- Đương nhiên là toàn lực rồi, ta còn đang định hỏi nàng một chút, nếu như nàng muốn tìm ta có lẽ cũng không khó nha.
Lục Lâm Thiên nhìn Mẫu Đơn hỏi. Dùng thanh danh của hắn bên ngoài hiện tại, muốn tìm hắn không quá khó khăn.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, vẻ mặt giận dữ, hỏi tội trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Mẫu Đơn lập tức biến mất không thấy gì nữa mà chuyển thành khuôn mặt vui vẻ, miệng nàng nở nụ cười tươi như hoa, nhìn Lục Lâm Thiên. Âm thanh giống như ma âm vang vọng, nàng mỉm cười nói:
- Ta cũng tìm, về sau cũng biết tin tức của các ngươi. Chỉ là sau này có một chút chuyện cho nên ta không có cách nào bứt ra tìm tới các ngươi. Biết rõ các ngươi không có việc gì cho nên ta cũng yên tâm. Cũng không vội vã đi tìm các ngươi.
Lục Lâm Thiên nhìn Mẫu Đơn, lo lắng hơn một ngàn năm cho Mẫu Đơn rốt cuộc cũng biến mất, nhìn thấy Mẫu đơn bình yên vô sự xuất hiện trước mắt, trong lòng hắn cao hứng dị thường.
Mà khi dò xét thấy khí tức trên người Mẫu Đơn, ánh mắt Lục Lâm Thiên không khỏi run lên, khí tức Tam Nguyên Hóa Hồng, là Vô Lượng Niết Bàn.
Mẫu Đơn không ngờ cũng đạt tới Tam Nguyên Hóa Hồng, Vô Lượng Niết Bàn, tu vi Tam Nguyên Hóa Hồng tăng thêm lực lượng bản thể của Huyết Linh Mẫu Đơn, thực lực của nàng kỳ thực cường hãn. Lục Lâm Thiên suy đoán, chỉ cần Mẫu Đơn không gặp người có thiên phú như Tiểu Long và đại ca Dương Quá mà nói, nàng là tồn tại vô địch trong đám người có tu vi đồng cấp. Muốn đánh chết đối thủ cũng không thành vấn đề. Linh vật trời sinh vốn đã có loại thực lực như vậy.
- Mẫu Đơn tỷ tỷ.
Tử Yên lúc này mới từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần. Quan hệ của hai người tuy rằng ở trong Linh Vũ thế giới không có bao nhiêu, thế nhưng cũng là người quen biết. Nàng cũng biết thân phận của Mẫu Đơn cho nên lập tức đứng dậy dịu dàng cười nói:
- Mẫu Đơn tỷ tỷ, đây là chỗ ngồi của Thiên Linh cung, tỷ mau ngồi đi.
Lục Lâm Thiên cũng định đứng dậy, người Thiên Linh cung tới, hắn vốn từ trong miệng đại ca Dương Quá cũng cảm thấy bằng vào ngạo khí của người Thiên Linh cung thì sẽ không tham gia đại hội tranh đoạt Hồng Hoang như vậy. Thế nhưng không ngờ Thiên Linh cung lại tới thật, lời nói hắn đã nói ra, cho nên lúc này không thể không trả lại ghế ngồi này.
- Tiểu nha đầu không cần khách khí, ngồi cùng là được rồi.
Mẫu Đơn cười cười giống như trăm hoa đua nở, ấn vai Tử Yên ngồi xuống. Sau đó thân hình mềm mại khiến cho người ta phun máu ngồi bên phải Lục Lâm Thiên, miệng nói với Lục Lâm Thiên đang muốn đứng dậy:
- Ngươi cũng ngồi đi, ngồi cùng là được rồi.
Lục Lâm Thiên sững sờ, còn chưa kịp có phản ứng đã bị nhị nữ một trái một phải kẹp vào giữa.
Chỗ ngồi này tuy rằng rộng, ngồi hai người còn rộng, thế nhưng ba người ngồi vào không có chỗ nhúc nhích.
Ba người ngồi, Lục Lâm Thiên lập tức bị nhị nữ một trái một phải ép vào bên trong, ngay cả cử động cũng không được.
Tử Yên bị Mẫu Đơn đè ngồi xuống, lúc này nàng cũng ngồi xuống, chẳng biết tại sao khuôn mặt nàng lại có chút đỏ ửng, thế nhưng lại lập tức khôi phục lại như thường. Đôi mắt xinh đẹp gióng như bảo thạch câu hồn đoạt phách không nói nên lời, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết xảy ra chuyện gì, Lục Lâm Thiên ngồi trong nhị nữ, tay vừa rồi bị đẩy ra sau, lúc này sau khi nhị nữ ngồi xuống, hai tay hắn đặt lên lưng nhị nữ.
