Dưới Thiên, vạn vật đều là sâu kiến.
Đứng trước thiên nộ, những sự oán giận của tu sĩ hoàn toàn không đáng giá nhắc đến.
Thiên nộ vừa ra, cuộc chiến giữa Minh Tộc và Thái Sơ Giới lập tức có dấu hiệu ngừng lại, không, là không muốn ngừng lại cũng không được.
Vào giờ phút này, những ai tu vi dưới Hợp Giới Cảnh chỉ biết đứng tại chỗ run rẩy, thậm chí không ít người còn bị thiên uy chèn ép đến hộc máu, nếu không phải cỗ giận dữ kia phần lớn tập trung ở nơi này chỉ sợ hơn một nửa sinh linh ở Thái Sơ Giới sẽ phải chết oan.
Tuy nhiên, vòng chiến giữa Tham Tướng với ngũ đại Tiên Đế là ngoại lệ, sáu người họ không hề ngừng chém giết một giây nào.
Bởi vì... Tham Tướng đã điên rồi.
Hắn... bị oán giận làm cho điên rồi.
Tham Tướng cuồng loạn vừa đánh vừa hét lên:
- Lâm Phong, đi chết đi.
- Lâm Phong, ta giết ngươi, ta giết ngươi.
- Ha ha, Lâm Phong, ngươi quá yếu.
Hỏa Đế bị Tham Tướng đánh bay bực bội nói:
- Mẹ nó, có lầm hay không, bản Đế không phải gọi Lâm Phong a. Còn nữa, Lâm Phong là tên khốn nào, mau ra đây tham chiến đi chứ. Đúng, Đế Quân tự xưng là Lâm Phong, chẳng lẽ tên quái dị này muốn tìm Đế Quân. Cũng không đúng, tên tiểu tử kia nói Đế Quân là Lâm Dịch Hành a.
Hắc Đế cũng không dễ chịu chút nào nói:
- Bớt lảm nhảm đi, mặc kệ Lâm Phong là ai, giải quyết tên này trước tính sau.
Hỏa Đế ngoài miệng không mấy nghiêm túc nhưng lúc hành động lại rất quyết đoán không chần chờ chút nào tiếp tục gia nhập vòng chiến, sáu người một lần nữa kéo nhau đánh tới long trời lở đất, mặc dù trời đã long đất đã lở không kém bao nhiêu.
Phía bên kia, Thực Tướng nghiền ngẫm nói:
- Tuy chúng ta tu luyện nhất mạch công pháp nhưng mỗi người lại đi ra một con đường khác nhau, đáng lẽ lão Tham sẽ không bị oán khí ảnh hưởng mới đúng, tình huống này có chút quỷ dị, ta đề nghị chúng ta mau chóng rút lui tránh biến cố xảy ra.
Cuồng Tướng nói:
- Lâm Phong đã làm quá nhiều cho Minh Tộc, bây giờ hắn gặp nạn cần sự trợ giúp của chúng ta thì ngươi lại muốn bỏ mặc hắn một mình đơn độc đấu với Đế Quân sao? Ta không làm được, ngươi muốn rút cứ rút, ta chọn ở lại đi tìm Lâm Phong.
Nộ Tướng tỏ vẻ đồng ý với Cuồng Tướng, còn Kỵ Tướng tựa hồ đang cân nhắc.
Bỗng nhiên, tứ Tướng đồng thời nhìn về phương xa, nơi có một cột sáng chói lòa đang bốc lên.
Kỵ Tướng lẩm bẩm:
- Đây là... Ám Minh Giới lực lượng?
Nộ Tướng chỉnh lại:
- Nói đúng hơn là lực lượng của Thiên Đạo Ám Minh Giới. Nếu ta đoán không sai, Lâm Phong tám chín phần mười đang ở chỗ đó.
Cuồng Tướng kích động nói:
- Đã vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta kéo theo đại quân tới hỗ trợ thôi.
Không đợi tam Tướng còn lại trả lời, một giọng nói đầy uy nghiêm đột ngột vang lên:
- Các ngươi, đi không được.
Từ trên bầu trời, một bóng người hiện ra, hắn đứng giữa thiên địa giận dữ vẫn vô cùng thản nhiên, thậm chí ngay cả một góc áo của hắn cũng không tung bay trong cuồng phong gào thét, giống như hắn không chịu thiên địa trói buộc, hoặc nói... hắn làm chủ được một phần của phiến thiên địa này.
Chỉ thế thôi đã đủ thấy được người đến vô cùng mạnh mẽ.
Mà sự thật cũng là như thế, người đến... chính là Thần Đế - vị Tiên Đế mạnh nhất, đồng thời còn là chủ nhân của Hỗn Độn Chi Thân.
Tứ Tướng nhìn về Thần Đế đầy kiêng kỵ, trước giờ bọn họ đã điều tra không ít thông tin về Thần Tướng nhưng gặp mặt trực tiếp mới biết Thần Đế kinh khủng cơ nào, cỗ tự tin khi thực lực tăng tiến đã biến mất không còn, bọn họ không có nắm chắc một đấu một được với Thần Đế.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không sợ.
