Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 270

Nhìn Liễu Mộng Như được người mang đi trong tình trạng hôn mê với đầy vết cháy xém trên thân rất nhiều người hướng ánh mắt bất thiện tới Lương Đình Thiên, nếu ánh mắt có thể giết người sợ rằng Lương Đình Thiên đã bị giết đến mấy chục lần.

Tuy biết Lương Đình Thiên được mệnh danh cuồng nhân chiến đấu không để ý tới nữ sắc nhưng bọn họ vẫn không nhịn được oán trách Lương Đình Thiên ra tay quá đáng không biết thương hoa tiếc ngọc, chung quy lại nữ tu luôn được ủng hộ hơn nam tu, nhất là nữ tu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như Liễu Mộng Như.

Nói lời thật lòng Liễu Mộng Như chính là hình tượng nữ thần trong lòng rất nhiều người ở đây, nữ thần bị thương đương nhiên ngươi sẽ đau lòng a, cho nên Lương Đình Thiên từ người được hâm mộ nhiều nhất đã chuyển mình thành “nhân vật phản diện” bị nhiều người “khóa mục tiêu” nhất.

Nếu có cơ hội bọn họ nhất định sẽ vì Liễu Mộng Như đánh bại Lương Đình Thiên, ừ, là “nếu có cơ hội”, còn thực tế có cho tiền bọn họ cũng không dám đi hỏi tội Lương Đình Thiên, có lẽ chỉ có kẻ điên như Lâm Phong mới vì một nữ nhân bất chấp tất cả mà làm việc.

Đồng thời mọi người rất thán phục Liễu Mộng Như, biết rõ Lương Đình Thiên mạnh như thế nào vẫn dám lấy thân ra thử chiêu, thái độ quật cường ấy khiến nhiều người tự nhận không bằng, đúng thật đối mặt trực diện với “ý cảnh” rất có lợi cho việc cảm ngộ “ý cảnh” nhưng việc này vẫn quá mạo hiểm.

Đổi lại là bọn họ dù biết có Lương Minh Hiệp ở phía sau áp trận cũng không dám thử như Liễu Mộng Như, bởi vì phải chịu bị ý cảnh tổn thương mới có cơ may nhận được lợi ích chứ được cứu quá sớm liền không có ý nghĩa gì, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó không ai dám chắc Lương Minh Hiệp sẽ cứu kịp.

Không cứu kịp liền chết, mà có cứu được, cũng chưa chắc sống tốt, khả năng tàn phế vẫn rất cao, có thể nói đây là một canh bạc cực kì nguy hiểm với tỉ lệ nhận được lợi ích quá nhỏ bé trong khi cái giá phải bỏ ra rất lớn, rất ít người nguyện ý tham gia vào canh bạc như thế này.

Tạm thời bỏ qua vấn đề về hai người trên, lúc này trận so tài thứ hai đã chuẩn bị bắt đầu, Dương Huyền đấu Liễu Phượng.

Trên đấu trường, Liễu Phượng lên tiếng hỏi Dương Huyền:

-Nếu bỏ qua trận pháp, ngươi có dũng khí đấu với ta hay không?

Dương Huyền cười nhạt hỏi lại:

-Ngươi khích tướng ta?

Liễu Phượng nghiêm túc nói:

-Không, ta biết bản thân không có khả năng ngăn được ngươi bố trận nên sớm muộn gì ta đều phải thua, đấu như vậy căn bản không có ý nghĩa, cả ta lẫn ngươi đều không có lợi ích. Ta chỉ muốn đấu một trận thống khoái, nếu ngươi chịu bỏ trận pháp sang một bên đấu với ta kết quả thế nào cũng tính ngươi thắng, như thế nào.

Nghe vậy Dương Huyền cười lớn:

-Nói vậy ngươi rất tự tin ăn chắc ta khi ta không dùng trận pháp sao, được, ta sẽ cho ngươi biết giữa ta và những tên đệ tử sống trong sung sướng như các ngươi khác biệt như thế nào. Xem chiêu.

Dứt lời, Dương Huyền đạp mạnh xuống sàn đấu lao tới tấn công Liễu Phượng, tu vi Kết Đan viên mãn bộc phát toàn diện, trên người Dương Huyền đột nhiên nhiều hơn một tấm áo giáp loang lổ màu vàng nhạt, trên tay hắn càng cầm một thanh thượng phẩm pháp bảo hình đao chém tới, lúc này Dương Huyền trông giống hệt một vị chiến thần.

