Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 343

Trái ngược với không khí sôi nổi thường thấy của một buổi đấu giá, ngay khi “vật áp trục” vừa ra toàn bộ phòng đấu giá đột nhiên biến tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không ai nói gì để tập trung vào nghe ngóng những gì Hồng Tuấn sắp nói.

Thấy vậy Hồng Tuấn ra vẻ thần bí giơ cao một tấm lệnh bài phong cách cực kì xưa nói:

-Chắc các vị vẫn chưa quên sự kiện tại Hắc Tinh Đấu vào ba trăm năm trước chứ?

Nghe Hồng Tuấn úp úp mở mở, một thanh âm có vẻ không mấy kiên nhẫn phát ra từ trong phòng đặc biệt số ba, đồng nghĩa người lên tiếng là một Hợp Thể lão tổ.

-Vào thẳng vấn đề chính đi.

Có người đi đầu, những người khác lập tức hùa theo tỏ ý tứ bất mãn với Hồng Tuấn, tuy ai cũng biết đây là chiêu trò phía phòng đấu giá bày ra nhằm kích thích tính hiếu kì của người mua từ đó gia tăng giá trị vật phẩm nhưng vẫn rất khó chịu.

Cảm giác giống như… đang bị lừa mua một món đồ rẻ bằng một cái giá mắc hơn bình thường, dễ chịu mới là lạ.

Hơn nữa trong số những người đến hôm nay có rất nhiều người không thuộc Hỏa Minh Quốc nên chẳng biết sự kiện ba trăm năm trước là cái gì.

Và trong số những người đó lại có những người đến chỉ để nghe ngóng tin tức về Thiên Hỏa, điển hình là những lão tổ Hợp Thể không ngại đường xa chạy đến, vậy mà Hồng Tuấn cứ úp úp mở mở làm sao bọn họ không bực mình cho được.

Còn Hồng Tuấn, đổi lại lúc khác hắn sẽ tiếp tục chiêu trò của mình, nhưng hắn biết trong buổi đấu giá hôm nay Hợp Thể xuất hiện nhiều lắm, hắn không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với lão tổ Hợp Thể đành bỏ qua “thói quen nghề nghiệp” nói một mạch:

-Trước khi đưa ra tin tức Thiên Hỏa, ta sẽ giới thiệu cho mọi người biết bộ mặt thật của Hắc Tinh Đấu do đích thân thành chủ bỏ công sức ra kiểm chứng.

-Đó là Hắc Tinh Đấu vốn không thuộc về Ngũ Hành Tinh mà là một viên thiên ngoại vẫn thạch đen tuyền cực kì lớn, chẳng qua nó tồn tại quá lâu nên qua thời gian dài chịu tác động bởi ngoại cảnh nó đã biến thành một thung lũng như hiện tại.

-Điểm đặc biệt nhất là sau khi rơi xuống Ngũ Hành Tinh thì viên thiên ngoại vẫn thạch đó vẫn nguyên vẹn không có lấy một vết nứt, thoạt nhìn hình dáng tổng thể lại giống hệt một đấu trường cực lớn mới có tên “Hắc Tinh Đấu”.

-Thế nhưng ba trăm năm trước, Hắc Tinh Đấu… bỗng nhiên xuất hiện vết nứt đầu tiên, từ trong vết nứt tràn ra một loại ba động năng lượng vô cùng nóng bỏng, lúc đó đã có rất nhiều người tới để thăm dò, chỉ là không ai phát hiện ra được điều gì khả nghi nên mọi người dần mất hứng thú.

-Bất quá sau ba trăm năm không ngừng thăm dò, phòng đấu giá chúng ta đã tìm thấy một số đồ vật thú vị, dựa vào đó chúng ta đưa ra suy đoán rằng Hắc Tinh Đấu đã từng là nơi ở của một tông môn huy hoàng, nhưng tông môn đó đã bị diệt vong trôi nổi giữa tinh không rồi vô tình rơi vào Ngũ Hành Tinh.

