Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 327

Sáng hỗ trợ Trương Liêu làm nghề y, chiều phụ giúp người Đào Lưu Thôn dựng nhà, tối song tu cùng Vũ Ngưng, ngày nào rảnh rỗi thì tập trung đám trẻ con lại dạy thổi tiêu là thời gian biểu của Lâm Phong trong một tháng tiếp theo sống ở Hỏa Hoa Thôn.

Cho đến hôm nay, khi mọi chuyện trong thôn gần như đã được xử lí ổn thỏa sau vụ Hắc Lang Bang, mọi người bắt đầu quay trở lại với cuộc sống an ổn trước đây cũng là lúc Lâm Phong đỡ bận rộn hơn hắn liền bắt tay vào việc khai trương quán ăn.

Được cái trong một tháng giúp người Đào Lưu Thôn dựng nhà Lâm Phong cũng được mọi người giúp lại, hiện tại hắn đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để khai trương, từ gian hàng riêng đến bàn ghế hay thậm chí là nồi, chén, dĩa đều có đủ không thiếu thứ nào.

Bất quá trước đó Lâm Phong muốn nói chuyện với Trương Liêu rồi mới chính thức khai trương, dù sao Trương Liêu là người đã chiếu cố và cho hắn một khoản thu nhập trong lúc khó khăn, nếu không nói tiếng nào đột nhiên ra ngoài ở riêng sẽ rất thất lễ.

Trong một căn phòng nhỏ, Lâm Phong lên tiếng nói với Trương Liêu:

-Không biết Trương lão nghĩ sao về cách làm của ta?

Trương Liêu lắc đầu đáp:

-Nếu hai đứa muốn cứ việc ra riêng rồi mở quán ăn, sau đó lúc nào rảnh rỗi chỉ cần tới đây thăm lão một chút là lão vui rồi chứ đâu nhất thiết phải sáng chạy tới phụ giúp lão, tối lại chạy về chuẩn bị nấu đồ ăn đem bán, làm như vậy rất cực.

Lâm Phong cười cười:

-Trương lão yên tâm, ta từng là người luyện võ, hiện tại ta đang trong giai đoạn trẻ tuổi còn có sức khỏe, chút chuyện đó không khổ cực.

Nghe vậy Trương Liêu hơi liếc qua Vũ Ngưng nói:

-Ngươi phải nghĩ cho cả nàng nữa chứ, đối với nữ nhân làm việc nhiều rất dễ ảnh hưởng tới nhan sắc lẫn sức khỏe sau này, tóm lại lão ủng hộ việc hai đứa ra ở riêng để thuận tiện cho tương lai còn lời hứa ở lại với lão thì hai đứa không cần nghĩ nhiều.

Thật, tuy Trương Liêu không nỡ để hai người rời đi nhưng lão biết mở quán ăn là mong muốn chung của hai người nên không lên tiếng ngăn cản, ngược lại lão lo nghĩ cho Vũ Ngưng không muốn Vũ Ngưng quá vất vả phải chạy tới chạy lui giữa hai bên.

Tới đây Vũ Ngưng thay mặt Lâm Phong nói ra:

-Trương lão nói vậy là không xem chúng con thành người một nhà rồi, chúng con thật lòng muốn phụ giúp Trương lão giống như con cái lo cho phụ thân chứ không phải vì lời hứa kia mới ở lại, đồng thời con cũng không muốn bỏ học y thuật.

-Hơn nữa theo kế hoạch mở quán ăn của huynh ấy thì con chỉ là phụ bếp và chúng con chỉ bán từ xế chiều đến tối nên tính ra công việc không quá nặng nhọc, nếu Trương lão không đồng ý sau này con giận không đến chơi với Trương lão luôn.

Nghe Vũ Ngưng nũng nịu khiến Trương Liêu rất vui, có điều lão vẫn giả vờ thở dài nói:

-Aizzz, con bé này. Thôi, nếu hai đứa đã có lòng thì lão không nói nhiều nữa, nhưng hôm nào con thấy trong người không khỏe liền không cần đến, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có biết không.

Vũ Ngưng cười hì hì:

-Con sẽ luôn ghi nhớ lời Trương lão.

Nói thêm mấy câu nữa hai người rời khỏi nhà Trương Liêu trở về gian hàng riêng sắp xếp lại dụng cụ để thuận tiện cho việc khai trương.

Vừa về tới nơi, Lâm Phong gặp ngay Triệu Minh đang đứng đợi ở ngoài cửa, hắn lên tiếng hỏi:

-Nhìn ngươi đợi ta như vậy là có chuyện gấp gì cần nói hả?

Triệu Minh cười cười đáp:

-Ta biết ngươi chuẩn bị khai trương quán ăn nên tới tìm ngươi bàn chút chuyện.

Lâm Phong hỏi lại:

-Ồ, không phải trước đó chúng ta đã bàn rồi sao, ngươi chuẩn bị nguyên liệu, ta chế biến thành đồ ăn, tiền bán được chia đôi, bây giờ còn bàn cái gì nữa?

Triệu Minh nói:

-Không phải chuyện đó, hôm nay ta đến để báo cho ngươi biết ba ngày nữa thôn sẽ cử người đến Đại Hỏa Thành để bán Hỏa Linh Hoa nên muốn rủ ngươi cùng đi, biết đâu lại tìm được đan dược khôi phục dung mạo cho ngươi a. Về phần tiền bạc ngươi không cần lo, Tiêu lão nói sẽ cho ngươi ứng trước.

Nghe vậy Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:

-Được, vậy ba ngày nữa ta sẽ cũng đi với mọi người, nhưng mục đích chính là để tham quan mở rộng tậm mắt còn chuyện khôi phục dung mạo tính sau đi. À phải rồi, ta muốn để Vũ Ngưng đi cùng cho nàng khuây khỏa đầu óc, ngươi thấy có gì bất tiện không?

Nãy giờ nói chuyện Triệu Minh không chú ý tới Vũ Ngưng ở bên cạnh nhiều, đến bây giờ đề cập đến Vũ Ngưng thì Triệu Minh đột nhiên thốt lên:

-Nga, dạo này khá bận rộn không có thời gian gặp ngươi, dường như ngươi xinh đẹp hơn thì phải.

Đối với nhận xét này Vũ Ngưng chỉ cười cười cho qua vì nàng biết trên thực tế dung mạo của nàng vẫn vậy không có thay đổi, cái “xinh đẹp hơn” trong mắt Triệu Minh chẳng qua là do hiệu quả của song tu tác động đến “cảm quan” của người nhìn mà thôi.

Thấy Vũ Ngưng cười cười Triệu Minh cũng nở nụ cười gian xảo, hắn lấy tay thúc vào người Lâm Phong nói nhỏ:

-Ngươi có gì với nàng rồi phải không? Cái biểu hiện này ta thấy nhiều rồi a.

Lâm Phong trừng mắt nói:

-Bớt nói nhảm, có thời gian rảnh thì kiếm việc gì tốt làm đi.

Triệu Minh cười hắc hắc:

-Đều là người một thôn cả cần gì phải giấu diếm a, mà thôi, trở về vấn đề chính, theo ta thì Vũ Ngưng đi theo cũng được nhưng tốt nhất ngươi nên cải trang cho nàng một điểm để đỡ bắt mắt, Đại Hỏa Thành không bình yên như thôn chúng ta đâu.

Lâm Phong gật đầu:

-Ta hiểu, vậy bây giờ ta về chuẩn bị hành lí, ba ngày sau gặp lại.

Sau đó ai về nhà nấy chuẩn bị, việc khai trương quán ăn đành phải dời lại sau chuyến đi Đại Hỏa Thành, dù sao đã “hóa phàm” cũng nên làm cho chân thực, người bình thường sẽ chẳng có ai từ chối ý tốt “trợ giúp khôi phục dung mạo” từ Tiêu Chấn.

Ba ngày sau, Lâm Phong và Vũ Ngưng theo đúng hẹn tập trung với một toán người gồm ba mươi người và năm chiếc xe ngựa chở đầy Hỏa Linh Hoa.

