Cái chết của Niệm Vũ đem đến cho Lâm Phong một tâm tình vô cùng phức tạp, bởi vì hắn hiểu rõ “nàng” mà Niệm Vũ nhắc đến là ai.
Niệm vũ, không phải tưởng niệm Vũ Ngưng thì là gì?
Lâm Phong vốn cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, không nghĩ đến Niệm Vũ lại thật sự có tình cảm với Vũ Ngưng.
Nếu có người khác biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ tự hỏi, từ lúc Niệm Vũ sinh ra cho đến chết đi không có một cơ hội gặp được Vũ Ngưng, vậy tại sao hắn lại yêu nàng đến mức không tiếc từ bỏ cơ hội chiến thắng chỉ để tạo ra một Thế Giới tưởng niệm nàng đâu?
Đáng giá sao?
Câu trả lời là, đáng giá.
Niệm Vũ sinh bởi Hỗn Độn Chi Tâm, Vũ Ngưng là hiện thân của Không Linh Chi Hồn, dù hai người chưa gặp nhau bao giờ thì giữa Niệm Vũ và Vũ Ngưng cũng có một mối liên hệ huyền diệu, hay nói đúng hơn đó là mối liên hệ giữa Hỗn Độn Chi Tâm và Không Linh Chi Hồn.
Trong ba Hỗn Độn Bảo Vật thì Hỗn Độn Chi Tâm là đặc thù nhất, nó có vai trò giống như “linh” của thế giới, mà Không Linh Chi Hồn đồng dạng là Thế Giới Chi Linh, cả hai đồng căn đồng nguyên.
Cho nên, mỗi một giây một khắc, Niệm Vũ đều muốn cứu ra Vũ Ngưng.
Đồng nghĩa với việc, một trận chiến này, Niệm Vũ không được thắng.
Bởi vì... Đạo Thể, không đủ để thắng Thiên.
Người cứu được Vũ Ngưng, chỉ có một mình Lâm Phong.
Nói cách khác, ngay từ đầu, Niệm Vũ đã có ý định hy sinh bản thân thành toàn cho Lâm Phong, sở dĩ hắn chiến đấu chỉ để chứng minh rằng, hắn... là một sinh mệnh độc lập, cảm xúc của hắn... càng không phải do chịu ảnh hưởng từ Lâm Phong.
Hắn có lí do sống, hắn càng có lí do để chết.
Cái chết của Niệm Vũ, vô cùng đáng giá, vô cùng có ý nghĩa.
Lâm Phong thở dài tự nói:
- Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu được nàng.
..................
Trăm vạn năm trước, Thiên Giới không phân chia thành các Thiên riêng biệt mà là một thể hoàn chỉnh, trong trận đại chiến kinh thiên động địa giữa Đại Giới Chủ với Minh Vương thì Thiên Giới mới bị ảnh hưởng, không, là bị đánh nát thành nhiều khối.
Theo thời gian trôi qua, một số khối trở thành phế địa, một số khối được nối lại tạo thành chín khối đại lục khổng lồ xếp theo hình dạng một vòng tròn đứt đoạn tồn tại tới ngày nay, chín khối đó được xưng là Cửu Thiên.
Giữa mỗi một Thiên, là một vùng không gian bất quy tắc rất khó vượt qua, muốn từ Thiên nay sang Thiên khác chỉ có hai cách, một là dùng tu vi Suy Kiếp cưỡng ép bay qua không gian bất quy tắc, hai là dùng truyền tống trận của Thiên Trận Tông.
Trong đó, cách đầu tiên vô cùng nguy hiểm, dù sao trong vùng không gian bất quy tắc rất dễ đi lạc, một khi bị mất phương hướng kể cả có là Suy Kiếp Giả đi nữa cũng chưa chắc đã tìm thấy đường ra vĩnh viễn trầm luân trong đó, như thế có khác gì tử vong đâu.
Còn cách thứ hai an toàn hơn, nhưng chi phí không rẻ chút nào, một lần truyền tống là một vạn trung phẩm Tiên Tinh, cho nên trừ phi bất đắc dĩ chẳng ai rảnh rỗi chạy đến Thiên khác, dù sao một Thiên rộng lớn vô cùng, nhiều người có đi cả đời chưa chắc đã đi hết một Thiên.