-Mà hầu hết tông môn trước khi diệt vong đều để lại thủ đoạn tìm kiếm truyền nhân, Hắc Tinh Đấu cũng không ngoại lệ, tấm lệnh bài trên tay của ta chính là minh chứng cho điều đó, nó đã được xác nhận là chìa khóa để mở ra truyền thừa của Hắc Tinh Đấu.

-Ngoài ra bảo vật trấn tông của Hắc Tinh Đấu có lẽ là Thiên Hỏa bài danh thứ năm trong Thiên Hỏa Bảng – Tinh Thần Hắc Minh Diễm, về phần khả năng của Tinh Thần Hắc Minh Diễm thế nào thì ta cũng không rõ, dù sao Ngũ Hành Tinh chưa từng xuất hiện qua Thiên Hỏa cao cấp như thế này.

-Cuối cùng, sức một người không mở được truyền thừa nên phòng đấu giá mới loan truyền tin tức Thiên Hỏa với hy vọng mọi người cùng nhau hiệp lực, đương nhiên người nắm giữ chìa khóa sẽ có những lợi thế nhất định, vậy nên, đấu giá… bắt đầu.

Không thể không nói Hồng Tuấn rất có năng khiếu thương trường, những lời hắn giới thiệu nghe qua khá dài dòng nhưng lại không có chút nào thừa thãi, nào là truyền thừa tông môn, nào là Tinh Thần Hắc Minh Hỏa đã thực sự kích động được người bên dưới.

Tuy câu nói cuối cùng có hơi “hạ thấp giá trị” của “chìa khóa” nhưng không sao, các lão tổ không thiếu nhất là linh thạch, họ sẵn sàng bỏ ra một con số linh thạch khổng lồ chỉ để chiếm một chút tiên cơ trong việc tranh đoạt kì ngộ.

Ở đây lại càng là kì ngộ cực lớn liên quan đến một tông môn từng nắm giữ Thiên Hỏa đứng thứ năm trong Thiên Hỏa Bảng, làm sao có thể bỏ qua được.

Cứ như thế, giá cả của tấm lệnh bài nháy mắt đã tăng lên đến trăm vạn trung phẩm linh thạch, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tại phòng đấu giá đặc biệt số tám, Hiên Phượng không thấy Lâm Phong báo giá liền tò mò hỏi:

-Ngày thường ngươi thích mấy thứ bí ẩn thế này lắm mà, sao lại không ra tay tranh đoạt?

Lâm Phong nhún vai nói:

-Ngươi cũng biết ta làm gì đủ linh thạch để mua lệnh bài, còn nếu tiếp tục dùng mảnh vỡ Hỗn Độn Chi Bảo chẳng khác nào nói đồ vật trước đó dùng để trao đổi không có giá trị, nói không chừng còn bị người của phòng đấu giá làm khó dễ đâu.

-Hơn nữa người ta đã đem bán lệnh bài chứng tỏ tác dụng của tấm lệnh bài này không quá lớn, hoặc có thể họ chưa khai thác được tác dụng chính xác của nó, nhưng dù thế nào thì bỏ một số tiền lớn ra mua lệnh bài không khác gì một ván cược có tỉ lệ thắng rất thấp, ta lại không hứng thú lắm với truyền thừa.

Nghe Lâm Phong nói Hiên Phượng lập tức hiểu ra vấn đề, đúng như Lâm Phong nói, truyền thừa gì gì đó đối với Lâm Phong căn bản không có ý nghĩa, có mua lệnh bài về cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Tuy nhiên Hiên Phượng vẫn lên tiếng hỏi tiếp:

-Thế chúng ta có tới Hắc Tinh Đấu xem thử không?

Lâm Phong cười cười:

-Tới chứ, Thiên Hỏa xếp thứ năm là đồ tốt a, nếu không chiếm được cũng coi như mở mang tầm mắt một phen.