Cuồng Tướng chiến ý dâng trào nói:
- Ta lên trước, các ngươi tranh thủ tìm sơ hở kết liễu hắn.
Nộ Tướng sóng vai Cuồng Tướng nói:
- Hai chúng ta cùng lên, hắn rất mạnh.
- Được.
Sau đó, một vòng chiến đấu mới diễn ra, tứ Tướng đấu Thần Đế.
…...............
Trở lại với diễn biến ở đại điện mười giây trước.
Vận dụng Thiên Đạo Chi Lực đem đến cho Đế Quân phụ tải rất lớn, khi đã nắm chắc chiến thắng trong tay Đế Quân liền triệt tiêu trạng thái “Thiên Đạo Phụ Thể” chỉ để lại Thiên Địa Chi Khốn trói chặt Lâm Phong, hắn đến gần đưa tay lên làm ra động tác móc mắt Lâm Phong.
Khi bàn tay Đế Quân gần chạm tới, Lâm Phong... bỗng nhiên động.
Nói chính xác hơn là chỉ có cánh tay phải của Lâm Phong động đấm thẳng vào mặt Đế Quân.
- Oanh...
- Phốc...
- Rầm...
Đế Quân vốn đã suy yếu lại không lường trước được tình huống này dễ dàng bị Lâm Phong đấm bay đập vào bức tường đại điện, trên đường bay nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thương càng thêm thương, nhất thời không còn sức để đứng lên.
Nhờ vậy, Thiên Địa Chi Khốn cũng mất đi tác dụng.
Lâm Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, tranh thủ lúc Đế Quân suy yếu nhất, Lâm Phong chân đạp Súc Địa Thành Thốn xuất hiện trước mặt Đế Quân, đôi mắt lăng lệ đến tột cùng, hai tay nắm lấy song kiếm quyết tuyệt trảm xuống.
Đổi lại một Hợp Giới Cảnh khác bị suy yếu, khẳng định không tiếp được hai kiếm này.
Nhưng Đế Quân không phải Hợp Giới Cảnh bị suy yếu, hắn là Suy Kiếp Giả đang trấn áp Thể Suy.
Đứng bên bờ vực sinh tử, Đế Quân nào còn quan tâm đến cái gì nữa hoàn toàn buông ra trấn áp, tu vi nhảy vọt trở về Nhất Suy đỉnh phong cưỡng ép nắm lấy hai thanh kiếm.
Bất quá Lâm Phong đã đoán trước được điều này, hai kiếm vừa rồi chỉ là để Đế Quân thả ra trấn áp Thể Suy, bây giờ kế hoạch đã hoàn thành, Lâm Phong phóng xuất một thế giới trắng xóa hoàn toàn khác với Đệ Thập Trùng Thiên hay Hỗn Độn Thế Giới.
Đế Quân khẽ cau mày tự nói:
- Đây là... Vực?
Đúng vậy, thế giới trắng xóa không hẳn là thế giới, nó là một loại “Vực”, việc một tu sĩ vừa có “Thế Giới” vừa có “Vực” không phải là chuyện không thể, bởi vì việc sáng tạo ra “Vực” không liên quan đến tu vi, chỉ cần ngộ tính đủ thì ngay cả tu sĩ Nhân Giới cũng đắp lên được “Vực”.
Còn muốn so sánh “Vực” hay “Thế Giới” cái nào mạnh hơn phải nhìn xem đẳng cấp của “Vực” và “Thế Giới” ra sao.
Câu hỏi đặt ra là, Đệ Thập Trùng Thiên là “Giới Vực” - bản tiến cấp của “Vực”, còn Hỗn Độn Thế Giới gần như đã là thế giới có đẳng cấp cao nhất rồi, hai cái trên không áp chế được Suy Kiếp Giả thì một loại “Vực” đẳng cấp thấp hơn có tác dụng gì đâu?
Có, thậm chí tác dụng không tưởng nữa là đằng khác
“Vực” vừa ra, đại điện chỉ còn lại một màu trắng xóa, tu vi của Đế Quân và Lâm Phong chỉ cần phóng thích ra bên ngoài sẽ biến mất không còn, trong phạm vi “Vực”, cách duy nhất để đánh trúng mục tiêu là dùng nhục thân trực tiếp va chạm.
Trên lí thuyết, cho dù Đế Quân có không luyện thể đi nữa thì khi dùng tu vi gia cố cho nhục thân cũng sẽ đạt đến phòng ngự của Hợp Giới viên mãn, so với sức mạnh nhục thân của Lâm Phong còn lớn hơn, đồng nghĩa Lâm Phong không có lợi thế gì cả.
Nhưng đó chỉ là trong trường hợp bình thường, còn hiện tại Đế Quân sắp gặp phải Thể Suy, mất đi tu vi trấn áp không thể nghi ngờ là một đòn tấn công trí mạng, chỉ một chút sơ sảy thôi hắn cũng sẽ chết dưới Suy Kiếp.