Nếu ở phía trước nhìn vào, nam tử mặc áo bào xanh kia lúc này đang trái ôm phải ấp, nữ tử khiến cho nam nhân toàn trường sôi sục lại đang ở trong tay nam tử mặc áo bào xanh kia, khiến cho nhất thời cả hơn vạn người trong đại điệnl úc này đều hận không thể đạp Lục Lâm Thiên xuống dưới, thế thân mình vào chỗ của Lục Lâm Thiên hiện tại.
Trong sát na này, số người muốn đạp Lục Lâm Thiên xuống có tám chín ngàn, những người còn lại không muốn đạp thì cũng chỉ có nữ tử mà thôi.
Từng ánh mắt nhìn vào người Lục Lâm Thiên, hâm mộ, ghen ghét, không ít thanh niên nam tử thậm chí nắm chặt hai tay, nhìn vào có cảm giác không chịu nổi.
Hai nữ tử là người tuyệt sắc nhất trong toàn trường, một đại biểu cho Thiên Linh cung, một đại biểu cho Thiên Địa các, là Thánh nữ Thiên Địa các, không ngờ lại bị tiểu tử kia trái ôm phải ấp, hưởng lấy phúc của người tề a.
Trong khoảng thời gian ngắn có không ít thanh niên còn có lý trí lập tức cúi đầu bỏ qua. Bọn họ sợ nếu như tiếp tục nhìn về phía trước sẽ thực sự không nhịn được mà xông lên muốn đạp Lục Lâm Thiên kia xuống. Nhưng mà bọn họ cũng rõ ràng, Lục Lâm Thiên kia sợ rằng không phải dễ trêu, vừa rồi Phượng Vũ chính là kết cục tốt nhất.
Đánh không lại, nhìn không chịu nổi cho nên những người còn có lý trí chỉ có thể cúi đầu cho qua, lần lượt từng khuôn mặt nghẹn khuất, đỏ ửng cúi xuống, thiếu chút nữa vì nghẹn khuất mà bị nội thương.
Lục Lâm Thiên bị ép vào bên trong, hai tay một trái một phải dường như đặt vào mông của nhị nữ bên cạnh, cảm xúc mềm mại tuyệt vời truyền đến khiến cho Lục Lâm Thiên lúc này cũng không nhịn được mà run lên, trong lòng chấn động.
Loại chấn động này không có liên quan tới tu vi, thực lực, nếu như ở bên cạnh nhị nữ hại nước hại dân như vậy mà Lục Lâm Thiên không có một chút tâm tư nào mà nói, sợ rằng cũng là nói dối. Khi đó Lục Lâm Thiên không bình thường một chút nào.
Thế nhưng Lục Lâm Thiên không dám nghĩ nhiều. Vân Hồng Lăng cùng Lữ Tiểu Linh, Lăng Thanh Tuyền, Lam Linh đã sớm nghiêm túc nói qua, nếu như lại hái hoa ngắt cỏ nữa, các nàng sẽ tính sổ với hắn thực sự.
Bởi vậy lúc này Lục Lâm Thiên không có hành động nào không an phận, cũng chỉ có thể cưỡng ép tạp niệm trong lòng. Trong lòng chờ mong muốn sớm rút khỏi nhị nữ hại nước hại dân này. Bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, dưới cảm xúc mềm mại, mùi hương mê người cạnh thân này, bàn tay ở dưới mông nhị nữ của hắn thực sự sẽ không có cách nào an phận, hắn không có cách nào tĩnh tâm được nữa. Mà Lục Lâm Thiên còn có chút hoài nghi, liệu có phải Mẫu Đơn này cố ý chọc hắn hay không.
Nếu như tất cả nam nhân ở đây biết rõ trong đầu Lục Lâm Thiên có ý nghĩ định rời khỏi nhị nữ tuyệt sắc bên người sợ rằng sẽ đánh chết Lục Lâm Thiên.
Bọn họ hận không thể xông tới, còn Lục Lâm Thiên không ngờ lại muốn thoát thân, chênh lệch này quá lớn một chút.
Đám người Vũ Thoát Phàm, Nhược Vô Trần, Tịch Thiên Vũ, Cam Ngộ Kỳ, Ngưu Trĩ đứng dậy, mắt nhìn ba người Lục Lâm Thiên, Mẫu Đơn, Tử Yên, khuôn mặt bắt đầu cứng ngắc.
Bọn họ vốn muốn đứng dậy nghênh đón người Thiên Linh cung, chỉ tiếc Mẫu Đơn ngay cả con mắt cũng không có nhìn bọn họ lấy một cái, vừa mới tới tới ngồi cùng Lục Lâm Thiên. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nhìn Lục Lâm Thiên lúc này đang trái ôm phải ấm hai nữ nhân tuyệt sắc. Một người thánh khiết, một ma quỷ, thế nhưng đều khiến cho nam nhân phún hỏa. Thân phận của hai nữ nhân này vô cùng khủng bố, không phải chuyện đùa.
Mọi người đối với Lục Lâm Thiên trừ ghen ghét, hâm mộ ra mà nói, từng đạo ánh mắt gϊếŧ người kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ không thôi.