Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 246

Lần đầu tiên được Lâm Phong phát cho số lớn linh dược thoải mái luyện đan khiến song Phượng vô cùng hào hứng, cặp mắt sáng ngời lộ ra chiến ý, hai nàng muốn thông qua lần này chứng minh bản thân không giống Lâm Phong từng nhận xét “hai nàng không có thiên phú luyện đan”.

Thật, qua mấy lần chứng kiến Lâm Phong phối hợp Tuyết luyện chế đan dược hai nàng đã rất muốn học luyện đan để cùng phối hợp với Lâm Phong nhưng Lâm Phong nói hai nàng không có thiên phú luyện đan không để hai nàng học, thậm chí còn không cho hai nàng chút linh dược nào để thử khiến hai nàng vô cùng không phục.

Tuy hai nàng khá tin tưởng vì trước giờ Lâm Phong nói chuyện rất ít khi xuất hiện sai lầm nhưng chưa thử qua hai nàng không cam tâm cho lắm, nhìn Tuyết và Lâm Phong luyện đan rất thú vị a, vừa đẹp mắt lại vừa thân mật, hai nàng rất muốn trải nghiệm cảm giác đó.

Luyện đan không phải cần nhất khống chế hỏa diễm sao, so về lực khống chế hai nàng tự nhận không thua tam phẩm luyện đan sư, có tam phẩm luyện đan sư nào khống chế được linh lực gần như hoàn mỹ không, ngay cả Hiên Phượng không tu luyện hỏa thuộc tính cũng có thể khống chế phàm hỏa rất tốt, lên cao hơn nàng thu phục một đóa thú hỏa hay địa hỏa luyện đan cũng được a.

Trên thực tế song Phượng nghĩ không sai, với khả năng khống chế lực lượng của hai nàng luyện ra linh đan không phải chuyện gì quá khó khăn, thậm chí rất nhanh hai nàng sẽ nắm được cách luyện linh đan nhất nhị tam phẩm, so với tam phẩm luyện đan sư bình thường hai nàng có lợi thế rất lớn.

Bất quá “không có thiên phú” trong lời Lâm Phong không phải nói hai nàng không luyện được đan, ý Lâm Phong là hai nàng khó có thể luyện được cực phẩm linh đan và khó có thể leo lên hàng ngũ luyện đan đại sư, có điều hai nàng không tin, ít nhất hai nàng muốn thử… vô số lần rồi mới tin.

Mà lúc trước Lâm Phong không giàu có không nỡ lãng phí linh dược, hiện tại gom được vô số linh dược vung tay cho hai nàng thử không thành vấn đề, hơn nữa vì để chứng tỏ bản thân hai nàng sẽ cố gắng hết sức, khả năng khống chế lực lượng theo đó liền trở nên tốt hơn.

Đừng nhìn đại đa số luyện đan sư không cần khống chế hoàn mỹ vẫn có thể luyện ra linh đan liền cho rằng luyện đan dễ hơn giải vết bầm tím hay giải trận pháp, trên thực tế nếu không có đan phương hướng dẫn thì luyện đan khó khăn hơn những bài tập huấn của Lâm Phong nhiều.

Bởi vì sự biến hóa trong giải vết bầm tím hay giải trận pháp không có bao nhiêu, ngược lại trong lúc luyện đan mỗi giây mỗi khắc đều diễn ra biến hóa, luyện đan sư muốn ra được cao phẩm linh đan buộc phải theo kịp những biến hóa đó, chẳng qua biến hóa đã được đan phương ghi lại rõ ràng nên luyện đan mới dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng… Đại Phá Đan không có đan phương nhất định, hai nàng có thể thông qua luyện tập luyện Đại Phá Đan tiến thêm một bước trên phương diện khống chế lực lượng, đây cũng là lí do Lâm Phong muốn hai nàng theo Tuyết học luyện đan – luyện tập khả năng khống chế.

Nhìn Liễu Phượng và Hiên Phượng hào hứng Tuyết lắc đầu cười cười, hai người này đủ tự tin a, có điều tự tin đến mấy cũng không thay đổi được sự thật không có thiên phú luyện đan, Tuyết không muốn nói ra vì không muốn đả kích hai nàng thôi, cứ để hai nàng tự trải nghiệm rồi nói sau.

Đang hào hứng lại thấy bộ dáng Tuyết “cười xấu xa” Liễu Phượng bị kích phát tự ái hùng hổ nói với Tuyết:

-Muội đưa cho ta đan phương Đại Phá Đan ta luyện cho muội xem.

