Đình Vân

Chương 55


Lúc rời khỏi Đằng Noãn Các, Thẩm Tế Nhật ngước nhìn bầu trời.

Chẳng qua anh mới vào trong có tầm mấy phút, vòm trời này đã lại đổ cơn mưa tuyết.
Quả thực cảnh tuyết rơi của Bắc Bình đẹp lắm, bất kể nó rơi một cách rất có quy luật xuống tòa ngân hàng cao vút hiện đại ở phía đối diện, hay là lên mái hiên tráng lệ bề thế của Đằng Noãn Các, hoặc là, rơi cả xuống nền đường xi măng rộng rãi, bị vô số dấu chân vết bánh xe đạp thành bức tranh nát bấy.
Anh nắm tay để trước môi, thở ra một làn hơi ấm.

Hơi ấm mỏng manh hệt như dưỡng khí ít ỏi trong hơi thở, vừa không thể sưởi ấm bàn tay lạnh như băng, vừa không thể giảm bớt triệu chứng choáng váng.
Cơn hoa mắt chóng mặt này đã gắn liền với anh hơn ba năm rồi, do Du Thiên Lâm gây nên và cũng do Du Thiên Lâm mà đỡ đi không ít.

Nhưng mãi tới hôm nay anh mới cảm nhận được chân thực điều Charles khuyến cáo, chẳng biết đến bao giờ mới có thể khỏi hẳn là một nỗi đau đớn như thế nào?
Điều này đồng nghĩa với việc khối huyết tụ ấy có thể sẽ gắn chặt với anh suốt đời, ảnh hưởng anh suốt đời.
Trước khi Du Thiên Lâm đến quấy quả anh, anh thực sự không thấy đây là vấn đề lớn.

Sau khi Du Thiên Lâm đến gây xao động lòng anh, thêm một người gánh vác vất vả và khổ đau của anh, thì anh lại càng không cho rằng đó là một vấn đề.
Song ngày hôm nay...
Nhớ tới ban nãy lúc Hồ Tuyết Duy xổ những lời đó vào mặt anh, anh đã toan bật cười trước dáng vẻ nằm thẳng đuột trên nền nhà của đương sự.
Anh chả biết có đúng là Du Thiên Lâm say rượu quá chẳng nghe chẳng thấy gì không, hay là nghe thấy, nhưng không biết nên đối mặt với anh ra sao, nhờ Hồ Tuyết Duy phát ngôn hộ tất cả.
Bất luận đáp án là như thế nào, anh đã chả còn hứng thú muốn tìm hiểu nữa.
Anh nom ngã tư đường rộng mênh mang trắng phau những tuyết, hai đầu đường đều là một khoảng đen kịt.

Bây giờ là ba giờ hơn, hai tiếng nữa trời sẽ sáng.

Anh phải quay về tắm rửa sạch sẽ, chợp mắt một lát, khôi phục giọng nói trở lại bình thường.

Cho dù ra làm sao, còn hai ngày nữa mới sửa sang xong căn nhà của Thẩm Quan Lan, anh không thể để Thẩm Quan Lan nhận thấy điều gì khác thường.
Mặc dầu nghĩ bụng như vậy, nhưng anh vẫn chẳng bắt xe trở về, mà đi theo hướng của các dấu chân qua lại nông sâu khác nhau trên nền tuyết.
Giờ này, người đi trên đường cũng chỉ còn lại mỗi mình anh.


Thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn xe xuất hiện ở đằng sau, kéo cái bóng của anh dài ra, lướt một vòng trên tường, cuối cùng biến mất vào bóng tối hiu quạnh sau người.
Nơi tối tăm và xa lạ như thế, anh vẫn không cảm thấy rợn, trái lại càng đi càng nhanh.

Đến tận khi hai chân đều mất cảm giác lạnh cóng mới dừng lại, đánh mắt nhìn đồng hồ.
Sắp năm giờ.
Anh hít một hơi sâu, thở ra toàn bộ những suy nghĩ rối tung hỗn loạn.
Chắc là có thể về rồi.
Anh đợi hồi lâu ở ven đường, khó lắm mới gọi được một chiếc xe về nhà.

Nhưng lúc xuống xe, anh đứng mãi mà chẳng cất nổi bước chân.
Căn nhà này của Hồ Tuyết Duy đã từng là chỗ trú chân một thời gian ngắn của anh và Du Thiên Lâm.

Họ ở cùng một nhà với nhau, Du Thiên Lâm như là một nửa thực sự của anh vậy, sắm sửa giúp Nhị đệ cùng với anh, bàn bạc với nhau, đặt mua căn nhà tương lai cho Nhị đệ của anh.
Họ còn từng làm chuyện thân mật tại chốn này.
Nghĩ tới chiếc giường mình đang ngủ đã từng thuộc về Hồ Tuyết Duy, nghĩ tới có lẽ Du Thiên Lâm đã từng ôm Hồ Tuyết Duy trên giường giống thế, là anh không khỏi muốn buồn nôn.
May mà dạ dày của anh đã trống rỗng từ lâu, hơn nữa trời lạnh quá, ngay cả dịch chua cũng giống như bị đông cứng rồi.
Người hầu quét tuyết cầm cái chổi sể đẩy cửa ra, thoáng liếc mắt ngó thấy anh đứng trong sân thì ngây người, liền gọi anh một tiếng: "Thẩm tiên sinh, ngoài trời giá rét.

Vì sao ngài không vào nhà ạ?"
Thẩm Tế Nhật nhếch khóe miệng, nở một nụ cười theo thói quen: "Tôi vào ngay bây giờ đây."
Anh trở lại phòng ngủ trên tầng ba, dù rằng cơ thể cực kỳ mệt mỏi, vẫn cứ chẳng muốn nằm lên chiếc giường kia nghỉ ngơi.

Anh quay về phòng tắm, mất hơn một tiếng mới xua tan được hơi lạnh, ngâm nóng tay chân tê cóng.

Đến lúc anh ra khỏi, nền trời ngoài cửa sổ đã rọi ánh sáng vào.
Anh thay y phục xong xuôi, bước xuống lầu.


Dì đầu bếp đang chuẩn bị điểm tâm sáng, thấy anh xuống sớm như thế, bèn bưng một cốc sữa đậu mới xay ngon lành cho anh: "Thẩm tiên sinh, bánh bao vừa được đặt lên xửng hấp.

Ngài phải đợi thêm mười phút nữa."
Ở đây mấy ngày nay, Thẩm Tế Nhật đã quen với nhóm người hầu.

Hồ Tuyết Duy này ăn ở không tốt, nhưng tính nết của người hầu mà cậu ta tuyển thì không tồi, khiêm nhường khéo léo.
Thẩm Tế Nhật mỉm cười: "Khỏi cần đâu dì, con uống sữa đậu nành là được ạ."
Anh đứng bên cửa sổ, tu hết cốc sữa đậu nành ấy vào dạ dày.

Phía sau là âm thanh bận rộn của dì đầu bếp, cành cây ngoài cửa sổ bị tuyết bám trĩu xuống, cảnh sắc này đối với anh mà nói vừa thân quen vừa lạ lẫm.

Anh đẩy cửa sổ mở hé ra một khe hẹp, gió lạnh từ ngoài thổi vào, thổi lạnh đôi bàn tay vất vả lắm mới ấm lên.

Nhưng anh chả đóng cửa, ngược lại thả tay xuống.

Cặp mắt vừa bị hơi nóng của sữa đậu nành hun đỏ cuối cùng cũng lấy lại trạng thái bình thường, y như cốc sữa đậu nành cạn thấy đáy kia, đã mất đi độ ấm.
Anh bỏ cái cốc xuống, báo với dì đầu bếp mình phải ra ngoài trước, nhờ dì chuyển lời tới Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh, thức dậy có thể sang thẳng căn nhà bên kia tìm anh.
Dì đầu bếp nhận thấy sắc mặt anh khá tệ, còn nghe anh nói dứt câu ho khan hai tiếng, liền hỏi có phải anh bị cảm hay không, bảo trong nhà có thuốc dự phòng.
Anh cười đáp mình không cần, qua phòng khách lấy mũ và khăn quàng cổ rồi đi khỏi.
Lúc anh đến còn sớm, tốp thợ quét sơn đều chưa tới.