Trong đám người đương nhiên không thể thiếu Tiêu Chấn vì việc bán Hỏa Linh Hoa đối với Hỏa Hoa Thôn là một cuộc làm ăn không thể thiếu, chỉ cần đi một chuyến liền có tiền mua các loại đồ vật duy trì cuộc sống trong thôn ít nhất hai năm.

Về phần khoản lời thu từ Hắc Lang Bang có thể duy trì thôn cả mười năm nhưng Tiêu Chấn không có ngu đến mức một lúc bung ra toàn bộ hấp dẫn sự chú ý của người khác, đặc biệt nếu để người từ Đại Hỏa Thành điều tra ra được chân tướng sẽ rất phiền phức.

Tóm lại việc chở Hỏa Linh Hoa đến Đại Hỏa Thành bán vẫn cần phải duy trì đều đặn nhằm che dấu sự việc diệt Hắc Lang Bang, đợi qua một thời gian khi các dấu vết đã biến mất hoàn toàn thì Đại Hỏa Thành có muốn điều tra cũng không được nữa rồi.

Nhận thấy mọi người đã có mặt đông đủ, Tiêu Chấn nói:

-Triệu Cương, khi ta không có mặt ở thôn thì con sẽ là người đảm nhiệm vị trí lãnh đạo đội phòng vệ, bất kì lúc nào cũng phải đặt cảnh giác lên mức cao nhất, rõ không?

Triệu Cương gật đầu:

-Con biết rồi, Tiêu lão đi đường cẩn thận.

Tiêu Chấn ra lệnh xuất phát:

-Chúng ta đi thôi, đi sớm về sớm.

………………………..

Xét về vị trí địa lí thì Hỏa Hoa Thôn nằm ở cực nam trong phạm vi cai quản của Hỏa Quốc, và trong phạm vi vạn dặm tính từ Hỏa Hoa Thôn trở đi linh khí rất loãng nên trong vạn dặm gần Hỏa Hoa Thôn không có bất kì tu chân quốc nào, kể cả tu chân quốc cấp một.

Bất quá điều đó không có nghĩa ở cả phiến khu vực rộng lớn này không có người tu chân, trên thực tế nơi đây vẫn có kha khá một số lượng người tu chân sinh sống.

Không nói đâu xa, điển hình là mọi người đều biết vị thành chủ của Đại Hỏa Thành là một tu sĩ hàng thật giá thật và dưới trướng của thành chủ có không dưới mười người tu sĩ làm thuộc hạ.

Chẳng qua với vốn hiểu biết của phàm nhân thì có rất ít người biết tu vi của mấy người đó là gì, nhưng dù những người đó chỉ có tu vi ngưng khí tầng một thì địa vị của họ ở mảnh đất này cũng khó có thể bị rung chuyển bởi phàm phu tục tử.

Dù sao ngoài thân phận tu sĩ ra thì qua nhiều năm tích lũy bọn họ đã nắm trong tay binh lực rất lớn, tu sĩ lại có những thủ đoạn đặc thù khống chế người dưới trướng nên rất khó xuất hiện tình trạng làm phản.

Tạm thời bỏ qua chuyện đó, sau hơn một tháng bình an đi đường rốt cuộc đoàn người Hỏa Hoa Thôn cũng đã tới được đại môn Đại Hỏa Thành.

Và người lạ muốn tiến vào bất kì địa phương nào có chủ đều phải qua một đợt kiểm tra thân phận, lúc này đoàn người Hỏa Hoa Thôn đang chờ tới lượt kiểm tra thân phận mới được vào thành.

Có điều đây không phải lần một lần hai Tiêu Chấn tới đây, với tư cách một người hợp tác làm ăn lâu dài với Đại Hỏa Thành rất nhanh Tiêu Chấn đã mang theo toàn bộ người và xe tiến nhập Đại Hỏa Thành mà không gặp bất kì khó khăn nào.

Qua được cửa ải vào thành, Tiêu Chấn nói:

-Mấy đứa cứ theo kế hoạch cũ mà làm, một xe bán cho Minh Các, một xe bán cho Tuyệt Tửu Lâu, ba xe còn lại đích thân ta sẽ đem tới phủ thành chủ. Còn Lâm Phong và Vũ Ngưng hai đứa là người mới không rành đường ở đây nên sẽ đi theo Triệu Minh tới Tuyệt Tửu Lâu học hỏi kinh nghiệm.

Những người còn lại đáp:

-Dạ, Tiêu lão.

Trên đường tới Tuyệt Tửu Lâu, Triệu Minh vừa đi vừa hướng dẫn đường đi nước bước cho Lâm Phong.

-Tuyệt Tửu Lâu là tửu điếm lớn nhất, nổi tiếng nhất ở Đại Hỏa Thành. Mà thứ khiến Tuyệt Tửu Lâu trở nên nổi tiếng phải kể đến Hỏa Linh Tửu với thành phần chính là Hỏa Linh Hoa của chúng ta, nói không quá chứ người đến Tuyệt Tửu Lâu phần lớn đều là để thưởng thức mùi vị thơm ngon của Hỏa Linh Tửu.

-Không những vậy, ngoài mùi vị thơm ngon ra Hỏa Linh Tửu còn có đặc điểm giữ ấm cơ thể và khôi phục thể lực rất tốt, nếu võ giả như chúng ta đi săn dài ngày ở những khu vực nguy hiểm mà có một bầu Hỏa Linh Tửu bên người liền nhiều hơn một phần cơ hội sống sót.

-Có điều chỉ có thôn chúng ta mới trồng được Hỏa Linh Hoa dẫn đến Hỏa Linh Tửu bị giới hạn pha chế khiến giá của nó rất mắc, cho nên đối với Tuyệt Tửu Lâu chúng ta không lấy tiền mà chỉ đổi Hỏa Linh Tửu để làm phần thưởng cho người có thành tích xuất sắc trong thôn, một xe này có thể đổi được mười vò lớn.

-Chậc chậc, đã gần một năm không được uống Hỏa Linh Tửu, hy vọng lần này người của Tuyệt Tửu Lâu nể mặt bán cho ta một phần làm của riêng a.

Ở bên cạnh, nghe Triệu Minh thao thao bất tuyệt, vẻ mặt say mê khi nói đến Hỏa Linh Tửu thì Lâm Phong chỉ gật đầu cho có lệ chứ thật ra không cần Triệu Minh nói hắn cũng đã biết hết những thứ này rồi.

Đừng quên Lâm Phong là một vị luyện đan đại sư, hắn chỉ nhìn sơ qua Hỏa Linh Hoa đã biết người khác mua về làm gì, thậm chí hắn còn biết rõ hơn Triệu Minh nữa là đằng khác.

Đó là Hỏa Linh Hoa tuy không phải linh dược cấp một nhưng nó có tiềm lực để trở thành linh dược cấp một, nếu hắn đoán không lầm thì Đại Hỏa Thành mua Hỏa Linh Hoa về để chăm sóc chúng nó đột phá lên linh dược cấp một, những cây nào yếu kém mới bị ném ra làm rượu hoặc làm thuốc.

Có thể nói Hỏa Linh Hoa có giá trị khá cao, nhưng Lâm Phong sẽ không cho người Hỏa Hoa Thôn biết chuyện này vì không biết mới là tốt nhất, chứ nếu biết rồi có khi sẽ dẫn tới họa sát thân.

Thật, trên thực tế Đại Hỏa Thành đã có ý đồ nhắm vào Hỏa Hoa Thôn từ lâu do chỉ có vùng đất ở Hỏa Hoa Thôn mới trồng được Hỏa Linh Hoa, chẳng qua sau nhiều lần thử nghiệm bọn họ phát hiện tỉ lệ Hỏa Linh Hoa đột phá lên linh dược không khả quan lắm nên Hỏa Hoa Thôn mới tồn tại được tới bây giờ.

Cám ơn bạn ChinhChinh đã ủng hộ 3333 TLT nhaaaaaaaa.
Bình Luận (0)
Comment