Đình Vân

Chương 29


Nếu đệ đã quyết theo đuổi huynh, thì tất nhiên phải ở bên cạnh huynh rồi.
Thẩm Tế Nhật trở lại thư phòng, đầu tiên là liên hệ tới Học viện Thiếu niên Nam Kinh một lát, tìm thầy học của Thẩm Xuân Hàn hỏi rõ tình hình, lại bắt liên lạc với một người bạn cùng lớp thời đại học mà mình có quan hệ không tồi.

Người bạn đồng môn của anh là ký giả của một hãng thông tấn lớn ở Nam Kinh, tên là Tô Tranh.

Sau khi nhận lời nhờ cậy của Thẩm Tế Nhật, mất khoảng chừng vài giờ đồng hồ thì cậu bạn anh quay về gọi điện thoại đến đây.
Tô Tranh kể tình tiết vụ án so với lời thầy học của Thẩm Xuân Hàn không khác gì mấy.

Đều là Thẩm Xuân Hàn uống rượu ở câu lạc bộ, bởi vì gái gú mà cãi lộn với một người nước ngoài, còn nổi máu thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.

Khi đó là người khác khuyên giải nên mới thôi.

Một vài tiếng sau, người nước ngoài kia được phát hiện chết trong nhà vệ sinh.

Vết thương chí mạng nằm trên trán.

Tại hiện trường vụ án còn có một chai rượu nhuốm máu.
Cảnh sát ập tới điều tra lấy chứng cứ.

Từng lô ghế đều bị tra xét lục soát.

Căn cứ vào bản ghi chép hoá đơn rượu xuất ra của câu lạc bộ, có dăm ba lô ghế đặt loại rượu này.

Tất cả các chai rượu đều còn vỏ, chỉ có chỗ ghế lô của Thẩm Xuân Hàn là không tìm thấy chai rượu này.
Thẩm Xuân Hàn chơi bời uống rượu cùng một tên bạn.

Lúc ấy, cậu ta lơ mơ trong cơn say, ngồi cũng không ngồi dậy nổi, hoàn toàn chả hay biết chuyện gì đang xảy ra.

Tên bạn kia của cậu ta cũng là sinh viên, tuyệt nhiên chẳng cậy mồm được câu nào.

Trái lại, ông chủ câu lạc bộ lập tức đứng ra làm chứng cậu ta và người ngoại quốc nọ từng xảy ra tranh chấp.

Vì thế cậu ta được xem là nghi phạm bị bắt giữ thẳng.
Sau khi nghe Thẩm Xuân Hàn là em họ ngoại của Thẩm Tế Nhật, Tô Tranh còn nhắc nhở anh phải cẩn thận một chút.

Lưu ý người bị hại trong chuyện này là người nước ngoài, hung thủ liên can vụ án lại là sinh viên trường đại học.

Đó là nguyên nhân mà chính quyền phía Nam Kinh rất kiêng dè, cấm phỏng vấn săn tin bất kể điều gì.

Án kiện chuyển thẳng theo thủ tục tư pháp, không có bất kì trì hoãn lần khân nào, khả năng cao là mấy ngày nữa sẽ kết án.

Thẩm Tế Nhật cảm ơn bạn mình đã giúp đỡ, gác điện thoại xong, trầm ngâm cân nhắc hồi lâu mới sang phòng cha.
Anh diễn giải rõ từng tình tiết mình nghe ngóng được.

Cha hỏi anh có phương án giải quyết nào không.

Anh thưa trước việc này không dễ làm, dẫu sao nạn nhân là người nước ngoài.

Ở địa phận như Nam Kinh, địa vị người ngoại quốc cao hơn người trong nước nhiều lắm.

Hơn nữa, Thẩm Xuân Hàn có động cơ giết người, nhân chứng, vật chứng cấu thành rõ rành rành, muốn chạy thoát tội e rằng rất khó.
Thẩm Chính Hoành suy xét giây lát, khuyên con trai mình: "Con vẫn nên đích thân đến Nam Kinh một chuyến, cho dù ra làm sao thì trước tiên hãy cứ gặp mặt Xuân Hàn, hỏi thăm tình hình rõ ràng.

Nếu thật là nó làm, thế thì cũng không còn cách nào khác.

Nếu không phải nó, vậy có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu."
"Vâng, ngày mai con sẽ lên đường.

Việc buôn bán ở cửa hiệu đã có nhóm người bác Trương trông coi, không có vấn đề gì lớn ạ." Thẩm Tế Nhật nghe lời cha.
Cha anh gật đầu căn dặn thêm: "Con nhớ kĩ liệu cơm gắp mắm.

Đừng vì cứu người mà gây chuyện hàm hồ, con ạ."
Thẩm Tế Nhật ghi lòng câu dặn của cha mình, trở về phòng sửa soạn việc khởi hành xa nhà.

Thẩm Ngọc Chi nghe phong thanh anh sẽ đi Nam Kinh ngày mai, đòi theo cùng anh.

Bà ta bị Thẩm Chính Hoành cản lại, giải thích thân thể bà ta không khoẻ, lặn lội đường sá xa xôi như vậy khó tránh khỏi mang nhọc vào thân, nói không chừng còn hoá thành liên luỵ vướng víu.

Chính bà ta cũng hiểu lý lẽ này, đành khẩn nài Thẩm Tế Nhật nhất định phải tận tâm tận lực, bất luận thế nào cũng phải cứu người ra.
Thẩm Tế Nhật trấn an người cô ruột xong, sai Tùng Trúc mua vé tàu hoả sáng mai xuất phát đi Nam Kinh.

Bản thân thì quay về cửa hiệu dặn dò, lại tạt qua thương hội, báo với Trần tiên sinh là mình phải rời xa nhà một chuyến.

Trần Chấn Tắc biết rắc rối nhà ông bạn gặp phải, hỏi xem có cần hỗ trợ không.

Song anh từ chối với lý do tạm thời chưa cần.

Chờ bàn giao xong xuôi, ngày dài đã biến thành đêm đen.
Hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện.

Anh mệt mỏi chỉ mong ngả lưng ngủ ngay.


Nhưng lúc trước tại vì chữa bệnh mà không ít công vụ tồn đọng, anh đi chuyến này chẳng dự được sẽ mất bao lâu, nên chỉ có thể nhân đêm nay hoàn tất mọi việc.
Diệp Kì biết đầu đuôi sự tình, vội vàng chủ động lưu lại giúp anh.

Đợi đống văn thư trên bàn đều được xử lý ổn thoả, thì mặt trời đã nhú dần khỏi dải ráng vắt ngang đường chân trời.
Anh thức trắng đêm, khiến cơn đau đầu khởi phát.

Diệp Kì pha cho anh cốc sữa, khuyên anh nằm trong phòng nghỉ chợp mắt.

Ngó đồng hồ trước mặt, sắp tới giờ tàu chạy không kịp nghỉ nữa, vì thế anh lập tức về phủ tắm táp, đúng giờ sít sao tới ga tàu.
Chuyến đi đường dài này, do thời gian quá gấp, vé toa hạng nhất giường nằm đã bán hết sạch.

Nên Tùng Trúc chỉ mua được hai vé hạng hai giường nằm.
Loại toa này xếp sáu người một gian phòng, tuy rằng chỗ nằm coi như rộng rãi, thế nhưng huyên náo hơn toa hạng nhất nhiều.

Anh lên tàu đã tính nằm xuống nghỉ ngơi.

Tuy nhiên người phụ nữ đối diện dắt theo một đứa bé hai tuổi, đứa bé hoàn toàn chẳng ngồi yên tí nào.

Mặc dầu có Tùng Trúc ở bên canh, cả toa vẫn cứ ầm ĩ dẫn đến anh tỉnh giấc mấy lần.
Đầu nhức nhối khó chịu, anh trằn trọc trở mình hồi lâu mới trĩu mi thiếp đi, vốn tưởng có thể đánh một giấc khá say thẳng tới giữa trưa.

Kết quả là vừa mở mắt, bốn phía lại tối sầm sập.
Cảm giác thức giấc cực kì khoan khoái làm anh không khỏi muốn duỗi lưng, lười ngồi dậy, vừa mới vươn tay lên liền nhận ra điều gì đó không đúng lắm.

Bên cạnh anh có một người nằm.
Nương ánh trăng mờ ảo đang tò mò luồn lách qua chấn song cửa sổ, anh xoay mình lại nhìn, tức khắc bị doạ hết hồn.
Du Thiên Lâm nằm đằng sau anh, cặp mắt trong bóng đêm âm trầm y chang một con báo rình, nhưng ngay khi anh quay người qua đây thì mỉm cười cong cong đuôi mắt, hôn phớt lên bờ môi anh, dịu giọng hỏi: "Huynh tỉnh rồi à? Huynh ngủ ngon chứ?"
Thẩm Tế Nhật lùi ra sau trốn, suýt nữa thì ngã oạch xuống sàn tàu.

Du Thiên Lâm kéo anh về phía mình, đổi thành một chiếc ôm thoải mái: "Đừng lộn xộn.

Hai người cùng nằm giường này quá chật, sẽ lăn xuống đấy."
Thẩm Tế Nhật ngạc nhiên quên béng hắn vô lễ: "Tại sao đệ lại ở chỗ này? Tùng Trúc đâu?"
"Cậu ta ở bên toa hạng hai kia, lúc này hẳn là đang ngủ." Du Thiên Lâm ngáp một cái, vỗ nhẹ trán Thẩm Tế Nhật, dõng dạc tuyên bố: "Nếu đệ đã quyết theo đuổi huynh, thì tất nhiên phải ở bên cạnh huynh rồi."
Hắn cứ mở miệng một câu là nhảm nhí.

Thẩm Tế Nhật nào có lòng dạ để đùa giỡn, đẩy đầu hắn, định ngồi dậy.

Nhưng vòng tay Du Thiên Lâm ôm xiết eo anh không cho bước: "Đừng đi.


Bây giờ cũng khuya rồi, huynh ngủ tiếp đi."
Thẩm Tế Nhật gắng sức gỡ mấy ngón tay quanh hông.

Do đó, Du Thiên Lâm buộc lòng phải thả tay, trông anh ngồi lên xỏ giày, lại ngó xung quanh, hỏi mình: "Đây là toa hạng nhất à?"
Du Thiên Lâm dựa vào trên tường, há miệng ngáp nữa: "Đúng vậy, đệ ôm huynh đến đây."
"Làm thế nào đệ mua được vé tàu hở? Tại sao lại biết ta có việc phải đi xa?" Thẩm Tế Nhật đặt câu hỏi dồn dập.
Dĩ nhiên Du Thiên Lâm sẽ giấu nhẹm việc hắn vẫn luôn luôn phái người theo dõi mấy điều này, cho nên lươn lẹo: "Tại ngày hôm qua đệ đánh rơi đồ ở nhà huynh.

Sau đấy nhớ ra bèn quay lại lấy, nghe nói nhà huynh xảy ra chuyện."
Vài lời trên tuy là nói dối, nhưng hắn chả lo sợ Thẩm Tế Nhật sẽ nhìn thấu.

Dù sao thì từ đầu giờ chiều qua anh đã vắng nhà.

Thẩm Tế Nhật nhíu mày, mặc dù không vừa lòng loại hành vi lừa gạt mình của hắn, song sự đã rồi, giận nữa cũng vô dụng.

Nhưng mà tuyệt đối chẳng có khả năng anh tiếp tục ngủ chung giường với hắn, nghĩ vậy liền mở cửa ra ngoài.
Du Thiên Lâm còn chưa kịp xỏ giày, nhảy vội xuống giường giữ chặt anh: "Khuya thế này, huynh muốn đi đâu?"
Thẩm Tế Nhật liếc hắn sắc lẻm: "Đương nhiên là quay về toa hạng hai."
Du Thiên Lâm nghe xong thì phì cười, chớp chớp mắt vài cái với anh: "Thật không khéo, người đặt giường này hiện tại đang ngủ trên giường lúc đầu của huynh.

Huynh tính qua đó thì Tùng Trúc sẽ không có giường ngủ.

Đệ từ chối ngủ cùng cậu ta."
Thẩm Tế Nhật bị lời này chặn họng không thể cãi, chỉ có thể cáu kỉnh trừng hắn.

Du Thiên Lâm tức thì thí ngọt lấy lòng: "Đừng giận mà.

Đệ chỉ mong huynh ngủ dễ chịu hơn tí thôi.

Tùng Trúc bảo huynh tất tả cả đêm chưa ngủ.

Bên kia ồn ào như thế, đệ lo huynh ngủ không ngon, đầu lại đau nhức."
Giây phút nói những câu từ này Du Thiên Lâm còn rất nghiêm túc chân thành, cái nhìn âu lo cứ vậy lọt thẳng vào ánh mắt của Thẩm Tế Nhật.

Rõ ràng là khung cảnh tối tăm mờ mịt, thâm tình chứa trong cặp mắt ấy lại tựa như ánh trăng ngoài cửa sổ, dìu dịu chan hoà một toa tàu nho nhỏ này.
Đệ ấy vì mình lo nghĩ khắp nơi khắp chốn như thế, mặc dù cử chỉ có phần chưa phù hợp, nhưng đúng là anh không còn cách nào khác để tranh cãi tiếp, đành phải với tay về phía cửa ra vào lần nữa.
Du Thiên Lâm tưởng rằng anh còn muốn rời khỏi, vội vã níu lấy anh: "Huynh còn định đi đâu?"
"Ta đi nhà vệ sinh."
Hiểu hắn như vậy, nhưng bị quấn rịt lấy người thế này anh vẫn chẳng thể bớt bực dọc.

Thẩm Tế Nhật thưởng cho hắn bằng nửa con mắt xem thường.

Hắn nhếch miệng cười, chủ động mở cửa toa, chỉ vào một cánh cửa cách đấy khoảng ba gian: "Đó chính là nhà vệ sinh.

Huynh đi trước.


Phải rồi, huynh đói bụng không? Đệ mang theo nhiều đồ ăn lắm.

Rửa mặt qua qua rồi huynh ăn chút gì nhé."
=====
Từ Nghi Châu, xe lửa chạy tới Nam Kinh phải mất hai ngày hai đêm, ngoại trừ đi vệ sinh, Du Thiên Lâm hầu như bám dính quanh Vân Thâm ca nhà mình một tấc không rời.
Loại hành vi xâm phạm không gian cá nhân này vốn nên khiến cho Thẩm Tế Nhật phản cảm mới đúng.

Chẳng biết có phải do tâm lý anh lo lắng chuyện Thẩm Xuân Hàn hay không, thế mà lại chả bài xích rõ rệt giống trước đây.
Du Thiên Lâm theo miệng anh nắm được mục đích lần này anh đến Nam Kinh và để cho anh thả lỏng đầu óc, bèn bảo trước trong chính quyền Nam Kinh có bạn thân của mình.

Nếu quả thật không phải Thẩm Xuân Hàn làm, thì chắc chắn sẽ có lệnh phóng thích.
Song Thẩm Tế Nhật lại chẳng thể nào lạc quan như vậy.

Chờ tàu hoả dừng bánh ở Nam Kinh, anh liền sai Tùng Trúc đưa hành lý tới khách sạn lưu trú, bản thân thì chạy không ngừng bước đến Đồn tạm giam Nam Kinh.
Du Thiên Lâm và anh cùng nhau đi qua chỗ người giải quyết công việc chung của đồn tạm giam.

Hai người họ không được phép gặp bị cáo đang đợi xét xử.

Du Thiên Lâm đánh cú điện thoại.

Không quá chốc lát người bảo vệ kia đã lại đây, chủ động mời hai người vào.
"Chẳng phải đệ chưa từng sống ở Nam Kinh à? Sao lại có bạn bè vậy?" Thẩm Tế Nhật chỉ biết là Du Thiên Lâm đã đến Nam Kinh chơi đợt nghỉ hè năm ấy, cho nên cảm thấy lạ lùng.
"Đây là bạn từ nhỏ của đệ.

Cậu ấy học đại học tại Nam Kinh, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây luôn." Du Thiên Lâm thuận miệng kể.
Thẩm Tế Nhật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hiện tại, anh sốt ruột gặp Thẩm Xuân Hàn, vì vậy bớt hỏi thêm.

Hai người họ ngồi chờ tại phòng thăm gặp một hồi, chợt nghe tiếng xiềng xích sắt lạnh tanh kéo lê trên sàn truyền ra từ cánh cửa đối diện.

Tiếp theo cửa sắt bật mở, Thẩm Xuân Hàn mặc quần áo tù nhân chật vật lếch thếch bị cai ngục dẫn vào.
Cậu ta vừa thấy Thẩm Tế Nhật đã nhảy bổ tới, bị cai ngục một trái một phải túm lấy ghìm bả vai, quát tháo cậu ta ngồi xuống nói chuyện.
Vốn là một sinh viên hăng hái năng nổ, Thẩm Xuân Hàn bỗng dưng bị giam vài ngày trong lao tù, hơn nữa còn kinh hãi bởi người ta gán cho tội danh giết người, tinh thần đã sớm trên bờ vực sụp đổ.
Cậu ta ngồi xuống mà bắt đầu run như cầy sấy, mở miệng liền khóc bù lu bù loa, không ngừng kêu: "Đại biểu ca cứu đệ.

Đại biểu ca cứu mạng." linh tinh các loại.
Thẩm Tế Nhật chưa bao giờ bắt gặp bộ dạng thảm thương này của em họ, không khỏi hơi động lòng, vội hỏi cậu ta nguyên nhân sự việc.
Thẩm Xuân Hàn muốn kể, tuy nhiên cậu ta khóc không dừng được, nước mắt nước mũi ròng ròng trên mặt.

Du Thiên Lâm trông vài lần chán ngán, nói nhỏ bên tai Thẩm Tế Nhật: "Biểu đệ của huynh hoảng sợ thành vậy, thật chẳng giống có can đảm giết người."
Lời này tuy rằng khó nghe, nhưng nói trúng suy nghĩ trong dạ của Thẩm Tế Nhật.

Anh thừa hiểu bản tính Thẩm Xuân Hàn, cho dù rượu say quắc cần câu cũng không dám to gan làm việc tày đình này, bèn khuyên cậu em bình tĩnh chút, mặc kệ như thế nào trước tiên hãy trình bày rõ ràng nguồn cơn câu chuyện.

Bằng không thì dẫu cho có muốn giúp, bọn họ cũng chả biết bắt tay từ đâu.

Bình Luận (0)
Comment