Hình ảnh này, có chút lạ lẫm, lại có chút quen thuộc.

Lạ lẫm là vì Dương Huyền lần đầu tiên bộc lộ ra lực chiến mà không dựa vào trận pháp, còn quen thuộc là vì Dương Huyền trang bị không phải cực phẩm pháp bảo vẫn rất bá khí, giống như bất kể dùng cách nào chiến đấu Dương Huyền đều cho người xem có cảm giác hắn là vô địch, khó có cách chiến thắng được Dương Huyền.

Phía bên kia Liễu Phượng sắc mặt ngưng trọng xuất ra một thanh thượng phẩm pháp bảo Minh Hỏa Kiếm chống đỡ lại Dương Huyền, trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy Dương Huyền không dùng trận pháp để chiến đấu, không ngờ ngoài trận pháp ra Dương Huyền còn có một mặt hung mãnh như thế này, không hổ là người lăn lộn ở Hắc Ma Quật nhiều năm.

-Keng, bang…

Kiếm đao va chạm, Liễu Phượng bị lực phản chấn đánh bay lùi lại mười mấy bước mới miễn cưỡng trụ lại, còn Dương Huyền chỉ bị lùi lại ba bước, sau đó Dương Huyền không để ý nhiều tiếp tục hướng tới Liễu Phượng tấn công không cho Liễu Phượng có cơ hội ổn định ra chiêu, hắn muốn buộc nàng dùng cứng đối cứng.

-Keng, keng, keng.

Mười giây, hai người giao đấu hơn ba chục hiệp, trong đó không hề có chiêu thức hoa mỹ nào được xuất ra, có, chỉ là dựa vào kỹ thuật dùng kiếm và đao đấu với nhau, kiếm đao va chạm, ánh lửa tóe lên, vô cùng đơn giản.

Và tình hình trên đấu trường Dương Huyền đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, dưới lực phòng ngự của thượng phẩm hộ giáp cộng thêm không cho Liễu Phượng thời gian tụ lực xuất chiêu thì Dương Huyền căn bản không có khả năng bị trọng thương, cứ như thế một đường nghiền ép Liễu Phượng.

Đây không phải Liễu Phượng nhường Dương Huyền mà là nghiêm túc chiến đấu vẫn rơi vào thế hạ phong, nàng từng là Hóa Thần thật nhưng nàng chưa có khả năng nháy mắt ra chiêu, chỉ dùng kiếm đâm vào hộ giáp khó mà tổn thương được Dương Huyền, cộng thêm pháp bảo ngày trước nàng dùng không phải kiếm, kỹ thuật xài kiếm yếu hơn Dương Huyền xài đao không phải chuyện gì quá bất ngờ.

Tu vi ngang nhau, kỹ thuật rất quan trọng.

Người bên ngoài nhìn thấy cảnh này cảm thán:

-Dương Huyền thật mạnh, không chỉ tạo nghệ trận pháp khủng khiếp mà phương thức đấu pháp cũng cực kì điêu luyện, tuy so với mấy người Liễu Mộng Như hay Tần Kiểm còn kém một chút nhưng Dương Huyền không phải đệ tử Hồng Lưu Điện a.

-Đúng vậy, mặc dù phương thức chiến đấu của Dương Huyền mang theo tính chất liều mạng là chủ yếu nhưng không thể không nói rất có hiệu quả, từ trận đấu trước đã có thể thấy Liễu Phượng không phải kẻ yếu vậy mà vẫn bị Dương Huyền ép cho không thở nổi.

-Người này phải kết giao cho bằng được, nếu không được cũng không nên trêu chọc, trong tương lai nhất định Dương Huyền sẽ trở thành cự đầu danh chấn một phương.

Tại khu nghỉ ngơi, Trấn Hằng đang cùng Lâm Phong vừa khôi phục vừa quan chiến, Trấn Hằng hỏi Lâm Phong:

-Ngươi nghĩ Liễu Phượng thắng được Dương Huyền không?

Lâm Phong nhún vai:

-Khả năng không lớn, tu vi ngang nhau nhưng Dương Huyền vẫn ở trên Phượng một bậc, đặc biệt là về mặt tàn nhẫn, ngoài ra Dương Huyền còn có lợi thế về mặt pháp bảo.

