Thế giới này, có hai loại cô độc.
Một loại là cô độc vì không có ai ở bên cạnh, loại khác là cô độc vì nhân quả không còn.
Trong đó loại sau đáng sợ hơn rất nhiều, bởi về mặt cơ bản thế giới được tạo thành từ vô số quy tắc, nhưng xét cho cùng thế giới có thể vận hành là nhờ vô số nhân quả đan lên.
Nhân ở đây không phải chỉ người, nhân là nguyên nhân, quả là kết quả.
Lấy ví dụ, rất nhiều thứ trong hệ vũ trụ bao hàm Địa Cầu sinh ra nhờ vụ nổ Big Bang, như vậy Big Bang là nhân đầu tiên con người có thể tìm hiểu đến, rồi nhân đó kéo theo quả là vũ trụ nóng lên và giãn nở, quả đó lại trở thành nhân tạo thành quả khác, quả khác lại trở thành nhân tạo thành quả khác nữa.
Cứ như thế sau vô số lần nhân quả luân chuyển mới có hệ Mặt Trời, có Địa Cầu, có con người, có Lâm Phong,…
Vậy nhân quả là gì?
Khó nói, nhân quả cũng tương tự linh hồn là một thứ gì đó phiêu miểu phù phiếm nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có một điều chắc chắn là nó có tồn tại, càng tu luyện lên cao sẽ càng dễ cảm giác nhân quả, điển hình là Vận Mệnh Chi Tuyến.
Thế giới đã vận hành, liền tồn tại nhân quả, sự sống ra đời, hiển nhiên cũng sẽ kéo ra nhân quả, không xuất hiện nhân quả, thế giới chỉ là một tử giới không có sinh mệnh.
Bạch Tử Giới, chính là một thế giới không có nhân quả.
Như đã nói, có sự sống, sẽ kéo ra nhân quả, Lâm Phong bước vào Bạch Tử Giới là đã đem nhân vào Bạch Tử Giới, nhưng Bạch Tử Giới lại không tương tác với Lâm Phong khiến nhân quả đó đứt đoạn chỉ có nhân không có quả.
Nói cách khác, một người lạc trong Bạch Tử Giới sẽ phải gánh chịu cả hai loại cô độc, theo thời gian trôi qua tinh thần sẽ bị tra tấn tới cực hạn.
Lâm Phong sợ cô độc sao?
Sợ, không chỉ sợ, mà là rất sợ.
Từ thế thứ nhất tu luyện cho đến nay, Lâm Phong sợ nhất là cô độc.
Thế thứ nhất, hắn không nhận được tình thương, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình trong phòng thí nghiệm, hắn cô độc.
Thế thứ hai, hắn tìm được tình thương nhưng đau khổ thay hắn lại phải chính tay giết chết những người hắn yêu thương, hắn cô độc.
Đến thế thứ ba, từng có một thời hắn không để ý cái gì gọi là “tình”, hắn từng chối bỏ cha mẹ, chối bỏ gia tộc, chối bỏ những người quan tâm hắn, hắn sợ phải trải qua “có rồi mất” một lần nữa, nếu không phải có Tuyết và Phượng bầu bạn kéo hắn trở về có lẽ hắn vẫn chỉ một mình cô độc.
Trầm mình trong Bạch Tử Giới, từ đầu Lâm Phong còn không cảm thấy gì, bản tâm vững như bàn thạch đi cảm nhận Bạch Tử Giới, nhưng Bạch Tử Giới căn bản không có gì để đi cảm nhận, dần dần Lâm Phong liền trở nên ngờ nghệch, hắn… đang dần mất đi nhân quả.
Đây là lực lượng đến từ Bạch Tử Giới, nhân quả mài mòn, trí nhớ trôi đi.
Mà thứ đáng sợ nhất của Bạch Tử Giới là nó mài mòn nhân quả của ngươi lại khiến ngươi cảm thấy tất cả diễn ra rất tự nhiên như là một chuyện tất yếu, Lâm Phong không phản kháng được, cũng không có cách để phản kháng, hắn không hiểu nhân quả.
Ở Bạch Tử Giới không có khái niệm thời gian, Lâm Phong không biết đã ngây ngốc bao lâu, hắn chỉ biết ký ức của hắn đã mờ nhạt đi rất nhiều, đến giờ phút này Lâm Phong đã chẳng còn biết hắn đã mất đi bao nhiêu ký ức, hay mất đi bao nhiêu cảm xúc.
