thời gian bàn bạc chiến thuật phối hợp hay ra ngoài tìm hiểu về Hồng Lưu Quốc, nghĩ cách trao đổi linh đan diệu dược, pháp bảo, đặt cược,… thì ba người Lâm Phong chỉ ở lì trong phòng khắc linh hồn ấn kí cùng luyện tập khống chế linh lực thông qua nắm tay như đã từng luyện tập trước đây.

Thực chất cái này không còn được coi là luyện tập nữa mà chỉ là một trò chơi để giải sầu, nhị nữ đã đạt tới mức độ “bình cảnh” trong việc khống chế linh lực, trừ phi hai nàng đột phá lên cảnh giới cao hơn mới có thể tiến gần hơn tới mức độ mười lần khống chế linh lực hoàn mỹ thành công cả mười.

Rất nhanh ba ngày đã trôi qua, trong ba ngày này Lục Minh Hiền vô cùng bực bội, lão dùng cái giá không nhỏ nhờ một Nguyên Anh hậu kì ở Hồng Lưu Điện ám toán Lâm Phong nhưng Lâm Phong không ra ngoài làm cho kế hoạch ám toán phá sản, lão đành phải dùng cái giá lớn hơn chuyển sang phương án B.

Hôm nay Lâm Phong nhận được thông báo tập trung tại quảng trường trung tâm nội lưu Hồng Lưu Quốc mới bắt đầu cùng nhị nữ ra ngoài, tính ra Hồng Lưu Điện chuẩn bị cho khảo hạch rất kỹ càng, vừa đi ra đã có người hướng dẫn Lâm Phong dùng truyền tống trận tới thẳng quảng trường trung tâm.

Quảng trường trung tâm nhìn qua ngoại trừ lớn ra không có gì đặc biệt, bất quá Lâm Phong cảm nhận được bên dưới quảng trưởng trung tâm ẩn chứa một cỗ năng lượng vô cùng kinh khủng, cỗ năng lượng này một khi bộc phát mấy chục cái Thái Tiêu Diêu cũng tan thành khói bụi, Hồng Lưu Quốc không hổ là tu chân quốc cấp bốn, đủ mạnh.

Lâm Phong làm như không biết gì cả bắt tay vào việc tìm kiếm Hiên Phượng, số lượng người tham gia khảo hạch không nhiều lắm chỉ khoảng năm trăm người, rất nhanh Lâm Phong đã đi tới bên cạnh Hiên Phượng đánh vào cơ thể nàng một cái linh hồn ấn kí, nhân tiện nghe Hiên Phượng nói về những tin tức nàng thu thập được.

Theo lời Hiên Phượng nàng đi tới hẳn bàn đặt cược tìm hiểu thông tin nên số liệu nàng thu được rất đáng tin, trong năm trăm thí sinh tham gia khảo hạch Nguyên Anh sơ kì có mười người, Nguyên Anh trung kì chỉ có một người – Lương Đình Thiên xuất thân từ Hồng Lưu Điện.

Nghe nói Lương Đình Thiên là tuyệt thế thiên tài do chính tay Hồng Lưu lão tổ bồi dưỡng ra, cực phẩm hỏa linh căn, năm nay sáu mươi tuổi Nguyên Anh trung kì đỉnh phong, tính tình khá bá đạo, được cái Lương Đình Thiên không bá đạo theo xu hướng tàn khốc mà bá đạo theo kiểu thích chiến đấu nên khá được hoan nghênh.

Có điều số người đặt cược vào Lương Đình Thiên rất ít, hầu như chỉ những người mới tới Hồng Lưu Quốc mới đặt vào Lương Đình Thiên còn tu sĩ gốc Hồng Lưu Quốc chả ai đặt, từ đó Hiên Phượng suy đoán Lương Đình Thiên không có ý tứ chạy tới tranh đoạt suất tiến về Ngũ Đại Đế Quốc mà chỉ tới tìm người khiêu chiến hoặc tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh.

Chuyện này Hiên Phượng đoán đúng rồi, rất ít người biết tục danh Hồng Lưu lão tổ là Lương Thiên Lưu, Lương Đình Thiên chính là dòng dõi của Hồng Lưu lão tổ, còn lâu Hồng Lưu lão tổ mới để Lương Đình Thiên chạy tới Ngũ Đại Đế Quốc.

Mà thực chất Lương Đình Thiên cũng không muốn đầu quân cho Ngũ Đại Quốc, cái Lương Đình Thiên muốn là đối đầu với Ngũ Đại Đế Quốc, hắn đang chờ ngày hội giao lưu tinh anh giữa các tu chân quốc cấp bốn tổ chức vào hai mươi năm sau, hắn sẽ đại biểu Hồng Lưu Quốc đè bẹp thiên tài Ngũ Đại Đế Quốc.

Nếu đầu quân cho Ngũ Đại Đế Quốc làm sao đánh nhau với thiên tài Ngũ Đại Đế Quốc được.

Ngoài ra Lâm Phong còn biết thêm vài tin tức ngoài lề như Hồng Lưu Sa Hà có tác dụng như một nhánh thượng phẩm linh mạch khổng lồ cung cấp linh khí cho Hồng Lưu Quốc, hay trong ba ngày vừa rồi có không ít người khiêu chiến lẫn nhau, không có ai tử vong nhưng khá đặc sắc.

Quảng trường trung tâm đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên im lặng như tờ, giữa không trung quảng trường hiện ra một thân ảnh trung niên khoác hồng bào, mái tóc đỏ bồng bềnh, ánh mắt thâm sâu quét qua phối hợp uy áp như có như không khiến mọi người không tự chủ được cúi đầu, không cần nói cũng biết người này là Hồng Lưu lão tổ - Lương Thiên Lưu.