Nghe vậy Hiên Phượng giống như rất vui vẻ cười hì hì:

-Xem ra sắp tới sẽ có trò vui để chơi a.

Đáp lại sự vô tư của Hiên Phượng, Lâm Phong trừng mắt nói:

-Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ta chưa chắc đã là người lợi hại nhất ở đây đâu. Lại nói trong bí cảnh có rất nhiều biến số có thể xảy ra, một khi tiến nhập đừng bao giờ nghĩ chúng ta đang đi nghỉ mát, nếu không hậu quả khó lường.

Bị Lâm Phong lên mặt dạy dỗ, Hiên Phượng bĩu môi nói:

-Ta biết rồi, ta chỉ nói vậy cho bớt căng thẳng thôi mà, ngươi không thấy Kỷ Lam vẫn hơi rụt rè sao.

Trong lúc hai người nói chuyện tấm lệnh bài rốt cuộc đã được người ở phòng đặc biệt số một mua đi với cái giá 300 vạn trung phẩm linh thạch, đây không phải con số quá khủng khiếp nhưng lại rất phù hợp, dù sao rất nhiều người có lối suy nghĩ giống Lâm Phong, nếu không phòng đấu giá đã không bán lệnh bài.

Đồng thời người nọ còn thẳng thắn nói một tháng sau sẽ tới Hắc Tinh Đấu mở ra truyền thừa và bất kì ai cũng có thể đến tham gia.

Sau đó, ai về nhà nấy chuẩn bị cho ngày tranh đoạt truyền thừa.

Riêng Lâm Phong không thèm chuẩn bị để tranh đoạt chút nào, hội đấu giá vừa kết thúc hắn đã mang theo ba nữ nhân ra khỏi Hỏa Minh Thành rồi lập một cái động phủ tạm thời, lại bố trí thêm mấy tầng thiên nhiên trận pháp Lâm Phong liền bắt tay vào nghiên cứu Đan Mạch.

Lâm Phong nói với Nguyệt Kỷ Lam:

-Đây là lần đầu tiên ta tiến hành bóc Đan Mạch nên không biết trước kết quả thế nào, có thể sau việc này ngươi vẫn có thể tu luyện nhưng cũng có thể ngươi sẽ phải sống một cuộc đời của người bình thường, thậm chí kết quả xấu nhất là tử vong, ngươi chuẩn bị tâm lí trước đi.

Nguyệt Kỷ Lam ôm quyền nói:

-Bẩm tiền bối, từ khi bị bắt vãn bối đã có tâm muốn chết, hiện tại được tiền bối tương trợ đã là điều may mắn nhất trong cuộc đời vãn bối, dù kết quả có thế nào đi nữa vãn bối cũng không một câu oán trách.

Nghe vậy Lâm Phong phất tay đưa cho Nguyệt Kỷ Lam một lọ linh đan nói:

-Bên trong là Đại Phá Đan có tác dụng phụ trợ cho việc gia tăng tu vi và Bổ Anh Đan, ngươi tranh thủ đột phá lên Nguyên Anh sơ kì càng nhanh càng tốt rồi chúng ta bắt đầu, trong quá trình tu luyện có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi hai nàng là được.

Nguyệt Kỷ Lam không biết Đại Phá Đan là đan dược gì nhưng nàng biết một viên Bổ Anh Đan vô cùng trân quý, đây là đan dược phụ giúp cho việc kết Anh thành công a, nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại có được một viên.

Thế nhưng chính vì biết Bổ Anh Đan trân quý nên nàng vội vàng trả lại lọ linh đan cho Lâm Phong:

-Đồ vật này quá quý trọng, vãn bối không dám nhận.

Lâm Phong tùy ý nói:

-Đây không phải giúp ngươi, ta muốn ngươi đột phá lên Nguyên Anh để thí nghiệm của ta hoàn mỹ hơn mà thôi.