Nói thế chứ Phượng biết nàng chưa luyện được Đại Phá Đan, dù sao nàng còn chưa chính thức luyện đan lần nào, bất quá Phượng biết Tuyết sẽ không làm nàng mất mặt đến mức để nàng luyện Đại Phá Đan ngay lần đầu tiên, ít nhất Tuyết sẽ đưa cho nàng mấy loại đan phương khác.

Đúng như dự đoán, Tuyết rất hiểu chuyện viết cho Liễu Phượng phương pháp luyện Đại Phá Đan, đồng thời đưa thêm cho Phượng mấy loại đan phương nhất phẩm dễ luyện như Tụ Khí Đan, Ngưng Thủy Đan, Tiểu Hồi Linh Đan nói:

-Tỷ luyện trước mấy loại này cho quen tay, Đại Phá Đan để sau rồi luyện.

Tiếp nhận phương pháp luyện Đại Phá Đan và mấy loại đan phương trên tay Liễu Phượng hít vào một hơi điều chỉnh lại tâm tình bình tĩnh, nàng chưa luyện đan bao giờ vẫn biết luyện đan cần phải “tâm tĩnh khí nhàn”, không thể không nói Liễu Phượng rất ra dáng luyện đan sư. Phượng quay sang hỏi Hiên Phượng:

-Ngươi muốn luyện loại nào?

-Tiểu Hồi Linh Đan đi, ta cảm thấy Tiểu Hồi Linh Đan dễ luyện nhất.

Liễu Phượng gật đầu:

-Vậy ta cũng chọn Tiểu Hồi Linh Đan, chúng ta thi xem ai luyện được cực phẩm Tiểu Hồi Linh Đan trước, để công bằng hai chúng ta sẽ sử dụng phàm hỏa.

Hiên Phượng đồng ý:

-Được.

Tuyết ở bên cạnh cổ quái nhìn hai người, chưa biết có luyện thành công hay không mà đã nhắm tới cực phẩm rồi, cái này… có chút quá mức tự tin a, hy vọng hai người sau khi chấp nhận sự thật sẽ không quá phiền muộn, nếu luyện đan chỉ cần khống chế tốt thì luyện đan sư cao cấp đâu có khan hiếm như vậy.

Không để ý ánh mắt cổ quái của Tuyết, song Phượng mỗi người lấy một phần dược liệu, lại chia ra mỗi người một góc tế xuất lò luyện đan bắt đầu luyện chế Tiểu Hồi Linh Đan (Hiên Phượng nhặt rất nhiều nhẫn trữ vật, có lò luyện đan không phải chuyện gì lạ).

Năm phút sau.

-Phốc, phốc.

Thất bại lần một, hai nàng vì muốn tinh luyện sạch sẽ tạp chất nên nhiệt độ hỏa diễm trong một khoảnh khắc có chút cao, toàn bộ tinh hoa linh dược bị đốt cháy.

Qua thêm năm phút.

-Phốc, phốc.

Thất bại lần hai, sau lần thất bại đầu tiên hai nàng cảm giác bản thân đã phạm phải sai lầm cơ bản trong luyện đan – dục tốc bất đạt nên quyết định leo từ hạ phẩm lên khiến tinh luyện khá dễ dàng, tuy nhiên hai nàng không làm tốt bước gom hỏa ngưng đan, tinh hoa linh dược không được áp súc đúng mực chỉ luyện ra bán thành phẩm, coi như không thành công.

Năm phút nữa.

Liễu Phượng cầm trên tay một viên Tiểu Hồi Linh Đan thô kệch tự nói:

-Thành công, chỉ là hạ phẩm linh đan nhưng không sao, vạn sự khởi đầu nan, ít nhất không như ngày trước không thể thành đan. Ta có tự tin vài lần nữa sẽ luyện được trung phẩm rồi thượng phẩm, cực phẩm cũng chưa chắc không được.

Bên kia Hiên Phượng cũng luyện ra được hạ phẩm linh đan, nội tâm thầm nghĩ ba lần đã luyện thành công một lần đoán chừng rất khá, lòng tin tăng lên nhiều, giống như Liễu Phượng, nàng tin bản thân rất nhanh sẽ luyện được cực phẩm Tiểu Hồi Linh Đan.

Thế là hai nàng lại tiếp tục lao đầu vào luyện đan, nửa ngày trôi qua cả hai luyện được tổng cộng ba trăm viên Tiểu Hồi Linh Đan, trong đó hai phần hạ phẩm, bốn phần trung phẩm, bốn phần thượng phẩm, không có lấy một viên cực phẩm nào.