Hồng Lưu lão tổ mở miệng:

-Chào mừng các ngươi đến với Hồng Lưu Quốc.

Hồng Lưu lão tổ nói không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ ràng lời hắn nói, giống như Hồng Lưu lão tổ có mặt khắp thiên địa, đây chính là Hợp Thể, thân hợp thiên địa, nội lưu được Hồng Lưu lão tổ cải biến đã trở thành một phần lực lượng của Hồng Lưu lão tổ, ở nội lưu, Hồng Lưu lão tổ có lợi thế rất lớn.

Chuyện này Lâm Phong đã biết từ Thiên Lôi Tử nhưng khi chứng kiến qua Hồng Lưu lão tổ vẫn phải cảm thán Hợp Thể quá mạnh mẽ, không dùng đệ thập trùng thiên và linh hồn chi lực bảo vệ Lâm Phong chỉ liếc qua đã phải nhận áp lực cực lớn chứ đừng nói tới đối đầu với Hợp Thể, nếu Hồng Lưu lão tổ có ác ý một trăm cái Lâm Phong cũng không thoát nổi.

Cảm giác này khiến Lâm Phong vô cùng khó chịu nhưng hắn không dám xuất ra vòng bảo hộ, sau một phen ổn định lại tâm tình Lâm Phong đành phải hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng Hồng Lưu lão tổ.

Hồng Lưu lão tổ không để ý tới đám thí sinh cúi đầu nói tiếp:

-Các ngươi đều biết địa điểm khảo hạch lần này là một bí cảnh gọi Ám Lâm, hiện tại lão phu giải thích quy tắc rõ ràng.

-Bên trong Ám Lâm có rất nhiều linh thú linh dược, bất quá Ám Lâm không tồn tại nguy hiểm quá lớn, có thể nói Ám Lâm là một bảo địa cực kì phong phú đối với Kết Đan và Nguyên Anh, hình thức chấm điểm sẽ dựa trên thành tích đánh giết linh thú cùng thu thập linh dược của các ngươi.

-Mỗi người khi truyền tống tới bí cảnh trên tay sẽ tự động xuất hiện một cái nhẫn trữ vật đặc thù, những thứ các ngươi thu thập được đều phải chứa trong nhẫn trữ vật đặc thù.

-Đồng thời nhẫn trữ vật đặc thù cũng là vật cần thiết để truyền tống trở về, sau nửa năm chỉ cần trên tay còn nhẫn trữ vật các ngươi sẽ tự động được truyền tống về nơi này, không còn nhẫn đồng nghĩa với việc vĩnh viễn kẹt lại Ám Lâm.

-Khi khảo hạch kết thúc các ngươi phải nộp lên nhẫn trữ vật đặc thù cho Hồng Lưu Điện kiểm tra, xong xuôi Hồng Lưu Điện sẽ giao cho các ngươi một nửa số vật phẩm các ngươi đạt được.

-Một điều cuối cùng, nếu lão phu phát hiện có người giấu diếm bất cứ thứ gì kẻ đó sẽ bị xử lí. Hiện tại lão phu sẽ mở Sơn Hà Đồ, các ngươi chỉ cần đứng tại chỗ giữ vững tâm thần sẽ được truyền tống tới Ám Lâm.

Nói xong Hồng Lưu lão tổ phất tay ném ra một quyển trục, bên trên quyển trục vẽ một mảnh sơn hà xã tắc, Sơn Hà Đồ.

Sơn Hà Đồ vừa ra liền biến lớn tạo thành hình ảnh sơn hà bao trùm quảng trường trung tâm, năm trăm tu sĩ đứng tại quảng trường vào giờ khắc này có cảm giác bản thân đang đứng trong một mảnh thế giới mới lạ, mảnh thế giới này có sông có núi, sông núi nhìn như bình thường nhưng lại khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé trong thế giới này.

Mấy người có hiểu biết như Thái Tiêu Diêu nhìn Sơn Hà Đồ hiển uy hâm mộ không thôi, tuy Sơn Hà Đồ trong tay Hồng Lưu lão tổ chỉ là bản phục chế từ tiên thiên bảo vật Sơn Hà Xã Tắc Thông Thiên Đồ nhưng uy lực của nó vẫn vô cùng kinh khủng tương đương với linh bảo cao cấp, chỉ thua linh bảo cao cấp ở chỗ không có khí linh.

Ở đây Hồng Lưu lão tổ đã áp chế uy áp Sơn Hà Đồ đến mức tối đa chỉ vận dụng khả năng truyền tống của Sơn Hà Đồ mà vẫn có thể làm cho cho năm trăm người run rẩy, kể cả Lương Đình Thiên cũng không ngoại lệ, vậy nếu Sơn Hà Đồ hoàn toàn triển khai lại mạnh mẽ như thế nào, đoán chừng Hợp Thể trung kì cũng bị trấn áp không ít.

Trên quảng trường chỉ có một người không bị uy áp Sơn Hà Đồ trấn áp đó là Lâm Phong, hắn dù sao cũng được tính là người có một thế giới riêng, chỉ một chút uy áp tàn dư từ Sơn Hà Đồ còn không đến mức chèn ép được Lâm Phong, có điều Lâm Phong vẫn phải giả vờ bị trấn áp, còn trong lòng Lâm Phong rất hứng thú với Sơn Hà Đồ.

Ánh sáng truyền tống bao trùm quảng trường, năm trăm người bị hút vào Sơn Hà Đồ truyền tới Ám Lâm.
Bình Luận (0)
Comment