Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 255

Sau khi xác định không gian thiên phú của Phượng đủ để hoàn thành kế hoạch, Lâm Phong nói ra ý định của mình:

-Mọi người đều biết chúng ta thu được tài nguyên từ bảy trăm nhẫn trữ vật nhưng không thể cứ thế mang về được, ta có suy đoán khi trở về Hồng Lưu lão tổ sẽ lục soát toàn bộ chúng ta, bốn Kết Đan viên mãn thu được bảy trăm cái nhẫn trữ vật quá đáng ngờ.

-Từ đó chúng ta chỉ có thể mang về tối đa lượng tài nguyên trong bốn mươi cái nhẫn trữ vật, hoặc phải tìm cách giấu nhẫn trữ vật sao cho Hồng Lưu lão tổ không phát hiện ra, mà ngay cả ta cũng không ném nhẫn trữ vật vào thức hải được nên hiện tại chỉ có một phương pháp khả quan nhất.

-Đó là dùng thiên phú không gian của Phượng chế tác không gian trữ vật ngay trên khung xương của ta, đồng thời chúng ta sẽ không dùng bất kì thứ gì gia trì, lại thêm ảo trận của ta liền có thể hoàn toàn qua mặt Hợp Thể, thời gian không còn nhiều nên bắt đầu thôi.

Nghe vậy Liễu Phượng đang vui mừng vì bản thân có không gian thiên phú đột nhiên trùng xuống, nàng không hỏi phương pháp là gì đã ngay lập tức phản đối:

-Ta không làm, sở dĩ nhẫn trữ vật có không gian riêng vì nó được làm từ “không gian thạch” có đặc tính không gian, còn khung xương của ngươi không có chút đặc tính không gian nào muốn tạo một không gian trên đó vô cùng khó, một khi thất bại ta không dám tưởng tượng đến hậu quả.

-Nếu ngươi vẫn giữ ý định đó thì ta mới là nhân tuyển tốt nhất cho việc tạo không gian trữ vật, dù sao người có không gian thiên phú là ta chứ không phải ngươi, hơn nữa ta bị thương ngươi còn có thể bảo vệ ta, ngươi bị thương rồi ta không có đủ năng lực bảo vệ cho ngươi và mọi người.

Nhìn Phượng phản ứng vô cùng quyết liệt Tuyết biết chuyện này rất nguy hiểm liền không muốn Lâm Phong mạo hiểm, nàng không phải sợ Lâm Phong bị thương sẽ không bảo vệ được nàng mà giống như Phượng sợ Lâm Phong bị thương các nàng sẽ không bảo vệ được hắn.

Trên người Lâm Phong có quá nhiều bí mật, các nàng lại không có cách thay Lâm Phong che giấu những bí mật đó nếu Lâm Phong trọng thương, chẳng may vô tình để lộ ra bí mật Lâm Phong sẽ chết chắc, các nàng chưa đủ sức thay Lâm Phong gánh vác trách nhiệm “bảo vệ”.

Tuyết nói với Lâm Phong:

-Muội không hiểu lắm về không gian thương tổn nhưng muội đồng ý với Phượng tỷ, tài nguyên không có sau này chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm, bọn muội không muốn làm gánh nặng cho huynh. Còn nếu muốn làm hãy làm trên người muội đi, dù sao Phượng tỷ là người khống chế không gian không nên bị phân tâm, lại nói Phong Tuyết chi lực giữa huynh và muội có khả năng trị thương rất tốt.

Ở một bên, ngay cả Hiên Phượng tự biết bản thân không đủ tư cách khuyên nhủ Lâm Phong cũng không nhịn được đứng ra nói chuyện:

-Phượng và Tuyết nói đúng, có điều ta mới là người thích hợp nhất cho việc này, từ trước đến giờ ta lúc nào cũng là người được mọi người trợ giúp, ít nhất lần này hãy để ta tỏ ra bản thân có chút tác dụng, ta tin tưởng có mọi người bảo vệ ta sẽ không chết, cùng lắm trọng thương nghỉ ngơi một thời gian thôi.