-Vậy ngươi không lo lắng cho nàng sao?

Lâm Phong cười cười đáp:

-Ta tin tưởng lão bà của ta, nàng rất mạnh, có thua cũng không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Nghe vậy Trấn Hằng không hỏi nữa, đúng là Liễu Phượng ở thế hạ phong nhưng nàng không thua thiệt quá nhiều, trừ phi có biến cố xảy ra nếu không đến lúc thua Liễu Phượng cũng không bị trọng thương, cùng lắm là bị đánh bay khỏi đài thôi.

Lúc này trên đài đã trôi qua ba phút chiến đấu, Liễu Phượng đã bị Dương Huyền ép tới mép của đấu trường, nhìn qua chỉ cần thêm vài chiêu nữa Liễu Phượng sẽ bị đánh xuống đài thì Dương Huyền dừng lại, hắn thu tay lùi về phía sau, đồng thời thu luôn hộ giáp lạnh nhạt nói:

-Cho ngươi một cơ hội toàn lực xuất thủ, chiêu tiếp theo, phân định thắng thua.

Đây là coi thường, trắng trợn coi thường, Dương Huyền một lần nữa lộ rõ vẻ bá khí, hắn không muốn thắng dựa vào áp chế kỹ thuật hay lực phòng ngự từ hộ giáp, hắn muốn dựa vào chân chính thực lực đánh bại Liễu Phượng, để cho mọi người thấy rõ, hắn, không tầm thường, bất kể là có dùng trận pháp hay không.

Đối diện, Liễu Phượng không để ý bản thân bị xem thường, nàng ngay lập tức nhân cơ hội tụ lực xuất chiêu, đúng như Dương Huyền nói, một chiêu tiếp theo, phân định thắng thua.

Lại qua mười giây tụ lực, hai người đều tụ lực tới cực hạn, toàn bộ lực chiến vào lúc này đồng thời bộc phát, một đao, một kiếm, đồng thời xuất chiêu, nhưng lần này thứ va chạm không phải trực tiếp đao kiếm, mà là chiêu thức chạm nhau.

-Kiếm Vũ, Phượng Vũ Cửu Thiên.

Liễu Phượng không tiếc tự bạo thượng phẩm pháp bảo Minh Hỏa Kiếm, hóa kiếm thành vũ, những mảnh kiếm vỡ ra giống như hóa thành từng căn lông vũ kết hợp với vô số mảnh phượng vũ từ Phượng Vũ Cửu Thiên trở thành một chiêu mang tính công kích cực mạnh, từng căn từng căn giống như bão táp mưa sa đâm tới Dương Huyền.

Thế như hồng thủy, cuồn cuộn không dứt.

-Địa Hoàng Đao Pháp, Trảm Địa.

Đối diện với vô số lông vũ công kích, Dương Huyền hai tay nắm chặt chuôi đao, mũi đao hướng lên trời cao, một phát trảm xuống, một hư ảnh đao mang cực kì khổng lồ cùng cổ xưa xuất hiện chắn trước mặt Dương Huyền theo đó cũng trảm xuống, khí thế kinh thiên.

Tựa hồ một đao này, giáng xuống từ cửu thiên, có thể trảm nát cả đại địa.

-Oanh… oanh…. Oanh….

Đao mang đi tới đâu, lông vũ bị oanh sát tới đó, bất quá lông vũ không phải vô dụng, theo càng nhiều lông vũ bị trảm thì đao mang kia cũng giảm bớt khí thế xuống, cho đến khi đao mang có thể chạm tới Liễu Phượng uy lực của nó chỉ còn một thành.

Chẳng qua một thành uy lực này không làm khó được Liễu Phượng, nàng dễ dàng né sang một bên tránh được đao mang còn sót lại, sau đó Liễu Phượng thu chiêu lựa chọn nhảy xuống đài thản nhiên nói:

-Ta thua, trận này đánh rất thống khoái.

Dương Huyền mặt không biểu tình xoay người đi về khu trị liệu tranh thủ thời gian khôi phục, không dùng trận pháp hắn thắng được Liễu Phượng nhưng tiêu hao lớn hơn dùng trận pháp nhiều, một chiêu Trảm Địa đã rút cạn tám phần linh lực của Dương Huyền.

