Đình Vân

Chương 59


Câu đáp của Lâm Thế Niên khiến cơn giận dữ của Du Thiên Lâm bỗng chốc liền bộc phát, nhưng nhìn ánh mắt đánh giá hắn của Lâm Thế Niên, thì hắn biết lúc này không thể nổi giận, dù sao cũng là hắn có lỗi trước.
Hắn nói lý: "Giữa tôi và Vân Thâm có chút hiểu lầm.

Nếu anh thực sự là bạn bè của huynh ấy, muốn tốt cho huynh ấy, thì nên cho phép tôi gặp mặt huynh ấy một lần để giải thích."
Lâm Thế Niên nhún vai, vẫn cứ buông giọng không mặn không nhạt y như cũ đó: "Tôi đã trả lời Vân Thâm mệt quá, cậu ấy vừa tắm rửa xong đang ngủ rồi.

Cậu cho rằng hiện tại đi quấy rầy giấc ngủ của cậu ấy thì tốt thật à?"
Du Thiên Lâm nói chẳng nên lời.

Lâm Thế Niên mỉm cười, vứt câu "Xin lỗi không tiếp được." liền xoay người quay vào.

Sau khi ngó cánh cổng trước mắt từ từ đóng lại, rốt cuộc Hồng Dật đến bên cạnh Du Thiên Lâm, hạ giọng hỏi: "Trưởng ty, làm thế nào bây giờ?"
Du Thiên Lâm day ấn đường.

Làm thế nào bây giờ? Hiện giờ ngoại trừ đợi sang ngày mai thì còn cách gì nữa ư?
Hắn tức tối ghê gớm, song những lúc như vầy trừ tự trách mình ra thì cũng chả có biện pháp nào khác.

Hắn trở về trong xe, khoác áo bành tô chờ tới rạng sáng.

Trong thời gian này hắn ngủ gật cách quãng hai lần, mỗi lần đều nằm mơ.
Nội dung của hai giấc mơ giống hệt nhau, là hôm họ cãi nhau kia.

Khi ấy hắn đã bỏ đi rồi, nhưng nhìn thấy sự việc xảy ra sau đó trong giấc mộng.

Thẩm Tế Nhật xưa nay kiên cường bởi vì hiểu lầm này mà đỏ cả mắt.

Hai lần Du Thiên Lâm toan chạy vào giải thích, đều bị người ta chặn ở cửa.
Người ngăn cản hắn chính là Lâm Thế Niên.
Du Thiên Lâm giật mình tỉnh giấc lần thứ hai, nào hay một người khác trong Lâm phủ cũng chiêm bao.
Thẩm Tế Nhật không hề biết Du Thiên Lâm đến đây.

Tối nay anh tới nhà Lâm Thế Niên dự định ngồi làm ván cờ, chẳng ngờ vừa mới bước chân vô cửa đã bắt đầu đau đầu.

Lâm Thế Niên mời anh nghỉ trong phòng dành cho khách.
Có điều anh ngủ không sâu, mấy lần đều vì hồi hộp thấp thỏm mà tỉnh ngủ giữa đêm, trằn trọc mãi đến khi trời hửng sáng.

Hạ nhân trở vào hầu hạ anh rửa mặt, Lâm Thế Niên cũng đi vào xem anh nghỉ ngơi ra sao.
Tinh thần của anh khá tệ.

Lâm Thế Niên cân nhắc một chốc, vẫn quyết định thông báo việc có người hỏi thăm anh tối hôm qua cho anh.
Nghe nói Du Thiên Lâm tới đây, còn chờ một đêm ở ngoài cửa, tay bưng chén trà của anh run run, nước trà suýt nữa sánh ra.
Lâm Thế Niên hỏi: "Cậu muốn gặp cậu ta à?"

Thẩm Tế Nhật chẳng biết nên đáp lời như thế nào.
Nói không muốn gặp là lừa mình dối người, nhưng nếu gặp mặt...
Anh không biết Du Thiên Lâm tìm đến với mục đích gì, cũng không biết Du Thiên Lâm sẽ nói điều gì với anh.

Nếu chỉ là tiếp diễn tranh cãi, vậy chi bằng chả gặp thì hơn.
Thấy anh nhíu mày chẳng trả lời, Lâm Thế Niên bèn đỡ lấy cái chén trong tay anh đặt xuống, mở lối cho bạn: "Nếu cậu không muốn chạm mặt cậu ta, thì mình sẽ sai người tiễn cậu về từ cổng sau nhé?"
Thẩm Tế Nhật vẫn chả nói chả rằng.

Lâm Thế Niên cũng chẳng sốt ruột, ngắm nghía lần lần tràng hạt gỗ bách rừng trong tay, trông ra cành cây xơ xác gầy guộc đong đưa lay động ngoài cửa sổ không hiểu đang ngẫm ngợi chuyện gì.

Tới tận cuối cùng Thẩm Tế Nhật mở miệng: "Mình sẽ đi từ cổng chính thôi."
Lâm Thế Niên cầm tràng hạt đeo trở lại cổ tay, quay đầu sang nhìn anh: "Nếu quả thật không buông bỏ được thì rất nên nói chuyện.

Tối qua cậu ta bị mình chắn đường vẫn chẳng kích động xông vào, lại chịu đợi ngoài cửa hết một đêm.

Có lẽ cũng chả phải là kẻ tùy tiện buông tuồng, liệu có hiểu lầm gì giữa hai người các cậu hay không?"
Thẩm Tế Nhật thở dài: "Mình thực sự không biết nữa."
Hôm đó lúc anh uống say, nỗi khổ trong lòng tựa như rượu ngon trong chén trào ra ngoài, có cái gì đều tâm sự hết với Lâm Thế Niên.

Cho nên Lâm Thế Niên nắm rõ vấn đề giữa họ, ít nhiều cũng biết tính khí của Du Thiên Lâm rồi.
Lâm Thế Niên là người ngoài cuộc, hơn nữa chẳng bởi vì là bạn anh mà dự tính can thiệp vào nhận định của anh, so với cho ý kiến, đa phần chỉ im lặng lắng nghe.

Tuốt đến sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, nhớ lại những lời nói của mình một đêm trước, có ý xấu hổ thì cậu bạn mới an ủi anh vài câu.
Đã mấy ngày qua, Lâm Thế Niên vẫn chưa từng khơi lại chủ đề Du Thiên Lâm, khi ở cạnh anh đều lượm lặt lựa nói về sở thích chung của hai người.

Thí dụ như đánh cờ, ngao du sông nước, hoặc là tán dóc trời nam đất bắc.

Tâm tình của anh thư giãn khá nhiều, nhưng mà chỉ có chính anh mới biết, vào lúc ngơi chân ngơi tay vẫn cứ nhớ tới con người ấy như cũ.
Nghĩ đến hiện giờ người đó đang chờ anh ngay ngoài cổng, mặc dầu anh biết lòng mình không được trông mong, nhưng chả thể kiểm soát nổi cử chỉ phong thái.

Coi dáng vẻ anh liên tục ngẩng đầu ngóng ra ngoài cửa sổ, Lâm Thế Niên bèn sai hạ nhân mang sữa đậu nành và xôi nếp tới, ăn cùng anh xong rồi tiễn anh đến tận cổng.
Du Thiên Lâm đang dựa lên cửa xe uống cốc cà phê Hồng Dật mua về nâng cao tinh thần, vừa hớp một ngụm đã thấy cánh cổng Lâm phủ mở rộng, Lâm Thế Niên và Thẩm Tế Nhật bước ra.
Rốt cuộc cũng trông thấy người mình ngày nhớ đêm mong, làm sao Du Thiên Lâm còn chú ý cốc cà phê trong tay, nhét vào lòng Hồng Dật đứng cạnh đấy, cũng chả quan tâm tới cà phê dây lên áo khoác của Hồng Dật, chạy hồng hộc về phía họ ở bên kia.
"Vân Thâm, cuối cùng huynh chịu ra rồi!" Du Thiên Lâm chạy vội đến trước mặt Thẩm Tế Nhật, lo âu nom anh.

Bây giờ Lâm Thế Niên không cấm cản, chỉ là Thẩm Tế Nhật chẳng muốn nhìn thẳng hắn, cặp mắt luôn nhìn ngây ngây xuống nền đất.
"Cậu còn tới đây làm gì?" Giọng Thẩm Tế Nhật nghe có vẻ lạnh nhạt, trống ngực lại loạn nhịp từ khi Du Thiên Lâm đến gần.
Du Thiên Lâm đang định giải thích, thì nhớ ra Lâm Thế Niên còn đứng ngay cạnh, nói tránh: "Đệ đã biết sự thật rồi.

Huynh lên xe với đệ, để từ từ đệ kể tất cả cho huynh nghe nhé?"
Trái tim của Thẩm Tế Nhật run bắn, sau cùng anh ngước nhìn Du Thiên Lâm: "Sự thật gì hả?"
Anh vừa mở miệng đã chả kìm nổi cảm xúc.


Du Thiên Lâm thừa cơ nắm tay anh, kể liền một mạch: "Đệ biết đều là lỗi của Tuyết Duy.

Cậu ta cố tình rêu rao vậy hòng tách chúng ta ra.

Cũng tại đệ không tốt, tin lời từ một phía của cậu ta.

Huynh theo đệ trở về đi, có gì chúng ta ngồi xuống bàn sau."
Vốn tưởng rằng giãi bày như thế, không ít thì nhiều Thẩm Tế Nhật sẽ có phần động lòng, chẳng ngờ nỗi buồn trong đôi mắt kia càng cuộn trào.

Chỉ thấy anh rút phứt tay về, phiền não cắt đứt: "Nhưng tôi và cậu đã không còn lời nào để nói rồi!" dứt lời, liền vượt qua Du Thiên Lâm đi tiếp.

Du Thiên Lâm vội vàng kéo anh lại, vừa cất một câu "Vân Thâm" đã bị Lâm Thế Niên đè bả vai.
Lần này thì trễ rồi, Thẩm Tế Nhật ngồi vào trong xe của Lâm Thế Niên.

Anh đóng cửa lại, chả thèm ngó ngàng Du Thiên Lâm đã bảo tài xế lái đi.
Tối hôm qua là do sự ngăn trở của Lâm Thế Niên nên mới ngồi đợi cả đêm, giờ đây lại tại tên này mà trơ mắt nhìn Thẩm Tế Nhật đi mất.

Du Thiên Lâm đá thúng đụng nia, xoay người nắm cánh tay Lâm Thế Niên rồi vặn quặt vào trong hông.

Có điều Lâm Thế Niên không cho hắn đạt được ý đồ, thoắt cái tránh khỏi thế tấn công đó bằng đòn tóm ngược lại.

Coi bộ Du Thiên Lâm còn tính đánh nhau, Lâm Thế Niên gàn: "Du trưởng ty! Đừng ép cậu ấy gấp như vậy, chi bằng cho cậu ấy chút thời gian thở lấy hơi, cũng tiện suy ngẫm xem nên giải quyết vấn đề giữa hai người như thế nào!"
Sự hung bạo trong con mắt Du Thiên Lâm bị câu nói này đánh tan không ít.

Hắn thả tay ra, liếc xéo Lâm Thế Niên bằng ánh mắt âm hiểm khó dò: "Huynh ấy kể hết với anh hả?"
"Chỗ này không phải chỗ bàn bạc.

Nếu cậu có thời gian trò chuyện thì ngồi xuống uống chén trà với tôi đi." Lâm Thế Niên mời.
Du Thiên Lâm ngoảnh đầu lại dõi mắt về chiếc ô tô đằng xa, cũng biết hiện giờ đuổi theo rất có thể sẽ khiến Thẩm Tế Nhật trốn hắn dữ hơn, đành phải chấp nhận lời mời của Lâm Thế Niên, muốn nghe tí xem người này sẽ nói gì.

Nhưng chẳng ngờ Lâm Thế Niên đưa hắn về vùng ngoại ô.
Nhìn cái cổng chào cổ kính lịch sự tao nhã đề "vườn Tây Cảnh", Du Thiên Lâm khó hiểu hỏi: "Sao lại tới nơi này?"
Lâm Thế Niên mỉm cười, mở cửa xe bước xuống: "Muốn biết thì đi theo."
Du Thiên Lâm buộc lòng phải xuống xe theo anh ta, sau khi vô vườn Tây Cảnh, thì đến một con đường nhỏ được lát đá phiến xanh quanh co uốn khúc kéo vào trong bìa rừng.

Bởi vì nguyên do đầu đông, nên khu vườn không có sắc xuân tràn đầy, song cũng chưa tới nỗi khô héo úa tàn, vẫn còn màu xanh bạt ngàn tỏa rạng cùng với một bờ hồ xa xa, rất thư thái yên bình.
Lâm Thế Niên dẫn Du Thiên Lâm vào trong Thụy Cảnh Đường.

Thụy Cảnh Đường có mở cửa buôn bán buổi sáng, chẳng qua khách khứa không đông lắm.


Hai người họ vào gian phòng ăn cơm lần trước nọ, Lâm Thế Niên cũng chả hỏi Du Thiên Lâm muốn ăn uống gì, chỉ gọi một ấm trà thủy tiên.
Chờ trà được đem lên xong, anh ta châm mỗi bên một tách, làm động tác mời: "Thử chút coi."
Du Thiên Lâm không hiểu anh ta đang bày trò quỷ gì.

Sự kiên nhẫn đều đã bị vắt kiệt trên dọc đường đến đây, hắn hỏi thẳng: "Tóm lại anh định nói gì?"
Lâm Thế Niên vẫn chẳng hé răng câu nào, bưng tách trà kia của mình lên nhấp một ngụm, thở dài: "Đây là thức trà mà cậu ấy thích nhất.

Cậu biết không?"
Du Thiên Lâm ngớ ra, cúi đầu dòm thứ nước trà vàng óng đó, trong chốc lát lại chả biết nên nên tiếp thu một câu này như thế nào.
Đương nhiên hắn biết Thẩm Tế Nhật thích uống trà.

Nhưng Thẩm Tế Nhật giống như chẳng có sở thích cố định, bình thường uống cà phê giúp tinh thần tỉnh táo vẫn là nhiều nhất.

Hắn từng nhắc nhở vô số lần, dạ dày không khỏe ít đụng mấy thứ này, Thẩm Tế Nhật chả nghe.

Thấy hắn không thích nhìn mình uống những món kia, thì giấu hắn uống, hắn đã từng bắt gặp vài lần.
Xem phản ứng của Du Thiên Lâm, Lâm Thế Niên liền hiểu bản thân đã nêu trúng trọng tâm vấn đề rồi.

Anh ta lại trông ra ngoài cửa sổ, tiếp tục tiết lộ: "Cậu ấy cực kỳ thích thưởng trà thủy tiên của Thụy Cảnh Đường, ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ thư giãn.

Cậu có biết không?"
Du Thiên Lâm hoàn toàn câm luôn.

Chính bản thân hắn còn là lần đầu tiên đến Thụy Cảnh Đường, thì làm sao biết được đây là nơi Thẩm Tế Nhật yêu thích? Nhưng mà không phải chứ, lúc hai người họ ở bên nhau, Thẩm Tế Nhật vẫn chưa bao giờ nhắc tới chốn này với hắn.
Lâm Thế Niên nhìn thấu sự hoang mang và lúng túng của hắn, không khỏi cười hỉ hả đỡ lời: "Thực ra cũng chẳng thể trách cậu.

Nghe nói sau khi xác định tình cảm, hai người các cậu suốt ngày bị tách ra hai nơi, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Tôi rành đường ăn nết ở của cậu ấy lắm, từ xưa đến nay đều là người ta đặt ra yêu cầu cho cậu ấy, tôi vẫn chưa từng chứng kiến cậu ấy vì mình mà đòi hỏi ai điều gì."
Du Thiên Lâm nghe thông ý kiến Lâm Thế Niên muốn biểu đạt, cuối cùng lòng dạ khí độ cũng tương đối ôn hòa nhã nhặn.

"Lâm tiên sinh, anh có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
"Chả bằng trước tiên cậu kể lại sự việc tại sao lần này cậu hiểu lầm cậu ấy đi?" Lâm Thế Niên cười thong dong gợi ý.
Du Thiên Lâm chần chừ.
Hắn biết Lâm Thế Niên là bạn thân của Thẩm Tế Nhật, vì vậy có khả năng Thẩm Tế Nhật đã kể sạch sự tình cho người này.

Với hắn mà nói đây không phải vấn đề lớn, điều khiến hắn cáu tiết với Lâm Thế Niên là ánh mắt của anh ta, cứ như thể dễ dàng biết tỏng tất cả.

Loại cảm giác bị kẻ khác bắt bí này thiệt khó chịu.

Hắn ngập ngừng một lát, sau cùng vẫn chẳng địch nổi muôn vàn mối u sầu trong lòng, thuật lại đại thể.
Hắn nói úp úp mở mở, có dăm phần không muốn lộ ra.

Song Lâm Thế Niên từng nghe Thẩm Tế Nhật kể ngọn nguồn, cũng suy đoán được.
Đợi sau khi hắn nói dứt, Lâm Thế Niên chuyên cho hắn một tách nữa: "Chả biết Du trưởng ty đã từng nghĩ tới chưa, vì sao sự tin tưởng lẫn nhau của hai người lại không kham nổi một đòn tấn công như thế?"
Du Thiên Lâm nhìn anh ta, với một bộ dạng chăm chăm chờ anh ta giảng giải tiếp.

"Vân Thâm cậu ấy á, quen tự đè nén, nhưng cái này đều không phải do bản tính tạo thành.


Thẩm gia khiến cậu ấy cáng đáng quá nhiều, cậu ấy chẳng dám làm gì theo tính cách suy nghĩ của mình.

Đây là nhược điểm của cậu ấy, cũng là lớp giáp của cậu ấy."
Lâm Thế Niên ngừng lại đôi chút, nối lời: "Khi say rượu cậu ấy kể không ít chuyện chung sống giữa hai người với tôi.

Du trưởng ty, thứ lỗi tôi ăn nói thẳng thắn.

Cậu nhỏ tuổi hơn, có nhiệt huyết tràn đầy, những nhiệt huyết ấy đều là ưu thế của cậu.

Nhưng rất nhiều lúc sai lầm cũng tại tuổi quá trẻ, lo nghĩ cho cậu ấy mà chưa biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Một khi xảy ra vấn đề rồi, cậu cứ dùng biện pháp đơn giản qua quýt nhất để xử lý.

Song cách làm chả có gì ngoại trừ bức bách dọa nạt và yêu cầu đòi hỏi này của cậu, chỉ có thể khiến cậu ấy thỏa hiệp với cậu, mà lại không giúp cậu ấy suy xét từ lập trường của cậu ấy."
Theo phản xạ Du Thiên Lâm mấp máy môi, như thể tính giải thích gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra nổi một lời nào.
"Tất nhiên, xuất phát điểm của cậu đều là vì tốt cho cậu ấy, cậu ấy cũng từng kể với tôi, quả thực cậu tốt lắm.

Nhưng có một điều tôi không thể không nói, chính là các cậu ở bên nhau vẫn nhờ vào chủ động từ phía cậu.

Liệu cậu có nghĩ đến, sự mạnh mẽ của cậu cũng sẽ tạo nên sự nhân nhượng của cậu ấy hay không? Sau khi hình thành thói quen đối xử như vậy, với bản tính đó thì làm sao cậu ấy có thể lên tiếng kịp thời lúc xảy ra mâu thuẫn, làm sao có thể mở miệng phân trần biện bạch giống cậu thế này được ?"
Du Thiên Lâm nao nao lòng, vô thức nắm hai tay siết đoạn vải trên đầu gối.
"Giữa hai người các cậu còn thiếu việc đứng trên góc độ của nhau để suy nghĩ và thấu hiểu, thế nên mới dễ dàng bị kẻ có dã tâm lợi dụng sơ hở, chuyện bé xé ra to."
Lâm Thế Niên đổ nước trà trong chiếc tách đã cạn nguội của Du Thiên Lâm đi, rồi rót một tách trà nóng khác cho hắn, chuyển qua trước mặt hắn: "Nếu hôm nay đã nói nhiều như vậy, tôi đây chẳng ngại nói thêm tẹo nữa cho cậu.

Vân Thâm chưa bao giờ quan tâm tới một người như thế.

Với tư cách bạn chí thân, tôi vừa cảm thấy mừng thay cậu ấy, vừa không tránh khỏi lo lắng."
Du Thiên Lâm đón lấy cái tách, nhòm hình bóng ở giữa tách nước trà sóng sánh bằng nét mặt tư lự.

Hắn trông thấy một gương mặt băn khoăn do dự, đó chính là hắn.
"Cậu ấy gánh áp lực đủ loại đủ kiểu để ở bên cậu, nói thật tôi cũng chả nhìn thấy hết.

Vốn dĩ tôi có thể nhắn nhe một vài lời xui cậu ấy từ bỏ cậu, nhưng làm vậy chưa chắc đã giảm bớt nỗi đau khổ của cậu ấy.

Vả lại tôi chẳng phải cậu ấy, không thể thay cậu ấy ra quyết định.

Đây là lý do mà..."
Tiếng Lâm Thế Niên hơi dừng giây lát.

Anh ta nâng tách trà của mình lên duỗi tay cạn chén với cái tách trong tay Du Thiên Lâm, uống một mình.
"Hy vọng cậu có thể hiểu rõ những lời tôi khuyên hôm nay, hiểu rõ tiếp theo nên làm thế nào mới có thể thu xếp trong ấm ngoài êm vấn đề của các cậu."
Du Thiên Lâm cầm tách trà nóng kia, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cõi lòng tựa thủy triều cuồn cuộn, với bao thứ tâm trạng cuốn tung lên từng luồng tranh trước xô sau.

Trong đó ý nghĩ khiến hắn lưu tâm và cũng không kìm nổi nhất, chính là ước mong tha thiết chạy liền đến bên Thẩm Tế Nhật, ôm cái người ngốc nghếch hết thuốc chữa ấy vào lòng, suốt cuộc đời này đều chẳng còn muốn buông ra nữa.
Hắn ngửa đầu uống cạn tách trà chứa tiền vị đắng chát nọ, đợi khi tầm mắt Lâm Thế Niên lại nhìn hắn, rốt cuộc anh bạn cũng nở nụ cười vui mừng an nhiên: "Nếu ngẫm nghĩ thông suốt rồi thì mau đi tìm cậu ấy đi.

Đừng trông cậu ấy giả bộ một vẻ vô cùng tức giận, thực ra vẫn luôn chờ cậu đấy."

Bình Luận (0)
Comment