Lâm Phong sững sờ nhìn tam nữ, đây là lần đầu tiên hắn quyết định làm một chuyện mà cả ba nàng đều phản đối quyết liệt như thế này, trong lúc nhất thời Lâm Phong không biết phản bác thế nào, theo cách Tang Thụ hướng dẫn tỉ lệ thất bại rất nhỏ nhưng không phải không có, một khi thất bại sẽ gây ra hiện tượng bóp méo không gian tàn phá cơ thể.

Đổi lại một người khác thất bại đồng nghĩa với cái chết, còn Lâm Phong nhờ vào Khô Mộc Phùng Xuân rất khó chết nhưng không tránh khỏi kết cuộc tạm thời trở thành phế nhân do khung xương cùng kinh mạch bị không gian chấn vỡ nát, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy năm mới khôi phục lại như ban đầu, trong mấy năm đó không ai dám chắc sẽ không có chuyện xảy ra.

Mà nếu thành công thì khung xương của Lâm Phong cũng sẽ chịu sức ép giống như một quả bóng được “bơm” căng không gian vào trong chứ không phải khung xương chứa một chiều không gian khác, bởi vì khả năng thao túng không gian của Phượng còn quá yếu chỉ có thể lựa chọn cách “bơm” không gian.

Đồng nghĩa sau khi thành công mỗi giây mỗi phút Lâm Phong đều phải chịu nỗi thống khổ “khung xương bị thổi phồng” cho đến khi tháo không gian kia ra khỏi khung xương, với những gì Lâm Phong có nỗi thống khổ kia không đến mức gây ra thương thế quá nặng nhưng vẫn cực kì đau nhức.

Chỉ là Lâm Phong đã quá quen với đau nhức, cộng thêm có hỗn độn chi tâm giữ vững thần trí nên đau nhức đối với Lâm Phong không phải vấn đề gì lớn, còn chuyện tạo không gian trữ vật trên người ba nàng đúng thật có phần lí trí hơn nhưng Lâm Phong không muốn để ba nàng chịu khổ.

Kể cả Phượng có không gian thiên phú cũng không tránh khỏi thống khổ từ không gian chèn ép nếu làm trên người nàng, đây là thực sự đau nhức chứ không phải ảo giác, ba nàng không có hỗn độn chi tâm phụ thể rất có thể sẽ không chịu nổi, hắn thà không mang đống tài nguyên này về còn hơn để ba nàng thay hắn trở thành “không gian trữ vật hình người”.

Một lúc sau Lâm Phong đánh cho tam nữ một ánh mắt yên tâm lựa lợi nói ra:

-Ta biết ba nàng lo lắng cho ta mới không đồng ý nhưng phần tài nguyên này sẽ rút ngắn được thời gian tu luyện của chúng ta nhiều lắm, ta không nỡ bỏ qua khi có cách thu về. Đồng thời ta cũng lo lắng cho các nàng làm sao để các nàng thay ta chịu khổ được, những chuyện này nên để nam nhân như ta gánh chịu.

-Ba nàng yên tâm, ta có nắm chắc mười phần thành công trong việc này, chỉ phải đau nhức một chút chứ dựa vào tố chất thân thể và thần thông trị thương về mặt căn bản ta đã không có khả năng bị thương, cảm giác giống như ăn đau nhức từ một trăm lẻ tám vết bầm tím thôi, ba nàng không tin ta sao.

Nghe Lâm Phong nói tam nữ hơi dịu lại, các nàng biết Lâm Phong đã quyết định rất khó để thay đổi trừ phi các nàng bức bách quá mức nhưng các nàng không bao giờ có ý nghĩ sẽ cấm đoán Lâm Phong, so với các nàng Lâm Phong lí trí hơn nhiều, hắn đã nói làm được tức là có nắm chắc làm được.

Đồng thời ba nàng rất hiểu Lâm Phong, mười thành nắm chắc kia là Lâm Phong đang nói quá, nếu quả thật có mười thành nắm chắc Lâm Phong đã không suy nghĩ gì quyết định ngay rồi, tuy nhiên ba nàng không hỏi nữa, ba nàng hiểu rõ những gì bản thân phải làm là tin tưởng và ủng hộ Lâm Phong chứ không phải lo lắng cho Lâm Phong quá mức.

Bất quá Phượng vẫn đưa ra đề nghị:

-Ngươi đưa ta xem trước phương pháp đi, xem xong vẫn thấy không ổn ta sẽ không làm.

Lâm Phong cười cười giải tỏa bầu không khí căng thẳng:

-Được rồi, ta nghe nàng, lão bà của mình mà không nghe thì nghe ai đây.

Nói xong Lâm Phong truyền cho Phượng một đoàn tin tức về phương pháp “bơm” không gian vào khung xương mở ra một không gian nhỏ, hắn biết nàng nói thế thôi chứ nàng sẽ giúp hắn hết mình, sở dĩ Phượng yêu cầu như thế là để trấn an hai người còn lại.

Tiếp nhận tin tức Phượng yên tâm hơn một điểm, Lâm Phong không gạt nàng, tuy không phải nắm chắc mười thành cũng không chênh lệch quá nhiều, phương pháp “bơm” không gian này khá đơn giản, cho dù nàng mới tiếp xúc sơ sài với không gian thiên phú vẫn có thể làm được.

Đó là dùng tinh huyết của nàng thâm nhập vào khung xương Lâm Phong, sau đó thông qua bí pháp lấy tinh huyết làm gốc phối hợp không gian thiên phú “bơm” không gian vào tinh huyết là được, vì tinh huyết của nàng có nhiễm một chút đặc tính không gian nên chuyện này không khó.

Dựa theo phương pháp “bơm” không gian thứ tạo nên không gian trữ vật thực chất là tinh huyết của Phượng chứ không phải khung xương của Lâm Phong, khung xương của Lâm Phong chỉ có tác dụng cố định không gian giống như một quả “bong bóng” cố định “không khí” bên trong tránh trường hợp bị “trôi” mất không lấy lại được đồ vật.

Đến lúc này Phượng đã hiểu “đau nhức” trong lời Lâm Phong là gì, cách làm này dễ với nàng nhưng khung xương Lâm Phong chịu áp lực rất lớn từ không gian chèn ép, thử nghĩ xem sau khi “bơm” xong thì “bong bóng” vẫn luôn chịu “không khí” chèn ép, chỉ cần không cẩn thận “bong bóng” sẽ bị vỡ tung, loại đau nhức này chắc chắn không phải “một chút”.

Hơn nữa muốn trăm phần trăm thành công thì trong quá trình “bơm” không gian vào tinh huyết có chịu tổn thương thế nào cũng không được dùng linh lực chữa thương, dù sao nàng khống chế không gian chưa tốt, có ngoại lực tác động vào gây nhiễu loạn không gian trong tinh huyết thì thất bại là điều dễ hiểu.

Đồng nghĩa làm càng chậm Lâm Phong càng chịu nhiều tổn thương dẫn tới tỉ lệ thành công lại càng thấp nhưng làm nhanh nàng lại không có nắm chắc, chẳng may nàng thất bại khiến Lâm Phong tàn phế phải làm sao bây giờ, trong vô tình áp lực đè lên Phượng đề cao gấp bội.

Thấy tâm tình Phượng không tốt lắm Lâm Phong nắm vai nàng, bốn mắt nhìn nhau rất nghiêm túc lại không kém phần nhu hòa nói với Phượng:

-Nàng đừng nghĩ nhiều quá, đối với ta tương lai được ở bên cạnh các nàng mới là thứ quan trọng nhất, chút đau nhức này chỉ là bước đầu tiên xây lên tương lên của chúng ta mà thôi, và nàng là người cùng ta đi trên những bước đầu tiên này, ta tin tưởng chỉ cần cùng nhau sẽ không có gì làm khó được chúng ta.

Nghe Lâm Phong nói Phượng kiên định gật đầu, áp lực trong lòng giải tỏa không ít nói:

-Ừ, chúng ta sẽ làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.

Tuyết ở một bên động viên:

-Chuyện này muội không giúp gì được, hai người cố lên.

Ở một bên Hiên Phượng biết tạm thời nàng chưa lọt vào danh sách “các nàng” trong lời Lâm Phong nhưng nàng không buồn chút nào, có điều nàng cũng không biết nói gì chỉ có thể dùng ánh mắt động viên hai người Lâm Phong Liễu Phượng, trong lòng thầm quyết định phải cố gắng hơn.

Thuyết phục tam nữ xong xuôi Lâm Phong liền muốn làm ngay, thời gian không còn nhiều.

Sau khi bố trí mấy tầng trận pháp ẩn nấp, trận pháp phòng hộ Lâm Phong và Phượng ngồi xếp bằng đối diện nhau, Lâm Phong đưa cho Phượng chín cái nhẫn trữ vật rồi phong ấn lại linh lực bản thân, ngay cả lực lượng nhục thân cũng bị rút đi, sau đó Lâm Phong xuất ra một món pháp bảo cắt bỏ sạch sẽ máu thịt trên bốn ngón tay ngón chân ở tứ chi, mỗi chi một ngón lộ ra bốn đoạn xương trắng hếu.

Không có linh lực hay nhục thân Nguyên Anh gia trì khiến việc này khá đau nhưng Lâm Phong không hề nhíu mày lấy một cái tránh tạo thêm áp lực cho Phượng, bên phía Phượng không có thời gian đau lòng ngay lập tức bấm quyết phun ra một ngụm tinh huyết, lại chia tinh huyết làm bốn phần theo bốn đoạn xương lộ ra dung nhập đi vào khung xương Lâm Phong.

Công đoạn này không mang tới đau đớn, sau ba mươi phút cảm nhận được tinh huyết đã lan ra toàn bộ khung xương của Lâm Phong, Liễu Phượng một lần nữa bắt quyết tiến hành bước thứ hai, cũng là bước cuối cùng và quan trọng nhất, “bơm” không gian vào tinh huyết.

Lần này Phượng điều động không gian thiên phú rất thuận lợi, từng chút từng chút “không gian” thông qua nàng được truyền vào tinh huyết bên trong khung xương, tinh huyết vẫn vậy, khung xương vẫn vậy nhưng Phượng và Lâm Phong đã cảm nhận được một không gian nho nhỏ đang dần xuất hiện.

Theo không gian nho nhỏ kia càng ngày càng vững chắc thân thể Lâm Phong khẽ run lên, hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được xiết chặt hai tay, hàm răng cắn chặt đến nỗi tràn ra máu tươi trên khóe miệng.

Lúc này Lâm Phong chỉ có một cảm giác - đau, quá đau đớn, giống như đang có hàng nghìn hàng vạn cây kim sắc bén từ phía trong đâm ra ngoài khung xương, trên xương cốt không xuất hiện vết nứt nhưng Lâm Phong có cảm tưởng như nó có thể vỡ tung bất kì lúc nào.

Có điều đau đớn như vậy Lâm Phong lại thầm nghĩ may mắn bản thân thật sáng suốt khi hắn là người chịu nổi đau này chứ không phải tam nữ bên cạnh, hắn trải qua nhiều đau đớn mà vẫn có chút không chịu nổi nếu thay bằng tam nữ thì ba nàng sẽ chết mất.

Thật, cảm giác đau hiện tại so với lần tu luyện trong Hoàng Tuyền Chi Thủy còn đau hơn, dù sao lần trước trong lúc tu luyện còn có linh lực chống đỡ và hỗn độn chi tâm xoa dịu còn lần này Lâm Phong không có bất kì thứ gì trợ giúp, một khi điều động ngoại lực sẽ khiến “cảm tưởng” trở thành sự thật, hắn phải chịu đựng.

Kẻ thù trong bóng tối của hắn quá nhiều, một người so một người càng khủng bố hơn, hắn không muốn hối hận vì phải tốn quá nhiều thời gian tìm kiếm tài nguyên, hiện tại có một núi tài nguyên trước mặt hắn phải nắm lấy cho bằng được.

-Cố gắng, đây không phải chỉ vì ta mà còn vì mọi người, và cả… Thanh Ngọc, ta phải thành công.

-Chỉ cần không chết Khô Mộc Phùng Xuân cùng hỗn độn chi khí liền có thể giúp ta khôi phục lại, ta phải kiên trì, vì tương lai của chúng ta.

Vào lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất giúp Lâm Phong kiên trì, đó là nữ nhân của hắn, là Phượng, là Tuyết, là Thanh Ngọc, hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn để bảo vệ các nàng, hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn để tìm lại Thanh Ngọc, hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn để tìm kiếm sự thật.

Phượng nhìn thấy dị trạng của Lâm Phong biết Lâm Phong đang rất đau đớn nhưng nàng buộc bản thân bình tĩnh lại không được phân tâm, không biết có phải do không muốn làm đau Lâm Phong hay không mà lúc này khả năng khống chế không gian của nàng lại cao hơn một điểm giúp giảm bớt áp lực cho Lâm Phong.

Một người run rẩy, một người tập trung thi pháp, hai người lo lắng, nửa canh giờ rất nhanh đã trôi qua, rốt cuộc việc tạo không gian đã làm xong, Phượng theo phương pháp Lâm Phong truyền lại ném chín cái nhẫn trữ vật vào không gian kia, lại phun ra một ngụm tinh huyết khóa lại không gian.

-Hoàn thành.

-Phốc.

Ngay lúc không gian được khóa lại Lâm Phong phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo ngã xuống được Phượng đỡ lại nhét vào miệng vài viên đan dược, Tuyết ngay lập tức chạy tới dùng đan khí chữa trị cho Lâm Phong, bản thân Lâm Phong cũng cố gắng mở ra tất cả lực lượng để khôi phục, Hiên Phượng bị giành hết việc ngồi bên cạnh nhìn Lâm Phong một cách lo lắng.

Mấy giây sau Lâm Phong liên tục ho khan, hắn nở nụ cười:

-Khụ, khụ…. Ta không sao… đừng lo lắng.

Tam nữ nhìn Lâm Phong cười rất chật vật trong lòng rất khó chịu, đến cuối cùng Lâm Phong vẫn là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Tuyết và Phượng không để ý Hiên Phượng cũng ở bên cạnh mỗi người hôn Lâm Phong một cái nhu thuận nói:

-Ngươi vất vả rồi, chúng ta giúp ngươi trị thương.

Nói xong hai nàng chia cho Hiên Phượng việc lấy ra linh đan nhét cho Lâm Phong, Tuyết tranh thủ cùng Lâm Phong tạo thành Phong Phượng chi lực, Phượng cố gắng câu thông tinh huyết ổn định lại không gian, mỗi người một việc dùng hết khả năng cùng trị thương cho Lâm Phong.

Còn Lâm Phong đã có thể hành động bình thường nhưng hắn lựa chọn ngoan ngoãn nằm đó để ba nàng chăm sóc, trong đầu ngẫm lại chuyện vừa rồi khá hung hiểm may mắn mà thành công.

Bởi vì kém chút nữa hắn liền không chịu nổi, nhất là khi chín cái nhẫn trữ vật được ném vào không gian trong khung xương áp lực đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, nếu không phải có hỗn độn chi tâm phụ thể hắn đã ngất đi rồi, nhưng Lâm Phong biết bản thân không được phép ngất đi.

Một khi ngất đi không áp chế được không gian trong khung xương tất cả sẽ đổ sông đổ biết hết, không nói nhẫn trữ vật sẽ bị xoắn nát do không gian phá xương đi ra thì lúc đó Lâm Phong liền trọng thương yếu ớt hơn cả phàm nhân, tình huống đó… rất nguy hiểm, trong lúc truyền tống trở về với tình trạng trọng thương có khả năng sẽ bỏ mình.

P/s: Gần mười thành nắm chắc đề cập ở trên là dành cho Phượng, Phượng rất dễ dàng làm được nhưng Lâm Phong phải chịu được mới thành công, chỉ cần Lâm Phong không chịu nổi đồng nghĩa thất bại. Và ban đầu Lâm Phong nghĩ có thể chịu được nên mới nói mười thành nắm chắc, đến cuối câu nói "may mắn thành công" không phải mâu thuẫn với bên trên, bởi vì Lâm Phong không tính tới mức độ đau nhức lại kinh khủng đến như vậy.
Bình Luận (0)
Comment