Hơn nữa Dương Huyền biết Liễu Phượng có khả năng khống chế linh lực hoàn mỹ, đồng nghĩa nàng có thể cải biến chiêu thức cuối cùng không nhất thiết phải lấy cứng đối cứng với hắn, đến lúc đó kết quả có lẽ sẽ là lưỡng bại câu thương, cho nên hành động thế thôi chứ hắn không thật sự xem thường Liễu Phượng.

Tất cả chỉ là diễn, và trong diễn lại có thật, ít nhất quá trình giao chiến không phải giả.

Tới đây Lương Minh Hiệp đứng ra tuyên bố:

-Trận thứ hai, Dương Huyền thắng. Tần Kiểm cùng Hiên Phượng lên đài chuẩn bị cho trận thứ ba.

Lúc này toàn bộ quảng trường đã sôi trào, vốn tưởng vòng so tài này không có gì đặc sắc hết lần này tới lần khác lại xuất hiện đặc sắc đáng xem, từ vòng hỗn chiến đến vòng này đều như vậy, một lần lại một lần kết quả nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Ngoại trừ suy đoán “Lương Đình Thiên nắm chắc vị trí quán quân” có vẻ chắc chắn nhất ra người ở đây đã không biết những gì sẽ đến tiếp theo, từng trận từng trận so tài quá kích thích, nào là Hư Vô Quyền Ý, nào là chiến đấu khốc liệt tới mức lưỡng bại câu thương, nào là trận pháp kinh diễm, và bây giờ thiên tài trận pháp không dùng trận pháp vẫn có thể thắng.

Tiếp theo sẽ là gì đây, liệu Hiên Phượng có đánh bại được Tần Kiểm đang bị thương hay không, hay Tần Kiểm dù mang thương thế vẫn có thể lực áp quần hùng đả bại Hiên Phượng, nói thật hiện tại người xem đã không dám đưa ra suy đoán vội vàng, càng đoán càng sai.

Rất nhanh đấu trường đã được chữa trị xong, trận đấu thứ ba, Hiên Phượng đấu Tần Kiểm, bắt đầu.

Lần này không có nói chuyện hay đề nghị dài dòng, hai người lập tức lao vào nhau chiến đấu, Hiên Phượng chủ tu Phong, phía bên kia Tần Kiểm cũng chủ tu Phong, cả hai đều có tốc độ cực nhanh, diễn biến trận đấu theo đó trở nên vô cùng nhanh chóng, nhiều người tu vi yếu kém có dựa vào ghi hình trận pháp cũng không theo kịp diễn biến trận đấu.

-Toàn Phong Trảm.

Sau một lúc thăm dò, Hiên Phượng ra chiêu, nàng dùng một thanh quạt pháp bảo đánh ra một đạo giống như phong nhận nhưng uy lực mạnh hơn phong nhận vô số lần, đồng thời từ đạo phong nhận “Toàn Phong Trảm” còn tràn ra một cỗ vòng xoáy hấp lực khóa chặt Tần Kiểm, chiêu này, khó có thể né.

-Bạo Phong Thuật.

Phía bên kia Tần Kiểm không hổ là đệ tử thiên tài Hồng Lưu Điện, kinh nghiệm của hắn vô cùng nhạy bén, vừa nhìn liền nhận ra được điểm đáng sợ trong Toàn Phong Trảm, hắn không tránh né mà dùng trường thương gia trì pháp thuật đâm tới Toàn Phong Trảm, đầu thương rung lên một cái, Toàn Phong Trảm nổ tung.

Lực đạo do Toàn Phong Trảm nổ tung tràn ra khiến hai người hơi tạm dừng chiến đấu lại một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, sau đó cả hai tiếp tục dùng thân pháp cực hạn không ngừng trao đổi chiêu thức, loại đấu pháp này không khốc liệt như Lâm Phong đấu Trấn Hằng nhưng hung hiểm không kém, chỉ cần một trong hai người lộ ra một chút sơ hở liền thua.

Qua thêm một lúc nữa trên thân Hiên Phượng lẫn Tần Kiểm đều đã xuất hiện thương thế, tuy chỉ là những vết thương nhẹ nhưng nhìn qua rất đáng sợ, máu tươi nhuộm đỏ cả pháp bào, Phong đấu Phong, chính là sắc bén đấu sắc bén, dù có là thượng phẩm pháp bào cũng không chịu nổi kiểu đấu này rách nát tứ tung.

