Gần hết ba canh giờ, Lâm Phong ban đầu muốn xem có công pháp nào hỏa thuộc tính thích hợp với mình không liền thất vọng vì toàn là công pháp cùi bắp mà thôi, đẳng cấp không cao như Ngưng Thủy quyết của hắn thì làm sao mà cân bằng được. Hắn nhớ tới Cửu Dương quyết nhưng đây là yếu quyết tu võ, ai biết có áp dụng được cho tu chân hay không thế là quyết định lúc về sẽ nghiên cứu một chút.
Thủ thư thấy Lâm Phong không mượn cái gì đã trở ra cũng không nói gì, hắn biết Lâm Phong có tu luyện được đâu mà mượn, nói không chừng vào đây đọc một chút điển tịch rồi đi khoe khoang như lời đồn còn có lí hơn.
Những người còn lại hiện tại không lên tiếng nói Lâm Phong cái gì, không thấy tấm gương của Lâm Kì hay sao a, từ lúc được người mang về nhà bây giờ vẫn hôn mê hét loạn.
Lâm Phong về tới phòng liền nhờ hai tiểu cô nương thị nữ đi nói với cha hắn lấy cho hắn mấy loại dược thảo cũng không tính là linh dược, mục đích là để Lâm Phong rèn luyện lại cơ thể một lần. Vì có kinh nghiệm tu võ ở kiếp trước nên Lâm phong rất chú trọng cường độ của cơ thể.
Chỉ nửa canh giờ sau, Lâm Phong vẫn đang sắp xếp lại tri thức về phong ấn trong đầu thì hai thị nữ đã tới mang đến một túi dược thảo rất lớn, bởi vì cũng không phải linh dược nên giá cả rất phải chăng, cha hắn là gia chủ một cái phất tay liền có một đống rồi.
Lâm Phong cho hai thị nữ kia ra ngoài chơi, còn hắn thì bận điều chế nước thuốc để ngâm, chuẩn bị một bồn nước nóng. Cứ thế mỗi ngày Lâm Phong vừa ngâm dịch vừa luyện tập cơ thể trong phòng, vừa suy diễn thêm một chút về phong ấn thuật.
Không biết có phải nhờ vào hỗn độn chi tâm hay không mà trình độ suy diễn của Lâm Phong lại đạt đến một tầm cao mới. Tuy nhiên Lâm Phong không gấp rút hấp thu linh khí vì hắn đang chờ Cửu Dương quyết thành hình.
Lại qua nửa tháng, cơ thể Lâm Phong đã đạt tới tôi thể tầng 6 của kiếp trước nhưng tu vi của hắn vẫn chưa đạt tới ngưng khí tầng một nữa. Lâm Phong ngược lại không hề vội vàng, lúc này Lâm Phong đã chuẩn bị tất cả để tu chân rồi, thuật phong ấn kinh mạch tại mắt cũng hoàn thiện, Cửu Dương quyết dành cho tu chân đã thành hình dựa trên cơ sở Cửu Dương quyết tu võ và nhờ có Ngưng Thủy quyết mà hắn đã tạo cho mình một bộ công pháp hoàn toàn mới có thể cùng tu luyện với Ngưng Thủy quyết.
Lâm Phong ngồi xuống, điều chỉnh cơ thể, hắn biết năng lượng tại mắt của hắn là rất lớn nên muốn thử xem dùng năng lượng đó tu luyện sẽ như thế nào sau đó mới phong ấn đôi mắt lại, bởi đây là tiền vốn để Lâm Phong có thể tăng cấp nhanh chóng hắn không muốn bỏ lỡ, chỉ cần cẩn thận mà thôi.
Có ý định Lâm Phong vận chuyển công pháp nhưng không hấp thu linh khí thiên địa mà điều động mỗi bên mắt một tia chân khí được rút ra, sau đó cho mỗi tia chạy một vòng quanh đan điền rồi quấn vào nhau, cuối cùng để chân khí tản ra khắp cơ thể tạo thành linh lực của bản thân.
