Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 487

Phong cảnh hiệp cốc thay đổi khiến người thoải mái hơn. Hiệp cốc âm u tạo thành bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt hút hồn người, khuyết điểm duy nhất là bầu trời xám xịt.  

Thúy Ngọc khẽ nói:  

– Hiếm khi có lúc nào ngươi không tu luyện.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Thì cũng cần nghỉ ngơi một lúc.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm phương xa bên dưới thác nước, chỗ cung điện cổ xưa toát ra khí tức xa xưa tang thương. Trong lòng Lục Lâm Thiên luôn suy nghĩ một điều, khi nào thì Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh mới xuất quan?  

Thúy Ngọc đầy ẩn ý nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:  

– Sắp tới ngày ra ngoài rồi, thoáng chốc đã qua nửa năm.  

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:  

– Đúng rồi, sắp qua nửa năm.  

Nửa năm trôi qua thật nhanh.  

Thúy Ngọc cúi đầu nhìn thác nước đổ ào ào bên dưới, khẽ nói:  

– Sau khi trở lại Vân Dương tông rất có thể ta sẽ rời đi ngay.  

Lục Lâm Thiên hỏi tới:  

– Rời khỏi Vân Dương tông? Nàng định trở về trấn Thanh Vân?  

Thúy Ngọc nói:  

– Không, là đi một nơi thật xa, có lẽ sau này khó thể đi ra ngoài.  

Lục Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, ậm ừ:  

– À.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cúi mặt, đường nét mặt mày tinh xảo vẫn động lòng người. Biết tin Thúy Ngọc sắp đi, không hiểu sao lòng Lục Lâm Thiên ngơ ngẩn, cảm giác là lạ.  

Cảm giác ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn mình đăm đăm, Thúy Ngọc ngước đầu lên, mắt đẹp nhìn thẳng hắn:  

– Đang nhìn cái gì?  

Lục Lâm Thiên cười nói:  

– Ta đang nghĩ nàng chờ khi nào mới lau vết bớt đỏ trên mặt đi.  

– Ngươi hy vọng mặt của ta không có vết bớt?  

Thúy Ngọc cười:  

– Trước kia ngươi không ngại nó, người ta gọi ta là sửu bát quái, chỉ có ngươi là không trốn tránh ta.  

Lục Lâm Thiên thanh minh:  

– Mỗi người đều có lòng thích cái đẹp. Biết vết bớt là nàng cố ý làm ra cho nên ta thích xem bộ dạng không có vết bớt đỏ kia của nàng hơn, cái này không liên quan gì đến để ý tới nó hay không.  

Thúy Ngọc nhìn Lục Lâm Thiên chăm chú, bất chợt nàng nhét một viên đan dược vào miệng:  

– Nếu ngươi thích thì sau này ta không cần vết bớt này nữa.  

Thúy Ngọc uống đan dược vào vết bớt đỏ trên mặt lóe ánh sáng, Lục Lâm Thiên nửa thấy khối bớt to cỡ bàn tay đang chậm rãi tan biến.  

Cùng với vết bớt đỏ biến mất, khuôn mặt đẹp đến tột độ xuất hiện trước mắt Lục Lâm Thiên. Khuôn mặt quá đẹp, đẹp cực độ. Mặt trắng nõn, ngọc nhan trang nhã không cần thoa phấn, miệng nhỏ môi hồng. Đặc biệt là đôi mắt ướt nước trong suốt khiến người nhìn lâu sẽ bị hút hồn. Khuôn mặt tuyệt đẹp tựa tiên nữ lạc trần gian.  

– Đẹp quá.  

Lục Lâm Thiên đã từng thấy vẻ đẹp này nhưng lúc này vẫn giật nảy mình. Sắc đẹp này không thua gì Lục Vô Song thậm chí trội hơn một chút, nếu muốn tìm người so sánh thì chỉ có bộ dạng khuynh thành tuyệt thế Cửu Vĩ Yêu Hồ biến ra là ngang ngửa.  

Thấy Lục Lâm Thiên nhìn mặt mình đăm đăm, Thúy Ngọc liếc xéo hắn:  

– Nam nhân đều thích đẹp.  

Lục Lâm Thiên cười:  

– Ha ha.  

Sợ là không nam nhân nào cưỡng lại được sắc đẹp này.  

Thúy Ngọc nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:  

– Mới rồi là ngươi muốn ta không giữ vết bớt. Trước kia ta đã thể nếu ta chịu để cho một nam nhân thấy bộ dạng hiện tại thì ngươi đó chắc chắn là phu quân sau này của ta.  

Lục Lâm Thiên cứng người, mắt trân trân nhìn nữ nhân trước mặt, không biết nên nói cái gì.  

Thúy Ngọc vẫn nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt trong suốt chất chứa mong chờ:  

– Ta là nữ giới mà đã biểu thị đến mức này, chẳng lẽ ngươi vẫn cứ thờ ơ, muốn ta nói thẳng ra sao?  

– Ta…  

Lục Lâm Thiên hiểu tấm lòng Thúy Ngọc, hắn không phải người gỗ, được nữ nhân này nhìn trúng là phúc hắn tu nghìn năm mới được.  

Bùm bùm bùm!  

Khi Lục Lâm Thiên hé môi định nói gì thì trên cung điện ở hòn đảo đằng trước truyền đến một chuỗi tiếng nổ năng lượng, khí thế khổng lồ bắn lên cao.  

Cùng với khí thế tuôn ra ồ ạt, Lục Lâm Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào cung điện cổ kia. Khí thế đè ép kèm theo khí tức uy hϊếp hùng hồn.  

Khí thế hùng mạnh xuất hiện, trên bầu trời, mặt đất hiệp cốc run rẩy vì khí thế cường đại đó.  

Cùng lúc đó, một bóng sáng trắng tinh như tuyết bay ra từ cung điện cổ vọt lên cao như đột nhiên xuất hiện trong không gian, mang theo uy thế tuyệt đối đứng lơ lửng bên trên cung điện.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng sáng khổng lồ trong không trung:  

– Cửu Vĩ Thiên Hồ!  

Bóng sáng to ngàn thước, trong bóng sáng trắng tinh là bản thể to lớn của Bạch Linh. Da lông trắng như tuyết, mềm mượt, sau lưng có sáu cái đuôi to mấy trăm thước bắn ra kình phong xuyên thấu không gian.  

Bên ngoài bóng sáng tinh khiết, trong không gian gợn sóng lăn tăn, uy thế khϊếp người lan tràn.  

– Grao!  

Trong hiệp cốc muôn thú cùng gầm rống, khí tức uy hϊếp to lớn, vạn thú run rẩy. Hiện tại chỉ có Tiểu Long là đối kháng lại uy thế cường đại này được.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm thân hình khổng lồ trên bầu trời của Cửu Vĩ Yêu Hồ, hắn cảm nhận khí tức uy hϊếp kinh người kia. Bản thể Bạch Linh trắng tinh, thân mình tỏa ánh sáng nhạt, khí tức uy hϊếp làm không gian cũng bị vặn vẹo, khí thế đáng sợ khϊếp hồn.  

Lúc này bản thể Bạch Linh, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ to lớn há mồm rống to:  

– Grao!  

Những sợi lông trắng tinh mềm mại thoáng chốc dựng đứng, kình phong vô tận khuếch tán tuôn ra từ người Cửu Vĩ Yêu Hồ làm cả không gian dao động kịch liệt.  

Tiếng gầm như sói tru, trầm thấp mà sắc nhọn tựa như có thể xé rách không gian.  

Sóng âm dao động thật lâu không tán đi. Phía xa, Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc biến sắc mặt hoàn toàn, màng tai đau nhức. Thanh âm như xuyên thủng linh hồn khiến hai người kinh sợ vội vã vận công đối kháng.  

Khi thanh âm sắc nhọn xuyên thấu không khí biến mất, Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Trên bầu trời, thân hình Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ thu về ánh sáng biến ra hình người.  

Ánh sáng tan biến, khí thế thu về. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Lâm Thiên, Cửu Vĩ Yêu Hồ khổng lồ biến thành thân hình quyến rũ đến tột đỉnh.  

Thân hình đó yểu điệu vô song, khuôn mặt tuyệt trần lại tăng khí chất yêu diễm quyến rũ, loại ma mị không dâʍ đãиɠ mà phong tình vô vàn.  

– Sao có thể như vậy? Chẳng phải chỉ có yêu thú thất giai mới biến ra hình người sao?  

Bóng sáng trên bầu trời tán đi hết, thân hình quyến rũ rõ ràng đập vào mắt Lục Lâm Thiên.  

Đó là bóng dáng yêu kiều hoàn chỉnh, không còn kiểu nửa người nửa hồ như trước kia. Thân hình ấy quyến rũ, yêu diễm, lạnh băng rồi lại đẹp tuyệt, làm cả thiên địa rung động.  

Thân hình trên bầu trời rạch pahs hư không xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc:  

– Các ngươi xem giúp ta bộ dạng bây giờ của ta có được không?  

Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên. Cái gì là họa thủy? Chính là đây. Trong kiếp trước của Lục Lâm Thiên có người nói hồ yêu cực kỳ xinh đẹp, họa quốc ương dân, hắn không tin, hiện tại thì tin sái cổ. Nữ nhân trước mắt thật đẹp, quyến rũ động lòng người, đẹp kinh tâm động phách. Trong xinh đẹp có sự lạnh lùng ngăn cách người ngàn dặm, lạnh lùng lười biếng, lạnh uy nghiêm, tất cả tụ tập vào một người.
Bình Luận (0)
Comment