Thậm chí, đến cả hắn là ai cũng quên.
Hắn, chỉ còn nhớ đến Thanh Ngọc, nhớ đến Tuyết, nhớ đến Phượng, ba người quan trọng nhất đời hắn.
Thế nhưng, hắn lại không nhớ nổi đã gặp ba người như thế nào, hay đã cùng ba người trải qua những gì, cho nên hắn hoang mang.
Nếu một ngày, hắn quên cả cái tên của ba người thì thế nào?
Có lẽ, ngày đó hắn sẽ trở thành một cái xác không hồn.
Lại không biết đã ngây ngốc bao lâu, ánh mắt Lâm Phong chỉ còn lại một mảnh mờ mịt, trên miệng không ngừng lẩm bẩm ba cái tên, cảnh này cho người khác cảm giác thương tâm tột độ, dường như… hắn đang sợ nếu hắn dừng lại thì sẽ quên tất cả về ba cái tên đó.
Tiếp tục không biết qua thêm bao lâu…
Cái tên Phượng, không còn được đọc.
Cái tên Tuyết, cũng không còn được đọc.
Hắn nhớ hai người, hắn biết hai người là người quan trọng trong đời hắn, nhưng ngay cả dung mạo và cái tên hai người cũng đã quên.
Cái tên Thanh Ngọc, cũng dần dần được nói nhỏ lại.
Đột nhiên, trong khoảnh khắc gần như đã quên sạch tất cả, Lâm Phong bỗng nhớ về mộng cảnh, cái mộng cảnh mà Thanh Ngọc là một cô bé mù không được ai để ý đến, chỉ duy nhất một mình hắn để ý đến cô bé, quan tâm đến cô bé, cho cô bé có được cảm giảm tồn tại.
Có lẽ, Thanh Ngọc cũng đã trải qua tình cảnh giống như hắn, thậm chí kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Như vậy, Thanh Ngọc đã bị xóa sạch tất cả nhân quả sao?
Như vậy, nếu ngay cả hắn còn không nhớ nổi nàng thì nàng sẽ thế nào? Không tồn tại nữa sao?
Không, hắn không thể quên, hắn không được phép quên.
Hắn còn nợ nàng ba lần dẫn nàng đi chơi, hắn đã nợ nàng hai đời hai kiếp, đời này kiếp này hắn thề sẽ không nợ thêm nữa.
- Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, Thanh Ngọc.
Âm thanh từ lẩm bẩm tự nói tự nghe tự hiểu đã biến thành hét lớn, thế giới không có nhân quả thì thế nào, chỉ cần hắn tại, nhân quả tại.
Thiên hắn còn dám nghịch, thế giới hắn còn dám chối bỏ, Vận Mệnh Chi Tuyến hắn còn dám trảm rơi, một cái Bạch Tử Giới cũng muốn để hắn quên hết tất cả?
Không có khả năng.
- Tuyết, Phượng, Thanh Ngọc, tất cả mọi người, ta sẽ không quên, Bạch Tử Giới, phá cho ta.
Nhân quả có thể bị mài mòn cũng có thể xây dựng vững chắc trở lại, Lâm Phong kiên định quát lên, Đệ Thập Trùng Thiên điên cuồng tràn ra, xen lẫn với Đệ Thập Trùng Thiên là vô số ti tuyến mắt thường nhìn không thấy, đó là… nhân quả chi tuyến, là sức mạnh nhân quả của Lâm Phong.
Ngươi muốn xóa nhân quả của ta?
Tốt, ta liền lấy nhân quả đập nát ngươi.
Để xem rốt cuộc là vong vô nhân quả của ngươi mạnh, hay là tự thân nhân quả của ta cường.
Nhân quả chi lực, lấy ta làm nhân, bạo phát quả đi.
- Ầm, ầm, ầm,...
Nhân quả xuất phát từ một người, người đó trải qua càng nhiều chuyện nhân quả sẽ càng dày đặc, tuổi đời Lâm Phong không lớn nhưng hắn tiếp xúc với rất nhiều sự kiện lớn, với rất nhiều nhân vật khủng bố, nào là Minh Vương, nào là Đại Giới Chủ, nào là Tang Thụ,… nhân quả hùng hậu vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt, nhân quả chi tuyến kinh đào hải lãng chen chúc khắp Bạch Tử Giới, những gì ngươi nuốt của ta, mau nôn ra.