Lúc này song Phượng đã bắt đầu hơi tin tưởng bản thân không có thiên phú luyện đan, hai nàng rõ ràng khống chế rất chuẩn theo đan phương tại sao vẫn không luyện được cực phẩm linh đan, nếu chỉ xét trên phương diện tạp chất thì nhiều viên đã đạt tới cực phẩm nhưng dược hiệu chỉ ngang với thượng phẩm, không hợp lí chút nào.

Giống như… đan dược hai nàng luyện ra còn thiếu một cái gì đó khá quan trọng.

Có điều hai nàng vẫn rất cố chấp thử đổi sang luyện Tụ Khí Đan xem tình hình có khả quan hơn không, đáng tiếc nửa ngày nữa trong hơn ba trăm viên Tụ Khí Đan luyện được vẫn không có cực phẩm, thượng phẩm đỉnh phong là thứ tốt nhất hai nàng có thể luyện ra.

Liễu Phượng cắn răng nói:

-Phàm hỏa, nhất định nguyên nhân là do đẳng cấp hỏa diễm, Hiên Phượng, ta cho ngươi mượn một điểm linh hỏa, lần này chúng ta nhất định sẽ luyện được cực phẩm.

Hiên Phượng gật đầu tiếp nhận một phần linh hỏa, hai người tiếp tục luyện.

Đổi phàm hỏa sang linh hỏa, tốc độ luyện đan nhanh hơn, tỉ lệ thành đan cao hơn, phẩm cấp linh đan cũng cao hơn, đa số đan luyện ra đều là thượng phẩm linh đan nhưng sau mấy chục lần luyện vẫn không đạt được cực phẩm hai nàng đã chân chính tin tưởng lời Lâm Phong nói.

Trên thực tế hai nàng biết nguyên nhân không nằm ở đẳng cấp hỏa diễm, linh đan cấp một cần gì dùng tới hỏa diễm cao cấp đâu, nếu dùng hỏa diễm cao cấp mới luyện ra được cực phẩm linh đan cấp một đồng nghĩa hai nàng thực không có thiên phú luyện đan, nhưng không thử sẽ không cam lòng chấp nhận thất bại a.

Một ngày, tiêu hao gần vạn gốc linh dược nhất phẩm không luyện được viên cực phẩm linh đan nào là quá lãng phí, một vạn gốc a, đổi sang linh thạch cũng được gần hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, chẳng trách trước đó Lâm Phong không để hai nàng học luyện đan.

May mắn hai nàng không cố chấp đến mức nhất phẩm linh đan không luyện được cực phẩm chuyển sang thử luyện nhị phẩm linh đan, nhị phẩm linh dược thu được nhiều hơn nhất phẩm linh dược nhưng hoa một vạn gốc linh dược nhị phẩm hai nàng vẫn rất đau lòng đấy.

Bất quá hai người vẫn muốn luyện thêm, trước mắt đi hỏi “sư phụ” xem có cách nào hay không đã, hai nàng không tin vĩnh viễn không luyện ra được một viên cực phẩm linh đan. Có ý định hai người Liễu Phượng và Hiên Phượng họp lại hỏi Tuyết:

-Muội có biết tại sao chúng ta không luyện ra được chân chính cực phẩm linh đan không.

Tuyết không trả lời ngay mà hỏi lại:

-Khi luyện đan hai người có cảm giác gì không?

Song Phượng suy nghĩ một chút liền lắc đầu:

-Tỷ (ta) chỉ làm theo đan phương thôi, bất quá từ đầu đến cuối tỷ (ta) đều làm đúng đan phương a.

Lúc này Tuyết mới giải thích:

-Tỷ và Hiên Phượng ngay từ đầu đã hiểu sai rồi, luyện đan cần sự chuẩn xác nhưng không phải ai khống chế linh lực và thần thức tốt đều có thể trở thành luyện đan sư đỉnh cấp, trong luyện đan thứ quan trọng nhất không phải khống chế mà là “thiên phú”, diễn tả trực quan hơn thì thiên phú luyện đan được gọi là “cảm giác linh dược”.

-Bởi vì trên thế giới này không tồn tại hai gốc linh dược hoàn toàn giống nhau, dù cho có cố tình bồi dưỡng hai gốc cùng loại linh dược, cùng điều kiện sinh sống, cùng số năm sinh sống thì giữa hai gốc linh dược đó vẫn có điểm khác nhau, ít nhất ngay từ đầu hai viên hạt giống dùng để trồng lên hai gốc linh dược đã khác nhau.

-Đồng nghĩa không có bất kì chuẩn mực nào cho việc luyện hóa linh dược thành tinh hoa linh dược, những gì ghi trong đan phương chỉ là một con đường nhất định được mọi người tổng kết lại, còn trong quá trình luyện đan thực tế không thể nào giống đan phương được, tất cả đều do luyện đan sư quyết định dựa trên “cảm giác linh dược”.

-Phải có “cảm giác linh dược” nhất định hoặc có thủ đoạn đặc thù mới có thể luyện ra được cực phẩm linh đan, đương nhiên “cảm giác linh dược” có thể xây dựng lên bằng cách luyện tập nhưng phải luyện tập rất nhiều rất nhiều lần mới nắm bắt được một chút “cảm giác linh dược”.

-Trên thực tế trong giới luyện đan có rất nhiều người giống như tỷ và Hiên Phượng không nắm bắt được “cảm giác linh dược” vẫn có thể coi là luyện đan sư, tuy nhiên muốn bồi dưỡng người không có thiên phú trở thành luyện đan sư cao cấp tốn rất nhiều tài nguyên, đây cũng là lí do tại sao huynh ấy không để hai người học luyện đan.

Nghe vậy hai người song Phượng mới hiểu ra, thì ra làm theo đan phương không sai nhưng cũng không đúng, đi theo đan phương chỉ có thể luyện ra thượng phẩm linh đan còn cực phẩm linh đan phải dựa vào bản thân mới luyện ra được.

Cực phẩm cùng thượng phẩm không phải chỉnh chênh nhau một chút tạp chất, cực phẩm linh đan mạnh hơn thượng phẩm ở điểm có thể thoải mái sử dụng không sợ tác dụng phụ, muốn làm được điều này phải hiểu rất rõ linh dược mình luyện, không có “cảm giác linh dược” muốn hiểu rõ linh dược rất khó, chỉ có khống chế hoàn mỹ còn chưa đủ.

Hai nàng luyện gần nghìn lần vẫn không luyện được viên cực phẩm linh đan nào đã khiến hai nàng không thể chối cãi việc bản thân không có thiên phú luyện đan rồi.

Đợi hai người hiểu xong Tuyết nói tiếp:

-Tỷ và Hiên Phượng đừng buồn, mục đích muội và huynh ấy luyện đan là để chúng ta mạnh hơn chứ không cần tất cả phải quá chú tâm vào luyện đan, hiện tại huynh ấy để hai người theo muội luyện đan là để luyện khả năng khống chế lực lượng, qua một ngày liên tục luyện đan có lẽ hai người đã khá quen tay nên muội sẽ bắt đầu hướng dẫn hai người luyện Đại Phá Đan.

-Tuy không có huynh ấy trợ giúp Đại Phá Đan gần như không thể thành công nhưng chúng ta không nhất thiết phải thành đan, hai người theo lời muội hướng dẫn dung hợp càng nhiều tinh hoa linh dược càng tốt, muội có cách bảo tồn tinh hoa linh dược chờ huynh ấy luyện chế.

Tới đây song Phượng không ương ngạnh nữa nghe theo Tuyết bắt đầu tập trung vào luyện tập khống chế lực lượng, không có thiên phú luyện đan thì không có thiên phú luyện đan, thực chất hai nàng cũng không buồn mấy, có Lâm Phong và Tuyết luyện là đủ rồi a.

Thế là ba người cùng nhau luyện tập bằng Đại Phá Đan nhất phẩm, Tuyết chỉ đạo còn song Phượng luyện chế.

Ở đây Tuyết không trực tiếp luyện chế nhưng không vì vậy mà nói trong việc này Tuyết không đạt được chút lợi ích nào, ngược lại Tuyết mới là người nhận được lợi ích tối đa, bởi vì chỉ đạo người khác luyện đan so với chính bản thân luyện đan khó hơn rất nhiều.

Thử nghĩ xem Tuyết muốn truyền đạt thông tin tới cho song Phượng sẽ mất một khoảnh khắc nhất định, khi luyện Đại Phá Đan trước và sau một khoảnh khắc đã có điểm khác biệt, đồng nghĩa Tuyết phải đưa ra suy đoán trước một bước thậm chí hai bước nên luyện như thế nào để thông báo cho song Phượng.

Mà muốn đưa ra suy đoán nàng phải dựa trên sự biến hóa “năng lượng” trong tinh hoa linh dược rồi còn phải thôi diễn nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, trong khi đó song Phượng chỉ cần theo lời Tuyết khống chế sao cho thật chuẩn xác và nhanh chóng, so sánh hai bên Tuyết phải ra sức nhiều hơn một điểm, lợi ích nhận được cũng nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment