Tiệc rượu chúc mừng.
Phượng Lại Tà bận rộn lục tung cả tủ đồ với hi vọng có thể tìm thấy một bộ
trang phục đủ để chấn động mọi người, nhưng dù rằng đã thử từng bộ một,
cô bé vẫn chưa tìm được một bộ lễ phục ưng ý. Những kiểu dáng này tuy
rằng xinh đẹp, nhưng chưa đủ độ chấn động, chỉ có thể làm cho người khác tròn mắt ngắm nhìn, chứ không thể làm cho họ tự động lùi bước.
Phượng Lại Tà chu môi, phiền muộn đặt mông ngồi xuống giường, kết quả là nó lập tức nghe thấy một tiếng kêu rên.
“Ngao…” Hóa ra là nó đã ngồi đè lên cái đuôi mỏng manh của Tiểu Bạch.
“A, lần này ta thật sự không phải cố ý.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn đứng
lên. Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng quay đầu liếm cái đuôi của mình, dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Phượng Lại Tà, rất giống một nàng dâu vừa
về nhà chồng.
Có phải là Tiểu Bạch cùng Tiểu Tiểu Bạch ở chung
lâu quá nên nó cảm thấy biểu cảm của nó càng ngày càng giống Tiểu Tiểu
Bạch rồi?
“Ngao.” Tiểu Bạch lắc đầu tỏ vẻ không tin, tiền sử của cô bé thật sự là nhiều lắm, độ tin cậy là con số không.
Phượng Lại Tà ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, nhìn đủ loại trang phục dưới đất, trong mắt viết rõ ràng hai chữ: “Sầu quá.”
Giữa lúc Phượng Lại Tà đang phiền não bối rối, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu cô bé. Đúng rồi, nó cần gì phải tự mình hao tâm tổn sức như
vậy, hiện tại nó nghĩ tới một phương án rất tốt khác.
Trên gương
mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên một nụ cười tà ác, Tiểu Bạch nằm trên
gường lơ đãng nhìn thấy, liền cảm thấy sợ hãi, từ chân tới đầu đều bắt
đầu lạnh lẽo.
Nó có dự cảm không tốt.
Tuy nhiên, sau khi
Phượng Lại Tà đã hoàn tất việc mặc vào bộ lễ phục cho buổi tối hôm nay,
động tác trước tiên của Tiểu Bạch chính là dùng móng vuốt của mình che
lấy cái mũi đang chực chờ chảy máy. Cô bé… cô bé… cô bé điên rồi…
“Hì hì, đồng chí Tiểu Bạch, trông ta không tồi đúng không?” Phượng Lại Tà
đứng trước gương, ngắm nhìn bộ trang phục mà tự tay nó đã tỉ mỉ cách
tân, sau đó nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy thỏa mãn xoay mấy vòng trước
gương, làm cho làn váy phiêu bay theo gió. Vì vậy, Tiểu Bạch lại một lần nữa trợn trừng hai mắt, nỗ lực nhịn xuống luồng chất lỏng tụ tập trong
lỗ mũi.
Phi lễ chớ thị! phi lễ chớ thị!
Nhắm mắt lại, Tiểu Bạch bắt đầu niệm kinh.
“Này.” Không nhìn nó? Phượng Lại Tà chu môi đi tới trước mặt Tiểu Bạch, vươn
tay cưỡng chế làm cho Tiểu Bạch mở mắt ra, khiến cho nó nhìn thẳng vào
mình.
Một mảng phong cảnh mỹ lệ tràn vào mắt Tiểu Bạch, khiến cho nó lập tức cảm giác máu lên tới đỉnh, vì vậy…
Phốc.
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, theo sau đó là một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ mũi nó.
“A?” Chớp chớp mắt, Phượng Lại Tà nhìn thẳng vào cặp mắt đang xấu hổ muốn chết kia.
“Tiểu Bạch?”
Hãy để cho nó chết! Để cho nó chết! Tiểu Bạch hận không thể lập tức đào ra một cái động để chui vào.
“Ngươi đang chảy máu mũi?” Phượng Lại Tà nhìn dòng chất lỏng đỏ như máu đang
liên tục chảy ra từ mũi Tiểu Bạch, nhỏ xuống sàn nhà trắng noãn, đôi mắt hơi lóe ra.
“Dạo gần đây ta ăn hơi nhiều thịt hươu, nóng trong
người.” Không sai, nhất định là vì nguyên nhân này. Gần đây nó ăn uống
nhiều lắm, chất bổ dưỡng trong người quá nhiều.
“À, là vậy sao?” Phượng Lại Tà mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Tiểu Bạch từ trên xuống dưới, bên môi nhoẻn lên nụ cười gian ác.