Đồng thời trải qua mấy phút chiến đấu “phong” trên đấu trường đã phân ra hai khu vực xen kẽ vào nhau, một bên là “phong” của Tần Kiểm, một bên là “phong” của Hiên Phượng, người nào tiến vào khu vực “phong” của đối phương sẽ rất bất lợi, có điều không vì vậy mà diễn biến trận đấu giảm đi, ngược lại còn tăng nhanh hơn một phần.

Khung cảnh này, quá đặc sắc, đặc biệt trong mắt những người chủ tu Phong trận đấu này rất mang tính nghệ thuật, nó từ một trận đấu hung hiểm dường như đã trở thành vũ đài giữa hai người đang thi nhau nhảy múa, mỗi một người đều đang tranh giành địa bàn của mình theo từng bước nhảy.

Cái này gọi là người trong nghề nhìn được tinh túy, còn người ngoài nghề chỉ xem cho vui mắt vui tai.

Đột nhiên trong lúc thi triển thân pháp cực hạn Hiên Phượng lại đạp phải “phong” của Tần Kiểm khiến nàng trượt chân chậm mất một nhịp, trong lòng thầm than không ổn, một nhịp này, đã phán định có tám phần nàng là người thua cuộc, hai phần còn lại, chỉ có thể dựa vào Tần Kiểm không nắm bắt được một nhịp này cầu may.

Thế nhưng Hiên Phượng không biết việc nàng đạp vào “phong” của Tần Kiểm là do chính Tần Kiểm đã bày mưu sắp đặt lồng “phong” của hắn vào “phong” của nàng từ trước chứ không phải do nàng sơ suất, cho nên Tần Kiểm làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được, gần như ngay lập tức Hiên Phượng liền phải đối mặt với một thương của Tần Kiểm.

-Đại Phong Thương.

Một thương đâm tới, toàn bộ “phong”của Tần Kiểm xung quanh Hiên Phượng cũng đổ ập về Hiên Phượng gia trì cho một thương này, dùng phong khóa lại không gian không cho Hiên Phượng tránh né, hơn nữa “phong” của Tần Kiểm còn kéo đi không ít “phong” thuộc về Hiên Phượng trở thành của hắn, thắng bại đã rõ, Hiên Phượng bại.

Trong lúc nhất thời Hiên Phượng không có cách thi triển Âm Phong Sát, trên thực tế với tình hình bất lợi này nàng có thi triển Âm Phong Sát cũng không chống lại được Đại Phong Thương, “phong thế” của nàng đã mất, nàng đành phải hét lên chịu thua:

-Ta chịu thua.

Nghe vậy Tần Kiểm liền bất chấp phản phệ dừng tay thu chiêu, trong lúc chiến đấu hắn cảm thấy rất thích Hiên Phượng, đương nhiên không phải vì dung mạo mà là Hiên Phượng xuất thân không bằng lại có thể có được “phong ý” không thua kém gì hắn, nếu không phải kinh nghiệm của hắn nhiều hơn kết quả khó mà nói rõ.

Đối với người như vậy, rất đáng tôn trọng, hơn nữa Tần Kiểm phát hiện Hiên Phượng đều giống như hắn, chưa có đạo lữ, nếu hai người trở thành đạo lữ cùng nhau tu luyện "phong ý" sẽ tốt hơn rất nhiều.

Có suy nghĩ này Tần Kiểm đưa tay ra muốn đỡ Hiên Phượng dậy, có điều… Hiên Phượng không có ý tứ nắm tay Tần Kiểm mà tự mình đứng dậy vì nàng cảm thấy Tần Kiểm có chút không đúng, dường như hắn rất nghe lời nàng a, nàng có thể thấy rõ linh lực trong người Tần Kiểm hơi tán loạn.

Hiên Phượng nói:

-Đợi ta đột phá Nguyên Anh có dịp sẽ cùng ngươi đánh phân ra thắng bại chân chính, lần này ngươi bị áp chế tu vi đánh không phải rất thoải mái.

Thấy Hiên Phượng không nắm tay mình Tần Kiểm xấu hổ thu tay lại cười cười:

-Ừ, ta chờ.

Lương Minh Hiệp tiếp tục công việc của trọng tài tuyên bố:

-Trận đấu thứ ba, Tần Kiểm thắng. Mộ Dung Tuyết và Lâm Ngao chuẩn bị lên đài chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment