Trong ba bước tái tạo thế giới, bước thứ ba dung hợp “điểm” với “bậc thang” là bước quan trọng nhất, chỉ cần một chút sai lệch sẽ kéo tới hệ quả vô cùng nghiêm trọng, thế giới sẽ vỡ vụn hoàn toàn, công sức sáu năm đều đổ sông đổ biển hết.
Không, không đơn giản là sáu năm.
Nếu một bước này thất bại Lâm Phong sẽ bị vây ở đây trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là vĩnh viễn không xuống được.
Bởi vì muốn tu sửa thế giới liên tiếp vỡ vụn hai lần là một công việc gần như không thể hoàn thành, các “điểm” vốn đã nhỏ rồi khi vỡ ra sẽ thế nào?
Đáp án chắc chắn là càng nhỏ hơn, chưa kể quá nhỏ sẽ không đủ khả năng tồn tại bị xóa bỏ.
Đến lúc đó đừng nói liên kết, mò đều mò không tới a.
Mò không tới, đừng mong đi xuống, kể cả Minh Tướng cũng không thể lợi dụng tu vi cao siêu đi lên rồi mang hắn xuống, khoảng cách hai mươi tiểu thế giới không phải chuyện đùa.
Nói như vậy, Lâm Phong tại sao lại muốn mạo hiểm đâu?
Kì thực, đây không coi là mạo hiểm, “dung hợp” thoạt nghe có vẻ khó nhưng Lâm Phong hiểu rõ bước thứ ba này chính là bước dễ dàng nhất, Lâm Phong không dám nói nắm chắc trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng nắm chắc hơn chín mươi chín phần trăm rồi.
Cái này giống như xây một căn nhà, “nền móng” đã được xây dựng chắc chắn, “những viên gạch” thì đã được xếp gọn gàng thành khuôn, chỉ còn mỗi công đoạn đổ “xi măng” lên rồi chờ khô còn không làm được thì “người thợ xây Lâm Phong” này đập đầu vào khối đậu hũ chết cho xong.
Mà đã có nắm chắc liền thử một chút nâng cao tay nghề a.
Lâm Phong bắt quyết, linh hồn chi lực điên cuồng tràn ra len lỏi khắp các ngóc ngách Đệ Thập Trùng Thiên, ngay cả Sáng Thế Nguyên Thần đã tiến hóa thành Sáng Thế Thần Hồn cũng lao ra ngoài tiến nhập Đệ Thập Trùng Thiên.
Một bóng dáng đứng sừng sững giữa một thế giới, nếu có tu sĩ đại năng ở đây chứng kiến cảnh này nhất định sẽ chấn kinh, từ Sáng Thế Thần Hồn, vậy mà lại toát lên một chút mùi vị của Thiên Đạo.
Bất quá bản chất của nó lại khác hoàn toàn Thiên Đạo, đây là… Bản Thân Chi Đạo, là đạo của Lâm Phong, không liên quan gì đến Thiên.
Chẳng qua Đệ Thập Trùng Thiên là thế giới của Lâm Phong, cho nên ý chí của Lâm Phong cũng là ý chí tối cao trong Đệ Thập Trùng Thiên, từ đó tạo ra hiệu quả như Thiên Đạo.
Sáng Thế Thần Hồn vươn tay bắt lấy nhất nhật nhất nguyệt, hai tay luân chuyển, nhất nhật nhất nguyệt dần dần biến mất, ngay cả Sáng Thế Thần Hồn cũng mờ nhạt không ít, cho đến khi… tất cả biến mất, kể cả Đệ Thập Trùng Thiên.
Thế nhưng… mắt nhìn không thấy, cảm giác lại rất rõ ràng, trên khắp các bậc thang đang có một cỗ lực lượng vô hình tác động đến hết thảy, từng điểm từng điểm một cứ thế dung nhập vào những bậc thang như một nguyên lí hiển nhiên.
Đây là…
Vô cực thành thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh vô lượng, thế giới tự nhiên thành.
Sáng Thế Thần Hồn có bản chất là Hư Vô Hỗn Độn, chính là vô cực.
Dùng Thần Hồn làm căn bản, lấy Nhật Nguyệt phân thái cực, diễn hóa lưỡng nghi.
Lưỡng nghi hoạt động, chia tứ tượng, đại biểu bốn phạm trù cơ bản của quá trình biến đổi của vũ trụ, từ dương đến âm, từ âm đến dương, trong quá trình đó lại sinh ra bát quái, bát quái lại sinh ra vô lượng.
Cứ như vậy, thế giới tự nhiên thành.
Hơn nữa, kết quả cuối cùng không phải hai mươi tiểu thế giới khôi phục, mà là một tiểu thế giới mới được sinh ra.
Trong tiểu thế giới này có đầy đủ lưỡng nghi tứ tượng bát quái vận hành, đây là bộ dáng hoàn chỉnh nhất của một tiểu thế giới.
- Ầm… ầm… ầm…
Ngay thời khắc tiểu thế giới mới chính thức sinh ra, trên bầu trời Ám Minh Giới… bỗng xuất hiện thiên kiếp.
Uy lực của thiên kiếp, khủng bố vô cùng, không kém Diệt Thế Kiếp chút nào.
Điều này làm cho toàn Minh Tộc sợ hãi, kể cả Nộ Tướng hay Dục Tướng, bởi vì… cảm giác áp bách này không phải thiên kiếp đến từ Thái Sơ Giới, nó chính là thiên kiếp của bản thân Ám Minh Giới, chỉ có thiên kiếp của Ám Minh Giới mới áp bách được bọn họ.
Thế nhưng, theo bọn họ được biết Ám Minh Giới không còn Thiên Đạo, thiên kiếp từ đâu phát ra?
Đáp án là… từ Ma Thần Tổ Chung.
Nói chính xác hơn, là từ Ám Minh Thần Tâm bên trong Ma Thần Tổ Chung.
Từ rất lâu rồi, Ám Minh Thần Tâm suy yếu rơi vào ngủ say, nhưng hôm nay nó đã bị hành động “sáng thế” của Lâm Phong kích thích, mặc dù chưa tỉnh lại nó vẫn cảm nhận được một “Thiên Đạo” khác đang hoành hành trong địa bàn của nó.
Thân là chí bảo của một giới, nó không cho phép điều đó xảy ra.
Cho nên, theo bản năng, Ám Minh Thần Tâm điều động thiên kiếp đánh Lâm Phong.
Đây là điều Lâm Phong không ngờ tới được, Ám Minh Thần Tâm cưỡng ép kéo ra thiên kiếp sẽ khiến Ám Minh Giới càng trở nên suy yếu, thời gian tới “tử vong” sẽ càng ngắn a.
Vốn còn muốn luyện hóa tiểu thế giới thành của riêng nhưng lúc này Lâm Phong đâu còn dám manh động nữa, hắn vội vàng thu hồi Sáng Thế Thần Hồn và Đệ Thập Trùng Thiên rồi vận dụng toàn bộ khả năng câu thông với Ám Minh Giới quát lên:
- Dừng, ta không có ác ý.
- Oanh.
Theo Sáng Thế Thần Hồn và Đệ Thập Trùng Thiên biến mất, sức uy hiếp lên Ám Minh Thần Tâm giảm không ít, thiên kiếp tự động giảm bớt uy lực, nhưng nó vẫn giáng xuống cho Lâm Phong một đòn đầy nhức nhối.
Cũng may thân thể Lâm Phong đủ mạnh chỉ bị cháy xém một chút, thương thế không quá lo ngại.
Bất quá… Lâm Phong lại như có điều suy nghĩ.
Thiên kiếp của một thế giới suy yếu như Ám Minh Giới đã mạnh đến mức đủ diệt sát Luyện Hồn Cảnh trong một đòn, vì cái gì hết lần này tới lần khác hắn đều có thể vượt qua được thiên kiếp của Thái Sơ Giới đâu?
Một lần lại một lần, bằng một cách kì diệu nào đó thiên kiếp đều nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn, ngẫm lại liền thấy rất quái lạ.
Đã muốn diệt hắn, làm sao lại luôn để cho hắn có một cửa sinh?
Chẳng lẽ…
Lâm Phong khẽ rùng mình, trong đầu hắn lóe lên một cái ý nghĩ, nhưng hắn cưỡng ép bản thân đè xuống dòng suy nghĩ, hắn… không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau đó, Lâm Phong điều chỉnh trạng thái bước xuống Minh Hồn Đài.
Tuy Lâm Phong bị Ám Minh Thần Tâm “phá rối” không ra tay luyện hóa được tiểu thế giới, đồng nghĩa nó là vật vô chủ nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng tiểu thế giới ở bậc tám mươi đến bậc chín mươi chín là do một tay Lâm Phong dựng lên, Lâm Phong đi xuống vô cùng dễ dàng.
Tại cửa ra, vốn tưởng sẽ có nhiều người chầu chực đòi hắn phun ra truyền thừa, Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lí giết gà dọa khỉ, ai biết lúc ra chỉ thấy có một bóng người đầy xinh đẹp đang chờ sẵn - Dục Tướng.
Vừa thấy Lâm Phong, Dục Tướng nói:
- Đi với ta một chuyến, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, vừa hay hắn cũng muốn hỏi Trọng Thác là địa phương nào.
- Phụp.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Dục Tướng bỗng nhiên biến mất, không cần nói cũng biết Dục Tướng đang thử khả năng của Lâm Phong, nàng muốn xem xem liệu sau sáu năm Lâm Phong đã thuế biến đến mức độ nào, liệu có xứng với kì vọng của nàng hay không.
Trái lại, Lâm Phong hiểu dụng ý của Dục Tướng, bất quá hắn không quan tâm kì vọng của nàng là gì, nhưng hắn đang ngứa ngáy tay chân muốn thử một chiêu thức mới đây.
Lâm Phong bước ra một bước, khi bước chân hoàn toàn đặt xuống… thình lình hắn đã xuất hiện bên cạnh Dục Tướng ngay tại đại điện Đệ Thập Thành.
Cái này… so với Dục Tướng biến mất còn ghê gớm hơn, gọi là “vô thanh vô tức” cũng không quá lời.
Ánh mắt Dục Tướng hơi hãi nhiên nhìn Lâm Phong hỏi:
- Ngươi lĩnh ngộ súc địa thành thốn?
Lâm Phong nhún vai:
- Chút da lông mà thôi.
Nghe vậy Dục Tướng bĩu môi đầy dụ hoặc nói:
- Người trẻ tuổi, nói dối là không tốt.
Một cái bĩu môi này, một câu nói đùa này, đổi lại là người khác sẽ thất điên bát đảo, nhưng Lâm Phong chỉ hờ hững ngồi xuống bàn tròn nói vào việc chính:
- Tìm ta có chuyện gì không?
Hai lần thử thất bại, Dục Tướng thu hồi tâm tư, nàng ngồi đối diện Lâm Phong bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc hỏi:
- Lá bài tẩy của ngươi là gì? Có phải liên quan đến Vương hay không?
Chậc, cô nàng này đủ nhạy bén, hắn chưa từng để lộ ra bất kì dấu hiệu nào khả nghi đã đoán được rồi.
Người ta đoán được, Lâm Phong cũng không giấu diếm đáp:
- Không sai, ta là người duy nhất biết Vương của các ngươi ở đâu, cũng là người duy nhất giúp Vương của các ngươi lần nữa xuất hiện tại phiến thiên địa này.
Tuy đã đoán trước, nhưng nghe chính miệng Lâm Phong thừa nhận Dục Tướng vẫn chấn động không thôi, đến mức nàng đột nhiên đứng bật dậy hỏi thêm một lần nữa cho chắc ăn:
- Ngươi nói ngươi có thể để Vương xuất hiện? Ngươi cần cái gì, nói cho ta biết, ta sẽ đáp ứng hết thảy.
Lần này Lâm Phong lắc đầu nói đầy thâm ý:
- Chưa đến lúc.
- Tốt, ngươi hỏi xong rồi, bây giờ đến lượt ta. Đường nào đi đến Trọng Thác?
Lâm Phong chuyển chủ đề quá nhanh đại biểu hắn sẽ không hé môi thêm nửa lời, Dục Tướng thu lại vẻ thất thố hơi nhíu mày nói:
- Trọng Thác là tử địa của Minh Tộc, ngươi muốn đến đó làm gì?
Nghe đến hai chữ “tử địa”, Lâm Phong có chút hứng thú hỏi ngược lại:
- Tử địa? Trọng Thác không phải địa phương dùng để tu luyện sao?