Lâm Phong biết điều đó, cho nên hắn mới dùng loại “Vực” này, hắn gọi nó là... Vô Vực.
Tên như ý nghĩa, Vô Vực, không có gì cả, ngoại trừ chính ngươi.
Bất quá, Vô Vực là lâm trận thành vực sao?
Không, Lâm Phong đã tạo ra Vô Vực từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội sử dụng.
Vô Vực lấy nền tảng từ Bạch Tử Giới, nhưng Lâm Phong không đi theo con đường vong vô nhân quả như Ma Độc Cô (chương 401-403) mà lại dùng thế mạnh hư vô để đắp lên một Hư Vô Chi Vực với mục đích kiềm chế những người có tu vi mạnh hơn.
Lâm Phong không giải thích nhiều lời tung ra quyền cước liên miên không dứt, còn Đế Quân - một vị Tiên Đế cao cao tại thượng thân hãm trong Vô Vực lại chỉ có thể bị động phòng ngự, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy rõ Đế Quân càng đánh càng bị thương.
Những vết thương này có phần là do Lâm Phong gây ra, cũng có phần là do Thể Suy không áp chế nổi nữa gây ra.
Bất kể thế nào, Đế Quân đều rất không tốt.
Qua một lúc cận chiến, Đế Quân rốt cuộc không chịu nổi, toàn thân toát ra một cỗ mục nát khí tức, Thể Suy... đến rồi.
Trong quá trình tu sĩ độ kiếp, nếu có người khác ở gần cũng sẽ bị ảnh hưởng, cỗ mục nát khí tức kia phát hiện có “sinh mệnh chi lực” ở gần liền tách ra một phần hướng đến Lâm Phong hủ thực, sinh mệnh chi lực của Lâm Phong đồng dạng trôi qua nhanh chóng.
Nhưng Lâm Phong không hề quan tâm đến điều đó, hắn chỉ biết lực phòng ngự của Đế Quân đang suy yếu, quyền quyền đánh ra.
Một quyền lại một quyền, trên thân Đế Quân ngày càng nhiều lỗ thủng, Sinh Mệnh Chi Dương của Lâm Phong cũng ngày càng thu nhỏ.
- Lâm Dịch Hành, kết thúc rồi.
- Ma Thần Quyền.
Bất chấp tất cả, Lâm Phong toàn lực tung ra Ma Thần Quyền.
Lần đầu tiên trong suốt mười vạn năm, ánh mắt Đế Quân lộ ra vẻ sợ hãi, hắn dùng âm thanh giống hệt của Lâm Phong hét lớn:
- Thanh Ngọc, cứu ta.
Tại Vô Vực, đáng lí ra không người nào có thể thuấn di, nhưng không biết bằng một điều huyền diệu nào đó Thanh Ngọc lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt Đế Quân che chắn Ma Thần Quyền buộc Lâm Phong phải vội vàng thu tay, phản phệ cực nặng, Vô Vực theo đó bị sụp đổ.
Đế Quân như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, hắn đưa tay nắm lấy gáy Thanh Ngọc nói:
- Đầu hàng đi, bằng không ta giết nàng.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Đế Quân nói:
- Thả nàng ra, ân oán giữa chúng ta coi như chấm dứt.
Đế Quân lạnh nhạt nói:
- Ta đã cài “nguyền rủa” trên người nàng, trừ ta ra không ai phá được. Ngươi chỉ có hai lựa chọn, ngươi sống, nàng vĩnh viễn bị hành hạ, hoặc ngươi chết, ta trả tự do cho nàng.
Giờ phút này, Lâm Phong hoàn toàn bất lực, hắn nhìn Thanh Ngọc đầy đau khổ, bởi vì... hắn không dám chọn.
Tình yêu Lâm Phong dành cho Thanh Ngọc lớn hơn hết thảy mọi thứ, hắn cam nguyện chết để bảo vệ nàng.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, đây chẳng khác nào bắt hắn phải chọn giữa Thanh Ngọc và những người khác.
Lâm Phong không cách nào bỏ rơi Tuyết, Phượng, Vũ Ngưng để chọn Thanh Ngọc, ngược lại hắn cũng không cách nào bỏ rơi Thanh Ngọc cả.
Nội tâm thống khổ, đau đớn hơn bị Hỗn Độn Thế Giới đè lên nhiều lắm.
Mà nội tâm thống khổ, cũng khiến Lâm Phong dần mất kiểm soát Hỗn Độn Thế Giới, cả người hắn như muốn sụp đổ tan biến thành hư vô.
Đột nhiên, Thanh Ngọc từ đầu đến cuối luôn hành động như một con rối vô hồn bỗng kéo xuống mạng che mặt để lộ ra một gương mặt không thể quen thuộc hơn trước mắt Lâm Phong, ánh mắt nàng tràn đầy nhu tình, một giọt nước mắt của hạnh phúc xen lẫn bi thương không nỡ buông bỏ lăn dài trên má, nàng nhẹ giọng nỉ non:
- Anh đã ban ánh sáng cho em rồi, lần này, em sẽ làm ánh sáng cho anh.