Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 404

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, chân khẽ điểm một cái thân thể bằng vào tốc độ quỷ mị biến mất. Đến khi thân ảnh lần thứ hai xuất hiện thì Lục Lâm Thiên đã ở dưới thân thể của Hoàng sa yêu mãng, một đạo quyền ấn nóng bỏng trong nháy mắt được đánh ra.  

Trong đan điền, chân khí trong kinh mạch lúc này như một cơn đại hồng thủy không ngừng càn quét qua. Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên ngưng tụ ra một đạo quyền ấn nóng bỏng chừng mười thước, hỏa diễm cuốn quanh, lực lượng cường bạo tỏa ra chung quanh.  

Sưu.  

Trong nháy mắt này tốc độ của Hoàng sa yêu mãng cũng khiến cho Lục Lâm Thiên thầm sơ hãi. Đầu Hoàng sa yêu mãng này cũng cảm giác được Lục Lâm Thiên muốn công kích vào bụng nó cho nên cái đuôi khổng lồ như cột trụ trời nhanh chóng đánh về phía Lục Lâm Thiên.  

Phanh.  

Một quyền của Lục Lâm Thiên trong nháy mắt oanh kích vào cái đuôi của Hoàng sa yêu mãng, hai cỗ lực lượng khổng lồ va chạm vào nhau, trong nháy mắt tạo ra âm thanh ầm vang.  

Lục Lâm Thiên lúc này chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng mà thôi, tuy rằng thi triển vũ kỹ Tinh cấp Nộ Diễm quyền nhưng cũng có uy thế kinh người. Uy thế so với trước đây quả thực là một trời một vực.  

Phanh.  

Âm thanh bạo liệt vang lên, thân thể Hoàng sa yêu mãng trực tiếp bị đánh bay. Quyền ấn của Lục Lâm Thiên hung hăng đánh vào trên cái đuôi của nó khiến cho vài cái lân phiến của nó trực tiếp bị rách.  

– Lực phòng ngự thật mạnh.  

Mà lúc này Lục Lâm Thiên cũng không có khởi động Thanh Linh Khải Giáp, thân thể hắn cũng lui về phía sau hai bước, nắm tay có chút tê dại. Nhìn đầu Hoàng sa yêu mãng trước mặt này, quả thực là yêu thú tứ giai, thế nhưng lực phòng ngự lại đáng sợ tới như vậy.  

Phì…  

Hoàng sa yêu mãng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lục Lâm Thiên, hai mắt lộ ra hung quang, thân thể cao lớn trong nháy mắt xoay tròn, dùng một phương thức cực kỳ huyền ảo xoay tròn.  

Xuy…  

Trong sát na, trước người đầu Hoàng sa yêu mãng này có một đám cát vàng bốc lên, khắp bầu trời đều là cát vàng xoay tròn gào thét, mỗi một hạt cát đều mang theo lực lượng sắc bén hóa thành một người cát khổng lồ đánh về phía Lục Lâm Thiên.  

Dưới lực lượng cuồng bạo này cát bụi chung quanh, thậm chí ngay cả hư không cũng giống như bị gấp khúc, rung động truyền ra tiếng gió thổi đinh tai nhức óc.  

– Nộ Hải Cuồng Khiếu.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, một đạo thủ ấn được đánh ra, trước người hắn trong nháy mắt xuất hiện một vòng nước xoáy vô cùng khổng lồ, giống như là sóng lớn ở biển rộng không ngừng gào thét khiến cho không gian rung động, khí tức đáng sợ và sắc bén từ trong truyền ra ngoài, không gian chung quanh lúc này như gấp khúc lại. Vòng xoáy này giống như một cơn lốc quét ngang tất cả trên đường đi của nó.  

Cuối cùng dưới tiếng gió rít gào hai đạo lực lượng trong nháy mắt va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang vọng trên không trung.  

Phanh.  

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kình khí kinh khủng nhất thời giống như một cơn bão càn quét qua sa mạc này. Mà lúc này một cỗ lực lượng cũng trút xuống thân thể cao lớn của Hoàng sa yêu thú.  

Phanh.  

Thân thể Hoàng sa yêu thú trực tiếp bị đánh bay ra ngoài trăm thước, miệng phun ra một ngụm máu, thân thể sau khi ngã xuống mặt đất lập tức mất đi sinh cơ.  

Lục Lâm Thiên lắc lắc cánh tay tê dại của mình. Không khởi động Thanh Linh Khải Giáp, bản thân hắn chống lại đầu Hoàng sa yêu mãng tứ giai này khiến cho chân khí trong cơ thể chấn động, huyết khí cuồn cuộn một chút. Thực lực của đầu Hoàng sa yêu mãng có thể so sánh với Vũ Phách nhị trọng.  

Chỉ là đối với thực lực của bản thân Lục Lâm Thiên cũng vô cùng thỏa mãn. Dưới tình huống không khởi động Thanh Linh Khải Giáp thi triển Nộ hải Cuồng Khiếu, mà nó cũng chỉ là vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai mà thôi, lại có thể trực tiếp đánh chết một đầu yêu thú tứ giai sơ kỳ. Thực lực tuyệt đối không thành vấn đề. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại bình thường cũng có thể đánh chết được Vũ Phách nhị trọng, nếu như thi triển vũ kỹ Hoàng cấp cao giai thì thực lực tự nhiên sẽ càng mạnh hơn, chỉ là không biết mạnh tới tình trạng nào mà thôi.  

– Tại sao có thể như vậy?  

Ngay khi Lục Lâm Thiên đang đi đi thu yêu đan của đầu Hoàng sa yêu mãng kia thì phát hiện ra đầu Hoàng sa yêu mãng kia đã biến mất không thấy đâu, như hóa thành bụi vậy.  

– Đây rốt cuộc là ảo cảnh hay hiện thực?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, thế nhưng hắn thực sự là tồn tại nha, còn đầu yêu thú Hoàng sa yêu mãng kia lại tiêu tan thành mây khói.  

– Ảo cảnh thật khủng khiếp, không ngờ lại cường đại tới mức này.  

Lục Lâm Thiên sợ hãi than, Lục Lâm Thiên đối với trận pháp ít nhiều cũng có chút lý giải, sau khi nghi hoặc một lát rốt cuộc hắn cũng tin tưởng hiện tại hắn đang ở trong ảo cảnh, chỉ là trình độ của ảo cảnh này quá mức chân thực.  

– Vũ linh ảo cảnh nhất định là đại trận.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, Vân Dương Tông này quả thực tài đại khí thô, loại đại trận này chỉ sợ là tuyệt đối hiếm thấy. Vân Dương Tuyên chuyên dùng đại trận này để rèn luyện đệ tử trong tông, như vậy cũng sẽ không khiến cho đệ tử chết đi khi lịch lãm bên ngoài. Không chỉ có thế mà còn trui rèn đệ tử, thảo nào thực lực đệ tử thân truyền cả đám so với người có tu vi cùng cấm cường hãn không ít.  

– Không biết lúc nào Phi Linh môn mới được như vậy.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, đại trận bực này đừng nói là hắn ngay cả Quỷ tiên tử cũng không bố trí ra được. Trừ phi là vị sư phụ tiện nghi của hắn – Thánh Thủ Linh Tôn, bằng không căn bản bằng vào hắn hiện tại không có khả năng.  

– Một địa phương hay ho nha. Có thể tôi luyện bản thân lại không phải lo lắng tới tính mạng của mình, tiếp tục tu luyện.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên. Hiện tại hắn đang có ý tìm một chỗ để tôi luyện bản thân, trong Vũ linh ảo cảnh này không thể nghi ngờ là địa phương tốt nhất.  

Một đường đi về phía trước, nhìn lên bầu trời chói chang trên đầu, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục bước đi trên con đường tôi luyện bản thân mình.  

Lúc chạng vạng tối, trong đại điện trên Vũ Linh ảo cảnh, trên vách tường có vô số viên dạ minh châu lớn tỏa ra ánh sáng nhu hòa để cho trong đại điện tuy rằng hiện tại bên ngoài đã chạng vạng thế nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.  

Xuy.  

Trong đại điện, cánh cửa đá thứ năm lúc này mở ra, có một thân ảnh có chút uể oải đi ra, chính là Thiết Chưởng Cuồng Ngưu.  

– Cuồng Ngưu, so với tháng trước ngươi đã trụ lại hơn hai canh giờ, đã có tiến bộ.  

Nhị hộ pháp kia nói.  

– Đệ tử cho rằng đệ tử có thể quá quan, thế nhưng vẫn chậm một bước, thiếu một chút là quá quan được.  

Cuồng Ngưu phiền muộn nói.  

– Ngươi vừa mới đột phá Vũ Phách lục trọng không lâu, có thực lực này đã là không tồi rồi. Trong đám người có tu vi đồng cấp đạt được thành tích như ngươi cũng không có mấy người.  

Nhị hộ pháp nói, Cuồng Ngưu xếp thứ ba mươi trên Long bảng, thực lực không phải là chuyện đùa.  

– Đúng rồi, nhị hộ pháp, Lâm Thiên sư đệ đã đi ra chưa?
Bình Luận (0)
Comment