Anh coi đồ nội thất chưa được xếp xong trong phòng, lại nom thấy chiếc giường mới được ráp vào, giường đôi còn chưa có đệm lót.
Lưng và eo thực sự đau nhức, anh đành phải nằm lên cái giường này một chốc, định chờ có người đến thì dậy.
Song một chốc ngả lưng này kéo tới tận mười giờ, khi Thẩm Quan Lan đến, anh đã hâm hâm sốt.
Anh ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra thì trông thấy Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh đứng hai bên giường, hai người đều nhìn anh lo lắng.
Thấy anh tỉnh, Từ Yến Thanh vội đưa cốc nước ấm.


Anh ngồi dậy nhấp vài ngụm, hình như cổ họng bị sưng, ngay cả nuốt nước cũng cảm thấy khó khăn.
"Huynh, sao huynh lại ngủ ở đây?" Thẩm Quan Lan lo âu hỏi.
Cậu ta vừa nhìn thấy Thẩm Tế Nhật hôn mê, sắc mặt cũng đỏ bừng, vội vàng bảo Từ Yến Thanh mang hòm thuốc mới sắm thêm đến, đo nhiệt độ cơ thể mới phát hiện Thẩm Tế Nhật sốt nhẹ.
"Chỉ là huynh thấy mệt nên nằm một lúc." Thẩm Tế Nhật trả lời.

Giọng anh không khàn, nhưng cổ họng đau rát.

Thẩm Quan Lan đem thuốc hạ sốt cho anh uống, rồi căn cứ vào triệu chứng của anh kê thuốc kháng sinh, kiểu gì thì kiểu cũng chẳng chịu để anh bận bịu tiếp hôm nay, nhất quyết phải bắt anh trở về ngủ.
Anh không thích quay lại căn nhà mình đã rời đi kia, bèn nói mình nghỉ ngơi ở trong này là ổn rồi.

Thẩm Quan Lan chỉ đành sai hạ nhân tháo dỡ đệm trải ra trước, rồi lấy vỏ gối chăn đơn sạch sẽ lồng sẵn đặt lên giường, lúc này mới cho anh nằm xuống.
Anh cũng chả tỏ vẻ mạnh mẽ nữa, dặn dò Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh giám sát kỹ lưỡng hạ nhân sắp đặt bày biện rồi đã lại ngủ.

Thẳng tới buổi chiều khi đo thân nhiệt của anh Thẩm Quan Lan đã thấy hạ sốt, mới gọi anh dậy, mời anh ăn một chút.
Anh bưng bát cháo kia lên ăn từ tốn, cũng chẳng hỏi Du Thiên Lâm có đến đây không.

Thẩm Quan Lan cảm thấy sự lạ, bèn hỏi anh có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Anh đáp không có, giục Thẩm Quan Lan tiếp tục làm việc, bản thân tính nằm nghỉ một tý nữa.
Thẩm Quan Lan chả nhận ra chỗ nào kỳ lạ, liền dặn anh ngủ sâu giấc, có việc gì hãy gọi mình.
Đợi sau khi Thẩm Quan Lan rời khỏi đây, Thẩm Tế Nhật đặt bát xuống, tựa vào đầu giường nhắm mắt lại.
Anh ngủ cũng không lâu, đầu óc còn váng vất, mà chẳng buồn ngủ một tẹo nào.

Nội tâm bất giác nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, nhớ lời nói như khoan vào lòng của Hồ Tuyết Duy, anh vẫn khó chịu lắm, lại chả có chỗ trút bỏ thứ cảm xúc này, chỉ có thể nín nhịn.

Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Anh mở mắt ra, vừa khéo trông thấy một màn đẩy cửa mà vào của Du Thiên Lâm.
Trên người Du Thiên Lâm còn mặc quần áo tối qua ra ngoài uống rượu, vừa tiến lại gần đã làm anh ngửi thấy đôi chút mùi rượu còn sót lại.

Anh nhăn mày, sầm mặt.
Du Thiên Lâm lập tức đi tới cạnh giường, nhìn anh trách: "Vân Thâm, có phải tối qua huynh cãi nhau với Tuyết Duy đúng không?"

Thẩm Tế Nhật liếc hắn, không thèm trả lời.
Du Thiên Lâm tiếp tục trách cứ: "Cho dù đệ lại uống rượu khiến huynh bực mình, thì huynh giận đệ là đủ rồi.

Tuyết Duy là người vô tội, huynh có biết đến giờ cậu ấy còn chưa tỉnh lại hay không?"
Dù thế nào anh cũng chẳng ngờ Du Thiên Lâm vừa bước vào đã tuôn một tràng như vậy, cảm xúc vốn có khả năng kiềm chế dâng trào giống như nước đun sôi: "Ta chả hiểu đệ đang nói cái gì, cậu ta tỉnh lại hay không thì có can hệ gì tới ta?"
Anh bỗng chốc nổi giận, Du Thiên Lâm cũng biết mình ăn nói nóng nảy, có lẽ vô tình lên cao giọng, bèn chậm rãi nói: "Lúc đệ tỉnh dậy hồi sáng cậu ấy đã nhập viện.

Bác sĩ kết luận vết thương trên đầu cậu ấy có phần nghiêm trọng."
Thái độ của Du Thiên Lâm càng bình thản, Thẩm Tế Nhật nghe lại càng nổi nóng: "Rốt cuộc là đệ định nói cái gì?"
Thấy anh vẫn không nghe thông, Du Thiên Lâm đành kể: "Chẳng phải tối hôm qua huynh đi Đằng Noãn Các tìm đệ hay sao? Mới nãy đệ hỏi nhân viên phục vụ.

Họ nói là không biết vì sao hai người nổ ra tranh cãi, huynh bất cẩn xô cậu ấy, cậu ấy không đứng vững rồi va vào góc bàn."
Sự tức giận trong mắt Thẩm Tế Nhật đột nhiên như bị váng băng dập tắt, đồng tử cũng co cứng.
Tối qua anh có cãi vã vài câu với Hồ Tuyết Duy, có điều anh không hề giơ tay xô người.

Sau khi Hồ Tuyết Duy nói năng quá đáng như vậy, đến nỗi ngay cả phản bác anh cũng chả muốn phản bác nữa, xoay người bỏ đi.
Làm sao anh biết Hồ Tuyết Duy va vào góc bàn như thế nào, cộng thêm va vào góc bàn lúc nào chứ?
Rồi cả, cái gì gọi là anh bất cẩn xô cậu ấy? Ai chứng kiến? Du Thiên Lâm chính mắt nhìn thấy rồi à?
Song chút oan uổng này vẫn chỉ là thứ yếu, điều khiến anh phẫn nộ và nguội lạnh trong lòng là Du Thiên Lâm hoàn toàn chẳng đả động tới lí do anh đi Đằng Noãn Các tìm đệ ấy, cũng chẳng giải thích đã làm gì với Hồ Tuyết Duy, mới chạy vào đã quở mắng anh không nên đánh lộn?
Bàn tay nắm chăn của Thẩm Tế Nhật phát run.
Vốn dĩ anh vừa ngủ dậy lấy lại tỉnh táo, định bụng nếu Du Thiên Lâm bằng lòng giải thích, nếu có thể nói cho anh biết tất cả chỉ là hiểu lầm, vậy anh chắc chắn sẽ không tin lời đồn phiến diện của Hồ Tuyết Duy.
Dẫu sao họ đi được đến ngày hôm nay chẳng hề dễ dàng một chút nào.
Nhưng hỡi ôi, anh tuyệt nhiên không ngờ tới...
Thẩm Tế Nhật nhắm mắt, khó nhịn nổi tiếng cười.
Anh không hiểu mình ôm mong đợi níu giữ Du Thiên Lâm, hay là bị Hồ Tuyết Duy tính kế trong lòng bàn tay thì nực cười hơn.
Chẳng qua anh đã thấu hiểu được một điều, bất kể Du Thiên Lâm có cắt đứt quá khứ với Hồ Tuyết Duy thiệt hay không, anh đã chả muốn biết nữa.
Hồ Tuyết Duy thốt ra cái gì Du Thiên Lâm đều tin tưởng, thậm chí không hỏi sự thật từ miệng anh đã trách móc anh.
Giờ còn gì để mà nói ư?
Anh nhìn về phía Du Thiên Lâm một lần nữa, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lại lạnh nhạt không trông ra được dù chỉ một chút cảm xúc.
Anh nói: "Tôi mệt rồi, mời Du trưởng ty ra ngoài đi.

Bình Luận (0)
Comment