“Đương nhiên.”
“Vậy từ bây giờ ngươi chỉ nên ăn rau cải thanh nhạt là đủ rồi, ta sẽ phân
phó nhà bếp cải tiến thức ăn cho ngươi, không cần phải cảm kích ta đâu.” Nhìn xem, nó rất là tốt bụng, luôn quan tâm tới thân thể của Tiểu Bạch.
“Ngao.” Bảo một con sói như nó chỉ ăn toàn rau củ? Đùa cái gì vậy? Tiểu Bạch
đang định ngẩng đầu kháng nghị, nhưng khi chạm vào ánh mắt long lanh đầy ý cười của Phượng Lại Tà, nó lại cảm thấy không nỡ.
Kỳ thật, “ngẫu nhiên” “ăn chay” một chút cũng không sao, nếm thử một chút thôi mà.
“Ngoan ngoãn nha, buổi tối ta đi ra ngoài sẽ không mang theo ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại giữ nhà có biết không?” Phượng Lại Tà vỗ vỗ đầu Tiểu
Bạch, giống như đang dỗ trẻ nhỏ, nhưng trong đôi mắt hổ phách lại hiện
rõ sự uy hiếp.
Dám nói không? Lập tức làm thịt ngươi.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng biết thời biết thế. Nó sẽ làm một con lang ngoan không thể chê vào đâu được, chỉ cầu tiểu ác ma này không
tiếp tục tái diễn cơn ác mộng thì nó đã cảm ơn trời đất rồi.
“Thật ngoan.” Thỏa mãn nhìn thành quả dạy dỗ của mình, Phượng Lại Tà cầm lấy
áo choàng che lại trang phục trên người. Vũ khí bí mật đương nhiên chỉ
có thể dùng ở thời khắc mấu chốt, nếu như trước đó đã bị daddy phát
hiện, chỉ sợ là vũ khí này của nó sẽ không còn cơ hội phát huy tác dụng
rồi.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch thu
hồi vẻ mặt nịnh nọt lại, lau đi vệt máu trên mũi, nó nuốt nuốt nước
miếng.
Cô nhóc kia rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì? Tại sao lại mặc như thế?
Phượng Lại cùng Sóc Li đã ở dưới lầu chờ đợi từ lâu, khi nhìn thấy Phượng Lại
Tà bước xuống, cả hai liền liếc mắt trao đổi một chút. Sau đó, Sóc Li
mang vào mặt nạ, dùng thân phận Linh – một tuyển thủ vừa thành công lọt
vào vòng trong – tham dự yến tiệc ở hoàng cung.
Tiểu Tà tạm thời
ngoan ngoãn ngồi cùng xe ngựa với Phượng Lại, cười tủm tỉm chiếm lấy
vòng ôm của daddy, nhưng cô bé cũng không quên kéo kĩ áo choàng, để thân thể mình bao kín ở trong đó.
Khi xe ngựa đến cổng hoàng cung,
Phượng Ca, Phượng Tê, Sí Viêm cùng Phi Mặc đã đứng chờ sẵn trước cổng.
Dựa theo quy củ, các tuyển thủ của cùng một tộc sẽ phải đi vào cùng
nhau, để nhận lời tưởng thưởng từ người đứng đầu bộ tộc.
Sóc Li
trước hết nhảy xuống ngựa, gật đầu chào hỏi mọi người. Khi ánh mắt của
hắn chạm đến Phượng Tê, hắn lập tức cảm thấy giật mình, ánh mắt của
Phượng Tê thật sự giống như Tiểu Tà đã nói, là có cùng màu sắc với
Phượng Lại.
Màu tím, thuần sắc tím, dường như sở hữu sức hút mê muội, có thể hút vào linh hồn của kẻ khác.
“Linh?” Phượng Tê chú ý thấy Sóc Li đang đờ ra nhìn mình, đành phải lên tiếng
nhắc nhở hắn. Hắn biết đôi mắt của mình khiến rất nhiều người kinh ngạc, thế nhưng…
“A, xin lỗi.” Sóc Li giật mình tỉnh lại, hắn cúi đầu
che giấu sự thất lễ của mình, ngại ngùng không dám nhìn Phượng Tê. Hắn
cảm thấy mặt mình nóng lên, tim thì đang thình thịch đập loạn nhịp.
Chết tiệt, hắn làm sao có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt một cô gái một
cách thất lễ như vậy chứ, đây quả thật là hành vi không hợp lễ giáo,
Phượng Tê nhất định sẽ cảm thấy hắn rất là thô lỗ. Nghĩ đến đây, tâm
trạng của Sóc Li có chút hạ, hắn yên lặng đứng một bên.
Cánh cổng từ từ mở ra, Phượng Lại bước xuống đầu tiên, sau đó vươn tay cầm lấy
một bàn tay nhỏ bé khác vươn ra từ xe ngựa. Sau đó, một cái đầu nhỏ ló
ra ngoài, hướng về phía mọi người nhe răng cười một cái.
“Chào mọi người.” Phượng Lại Tà để cho Phượng Lại đỡ xuống xe ngựa, cười tủm tỉm chào hỏi.
“Tiểu điểm tâm, em làm gì mà hôm nay bao bọc như cái bánh chưng vậy?” Phượng
Ca nhìn thấy Phượng Lại Tà mặc một bộ trang phục kín từ đầu tới chân,
cười nói. Dáng người của cô bé vốn đã nhỏ bé, bây giờ bị bao trong bộ đồ này, trông ra lại càng thú vị hơn.
“Hừ.” Phượng Lại Tà quay đầu
hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Nó không thèm giao du với tay lưu manh này. Sau đó, nó lập tức nhìn thấy ở sau lưng Phượng Ca, Phượng Tê đang
có vẻ tinh thần sa sút, gương mặt tối tăm.
“Tê Tê sao thế? Thoạt nhìn không được khỏe lắm?”
“Tê Tê, chị không khỏe sao?” Tuy rằng daddy nói không nên quá thân cận với
Tê Tê, thế nhưng bây giờ nó đang ở cạnh daddy, hẳn là không tính đúng
không? Tuy rằng nó không hiểu rõ tại sao daddy lại đột nhiên cảnh báo
như vậy, nhưng nó luôn luôn là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời…
Mới là lạ.
Phượng Tê ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh ngạc, hắn cho rằng cô bé sẽ không
bao giờ nói chuyện với mình nữa. Vì đôi mắt này, quan hệ giữa hắn và
Phượng Lại không còn được như xưa, tin rằng ngài bá tước đã cảnh báo cô
bé không cần tiếp tục giao tiếp với mình rồi. Trong lòng hắn cũng đã có
chuẩn bị tâm lý, nhưng thật không ngờ Tiểu Tà vẫn còn quan tâm tới mình.
Phượng Tê ngẩng đầu nhìn Phượng Lại, vẫn chỉ thấy được vẻ mặt lạnh lùng thường nhật, không hề xuất hiện chút bất mãn hoặc tức giận, chẳng lẽ là hắn đã đoán sai?
“Không sao, có thể là do chưa nghỉ ngơi đủ thôi.”
Phượng Tê nhẹ nhàng cười, bất kể lý do là gì, chí ít bây giờ cô bé vẫn
chưa dùng ánh mắt xa lạ để nhìn mình, như vậy là hắn đã thỏa mãn rồi.
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà chị phải chú ý thân thể nha, dù sao chị cũng là
“phái nữ”, thân thể yếu ớt lắm.” Cố ý nháy mắt đầy mờ ám, Phượng Lại Tà
cười gian trá.
Phượng Tê chỉ biết cười khổ đáp lại, hiện tại hắn không có sức lực nói giỡn với cô bé.
“Vào đi thôi.” Phượng Lại lạnh nhạt mở miệng.
Tiểu Tà gật đầu. Bởi vì cần phải cởi bỏ áo choàng trước khi tiến vào hoàng
cung, nên Phượng Lại Tà đưa tay trút xuống chiếc áo khoác bên ngoài, để
lộ cơ thể của mình, đi kèm theo động tác đó là một loạt tiếng hút không
khí đồng thời vang lên.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại mở to mắt ngạc nhiên, cô bé đang làm gì thế?
“Daddy, người cảm thấy người ta có xinh đẹp không?” Nắm lấy cánh tay Phượng
Lại, Tiểu Tà ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ngập nước.
Bộ lễ
phục màu hồng nhạt sau khi trải qua sự tân trang của Phượng Lại Tà đã
phân thành hai mảnh trên dưới, gợi cảm làm người khác giật mình. Cô bé
không chỉ để lộ vòng eo thon nhỏ, mà còn cắt chiếc váy dài nguyên bản
trở nên cực ngắn và ôm khít người, độ ngắn của nó làm cho người ta nghi
ngờ rằng chỉ cần cô bé khom lưng một chút thì cảnh xuân đã có thể lộ ra
ngoài.
Nhưng mà, cái làm cho người ta điên cuồng là bờ vai trắng
mịn mà Phượng Lại Tà để lộ, cảnh xuân trước ngực lộ diện một mảng lớn,
vóc người lả lướt mà gợi cảm làm say đắm lòng người.
Trong nháy mắt, ngọn lửa trong lòng mọi người bị thiêu đốt.
Phượng Lại nắm tay lại, hơi nheo mắt, dùng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo nói: “Rất đẹp.”
Ôi, lạnh quá, lạnh quá – Phượng Lại Tà nhịn không được âm thầm run rẩy, quả nhiên là không nên tùy tiện khiêu chiến sự tức giận của daddy, một chút thái độ khai vị nó cũng nuốt không trôi, huống chi là “bữa ăn chính”.
Chỉ có điều, vì cuộc chiến bảo vệ daddy, tất cả đều là đáng giá.
Tiến công là cách thức phòng thủ tốt nhất, để cho nó tử thủ daddy, không để
cho những cô gái khác vượt qua thành lũy nửa bước, còn không bằng để cho daddy ngược lại lo lắng cho nó, một bước không rời.
Lấy lùi làm tiến mới là vương đạo a.
“Khụ khụ, tiểu điểm tâm, thật không nhìn ra nha, em còn rất nữ tính đó chứ.” Phượng Ca nghẹn cười nhìn bộ trang phục ngoài dự đoán của Phượng Lại
Tà, hơi chút tán thưởng nói.
“Đó là đương nhiên.” Phượng Lại Tà
tự tin ngẩng cao đầu. Đối với vóc người của mình, xưa nay nó đều phi
thường tự tin. Tuy rằng tuổi của nó còn chưa đủ lớn, thế nhưng những bộ
phận cần trưởng thành thì đều đã đầy đặn cả rồi đó.
Phượng Lại
nheo mắt lại, cảm thấy không được hài lòng. Hắn vung tay lên, che lại bờ vai lộ ra bên ngoài của Phượng Lại Tà, dẫn đầu đi vào.
Phượng Ca đi theo phía sau, nhìn liếc qua Phượng Tê – lúc này đang cúi đầu che
mũi – hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Phượng Tê có vẻ kích động quá mức rồi, dù sao cũng đồng dạng là con gái, mặc dù hắn hiểu được Tiểu Tà đối với Phượng Tê mà nói có thể là đặc biệt, thế nhưng… Nhìn thấy cơ thể
của phái nữ sẽ chảy máu mũi là độc quyền của nam giới cơ mà, lẽ nào
Phượng Tê lại…
Âm thầm thở dài, Phượng Ca quyết định đợi đến lúc
có thời gian sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với Phượng Tê về vấn đề này,
để tránh trường hợp sau này lỡ mà Phượng Tê cùng Tiểu Tà cùng tắm với
nhau trong một bể tắm, chẳng phải là sẽ phải máu chảy thành sông?
Phi Mặc cùng Sóc Li theo sát phía sau, Sóc Li cũng bị cách ăn mặc của Tiểu
Tà hù dọa rồi, nhưng mà ngoại trừ cảm thấy cô nhóc càng ngày càng trở
nên gợi cảm ra thì không có thêm cảm giác gì khác.
Nhưng mà, ở cuối hàng ngũ…
Sí Viêm đỡ tường, thở hổn hển từng hơi. Hai mắt hắn mở thật to.
Tuy rằng hắn đã từng thấy cô bé thay trang phục rồi, nhưng những lúc ấy hắn đều tự giác dời tầm mắt sang nơi khác, vậy mà ngày hôm nay…
Vừa
nghĩ tới bộ quần áo vừa rồi của Phượng Lại Tà, một mảnh vải ít ỏi bao
lấy vóc người thon thả của thiếu nữ, Sí Viêm liền cảm thấy đầu váng mắt
hoa, dòng chất lỏng trong mũi càng làm cho hắn cảm thấy không ổn.
Không biết chủ nhân cuối cùng suy nghĩ thế nào mà lại đồng ý để cho Tiểu Tà
tiểu thư diện một bộ lễ phục như vậy xuất hiện trong buổi tiệc công yến
tối nay, phải biết rằng trong hoàng cung tuyệt đại bộ phận đều là những
tinh anh nam tính của các bộ tộc. Tiểu Tà tiểu thư như thế này chẳng
khác nào dê vào miệng sói?
Nhìn bóng dáng của tất cả mọi người đã dần dần khuất xa, Sí Viêm đành phải dùng ma pháp cưỡng chế ổn định tình trạng của mình. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể để cho chủ nhân
phát hiện sự khác thường của mình, bằng không, hắn cho dù có mười cái
đầu cũng không đủ cho chủ nhân chém.
Khi Sí Viêm bước chân vào hoàng cung, tiệc yến chúc mừng cũng chính thức bắt đầu.