Nhân quả kéo nhân quả, ký ức bị mất trở về, Lâm Phong lại là Lâm Phong.
Giờ phút này, Bạch Tử Giới run rẩy kịch liệt, Minh Hồn Đài… cũng run rẩy kịch liệt, nhất là ở bậc thứ chín mươi chín đã xuất hiện cả vết rạn nứt.
Toàn bộ Minh Tộc, chấn kinh.
- Chuyện gì xảy ra? Ông trời ơi, Minh Hồn Đài muốn sụp.
- Xong xong, lần này lớn chuyện rồi, Minh Hồn Đài sụp từ nay về sau chúng ta lấy cái gì rèn luyện huyết mạch, chẳng lẽ Minh Tộc hết đường sống rồi sao.
- Chết tiệt, đây nhất định là do tên khốn kiếp ngoại tộc làm, Minh Hồn Đài vô số năm đứng vững hắn tới liền có sự cố, ta phải giết hắn.
- Đúng, giết hắn, không thể để người này sống sót.
Đệ Nhất Thành, Dục Tướng mở to đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc nhìn về Minh Hồn Đài, trong lòng thầm nghĩ “ngươi đã làm cái gì, vì sao động tĩnh còn lớn hơn cả Vương”.
Người chấn kinh nhất, vẫn là lão giả ở bậc thang thứ chín mươi chín.
Tận mắt chứng kiến Bạch Tử Giới đáng tự hào bị người mạnh mẽ dùng nhân quả chèn ép lão làm sao có thể không khiếp sợ, đặc biệt khi cảm nhận được mấy tia nhân quả tuyến khủng bố lão thật sự không hiểu Lâm Phong có tư cách gì tiếp xúc với loại nhân quả này.
Lão giả lẩm bẩm:
- Tang Thương Chi Thụ, đây là người ngươi chọn sao. Đại Thiên Thế Giới yên ổn bao nhiêu năm rốt cuộc sắp xảy ra đại sự rồi.
Sau đó lão giả cười hắc hắc:
- Lão phu thật sự vô cùng may mắn, tiện tay thu nhận một đồ đề liền gặp ngay Tang Thương Chi Chủ, đoạn nhân quả này, đáng giá.
Rất nhanh, Bạch Tử Giới vỡ tan tành, ý chí lão giả hiện ra, thoạt nhìn có chút suy yếu, dường như lão có thể biến mất bất kì lúc nào.
Mà sự thật đúng là như thế, ý chí lão giả dựa vào Bạch Tử Giới để tồn tại, bây giờ Bạch Tử Giới không còn thì sớm thôi lão cũng sẽ tiêu tan.
Lão giả đầy hài lòng nhìn Lâm Phong nói:
- Còn không mau làm lễ bái sư.
Lâm Phong khóe môi giật giật, lão già này không làm gì cả còn muốn thu hắn làm đồ đệ tiện nghi? Bớt giỡn đi, hắn mới không thèm nhận lão làm sư phụ, Lâm Phong có thể cảm nhận được đầu óc lão già có chút không ổn a.
Nhưng kính lão đắc thọ, lời đó chỉ nghĩ chứ không nói ra, Lâm Phong lựa lời nói:
- Lão tiền bối, ngươi có dạy ta cái gì sao?
Lão giả lộ ra uy nghiêm của một bậc tông sư nói:
- Tiểu tử, đừng nói ngươi không hiểu căn bản của Bạch Tử Giới, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ sáng tạo ra được một cái Bạch Tử Giới, đây không phải công lao của lão phu thì là của ai.
Nghe vậy Lâm Phong bĩu môi:
- Đương nhiên là công lao của ta rồi, nếu không phải bản lĩnh của ta không tồi giờ này có ai đứng ở đây nói chuyện với lão chắc. Tạm thời bỏ qua chuyện đó, nếu ta suy đoán không lầm thì Ma Thần nhất tộc chú trọng luyện thể, cái Bạch Tử Giới này có chút không phù hợp a.
P/s: mới vào học mùa mới, có chút bận rộn, tuần này chương hơi chậm, sẽ cố gắng khắc phục.