Một lần nữa nghe giọng điệu “tu sĩ” của Lâm Phong khiến Nguyệt Kỷ Lam cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nàng gật đầu một cách kiên định nói:

-Vãn bối sẽ không phụ kì vọng của tiền bối.

Sau đó bốn người chia ra hành động theo đúng kế hoạch, Nguyệt Kỷ Lam tu luyện, hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng ở bên cạnh vừa âm thầm rèn luyện trận pháp vừa trợ giúp Nguyệt Kỷ Lam, còn Lâm Phong thì khai lò luyện đan cũng như trao đổi với Tang Thụ về phương pháp bóc Đan Mạch.

Hai mươi ngày sau, dưới sự trợ giúp rất nhiều rốt cuộc Nguyệt Kỷ Lam đã đột phá lên được Nguyên Anh sơ kì, tuy chỉ là Phàm Anh nhưng Lâm Phong chỉ cần có thế, ít nhất sức sống của Nguyên Anh so với Kết Đan dẻo dai hơn gấp mấy lần.

Từ đó sẽ gián tiếp giúp cho quá trình bóc Đan Mạch diễn ra thuận lợi hơn.

Lâm Phong lại đưa cho Nguyệt Kỷ Lam một viên linh đan nói:

-Ăn vào đi, nó có thể giúp ngươi giảm bớt thống khổ.

Nghe đến hai từ “thống khổ”, Nguyệt Kỷ Lam hơi sợ một chút, nhưng rất nhanh nàng đã áp chế lại được nỗi sợ hãi nuốt xuống linh đan.

Linh đan vừa được phục dụng, hiệu quả lập tức hiển hiện, một cỗ cảm giác tươi mát lan tràn khắp cơ thể khiến Nguyệt Kỷ Lam thư sướng đến mức thất thần quên cả việc sắp làm, cảm giác giống như… viên đan dược kia sinh ra là để dành cho nàng ăn và ăn được nó là cuộc đời nàng đã không còn gì tiếc nuối nữa.

Thấy vậy Lâm Phong lên tiếng đánh thức Nguyệt Kỷ Lam:

-Ngồi xuống đi, ta muốn bắt đầu rồi, ngoài ra ngươi đừng sử dụng linh lực để phản kháng.

Nguyệt Kỷ Lam giật mình khỏi thư sướng nói:

-Vâng, vãn bối thất lễ rồi.

Đợi Nguyệt Kỷ Lam ngồi xuống, hai mắt Lâm Phong biến thành nhất nhật nhất nguyệt, phối hợp với viên đan dược vừa rồi giúp cho Lâm Phong thấy rất rõ ràng từng chi tiết của Đan Mạch tứ chuyển bên trong người Nguyệt Kỷ Lam.

Lâm Phong thầm nghĩ:

-Tang Thụ nói không sai, Đan Mạch… quả nhiên là được một loại quy tắc đặc biệt gia trì.

Đúng vậy, đổi lại trước khi song tu với Vũ Ngưng thì có nhìn thấy rõ ràng Lâm Phong cũng không dám xác định, nhưng hiện tại Lâm Phong đã khẳng định bên trong Đan Mạch có ẩn chứa một loại quy tắc, hắn chỉ không rõ quy tắc đó là quy tắc gì.

Mà muốn đối phó với quy tắc thì cách thường thấy nhất là phải hiểu rồi dùng quy tắc khắc chế tương đương, ở đây Lâm Phong không hiểu nhưng trên người hắn vừa hay lại có một thứ đối phó được với quy tắc – Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Thế là Lâm Phong không do dự tế xuất Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, để chắc ăn hơn Đệ Thập Trùng Thiên cũng được lấy ra bao phủ Nguyệt Kỷ Lam.

Tiếp đó, Lâm Phong liên tục điểm lên người Nguyệt Kỷ Lam vô số ấn kí phức tạp, dưới tầm nhìn của thần đồng thì những ấn kí đó lại được Lâm Phong điều khiển chạy theo kinh mạch Nguyệt Kỷ Lam rồi bám lên Đan Mạch một cách vô cùng chuẩn xác.