Chỉ nửa nén nhang, hai tia chân khí đã hoàn toàn trở thành linh lực của Lâm Phong, hắn cảm nhận được mình đột phá luôn Ngưng khí tầng 2 rồi, nhưng ngay sau đó hắn liền dùng thuật phong ấn đôi mắt mà hắn suy diễn ra để che đậy khí tức song đồng. Lâm Phong điều động linh khí di chuyển đến vùng mắt, linh khí của hắn chạy trong kinh mạch, tạo thành một tầng kinh mạch trận pháp đưa tới tác dụng phong ấn, ngoài ra còn có một chút khí tức từ hỗn độn chi tâm được điều động vào đó để che đậy.
Cả quá trình rất thuận lợi, dù sao đây là mắt của hắn, ở địa cầu hắn cũng dùng một loại gần giống như phong ấn để che đi mắt trái nên có kinh nghiệm rồi. Lâm Phong mở mắt ra, đôi mắt hắn không có chút gì biến hóa thế nhưng giờ đây thiên địa trong mắt Lâm Phong không khác gì với trong mắt người khác, đây là một loại thiên địa rất bình thường, không còn cảm giác nắm bắt được tất cả giống trước đây nữa.
Lâm Phong cảm nhận được một tia liên kết giữa hắn và Thanh Ngọc đã không còn, thẫn thờ lẩm bẩm:
-Xin lỗi em Thanh Ngọc, anh buộc phải cắt đứt mối liên hệ giữa hai ta, trước khi anh có thực lực anh không thể để lộ ra đôi mắt mà em đã tặng cho anh được. Anh hứa rất nhanh sẽ tìm thấy em.
Ở một nơi nào đó, một cô bé mù xấu xí bỗng nhiên bật dậy khỏi giấc ngủ, cô bé ấy cảm thấy cuộc đời mình từ giây phút này lại mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi không ra đành phải ngủ tiếp, tuy nhiên trong lòng cô bé rất đau, vô cùng đau đớn.
Lâm Phong không dám tu luyện bằng chân khí từ đôi mắt của hắn, tiến cấp quá nhanh không chỉ làm căn cơ bất ổn mà còn khiến người khác nghi ngờ, vậy nên hắn muốn củng cố tu vi một chút bằng linh khí từ thiên địa, sau này hắn sẽ tìm cách ra ngoài lịch luyện, như vậy không ai biết hắn là ai thì hắn mới có thể thoải mái tu luyện.
Bước ra khỏi phòng, Lâm Phong muốn báo tin cho cha mẹ trước, dù hắn không có tình cảm gì mấy nhưng họ là người chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, nói một câu cũng là hợp lí. Bất quá vừa bước ra khỏi phòng Lâm Phong liền thấy một tên tầm 14 15 tuổi, không rõ tu vi nhưng có lẽ là ngưng khí tầng 4 tầng 5 gì đó, bởi vì khí thế khá giống võ giả tầng 5 lúc trước của Lâm Phong(mắt LP bị phong ấn rồi nhé), có chút giống tên lần trước bị hắn hù dọa.
Tên kia thấy Lâm Phong liền hét lớn:
-Lâm Phong, hôm nay ta khiêu chiến ngươi báo thù cho đệ đệ của ta, ngươi có tiếp nhận hay không.
-A đù, đệ đệ ngươi là ai ta không biết, bất quá ngươi tu vi gì mà lại khiêu chiến một kẻ không có tu vi như ta, không biết xấu hổ a.
Do linh khí của Lâm Phong hiện giờ rất hòa hợp với cơ thể nên không ai nhìn ra hắn đã ngưng khí tầng 2 rồi, bất quá sau này tu luyện bình thường thì lại bị người ta phát hiện ra thôi. Lâm Phong cũng chỉ suy đoán là ngưng khí tầng bốn tầng năm nên không dám nhận lời ngay, lỡ đâu tên này không phải ngưng khí tầng bốn tầng năm mà gần trúc cơ một tát hắn sấp mặt thì sao.