Ngày hôm nay, đã là một tháng sau trận chiến với Niệm Vũ, bên ngoài Thiên Trận Tông tại Đệ Thất Thiên có đứng một thanh niên trẻ tuổi đang phá giải một tòa đại trận do ba tên trưởng lão Thiên Trận Tông bài bố, người thanh niên trẻ tuổi kia, không phải Lâm Phong thì là ai.
Nhờ có Linh Âm giải đáp thắc mắc, Lâm Phong đã không nhất thiết phải đến Thiên Trận Tông thăm dò, hắn có đáp án rồi, nhưng hắn vẫn phải đến để sử dụng truyền tống trận, tiện thể thử xem tạo nghệ trận pháp bản thân đã cao đến mức nào.
Lúc mới bắt đầu là ba ngày trước, Lâm Phong hùng hùng hổ hổ đi đến khiêu chiến Thiên Trận Tông, hắn nhanh chóng đánh bại hết đám đệ tử liền “gọi” được ba tên trưởng lão đi ra chiếu cố, kết quả là Lâm Phong bị đánh cho tơi bời chỉ có thể co cụm phòng thủ.
Không có cách nào, Lâm Phong có thiên phú trận pháp trác tuyệt không sai nhưng hắn có quá ít cơ hội tiếp xúc với trận pháp cao cấp, dùng những thứ cơ bản treo lên đánh đám đệ tử còn dễ bàn chứ giao thủ với trưởng lão liền khó khăn, không bị người ta nhất kích tất sát đã rất khá rồi.
Một tên trưởng lão nói:
- Tiểu hữu, làm người chớ nên tự cao tự đại, núi cao còn có núi cao hơn, ngươi chịu thua đi.
Lời này, ba tên trưởng lão đã nói không dưới năm lần.
Trong mắt bọn họ, Lâm Phong đang gắng gượng chèo chống bằng thực lực siêu quần chứ tạo nghệ trận pháp chỉ đến thế thôi, nhưng bọn họ rất đau đầu với sức dẻo dai bền bỉ của Lâm Phong, bị vây liên tục ba ngày ba đêm vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi là loại quái thai gì a.
Ngươi không mệt, chúng ta mệt a.
Hết lần này đến lần khác bọn họ lại không dám bày ra sát trận, dù sao người ta là kẻ hung ác ngay cả thiên phạt cũng dám oanh phá, làm quá lên đánh tới ngươi sống ta chết lợi bất cập hại, ai biết Lâm Phong còn lá bài tẩy nào hay không?
Khác với những lần trước trầm mặc không trả lời, lần này Lâm Phong cười nhạt đáp trả:
- Các ngươi còn biến trận nào khác không? Nếu không còn, các ngươi chuẩn bị xem ta phá trận a.
Một tên trưởng lão khác hừ lạnh:
- Hừ, ta biết ngươi rất mạnh ngạnh kháng qua được thiên phạt nhưng phương thức phá trận chính quy không phải dựa vào lực chiến mạnh mẽ, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ muốn cường hoành phá trận hay sao?
Lâm Phong tiếp tục không đáp, bất quá hắn dùng hành động để trả lời.
Sau ba ngày co cụm phòng thủ, Lâm Phong... lần đầu tiên chủ động tiến công.
Chỉ thấy Lâm Phong giơ lên ngón tay vạch phá không trung vẽ ra hai ấn kí phức tạp rồi đẩy về hai hướng khác nhau, một trên trời, một dưới đất, cũng không biết có phải Lâm Phong may mắn hay không, Tam Tài Vạn Biến Trận do ba tên trưởng lão bố trí bỗng xuất hiện một số dao động bất thường.
Một tên trưởng lão hơi nhíu mày hỏi đồng bạn:
- Hai người có cảm giác được trận pháp bị ngoại lực tác động hay không?
Hai trưởng lão còn lại đồng thời đáp:
- Không hề.
- Kì quái, vậy dao động kia ở đâu ra?
Lâm Phong cười như không cười nói xen vao:
- Rất lạ đúng không? Kì thực, các ngươi không hiểu chỗ thâm thúy của Tam Tài Vạn Biến Trận. Tam Tài gồm Thiên, Địa, Nhân, các ngươi bày trận chỉ có yếu tố Nhân, nhờ vào tạo nghệ trận pháp không sai diễn hóa ra Thiên cùng Địa, nhưng giả chung quy là giả, Tam Tài của các ngươi không có thật.
- Mà hai đạo ấn kí ta vừa đánh ra kia vừa hay kết nối thêm Thiên và Địa, cộng thêm ta thay Nhân vào đó đã khiến Tam Tài hoàn chỉnh, cho nên, trận pháp vẫn là Tam Tài Vạn Biến Trận, nhưng người chưởng khống là ta, không phải các ngươi. Còn đánh nữa sao?
Những gì Lâm Phong lí giải không sai, trên thực tế trong bản ghi chép về Tam Tài Vạn Biến Trận tại Thiên Trận Tông đã có ghi lại những điều đó, ngay cả ba tên trưởng lão cũng biết, nhưng muốn để Thiên Địa Nhân cùng chung một nhịp điệu nói dễ hơn làm.
Ai biết Lâm Phong lại nhẹ nhàng làm được rồi, không phải nói hắn đối nghịch với Thiên Đạo đó ư, làm sao hắn có được yếu tố Thiên cùng Địa đâu?
Đáp án rất đơn giản, Thiên Đạo không ủng hộ Lâm Phong, nhưng hắn có Đệ Thập Trùng Thiên cũng là Thiên, hơn nữa hắn còn là Thiên Đạo trong Đệ Thập Trùng Thiên, muốn tụ hội đủ ba yếu tố Thiên Địa Nhân căn bản không tốn bao nhiêu công sức.
Mấu chốt là, Lâm Phong phải nhìn ra được sơ hở trong trận văn của Tam Tài Vạn Biến Trận, thời gian ba ngày, đủ rồi.
Nhưng chiếm đoạt Tam Tài Vạn Biến Trận là chưa đủ để đánh bại ba tên trưởng lão Thiên Trận Tông, cả ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt gật đầu một cái, sau đó ba người vung tay ném ra một vạn khỏa hạt giống rơi vào nền đất xung quanh Lâm Phong.
Ba tên trưởng lão đồng thời bắt quyết hô lên:
- Thảo Mộc Giai Binh, Vạn Mộc Khốn Long.
Thiên Trận Tông nổi tiếng nhất là cái gì?
Là Thiên Nhiên Trận Pháp.
Một vạn khỏa hạt giống kia không phải bình thường hạt giống, mỗi một khỏa đều được khắc lên thiên nhiên trận pháp, vừa chạm đất đã sinh sôi nảy nở thành vạn sợi dây leo mang theo khí thế phô thiên cái địa siết chặt Tam Tài Vạn Biến Trận, hơn nữa, uy lực cực kì mạnh mẽ.
Mắt thấy Tam Tài Vạn Biến Trận bị áp chế, Lâm Phong không tỏ ra lo lắng chút nào, thậm chí hắn có chút buồn cười, bởi vì tạo nghệ Thiên Nhiên Trận Pháp của hắn so với những loại trận pháp thông thường phải cao hơn nhiều lắm, ba tên trưởng lão chẳng khác nào đang múa rìu qua mắt thợ a.
Lúc này đây, nhìn từ bề ngoài, Lâm Phong đứng yên bất động, nhưng trên thực tế hắn đang không ngừng thúc giục linh hồn chi lực đi cải biến trận pháp trên mớ dây leo kia, chỉ một thoáng Lâm Phong đã hoàn toàn xâm nhập hết vào một vạn dây leo.
Bất quá ba tên trưởng lão không hề biết điều này, bọn họ cho rằng Lâm Phong quá sợ hãi mới bất động, một người ngạo nghễ nói:
- Thế nào, biết sợ rồi sao? Thiên Trận Tông không phải nơi ngươi tùy ý dương...
- Phốc... phốc... phốc...
Lời chưa nói hết, đám dây leo không có dấu hiệu gì biến mất, không, là quay trở về dạng hạt giống, sau đó một vạn khỏa hạt giống đột nhiên chạy đến chỗ Lâm Phong, mà Lâm Phong càng không khách khí thu một vạn khỏa hạt giống vào nhẫn trước mắt ba tên trưởng lão.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn ba tên trưởng lão vẫn còn đang mộng bức nói:
- Các ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ.