Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 111

Tại hội trường đông đúc náo nhiệt, Phượng Lại Tà bám lấy tay daddy, giống một đứa trẻ hiếu kì hết nhìn đông lại nhìn tây, đôi mắt hổ phách không có một giây nghỉ ngơi, liên tục quay qua quay lại giữa rất nhiều người có ngoại hình kỳ quái.

Có nhiều người sở hữu đôi tai phủ đầy lông, sau lưng còn mang theo một cái đuôi đủ mọi hình dạng. Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, dựa vào hình dáng phần đuôi để phân biệt ra đâu là lang tộc, đâu là yêu hồ tộc. Trên trời bay đầy người thuộc tộc Vũ Linh, bọn họ sải dài đôi cánh uy phong to lớn, lần lượt bay vào bên trong. Đoàn người chen chúc nhau làm cho Phượng Lại Tà liên tưởng tới hội chợ thương mại ở nhân giới, bước vào là căn bản không cần phải tự mình di chuyển mà cứ tùy vào đoàn người đẩy tới chỗ này, chỗ kia.

Bỗng nhiên, dưới chân không có cảm giác nữa, thân thể thình lình rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Phượng Lại ôm Tiểu Tà cách mặt đất, đang lơ lửng giữa không trung giống như bộ tộc Vũ Linh, tránh cho cô bé cảm giác khó chịu khi chen lấn giữa đám đông.

Bỏ sợi dây trong tay ra, Tiểu Tà nhìn xuống Tiểu Bạch, lúc này đang chịu khổ dưới mặt đất, cười nói: “Tiểu Bạch nè, cho ngươi thời gian tự do hoạt động đó, nhớ nắm chắc cơ hội đi quyến rũ một nàng lang tộc hoặc là mang về một vị mỹ nữ tộc yêu hồ nha.” Nói xong, cô bé còn mờ ám ném cho Tiểu Bạch một cái liếc mắt đầy quyến rũ.

“Quyến rũ cái quỷ gì.” Tiểu Bạch đang bị đẩy qua đẩy lại đến mức muốn cắn người, hắn hung hăng nhìn vẻ mặt thảnh thơi đắc ý của cô bé, răng nanh kẽo kẹt va vào nhau. Xem tình trạng hiện tại của nó, ngoại trừ có thể đi quyến rũ một con sói giống cái thì còn làm được gì nữa. Mỹ nữ lang tộc nào có thể “cảm nắng” một kẻ mà ngay cả hình người cũng không thể biến trở về được? Phượng Lại Tà chắc chắn là ngại nó phiền toái.

Nó định ngửa mặt lên trời tru một hơi, nhưng đầu còn chưa kịp nâng lên thì đã bị dòng người mãnh liệt ập vào cuốn đi rồi.

“Daddy, Phượng Tê thi đấu ở chỗ nào?” Dường như căn bản không nhìn thấy cái nhìn cuối cùng đầy ai oán và giận dữ của Tiểu Bạch, Tiểu Tà mỉm cười tươi tắn, tràn đầy chờ mong hỏi.

Phượng Lại nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó bay về phía sân thi đấu của Phượng Tê. Nhưng mà, ngoại trừ bộ tộc Vũ Linh có cánh vốn có thể bay lượn trên không trung, còn lại cũng chỉ có một mình Phượng Lại đang lạc loài phi hành giữa dòng người, trong lòng còn ôm một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu. Điều này lập tức thu hút sự chú ý của các tuyển thủ phía dưới. Bọn họ nhộn nhịp ngẩng đầu lên, muốn nhìn thấy bóng người cao lớn phía trên.

