Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 336

Kể từ ngày được Vũ Ngưng lựa lời giải thích Hiên Phượng đã có thể đối mặt với Lâm Phong một cách tự nhiên như con gái gặp phụ thân, chỉ là sau đó Hiên Phượng vẫn không cách nào quay trở lại với cuộc sống trước đây được nữa.

Đây không phải nói Hiên Phượng biết tình cảm nàng dành cho Lâm Phong là tình yêu nam nữ dẫn đến không thể trở lại như cũ, mà sự thật là cột mốc mười tám tuổi giống như đã giải khai một điều gì đó trong Hiên Phượng, tần suất nàng gặp phải ác mộng ngày một tăng lên.

Đồng thời những cơn ác mộng đó cũng không mơ hồ như trước, theo từng lần xuất hiện chúng nó dần dần trở nên rõ ràng hơn, chân thật hơn nhiều lắm.

Đến mức Hiên Phượng có cảm giác rằng nàng trong mơ mới là con người thật của nàng, còn nàng ở hiện thực chỉ là do tình thế tạo thành.

Cứ như thế trong đầu Hiên Phượng bỗng nhiều hơn một loại ý nghĩ không thích hợp với phàm nhân, đó là… bản thân nàng không phải Lâm Hiên Phượng, càng không phải con gái của “cha mẹ”.

Không, nói đúng hơn cỗ thân thể này có lẽ đúng thật thuộc về con gái của Lâm Phong và Lâm Vũ Ngưng kia, nhưng linh hồn của nàng lại không phải, có lẽ trường hợp của nàng là mượn xác sống lại trong những câu truyện mọi người thường kể đi?

Có lẽ, vậy nên nàng mới không cảm thấy sự thân thuộc từ Lâm Phong, về phần tại sao thân thuộc với Vũ Ngưng thì Hiên Phượng không rõ lắm.

Chính ý nghĩ này đã khiến tính cách của Hiên Phượng từ vô tư đơn thuần của một thiếu nữ chưa trải nhiều sự đời biến thành trầm mặc, thành “già trước tuổi”, thậm chí… đây đã không phải tính cách mà một người bình thường nên có.

Bất quá càng như vậy Hiên Phượng càng khống chế tâm tình tốt hơn, mặt ngoài nàng vẫn tỏ ra bình thường không để ai biết nàng đang thay đổi, còn thực chất nàng đã tự thu mình lại trong thế giới riêng của bản thân, một thế giới không thuộc về con người ở hiện thực.

Hôm nay, lại qua thêm hai năm nữa, Hiên Phượng đã bước sang tuổi 20, nàng theo thói quen ngồi một mình bên bờ suối cầm tiêu lên thổi.

Tiếng tiêu của nàng đối với phàm nhân là một tiếng tiêu cực kì hay, nhưng nếu có tu sĩ hiểu biết ở đây nghe sẽ nhận ra bên trong tiếng tiêu đó đang vẽ ra một cuộc đời của một tu sĩ gặp nhiều trắc trở, đồng thời… còn có tình cảm yêu da diết một người.

Đó, chính là cuộc đời kiếp trước của Hiên Phượng, cũng chính là những gì nàng nằm mơ thấy được.

Đúng vậy, những gì trong mơ Hiên Phượng không muốn kể cho ai biết, nhưng đồng thời nàng cũng cần phải giải bày ra ngoài nếu không nàng sẽ không chịu nổi sự dày vò từ những cơn ác mộng chân thật mà điên mất, dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ chưa tu luyện bao giờ.

Đột nhiên, từ phía xa có tiếng Triệu Lăng Thần vọng đến phá vỡ sự hài hòa trong tiếng tiêu của Hiên Phượng:

-Ngươi mau về thôn gặp Trương lão lần cuối đi, chỉ chậm trễ một chút nữa ta sợ rằng sẽ không kịp.

Nghe vậy Hiên Phượng lập tức dừng thổi tiêu cấp tốc chạy về thôn thăm Trương Liêu, trong lòng nàng tràn đầy hụt hẫng, nàng đã biết một năm qua Trương Liêu càng ngày càng yếu ớt nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Đây không phải cảm xúc giả tạo, nàng đúng là tự thu mình vào thế giới riêng nhưng những năm tháng trẻ thơ được mọi người yêu mến, được vui đùa cùng người khác nàng vẫn nhớ hết tất cả không có vứt bỏ, trong đó Trương Liêu là một người nàng rất quý trọng.

Một lát sau, Hiên Phượng có mặt ở nhà Trương Liêu, nàng được mọi người tản ra hai bên nhường chỗ, nàng quỳ bên giường nắm lấy bàn tay gầy gộc già yếu của Trương Liêu rươm rướm nước mắt nói:

-Trương lão, con về rồi đây.

Lúc này Trương Liêu mới hơn 60 tuổi, tính ra lão vẫn chưa đến mức quá già nhưng do vợ con mất sớm khiến lão từng có một thời không để ý tới sức khỏe của bản thân đã chú định sẵn lão không thể sống quá lâu, gắng gượng tới được bây giờ đều là nhờ gia đình Lâm Phong chăm sóc và vun sớt niềm vui.

Nhất là Hiên Phượng, lão tận mắt chứng kiến Hiên Phượng lớn lên theo từng ngày, trong lòng lão đã coi Hiên Phượng là đứa cháu ruột của mình.

Cho nên gặp được Hiên Phượng trước lúc nhắm mắt xuôi tay Trương Liêu đã mãn nguyện rồi, cũng không biết lão lấy sức lực ở đâu ra mở miệng nói với Hiên Phượng:

-Tiểu Hiên Hiên ngoan, đừng khóc, nếu không lão sẽ không thể nào yên tâm nhắm mắt được.

Nghe vậy Hiên Phượng gắng gượng nở nụ cười, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn không cách nào dừng lại được, nàng vừa cười, vừa khóc, vừa nói:

-Con không có khóc, Trương lão thấy không, con đang cười nè.

Đáng tiếc, nói xong một câu kia Trương Liêu đã không còn chút sức lực nào đáp lại Hiên Phượng nữa, lão chỉ khẽ mỉm cười gật đầu với Hiên Phượng rồi trút hơi thở cuối cùng, bàn tay gầy gộc đang được Hiên Phượng nắm lấy cũng buông thõng báo hiệu lão đã ra đi.

Hiên Phượng cố kìm lại xúc động trước sự ra đi của Trương Liêu, nàng khẽ nói:

-Trương lão… hãy hạnh phúc cùng gia đình dưới suối vàng nhé.

Những người còn lại thì cúi đầu trầm mặc như cầu chúc cho Trương Liêu, tuy những năm qua trong thôn không phải không có người ra đi nhưng Trương Liêu là một người được mọi người tôn kính, lão đã dùng cả tuổi trẻ của mình để cứu biết bao người khác.

Có thể nói sự ra đi của Trương Liêu là một sự mất mát về tinh thần vô cùng lớn đối với toàn thể thôn nhân Hỏa Hoa Thôn.

Duy nhất chỉ có Lâm Phong, hắn không cúi đầu mà ngẩng đầu nhìn lên, hắn… nhìn thấy linh hồn của Trương Liêu phiêu đãng phía trên nhìn xuống mọi người, trên gương mặt linh hồn Trương Liêu hiện lên một vẻ tiếc nuối, nhưng cũng rất mãn nguyện.

Lão tiếc nuối vì không được sống thêm cùng mọi người, còn mãn nguyện là vì lão sắp được đoàn tụ cùng vợ con.

Một giây… hai giây… ba giây….

Ánh mắt linh hồn Trương Liêu theo thời gian dần trở nên vô thần, linh hồn cũng ảm đạm phai mờ nhưng không cách nào tự nhiên tan biến được, qua nhiều lần chứng kiến người chết Lâm Phong đã kiểm chứng được sinh linh ở Thái Sơ Giới sau khi chết thực không có nơi nào để đi.

Lâm Phong khẽ thở dài, với khả năng của hắn có thể giúp Trương Liêu và những người khác cải tử hoàn sinh sống tới một trăm tuổi vẫn khỏe mạnh, nhưng sinh lão bệnh tử vốn là một vòng luẩn quẩn không ai có thể trốn thoát, kể cả tu sĩ.

Nếu có cứu được thì như thế nào? Trương Liêu sống lâu hơn một chút thì làm sao? Chung quy lại đã làm người rốt cuộc sẽ có ngày phải ngã xuống, cho nên Lâm Phong chỉ đứng quan sát hết thảy.

Bất quá không giúp mọi người sống lâu hơn không có nghĩa Lâm Phong không làm gì cả, trên thực tế mỗi lần có người trong thôn ra đi Lâm Phong đều đến thăm viếng rồi giải thoát cho bọn họ bằng Đệ Thập Trùng Thiên, nhưng lần này hắn không làm như vậy.

Bởi vì… vợ con của Trương Liêu không được giải thoát bằng Đệ Thập Trùng Thiên, có lẽ giờ phút này linh hồn phàm nhân của bọn họ đã không còn tồn tại thì Lâm Phong vẫn muốn để Trương Liêu ra đi một cách bình thường, ít nhất đó là một cơ hội để lão được đoàn tụ với thân nhân.

Muốn khiến một người hạnh phúc không phải cứ làm điều tốt nhất trên thế giới cho họ là được, ngược lại ngươi chỉ cần giúp họ có được điều tốt nhất trong nội tâm là đủ rồi.

Và đương nhiên, cái ngẩng đầu của Lâm Phong đã được che giấu bằng huyễn cảnh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn cúi đầu như bao người khác mà thôi.

Mười phút sau, Lâm Phong tiến đến bên cạnh Hiên Phượng vẫn đang nắm tay Trương Liêu với vẻ buồn bã, hắn vỗ vai nàng nói:

-Trương lão ra đi rất thanh thản, con đừng quá đau lòng.

Ngạc nhiên là, Hiên Phượng lại lên tiếng hỏi Lâm Phong một câu không có chút nào liên quan:

-Cha, người chết rồi, có sống lại được không?

Nghe vậy Lâm Phong và cả những người khác đều lắc đầu, mọi người đều cho rằng Hiên Phượng quá đau buồn nên tâm thần có chút không ổn định, câu hỏi này cũng cần phải hỏi sao? Đáp án dĩ nhiên là người đã chết thì không thể nào sống lại được.

Nhưng thực tế câu hỏi này không phải chỉ dành riêng cho Trương Liêu, mà Hiên Phượng hỏi để có thể tự cho mình một đáp án.

Vì thế đối với cái lắc đầu của mọi người Hiên Phượng vẫn khá thản nhiên, nàng nói với Lâm Phong:

-Con muốn đi ra ngoài vài ngày tìm kiếm yên tĩnh, cha đừng quá lo lắng.

Nói xong không đợi Lâm Phong cho phép Hiên Phượng đã đứng dậy bước ra ngoài, mọi người thấy vậy không ai đứng ra ngăn cản hay khuyên nhủ, kể cả Lâm Phong lẫn Triệu Lăng Thần.

Tới lúc này, Tiêu Chấn mới đứng ra nói:

-Thôi, chúng ta cứ chôn cất Trương lão đi, có lẽ Hiên Phượng không muốn chấp nhận sự thật mới không ở lại cho tới phút cuối, mọi người đừng trách Hiên Phượng, người đau lòng nhất không ai khác ngoài con bé đâu.

Nghe những lời này mọi người đều gật đầu, dù sao Hiên Phượng không phải người đầu tiên làm ra phản ứng như vậy.

Thế là lễ chôn cất được diễn ra trong sự vắng mặt của Hiên Phượng, sau đó cả thôn nhất trí để tang Trương Liêu trong một tháng mới đem thôn trở lại hoạt động như bình thường.

……………………

Một bên khác, ở sâu trong một khu rừng cách Hỏa Hoa Thôn khoảng một ngày đi đường, Hiên Phượng đứng trước một con suối với tình trạng linh lực nồng đậm bao phủ khắp cơ thể, nàng nhìn “mình” phản chiếu ở dưới suối mà trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Hiên Phượng mở miệng tự hỏi:

-Ta… rốt cuộc là ai?

Đương nhiên không có ai trả lời cho Hiên Phượng, dù sao ở đây chỉ có một mình Hiên Phượng, mà dù có người khác thì nếu người đó không phải Lâm Phong hay Vũ Ngưng cũng chẳng thể nào trả lời chính xác cho nàng được.

Câu hỏi này, nàng phải tự mình tìm ra đáp án.

Lại không biết qua bao lâu, Hiên Phượng lần nữa mở miệng tự nói, lần này ánh mắt của nàng lóe lên vẻ cực kì kiên định:

-Ta là ai? Điều đó không quan trọng, ta chỉ cần biết đã sống là phải sống hết mình để không uổng phí cuộc sống cha mẹ đã ban cho ta, để không bao giờ cảm thấy hối hận khi đã được sống.

-Dù kiếp trước ta có là ai đi nữa thì kiếp này ta chính là ta, ta sẽ không để những gì trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của mình.

Nói tới từ cuối cùng, trong cơ thể Hiên Phượng giống như có thứ gì đó lại được mở ra, bên trong đan điền đột nhiên nhiều hơn một cái “tiểu Hiên Phượng phong hệ’’, linh lực theo đó cũng trở nên dồi dào gấp mấy lần xông thẳng lên trời cao.

Đây, chính là dấu hiệu của đột phá tu vi, mà cụ thể hơn là đột phá lên Hóa Thần kì, và thứ được mở ra là phong ấn Lâm Phong đặt trong người Hiên Phượng giúp Hiên Phượng có cơ sở đột phá khi nàng trảm thành công tâm ma “chết đi sống lại”.

Nói ra những lời kia, đồng nghĩa nàng đã trảm thành công tâm ma.

Bất quá điều đó không có nghĩa tâm ma "chết đi sống lại" chỉ cần nói một hai câu liền trảm được, trên thực tế ngay từ ngày "tái sinh" Hiên Phượng đã được coi là đang bước trên con đường trảm tâm ma, đồng nghĩa nàng mất tới hai mươi năm mới đi được tới bước này.

Hoặc ít nhất, tính từ ngày đầu tiên nằm mơ thấy ác mộng thì nàng phải mất mười lăm năm.

Sau đó, là một màn đột phá khá nhẹ nhàng của Hiên Phượng, bên trong ánh mắt Phong Anh của nàng rất dễ dàng xuất hiện thần thái trở thành Nguyên Thần, dù sao tất cả những thứ cần thiết cho đột phá đều đã được Lâm Phong chuẩn bị hết rồi.
Bình Luận (0)
Comment