Còn Nguyệt Kỷ Lam cứ mặc kệ Lâm Phong muốn làm gì thì làm, qua thời gian nàng chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng thư sướng chứ không thấy thống khổ đâu cả, bất tri bất giác nàng đã thả lỏng cảnh giác rất nhiều.

Khoảng một canh giờ sau, không biết Lâm Phong đã đánh ra bao nhiêu ấn kí, nhưng lúc này Đan Mạch đã được ấn kí làm cho xuất hiện biến hóa, Đan Mạch bỗng run lên một cái.

Cái run này, rất nhanh, rất nhẹ, đổi lại người khác chắc chắn sẽ không nhận ra nhưng Lâm Phong chỉ chờ khoảnh khắc này xuất hiện làm sao có thể bỏ lỡ, hắn lập tức chớp lấy thời cơ giơ lên Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trảm xuống Đan Mạch.

Một kiếm trảm xuống, phần quy tắc bên trong Đan Mạch rất dễ dàng bị tách ra, nhưng nó lại vô cùng quật cường muốn chạy trở lại trong Đan Mạch nên Lâm Phong không thể thu kiếm, từ đó Đan Mạch của Nguyệt Kỷ Lam giống như trở thành một chiến trường giữa quy tắc Đan Mạch với Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Đây, chính là thống khổ Lâm Phong nói tới.

-Grahhhh…..

Nguyệt Kỷ Lam không chịu nổi thống khổ hét lớn, thậm chí nàng còn không chịu ngồi yên mà giãy dụa lung tung, bất quá Vũ Ngưng và Hiên Phương biết trước chuyện này sẽ xảy ra nên đã giữ nàng lại không cho nàng di chuyển, nếu không nàng chắc chắn phải chết.

-Grahhhhhh… grahhhhhhhh….

Liên tiếp là những tiếng hét của Nguyệt Kỷ Lam vang lên, lúc này nàng đã hoàn toàn đánh mất lí trí quên luôn lời dặn của Lâm Phong, bản năng của một tu sĩ thúc đẩy nàng điều động linh lực để xoa dịu thống khổ, nhưng nàng không biết càng làm thế chỉ càng khiến tình hình tệ thêm.

Thấy vậy Lâm Phong điểm một cái lên đan điền Nguyệt Kỷ Lam phong ấn luôn cả kinh mạch lẫn linh lực của nàng, hắn cũng đã dự đoán trước được khả năng này nên trước đó đã bố trí sẵn một con đường an toàn cho Nguyệt Kỷ Lam, về phần Nguyệt Kỷ Lam có chịu được hay không phải xem số mệnh của nàng.

Dù sao hắn đã làm hết sức để bảo trụ mạng sống cho Nguyệt Kỷ Lam rồi, còn nếu nàng có chết hắn vẫn tách ra được Đan Mạch.

Lại qua thêm mười phút nữa, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm rốt cuộc vẫn mạnh hơn quy tắc Đan Mạch một bậc giành chiến thắng trong cuộc chiến, quy tắc đã hoàn toàn được tách ra bị Lâm Phong dùng Đệ Thập Trùng Thiên thu lấy hóa thành “một sợi tơ màu xanh”.

Cũng lúc này, Nguyệt Kỷ Lam được giải thoát khỏi thống khổ, may mắn sức sống của nàng vẫn còn lại một tia được Lâm Phong truyền cho một chút Hỗn Độn Chi Khí ôn nhuận lại, đoán chừng qua vài tháng nàng sẽ khôi phục lại bình thường.

Sau đó Lâm Phong để Nguyệt Kỷ Lam cho Vũ Ngưng, Hiên Phượng chăm sóc, còn hắn lại bắt tay vào việc nghiên cứu Đan Mạch.
Bình Luận (0)
Comment