-Con mẹ nó, ta là Lâm Khanh, đệ đệ của ta là Lâm Kì, ngươi làm gì hắn mà nửa tháng nay ngày nào hắn cũng hét loạn, tâm thần bất ổn, nếu không ta cũng chẳng tìm tới ngươi tính sổ làm gì, ngươi có chấp nhận khiêu chiến hay không. Nếu không thì quỳ xuống trước mặt đệ đệ ta cầu xin tha thứ.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phong liền nhớ ra Lâm Khanh là ai, đây là dòng dõi của trưởng lão Lâm Tác a, nghe nói nửa năm trước đã là ngưng khí tầng 4, vậy bây giở bất quá cũng chỉ là ngưng khí tầng 5 mà thôi. Để chắc chắn hơn, Lâm Phong đành phải hỏi một thiếu niên gần đó, cũng không phải người của Lâm Khanh:
-Vị huynh đệ này không biết có thể cho ta biết Lâm Khanh này tu vi thế nào không.
-Lâm Khanh hiện tại là ngưng khí tầng 5 rồi. Tên kia trả lời theo quán tính.
Đúng là ngưng khí tầng 5 a, giữa ngưng khí thì tu vi chênh lệch không lớn, đặc biệt là dưới ngưng khí tầng 7 vì thần thức quá yếu, vẫn có nhiều người vượt cấp khiêu chiến được, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Phong khá phong phú, hắn tin chắc mình có thể chiến thắng nên nhận lời ngay:
-Được, ta chấp nhận khiêu chiến, bất quá nếu ta thắng thì sao a.
-Ha hả, nếu ngươi thắng ta cho ngươi một quả Ngưng Khí đan, giúp cho ngươi nếu có thể tu luyện có thể đột phá một cấp dưới ngưng khí cấp 4, còn nếu ngươi thua thì quỳ xuống nhận lỗi trước đệ đệ ta, thế nào.
Lâm Phong suy nghĩ, vì Lâm Khanh là cháu của Lâm Tác, nếu hắn thua thì mất mặt cha hắn là Lâm Thiên do đó tên này mới tới khiêu chiến hắn nhằm hạ mã uy cha hắn, chứ tên này từ khi nào tốt bụng lại đi báo thù cho đệ đệ a.
Nhưng mà nếu hắn thắng thì vị trí gia chủ của Lâm Thiên lại càng vững hơn, dù sao hắn vẫn nên giúp Lâm Thiên một chút, ít nhất ở kiếp này hắn là nhi tử của Lâm Thiên trên danh nghĩa, hơn nữa Ngưng Khí đan có vẻ là đồ tốt, có thể giúp hắn tăng cấp nhanh mà không phải không có lí lẽ.
Đúng là Ngưng Khí Đan là đồ rất tốt, trong Lâm gia người tu vi cao nhất cũng chỉ là Giả Anh, tại Phong quốc thì không tồn tại Luyện Đan sư cấp cao nên đan dược vô cùng khan hiếm, một viên Ngưng Khí đan phải mất tới mười linh thạch hạ phẩm.
-Vậy tới cạnh kỹ trường thôi, ta chờ ngươi ở đó. Lâm Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Không biết ai rải tin tức Lâm Phong cùng Lâm Khanh so tài mà mọi người trong Lâm gia đều biết cả rồi, Lâm Phong chưa tới mà cạnh kỹ trường đã có mấy chục người tới xem, phần lớn là đám thanh niên tới xem náo nhiệt cùng với vài tên cáo già muốn hạ mã uy cha của Lâm Phong.
Ngay cả Lâm Thiên cũng tới xem, hắn biết Lâm Khanh đã đạt tới ngưng khí tầng năm rồi, dù cho Lâm Phong có tu luyện được thì bất quá mới chỉ là ngưng khí tầng một tầng hai mà thôi, hắn sợ Lâm Phong bị khích tướng mới đồng ý khiêu chiến nên muốn tới khuyên nhủ Lâm Phong. Lâm Phong vừa tới Lâm Thiên đã phi thân tới nói với hắn:
-Phong nhi, cha biết con có khả năng tu luyện nhưng chênh lệch giữa con và Lâm Khanh rất lớn a, con từ bỏ khiêu chiến này đi, mặt mũi của cha bị mất một chút cũng được, cha không muốn thấy con bị người khác nhục nhã.
Lời nói của Lâm Thiên khiến Lâm Phong khá cảm động, không biết tại sao từ khi Lâm Phong phong ấn đôi mắt thì cảm xúc cực đoan của hắn có dấu hiệu buông lỏng, không còn tràn đầy oán giận như trước nữa, điều này đồng nghĩa với việc hắn không thể dùng ánh mắt hù dọa người khác nữa rồi, nhưng dù vậy Lâm Khanh lớn lên trong gia tộc, chưa xảy ra chiến đấu nhiều thì Lâm Phong cũng không sợ:
-Phụ thân yên tâm, ta có nắm chắc đánh gục tên này, mặt mũi phụ thân không thể mất, người còn phải làm gia chủ chống lưng cho con chứ. Hắc hắc.
Lâm Thiên nghi hoặc nhìn Lâm phong, đây có phải là con hắn không a, trước đây chỉ biết ham chơi dựa hơi cha mẹ mà giờ đây đã tràn đầy tự tin rồi, không biết là do hắn đã tu luyện được hay do nguyên nhân nào khác, nhưng mà thấy Lâm Phong như vậy Lâm Thiên rất vui mừng, nhi tử của hắn đã trưởng thành rồi a.
Trên đài bây giờ chỉ còn có Lâm phong, Lâm Khanh cùng với trọng tài. Trọng tài ra hiệu cho cả hai người lui về sau cách nhau 10 trượng:
-Đây chỉ là so tài trong gia tộc, không nên xuất thủ quá nặng, không được sử dụng pháp khí cùng bùa chú, nếu không sẽ phải chịu hình phạt từ tộc quy, được rồi, trận đấu bắt đầu. Thật ra thì dưới ngưng khí tầng 7 thì không sử dụng được pháp khí, muốn điều khiển pháp khí phải có thần thức mạnh mẽ, còn cấm bùa chú vì có nhiều loại bùa chú gây sát thương lớn, dù sao cũng là người cùng tộc không cho phép tràng cảnh máu tanh diễn ra.
Lâm Khanh xem thường Lâm Phong, chẳng qua do lão tổ là trưởng lão Lâm Tác nói hắn phải đánh bại Lâm Phong nên hắn mới ra mặt mà đánh với Lâm Phong thôi. Trong mắt hắn Lâm Phong chỉ cần 1 chiêu là gục rồi.
Có ý nghĩ này Lâm Khanh lao tới Lâm Phong, linh khí từ thể nội bộc phát, tiện tay đánh một chưởng về phía Lâm Phong, hắn muốn kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt. Lâm Phong vẫn đứng đơ tại chỗ, mọi người đều đoán Lâm Phong sợ quá không phản kháng được rồi, tuy nhiên khi chưởng vừa tới, Lâm Phong lách người về bên phải, làm một động tác xoay 180 độ vỗ về phía lưng của Lâm Khanh, Lâm Khanh liền biết không ổn, đổi hướng chưởng xuống mặt đất, lấy thế đó giúp né khỏi một vỗ của Lâm Phong đồng thời lộn một vòng về phía trước.
Toàn trường kinh ngạc nhìn Lâm phong, thế quái nào Lâm Phong ra chiêu chuẩn vậy, nếu Lâm Khanh chậm một chút là bị đánh trúng rồi, không nói có gây sát thương hay không nhưng bị một kẻ không thể tu luyện đánh trúng cũng là cả một vấn đề a. Sau đó mọi người bừng tỉnh, lúc Lâm phong vận dụng linh khí liền nhìn ra tu vi của Lâm Phong đã là ngưng khí tầng 2 rồi, nhưng mà vẫn chưa đủ a.
-Ngươi che dấu khá lắm, đã đạt tới ngưng khí tầng 2 rồi. Vừa nãy ta xem thường ngươi nên không xuất chiêu, bây giờ ngươi chọc giận ta rồi a. Lâm Khanh âm trầm nói.
Lâm Phong chỉ cười cười không đáp, chỉ có hắn biết vừa rồi hắn chỉ dùng 3 phần thực lực mà thôi, linh khí của hắn đẳng cấp cao hơn, khả năng vận dụng linh khí mạnh hơn không lãng phí chút nào, kinh nghiệm của hắn lại càng phong phú hơn. Không phải khoe chứ hắn còn diệt cả một thế giới rồi a.
Ánh mắt Lâm thiên cũng lóe sáng, chỉ có tu vi như hắn mới biết được Lâm Phong làm ra vài động tác nhỏ kia khó khăn thế nào nhất là khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh hơn tới 3 cấp, đồng thời thời gian xuất chiêu không thể chê vào đâu được. Mấy lão già bên cạnh Lâm Thiên thì nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Lần này Lâm Khanh xuất ra Toái Phách chưởng, một võ kĩ trung cấp trong các bậc võ kĩ ở ngưng khí kì, uy lực cực mạnh đặc biệt là sức phá hoại cực lớn. Đồng thời chân hắn cũng đạp Đạp Phong bộ, một bộ pháp cơ bản giúp cho ngưng khí kì di chuyển nhanh hơn, nếu tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh có thể lợi dụng sức gió mà lơ lửng trên không vài hơi thở.
Ai cũng biết Lâm Khanh nghiêm túc rồi, với sự chênh lệch tu vi thì cơ bản Lâm Phong sẽ bị áp chế mà bị đánh cho tơi bời. Lâm Phong nghiêm mặt tập trung hết mức có thể, hắn không thể để Lâm Khanh đánh trúng dù chỉ một chiêu nếu không hắn chỉ có con đường thua mà thôi.
Chỉ nháy mắt Lâm Khanh đã tới trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong liền dụng linh lực truyền xuống chân nhảy một bước dài về sau nhưng Lâm Khanh vẫn như giỏi trong xương, thề không đánh trúng không thôi.
Lâm phong nhíu mày, tốc độ của tên này rất nhanh còn nhanh hơn hắn một chút, hắn chỉ có thể chật vật tránh né.
Sau vài chưởng, Lâm Phong trượt chân té xuống nền đất, Lâm Khanh không do dự oanh thêm một chưởng về phía Lâm Phong, Lâm phong cười lạnh, tên này quá hấp tấp rồi, hắn ngã xuống chỉ là giả vờ mà thôi.
Thế là Lâm Phong liền dùng tam dương chưởng vỗ về phía mặt đất theo hướng nghiêng 45 độ, lợi dụng lực đẩy khiến thân thể bật dậy về phía bên phải của Lâm khanh, sau đó điểm một chỉ nhẹ nhàng về phía gáy của Lâm Khanh. Lâm Khanh biết mình bị lừa nhưng không kịp thu chưởng để né tránh, hắn chỉ có thể cầu nguyện đòn thế của Lâm phong không mạnh lắm.
Đúng với lời cầu nguyện của Lâm Khanh, đòn thế của Lâm Phong không mạnh lắm nhưng một tia linh lực hòa hợp truyền vào thể nội của Lâm Khanh phong ấn kinh mạch của hắn luôn.
Lâm Khanh liền biết thua rồi, kinh mạch phong ấn thì còn đánh cái rắm gì nữa, Lâm Phong không những gian xảo mà còn tinh thông thuật phong ấn, hắn liền không cam lòng mà nói:
-Ta chịu thua.
Toàn trường ồ lên, thế quái nào Lâm Khanh lại thua rồi, mới mấy giây trước còn chiếm thượng phong, bị Lâm Phong "chạm" nhẹ cái thua rồi. Chỉ có mấy tên trưởng lão tu vi kết đan kì mới thấy rằng Lâm Khanh bị linh khí của Lâm Phong phong ấn rồi, thắng thua đã rõ.