“Phượng Lại – bá tước huyết tộc – đứng hàng thứ ba tại kì Võ đạo đại hội lần trước.” Có tuyển thủ cảm thấy tò mò trước vị bá tước lạnh lùng bí ẩn, ít giao thiệp với người khác này. Đối với nhân vật truyền kỳ luôn đứng trên đỉnh cao này, đa số mọi người chỉ biết đến qua những tin đồn. Hơn nữa, ba người mạnh nhất trong kì đại hội lần trước sẽ được đặc cách vào thẳng vòng 20 người, cho nên trước vòng đấu đó, mọi người căn bản không có cơ hội nhìn thấy hắn. Ngày hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra làm cho Phượng Lại lộ diện, phải biết rằng trước đây hắn chỉ xuất hiện duy nhất trong các trận đấu chính thức mà thôi. Huống chi, trong lòng hắn còn đang ôm một thiếu nữ xinh xắn. Điều này càng làm cho mọi người nghi ngờ, không tự chủ được bắt đầu suy đoán thân phận của cô bé kia.

Nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh ghế ngồi, Phượng Lại trực tiếp ôm Tiểu Tà ngồi xuống. Hắn vừa đến, bốn phía lập tức xôn xao hẳn lên, mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá vị nhân vật có danh xưng là Ma giới đệ nhất mỹ nhân này. Bọn họ đều ngửi được hương vị ngọt ngào phát ra từ cô bé đang ở trong lòng hắn, qua đó cũng biết được cô bé đó không ngờ lại là một nhân loại.

Nhân loại xuất hiện ở ma giới, hơn nữa còn do một gã huyết tộc mang tới – ánh mắt của mọi người lập tức biến thành thương hại. Rất nhiều người trong huyết tộc có sở thích nuôi dưỡng nhân loại có hương vị máu ngọt ngào để làm huyết nô cho mình, khi đó có thể hút máu của đối phương bất kỳ lúc nào, tựa như một nguồn thức ăn di động vậy, luôn luôn giữ được sự tươi mới tuyệt đối.

“Phượng Tê còn chưa tới nữa sao?” Ngồi trong lòng daddy, Tiểu Tà không chịu an phận, bèn ngóc đầu ra ngoài nhìn đông nhìn tây, trên sân đấu ngoại trừ khán giả ra thì không nhìn thấy bóng dáng hai tuyển thủ ở đâu cả.

“Còn chưa tới giờ.” Phượng Lại vỗ vai cô bé, ý bảo Tiểu Tà đừng nóng nảy. Hắn lạnh lùng đảo mắt lướt qua những người đang nhìn chăm chú vào họ, âm thầm cảnh cáo đối phương cần phải thu hồi ánh mắt bất kính đó. Đây là một trong những nguyên nhân mà hắn không muốn mang Tiểu Tà tới nơi thi đấu, khoan nói tới thân phận đặc thù của bọn họ, chỉ riêng hương vị máu ngọt ngào trên người Tiểu Tà thôi cũng đủ để làm cho người khác đứng ngồi không yên rồi.

Bỗng nhiên, Phượng Lại Tà xoay tròn ánh mắt, sau đó chồm qua nhẹ giọng nói gì đó vào tai daddy.

Phượng Lại nhíu mày lại, bất đắc dĩ thở dài, đặt đầu ngón tay lên trán cô bé, theo sau đó có một luồng sáng màu tím mỏng manh rót vào đầu cô bé, và bản đồ từ sân thi đấu cho tới nơi nào đó đã nằm gọn trong não của Phượng Lại Tà.

“Vậy người ta đi nha.” Phượng Lại Tà nói xong, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má hắn, rồi thừa dịp Phượng Lại chưa kịp phản ứng đã nhảy xuống đất, co chân chạy đi.

Nhìn bóng dáng sức sống mười phần kia, ánh mắt của Phượng Lại không khỏi trở nên ôn hòa, nhưng sự ôn hòa này vĩnh viễn chỉ thuộc về một người, người bên ngoài không thể hưởng thụ được.

Dựa vào bản đồ mà daddy đưa vào đầu, Phượng Lại Tà vừa đi vừa nhảy tới mục tiêu. Người bình thường a, ăn vào thì phải có thải ra thôi mà.

Đi tới nơi, nhìn hai cánh cửa điêu khắc tỉ mỉ trước mắt, Phượng Lại Tà do dự.

Những họa tiết kì quái bên trên làm cho nó cảm thấy thật buồn bực. Người ở đây bộ không biết dùng cái gì đó thông tục dễ hiểu một chút hay sao ? Những họa tiết trừu tượng này so với tranh Picasso còn khó hiểu hơn nữa, nó làm sao biết được bên nào dành cho nam, bên nào dành cho nữ chứ? Mà daddy cho bản đồ tới chỗ này cũng đã dừng lại rồi.

Nheo mắt suy tư trong chốc lát, cuối cùng Phượng Lại Tà giơ hai tay lên, quyết định đồng thời mở cả hai cửa xem thế nào.

Cánh cửa bên phải “cót két” mở ra, Phượng Lại Tà lập tức thò đầu vào xem xét. Kết quả là: nó phát hiện đây là một sai lầm chết người, bởi vì trong đó lập tức vang lên một tiếng thét sợ hãi.

“Phượng Lại Tà, em điên à?” Bên trong là một người thanh niên mặc đồ trắng, hắn vừa nhìn thấy Phượng Lại Tà ló đầu vào thì đã hoảng tới mức lập tức vội vàng tránh đi, ngay cả khóa quần cũng quên chưa kịp kéo.

“A, xin hỏi một chút, em có quen với anh sao?” Tuy rằng biết mình đã vào nhầm phòng, nhưng Phượng Lại Tà lại chú ý tới việc đối phương đã gọi chính xác tên của mình. Vì vậy, sự xấu hổ lập tức tán đi, thay vào đó là cảm giác tò mò. Nó dường như chưa bao giờ gặp qua người này, ngoại hình của hắn rất thanh tú, nhưng cũng vô cùng xa lạ.

“Ai nói anh biết em chứ?” Bóng người của hắn lập tức cứng lại, sau đó vội vã phủ nhận.

Phượng Lại Tà nheo mắt lại, sau đó lộ ra một nụ cười tà ác. Nó bước một bước vào phòng, sau đó “bất cẩn” khóa trái cửa toilet.

Người này rõ ràng quen biết nó, nhưng lại quả quyết phủ nhận, khẳng định có bí mật.

“Em làm gì?” Nghe thấy tiếng khóa cửa, giọng nói của người thanh niên có chút hoang mang và vội vàng. Vẻ mặt của hắn rất quái dị, khi nhìn thấy Phượng Lại Tà từng bước một lại gần mình, trong mắt phủ đầy ý cười tà ác, hắn cảm thấy sau lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi.

“Anh trai à, người ta chỉ muốn biết thân phận của anh thôi. Daddy nói gạt người là hành vi không đúng nha, thẳng thắn theo khoan, chống cự theo nghiêm, hi vọng anh không nên lừa gạt tâm hồn còn nhỏ bé của em, không thì cẩn thận sẽ bị sét đánh đó.”

Nguyền rủa thật độc địa, người thanh niên thiếu chút nữa là hộc máu. Vào nhầm toilet, còn thiếu chút nữa là nhìn thấy bộ phận tư ẩn của hắn, rõ ràng là ác nhân mà còn cáo trạng trước, hắn thật sự là không còn lời nào để nói.

“Anh trai à, anh yên tâm, anh nói cho em biết thân phận của anh đi, người ta sẽ giữ bí mật chuyện anh bị người ta nhìn thấy vào lúc nhạy cảm này nha. Em xin thề.” Nói cách khác là nếu như hắn không cung khai thì cô bé sẽ nói ra. Phượng Lại Tà giống như một con hồ ly nhỏ bé mà giảo hoạt, làm cho hắn run lên một cái.

Hắn thật hối hận, ngày hôm nay hắn không nên tới sân đấu, lại càng không nên uống quá nhiều rượu vào tối qua, nếu không thì đã không phải vội vàng chạy ào vào toilet, cũng sẽ không gặp phải phiền toái này.

“Tiểu thư à, anh nghĩ là nếu em không thả anh đi thì anh vẫn có thể rời khỏi đây.” Không phải hắn khoe khoang, nhưng chút đỉnh bản lĩnh của Phượng Lại Tà căn bản không thể ngăn lại hắn, cùng lắm cũng chỉ là vướng víu tay chân sợ làm cô bé bị thương mà thôi, chứ năng lực rời khỏi dĩ nhiên vẫn phải có.

“Hu hu, anh đang uy hiếp em sao? Có phải là em tiếp tục hỏi nữa thì anh sẽ đánh em không?” Gương mặt vốn đang cười tủm tỉm trong nháy mắt thay đổi 180 độ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bộ dạng đáng thương vô cùng kia cứ như là hắn vừa mới bắt nạt cô bé vậy.

“Này, em đừng có khóc, vừa rồi anh không có bắt nạt gì em mà.” Trời ơi, rõ ràng là hắn bị uy hiếp trước có được không? Tại sao bây giờ nhìn cứ như là hắn vừa ỷ thế hiếp người vừa lấy lớn hiếp nhỏ vậy?

Nước mắt của Phượng Lại Tà bắt đầu rơi xuống từng giọt từng giọt, giống như một chuỗi trân châu bị đứt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa [1] làm người khác cảm thấy đau lòng, cho dù có tâm địa sắt đá thế nào cũng không khỏi có chút mềm lòng.

Giữa lúc hắn nhịn không được định tiến lên dỗ Phượng Lại Tà thì cánh cửa bị đá văng ra. Sau đó, Phượng Lại xuất hiện ở bên ngoài.

Hắn vừa đi tới liền nhìn thấy Tiểu Tà đang khóc nức nở. Lập tức, hắn đảo mắt đầy ác ý nhìn qua người thanh niên đứng gần đó.

“Ờ… Phượng Lại bá tước.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt Phượng Lại, thanh niên áo trắng đành phải treo lên một nụ cười thân thiện, giả lả nói: “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.” Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đông lạnh của Phượng Lại, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc trước mình không lựa chọn đối địch với hắn, nếu không, cái khác khoan nói tới, chỉ riêng ánh nhìn lạnh lẽo của Phượng Lại cũng đủ cho hắn mệt nhọc một hồi rồi.

“Daddy, hắn bắt nạt con.” Nhìn thấy chỗ dựa của mình đã tới, Phượng Lại Tà bắt đầu phát huy sở trường, miệng nghẹn ngào nấc lên vài tiếng, một tay ngơ ngác lau nước mắt, một tay chỉ vào người đối diện.

Ánh mắt của Phượng Lại trầm xuống, hắn kéo Tiểu Tà vào lòng mình, giọng nói bất mãn: “Đại trưởng lão, không biết chuyện này là thế nào?”

Đợi một hồi lâu còn chưa thấy Tiểu Tà trở lại, hắn cảm thấy hơi lo lắng nên mới tới đây xem thế nào, nhưng vừa tới nơi lại nghe thấy tiếng khóc của cô bé, trong lòng hắn liền cảm thấy rối loạn, sau đó lập tức đá văng cửa phòng.

“Đại trưởng lão?”

“Đây chỉ là hiểu lầm.”

Hai tiếng nói đồng thời vang lên, Phượng Lại Tà cùng người thanh niên áo trắng liếc mắt nhìn nhau. Lúc này, hắn nhún vai. Xem đi, chẳng phải cô nàng muốn biết hắn là ai sao, bây giờ biết rồi đó.

“Daddy, hắn là… đại trưởng lão? Đại trưởng lão ở trong cái hội kia à?” Không phải chứ? Chắc chắn không phải rồi. Nó nhớ rõ ngoại hình và gương mặt của đại trưởng lão, số nếp nhăn trên mặt có thể sánh bằng với Hồ Tư gia gia luôn nha, muỗi mà có đậu lên mặt cũng không cần phải đánh nữa, chỉ cần cười một cái là nếp nhăn đã kẹp dẹp lép con muỗi rồi.

Nhưng mà người trước mắt này thoạt nhìn không già hơn daddy được bao nhiêu nha.

“Chính là ta.” Một giọng nói già nua vang lên, theo sau đó, người trước mắt Phượng Lại Tà đã biến đổi từ một thanh niên tuấn tú thành một cụ già với gương mặt nhăn nheo và bộ râu màu bạc dài.

Một màn thay hình đổi dạng trước mắt này so với trong phim kinh dị càng làm cho người khác giật mình. Phượng Lại Tà trợn to mắt xem màn trình diễn đặc sắc trước mặt mình, trên mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô bé như vậy, đại trưởng lão cũng không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Khụ khụ, thật ngại quá, dọa đến em, chỉ là gương mặt chân thực của ta cũng chỉ có huyết chủ và bá tước là biết mà thôi.” Hắn có thể hiểu được tại sao cô bé lại kinh ngạc, nhưng ban đầu cũng là tự nó muốn xem đó thôi.

“Đại trưởng lão, tại sao ngài lại muốn tự hủy dung mình thế?” Khó hiểu, nó không thể nào hiểu nổi, mọi người đều yêu thích cái đẹp, vì sao hắn lại đi ngược lại, tự làm xấu mình thế?

Nhíu chặt mày lại, Phượng Lại Tà vẫn tiếp tục khó hiểu nhìn đại trưởng lão. Bây giờ cô bé đã quên khóc, nhưng vài giọt nước mắt chưa khô vẫn còn đọng lại trên khóe mắt. Một bàn tay vươn ra, dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô bé.

“Khụ khụ, em không cảm thấy như thế này rất có phong thái của trưởng lão hay sao?” Đại trưởng lão có chút xấu hổ giải thích, hai mắt nhìn lơ đãng xung quanh, không dám nhìn thẳng vào Phượng Lại Tà.

Thân là đại trưởng lão, nếu như sở hữu một gương mặt vô cùng trẻ tuổi thì làm sao xứng với thân phận, lại làm thế nào có thể phục chúng? Dù sao, áp lực từ vẻ ngoài là rất quan trọng, hắn cần một gương mặt già nua để củng cố uy nghiêm của mình. Đây là bí mật mà hội trưởng lão không muốn để cho ai biết.

Bằng không, huyết tộc vĩnh viễn thanh xuân, làm sao có thể trở nên già nua yếu đuối được?

Chỉ có điều những chuyện này người bên ngoài không thể nào biết được mà thôi.

“Trên thực tế…” Đại trưởng lão nhìn sang Phượng Lại, trong mắt hơi lóe lên, lúc này Phượng Lại đang để lộ ra mặt dịu dàng không muốn người biết của mình. “Tuổi của bá tước đại nhân còn cao hơn cả ta, vậy mà ngoại hình của hắn vẫn ngàn năm như một, ta làm sao có thể thật sự già đi được?” Đây là một hiểu lầm, tuổi thanh xuân của huyết tộc là vĩnh hằng, chỉ có tử vong mới có thể hủy diệt nó. Chẳng qua, hắn là một vị trưởng lão, dưới một người trên vạn người, cho nên không hề có một ai tỏ ra nghi ngờ bọn họ mà thôi.

Địa vị tối thượng luôn luôn làm cho kẻ khác tin phục mù quáng, do đó không thể sinh ra bất kỳ hoài nghi ngào, tất cả đều có vẻ là đương nhiên như thế.

“Daddy…” Nghe đại trưởng lão nói xong, Phượng Lại Tà bất giác dời tầm mắt sang gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Phượng Lại.

Nếu vậy thì daddy cũng có thể biến hình thành một cụ già nhăn nheo giống như vậy, hơn nữa thậm chí so với đại trưởng lão còn già hơn…

“Con muốn nhìn một chút sao?” Phượng Lại dễ dàng biết được Tiểu Tà đang nghĩ gì. Hắn bỗng nhiên cúi đầu, kề sát vào mặt cô bé hỏi.

Trợn to mắt, trong đầu Phượng Lại Tà lập tức xuất hiện một gương mặt còn già nua hơn cả đại trưởng lão, sau đó, nó lập tức lắc đầu lia lịa: “Không muốn, tuyệt đối không muốn.” Nó không cần nhìn daddy lên chức thành cụ ông đâu. Đây tuyệt đối là một cơn ác mộng kinh khủng hơn bất kì bộ phim kinh dị nào, nó nhất định sẽ bị ám ảnh.

“Thật sự không muốn sao?” Ý cười nhợt nhạt in trong mắt, Phượng Lại bỗng nhiên có hứng thú đùa giỡn cô bé. Nhóc con bướng bỉnh này luôn không ngừng chế tạo phiền toái, nhưng mà hắn lại vĩnh viễn không thể buông một lời nói nặng với cô bé.

“Tuyệt đối không muốn, khẳng định cùng với xác định là không muốn. Daddy, người ta còn chưa có vào toilet nữa, thôi người trò chuyện với đại trưởng lão nhé, người ta đi sát vách giải quyết một chút.” Nói xong, Phượng Lại Tà lập tức co chân chạy mất. Nó không cần phải coi daddy biến hình thành bộ dạng kia đâu.

Nhìn thiếu nữ xinh xắn đã rời khỏi, Phượng Lại rất nhanh liền thu hồi vẻ nhu hòa ban đầu, ánh mắt một lần nữa trở nên lạnh lẽo.

“Không biết đại trưởng lão hôm nay đến hội trường là có việc gì?” Hội trưởng lão luôn không quan tâm tới Võ đạo đại hội, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn dùng diện mạo thật của mình?

“Ngài bá tước xin đừng suy nghĩ nhiều, ta chẳng qua là tới xem Phượng Tê thi đấu mà thôi.” Đại trưởng lão vung tay lên, một lần nữa biến trở về dung mạo trẻ tuổi ban đầu nhằm thể hiện mục đích hôm nay của mình.

“Đây là một trong những bài khảo hạch của hội trưởng lão dành cho Phượng Tê sao?” Phượng Tê trước đây chưa một lần tham dự Võ đạo đại hội. Thật ra thì bình thường các chủng tộc đều rất ít cử nữ tuyển thủ đi thi đấu, dù sao thì phái nữ luôn có bất lợi về sức mạnh, mà Võ đạo đại hội lại là nơi để các tộc khoe khoang thực lực của mình. Tuy vậy, hắn thừa nhận là Phượng Tê có năng lực. Hơn nữa, khả năng của cô ấy tuyệt đối không hề thua kém năm tuyển thủ còn lại.

“Cũng có thể cho là thế, dù sao Phượng Tê cũng là người nối nghiệp mà ta chỉ định, chúng ta cần phải phán đoán chính xác thực lực của cô ấy, sau đó mới có thể cho phép cô ấy trở thành một thành viên của Hội trưởng lão.” Vẻ mặt chân thật, giọng điệu nghiêm túc, so với gương mặt trẻ tuổi của đại trưởng lão thật sự không mấy hợp nhau.

“Ta nghĩ rằng cô ấy sẽ không làm các ngài thất vọng.” Bản thân hắn cũng rất xem trọng Phượng Tê. Quả thật, so với Phượng Ca luôn thâm tàng bất lộ, Phượng Tê càng làm cho người khác cảm thấy có tiềm lực.

“Chỉ hi vọng như thế.” Đại trưởng lão vô thức đưa tay vuốt râu mép, nhưng chỉ đụng tới một khoảng không. Phượng Lại thờ ơ nhìn hắn, có đôi khi thói quen là một thứ thật đáng sợ.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, hai người đồng thời gật đầu chào nhau, sau đó Phượng Lại bước ra ngoài, kéo Tiểu Tà rời khỏi.

Đại trưởng lão đứng yên nhìn bóng lưng của bọn họ, ánh mắt lóe lên.

“Chết tiệt, là ai dám phá hỏng cửa toilet?” Đúng lúc này, có một đội binh lính đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy cửa toilet đã bị đập nát, bên trong còn đứng một người thanh niên có sắc mặt hờ hững, ngay lập tức liền bày ra vẻ mặt chuẩn bị “khởi binh vấn tội”.

Gương mặt của đại trưởng lão lúc này có chút bất đắc dĩ. Được rồi, hắn phải thừa nhận, hiện tại với ngoại hình thế này, trong mắt những thành viên huyết tộc khác thì hắn cũng chỉ là một người dân bình thường xa lạ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment