Đệ Nhị trầm mặc buông tay Phượng Lại Tà, trên nét mặt hờ hững và trầm tĩnh dường như lộ ra
cái gì đó, nhưng hắn lại không nói, chỉ lẳng lặng cầm lên một món điểm
tâm đặt vào tay Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà tiểu thư, ăn thêm một ít điểm tâm đi.” Bên môi Đệ Nhị nở một nụ cười bình thản và ôn hòa.
Thế nhưng, Phượng Lại Tà lại nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
“Đệ Nhị quốc sư, người còn chưa nói cho em biết người nhìn thấy cái gì.”
Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, có chút ngờ vực, vì sao sau khi bói toán
dùm nó thì Đệ Nhị lại lặng im không nói một lời, trái lại bảo nó nên ăn
thêm chút nữa?
Tuy rằng thức ăn quả thật rất ngon, nhưng nó thật sự đã ăn no rồi.
Đệ Nhị mỉm cười, áy náy nói: “Xin lỗi, Tiểu Tà tiểu thư, ta không thấy
được hình ảnh gì cả, khi đụng vào tay em, trong đầu ta không xuất hiện
bất kỳ hình ảnh nào, cho nên…”
“A?” Không thể nào, chẳng lẽ nó
xui xẻo đến thế sao? Phượng Lại Tà vốn đang vui vẻ chơi đùa, bây giờ lại thất vọng bĩu môi, thật sự là phiền muộn mà.
Đệ Nhị áy náy cười
cười, hắn ngẩng đầu, dường như đang nhìn bầu trời ban đêm, tuy rằng hắn
là một người khiếm thị, nhưng Phượng Lại Tà vẫn có cảm giác là hắn đang
ngắm cảnh đêm khuya ở ma giới.
“Phượng Tê điện hạ, Tiểu Tà tiểu
thư, Đệ Nhị còn có chuyện, xin cáo từ trước.” Đệ Nhị cúi đầu, đứng lên,
nói lời từ biệt cùng Phượng Tê và Phượng Lại Tà.
“Quốc sư xin cứ tự nhiên.” Phượng Tê hữu lễ đáp.
“Đệ Nhị quốc sư đi thong thả, không tiễn, nhớ kỹ viết thơ trở về nha.”
Phượng Lại Tà một bên chống cằm, một bên phất tay chào tạm biệt. Tuy
rằng hắn không có bói thành công cho nó, thế nhưng hắn cũng tốt bụng mời nó ăn món ngon, cho nên nó vẫn tỏ ra rất lễ phép.
Đệ Nhị ôn hòa
cười cười, ưu nhã xoay người ly khai. Bóng dáng khoan thai của hắn làm
cho Phượng Lại Tà ngây người một chốc. Quả là một người thoát tục tựa
thần tiên, nếu như ở nhân giới thời cổ đại, hắn sẽ rất giống một vị ẩn
sĩ tiên phong đạo cốt, thâm tàng bất lộ, khiêm tốn mà lại hiền lành.
Sau khi rời khỏi, Đệ Nhị dừng lại tại góc rẽ, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng
nắm lại. Hắn vĩnh viễn không thể nói cho cô bé biết những gì hắn đã thấy ngày hôm nay, bởi vì, đây không phải là thứ hắn có khả năng thay đổi.
Phượng Lại Tà, nếu như số phận khiến cho cô bé phải gánh vác tất cả, như vậy
hắn cũng chỉ có thể sắm vai một người qua đường, không có cách nào cải
biến ý chỉ của số phận.
“Anh cảm thấy Đệ Nhị quốc sư thế nào?”
Phượng Lại Tà quay sang nhìn Phượng Tê, chu môi hỏi, riêng nó thì rất có hảo cảm với hắn, tuy rằng số lần hai người nói chuyện với nhau có thể
đếm được trên đầu ngón tay, nhưng từ đáy lòng nó cảm thấy hắn là một
người không tồi, khiêm tốn mà lại thâm sâu.
Phượng Tê chau mày
lại, sau đó lập tức cúi đầu xuống, nhẹ giọng trả lời: “Hắn là một nhân
vật lợi hại.” Đệ Nhị là một trong số ít những người mà hắn không thể
hiểu rõ, hắn cũng giống như Phượng Lại, sau lưng tràn ngập bí ẩn, so với Minh Hoàng còn nhiều hơn.
Minh Hoàng – thân là đệ nhất tuyển
thủ, tất cả thông tin về hắn đều được công khai rõ ràng trước mắt mọi
người, sự mạnh mẽ của hắn đã lộ rõ ngay từ lúc sinh ra, hắn giành được
danh hiệu đệ nhất cũng không có gì là bất ngờ. Ngược lại, một vị quốc
sư, một vị bá tước lại giành lấy danh hiệu thứ hai và thứ ba, hai người
đối nhân xử thế đều khiêm tốn, kín đáo, đều rất ít xuất hiện ở những
trường hợp công cộng, đều trầm mặc ít lời như nhau. Điểm khác biệt chỉ
là người trước thì ôn hòa thong dong, tựa như một dòng nước ấm, còn
Phượng Lại là lạnh lùng xa cách, tựa như một khối băng vĩnh cửu. Những
gì mà người ta biết về hai người họ chỉ là thân phận bên ngoài, một
người là quốc sư, một người là bá tước, nhưng lại không có một ai thật
sự nghĩ rằng bọn họ chỉ đơn giản như vậy.
“Nếu như hắn không lợi
hại thì không thể là ‘vạn năm đệ nhị’ rồi.” Phượng Lại Tà nhịn không
được ném cho hắn một cái nhìn xem thường, Phượng Tê trả lời thật là vô
nghĩa, không có tính xây dựng gì hết. Ánh mắt của nó bắt đầu di chuyển
ra phía sau, nhìn tới người thiếu niên nãy giờ vẫn yên lặng đứng sau
lưng họ, trên mặt giữ một nụ cười ngọt ngào. Thấy vậy, Phượng Lại Tà vô
thức run lên một chút, thiếu chút nữa thì nó đã quên mất nhân vật này
rồi. Từ đầu tới cuối, hắn đều cười tủm tỉm đứng yên ở đó, dường như hoàn toàn không ngần ngại khi mình bị đối xử như một người tàng hình.
Phượng Lại Tà vẫy tay với Sí Viêm, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, phóng
khoáng mời hắn: “Tiểu bằng hữu Sí Viêm lại đây ngồi nè, đứng đó rất cực
khổ, bọn ta không thích ngược đãi tiểu bằng hữu.” Nhìn ngoại hình của
hắn mảnh khảnh non nớt, cười lên lại vô cùng khả ái, gọi hắn là “tiểu
bằng hữu” hẳn là không sai nhỉ, tuy rằng nó càng thích người chững chạc
tuấn tú như daddy, thế nhưng nó cũng rất giàu lòng từ ái dành cho thiếu
niên nhi đồng, đó là quy tắc yêu trẻ kính già ấy mà.
Khi Phượng
Lại Tà tự nhiên gọi hắn “tiểu bằng hữu”, nụ cười trên mặt Sí Viêm trong
nháy mắt cứng lại, nhưng rất nhanh hắn lại bày ra nụ cười tươi rói như
cũ. Sí Viêm ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Phượng Lại Tà, còn cô bé thì rất phóng khoáng nhét thức ăn vào tay hắn.
Dù sao đây là thức ăn do Đệ Nhị quốc sư đưa cho, không ăn thì thật là lãng phí, giờ chuyển
qua cho người khác còn có thể làm cho hắn nhớ ơn, nó thật sự là quá
thông minh.
Sí Viêm mở to mắt nhìn Phượng Lại Tà đang không ngừng nhét một loạt điểm tâm vào tay hắn. Nhìn đủ loại món ngọt chồng chất
như núi trên tay mình, ánh mắt của hắn không khỏi trở thành đau khổ. Kỳ
thật, hắn cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ chán ghét đồ ngọt. Hắn căn bản còn
không muốn động tay vào mấy thứ này, mỗi lần nhìn thấy một đống đồ ngọt
ngấy trước mặt, hắn đều tự giác lui ra ba thước, né tránh chúng nó thật
xa.
“Cái này… Tiểu Tà tiểu thư, ta không có…” đói – chữ cuối cùng bị hắn nuốt trở về trước nụ cười thiên sứ của Phượng Lại Tà.
Người nào có thể cự tuyệt được một người cười lên ngọt ngào đến có thể giây sát tất cả chứ?
“Ăn nhiều một chút nha.” Phượng Lại Tà giả vờ phóng khoáng vỗ vai Sí Viêm,
lại đưa mắt qua một ít món ngọt còn sót lại, sau đó chuyển ánh nhìn sang người Phượng Tê.
Phượng Tê nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của
Phượng Lại Tà, không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức có linh cảm không hay ho, cô bé không lẽ là định…
“Tiểu Tê Tê, lãng phí lương thực là
hành vi đáng hổ thẹn, Đệ Nhị quốc sư tốt bụng mời em ăn, nhưng mà người
ta thật sự rất no rồi, vậy có thể làm phiền chị giải quyết phần còn lại
này dùm người ta được không?” Phượng Lại Tà mở to đôi mắt lấp lánh, hai
tay đan vào nhau làm dấu hiệu khẩn cầu.
Hắn có quyền nói “không”
hay sao? Phượng Tê nhìn một núi thức ăn trước mặt, âm thầm nuốt nước
miếng, tuy rằng hắn không ghét đồ ngọt, thế nhưng tuyệt đối cũng không
thích thú gì, nhưng mà trước mặt hắn hiện giờ là một tòa núi nhỏ thức
ăn, chắc chắn là đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của hắn. Tuy vậy…
“Ta đã biết.” Nhận mệnh gật đầu, Phượng Tê run rẩy cầm lấy một chiếc bánh
ga-tô bắt đầu “tác chiến”. Nếu làm vậy có thể để cho cô bé vui vẻ… Hơn
nữa, chỉ là một ít thức ăn, hẳn là dễ giải quyết thôi – Phượng Tê đành
tự mình an ủi.
Vì vậy, một Sí Viêm mặt mày ủ dột cùng một Phượng
Tê đầy vẻ kiên quyết như sắp bước ra pháp trường – trước nụ cười giảo
hoạt của Phượng Lại Tà – cùng nhau vùi đầu xuống một đống đồ ngọt.
Hai mắt Phượng Lại Tà mở to đầy vui sướng – được rồi, nó phải thừa nhận rằng nó có chút khuynh hướng thích ngược đãi người khác.
Nhìn hai người mặt mày đã biến dị mà còn phải giả vờ như đang hưởng thụ món
ngon, tâm trạng của nó… chao ôi thật sự là… chỉ có thể nói là “tuyệt cú
mèo”.
“Bọn em đang làm cái gì?” Khi Phượng Ca thong dong đi tới
hoa viên, đập vào mắt hắn là hình ảnh hai người đang vùi đầu ăn uống,
còn Phượng Lại Tà đang ngồi một bên, mặt cười như tiểu hồ ly, hắn không
khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Phượng Tê cùng Sí Viêm lập tức ngẩng đầu, thậm chí còn chưa kịp lau đi vết bơ trên khóe miệng.
“Khụ khụ, Phượng Tê, tại sao trước nay anh không biết là em thích ăn món ngọt như vậy?” Phượng Ca cố nén cười, trêu đùa nói.
“Hoàng huynh.” Phượng Tê bất đắc dĩ quay đầu lại, quyết định làm lơ lời trêu
cợt của Phượng Ca, tiếp tục giải quyết phần ăn của mình, từ hôm nay bắt
đầu, hắn xin thề, hắn không bao giờ còn muốn ăn bất kỳ món ngọt nào nữa
hết.
“Ta ăn xong rồi.” Sí Viêm lấy tốc độ cuồng phong sấm sét
quét sạch chồng thức ăn trước mặt hắn, sau đó lập tức đứng lên. “Ta đi
toilet một chút.” Bỏ lại một câu, hắn nhanh như chớp biến mất khỏi hoa
viên.
“Anh đoán hắn đi đâu vậy?” Phượng Lại Tà chống cằm hỏi Phượng Ca.
Phượng Ca nhìn thoáng qua người vẫn đang vùi đầu ăn uống bên cạnh hắn, bĩu môi trả lời: “Đi nôn.”
Phượng Lại Tà đồng ý gật đầu, thật khó được, nó cùng lưu manh bất ngờ có cùng ý nghĩ.
Cuồn cuộn chạy như gió tới toilet, sau khi đóng cửa phòng lại, Sí Viêm lập
tức đỡ tường nôn ra. Mùi vị ngọt ngấy của mấy món ăn kia chiếm lấy toàn
bộ cổ họng của hắn. Hắn hận đồ ngọt, thật buồn bực là tại sao hắn cùng
đồ ngọt luôn đụng phải nhau, có ai dám chắc chắn rằng ngoại hình khả ái
thì nhất định thích ăn đồ ngọt chứ?
Hắn lại nhớ tới lúc hắn còn ở hình thái của Tiểu Tiểu Bạch, trong một ngày đẹp trời liền bị Phượng
Lại Tà đút cho một đống lớn đồ ngọt, từ đó về sau, hắn liền mắc bệnh sợ
hãi đồ ngọt, nhưng mà ngày hôm nay Phượng Lại Tà lại triệt để khơi lại
bi kịch trong lòng hắn.
Một khoảng thời gian nghĩ lại mà kinh a, vừa nhớ tới, Sí Viêm lại nhịn không được rùng mình.
Sau khi nôn hết mọi thứ trong dạ dày, hắn mới suy yếu đi ra ngoài, lúc này
hai mắt hắn hồng hồng, trong mắt còn đọng hơi nước, gò má đỏ ửng, thoạt
nhìn đặc biệt mê người. Tạo hình như vậy khi tới trước mặt Phượng Lại Tà lập tức nổ ra một loạt vấn đề.
“Sí Viêm, ngươi bị ai tập kích?” A a a… Bộ dáng suy yếu tiều tụy này, hai mắt đẫm lệ mông lung này, thật
là giống hình tượng một thiếu niên vừa bị kẻ quái dị tập kích mà, nhìn
xem vẻ đáng thương của hắn kìa, thật là làm cho người khác nhịn không
được muốn đưa tay “chà đạp” hắn một chút.
Phượng Lại Tà thốt ra một câu làm cho toàn bộ Phượng Ca, Phượng Tê cùng với Sí Viêm đều đồng loạt đóng băng.
“Nói mới thấy, em không nói anh còn không để ý, hình như thật sự có cảm giác giống vậy.” Phượng Ca tỏ vẻ ngạc nhiên quan sát Sí Viêm từ trên xuống
dưới, sau đó nghiêm túc gật gật đầu. Sí Viêm là người có vóc dáng mảnh
mai nhất trong số bảy tuyển thủ huyết tộc, ngoại hình lại thanh tú động
lòng người, nếu hắn thay đổi mà mặc nữ trang, chỉ sợ sẽ là một tiểu mỹ
nhân.
Tuy vậy, bởi vì thực lực của Sí Viêm ở trong nhóm bọn họ,
nếu không tính Phượng Lại, là số một số hai, cho nên trước đó hắn căn
bản không nghĩ tới vấn đề này, hắn vẫn luôn cảm thấy Sí Viêm là một cao
thủ luôn cười tủm tỉm nhưng thâm tàng bất lộ, chứ không chú ý tới ngoại
hình của hắn còn có thể mang tới…
Lạc thú…
“Cái gì?” Sí Viêm hơi choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp, bọn họ đang nói về cái gì?
“Đúng không, đúng không? Có phải là hắn cho người ta cảm giác rất muốn chà
đạp không?” Phượng Lại Tà cười, nhìn Sí Viêm với vẻ rất kì quái.
“Ừ, nếu như quần áo rối loạn thêm chút nữa, như vậy hiệu quả sẽ rất tốt, sẽ rất có sức quyến rũ.” Phượng Ca vừa gật đầu vừa vươn tay chỉ tới chỉ
lui trên người Sí Viêm, dường như đang vạch cái gì đó.
“Đúng rồi, sau đó phải vừa lau nước mắt vừa nức nở, dĩ nhiên hơi run rẩy là không
thể thiếu.” Hai mắt Phượng Lại Tà bắt đầu lòe lòe tỏa sáng, nó đột nhiên rất muốn bắt nạt người thiếu niên nhu nhược trước mắt này, bỗng cảm
thấy hắn cùng Tiểu Tiểu Bạch rất là giống nhau, cả hai đều gợi lên mong
muốn thích bắt nạt người khác của nó.
“Xin hỏi một chút, các
ngươi đang nói cái gì?” Sí Viêm thật sự hi vọng bản thân hắn không nghe
thấy bọn họ nói chuyện, nhưng đáng chết là thính lực của hắn lại rất
tốt, cho nên hắn nghe được không sót một chữ nào, lông tóc trên người
cũng bắt đầu dựng thẳng lên.
Vị hoàng tử lông bông nhất huyết
tộc, cùng với một tiểu ác ma, tổ hợp lại sẽ tạo ra uy lực như thế nào?
Hắn cảm thấy hắn đã được dịp chứng kiến rồi.
“Không có gì, không
có gì, trời mùa hè nắng nóng chói chang, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy
ngươi thật đáng yêu nha.” Âm thầm nguyền rủa cái tên Tiểu Tiểu Bạch
không biết lại chạy đi đâu, Phượng Lại Tà cảm thấy dường như đã tìm được một người cũng đáng yêu không kém để thay thế nó rồi, tuy rằng không có bộ lông khả ái cùng thân hình tròn vo như Tiểu Tiểu Bạch, thế nhưng đã
có ánh mắt đáng thương giống hệt nhau.
“A? Cảm ơn.” Sí Viêm cảm
thấy bất an, vô thức sờ sờ sợi dây trên cổ mình, lẽ nào cô bé phát hiện
cái gì? Nhưng mà hắn đã dùng ma pháp biến đổi hình dạng của sợi dây mà
cô bé đeo cho hắn rồi, Tiểu Tà lẽ ra là không nhận ra mới đúng.
“Không cần khách khí.” Phượng Lại Tà cười, tâm trạng vui vẻ suy nghĩ cách để “chiêu đãi” đối tượng chơi đùa mới của mình.
Phượng Tê ngồi một bên cuối cùng cũng giải quyết xong phần ăn của mình, trong
nháy mắt, hắn có cảm giác như mình vừa mới được đầu thai.
“Tê Tê, chị ăn no rồi sao, em giúp chị lau miệng.” Phượng Lại Tà lập tức rất
nịnh nọt chồm người qua, cười tủm tỉm lấy khăn tay lau miệng cho Phượng
Tê. Động tác vô cùng tỉ mỉ, làm cho Phượng Tê sững sờ tại chỗ.
Cô bé…
“Tê Tê, em có thể nhờ chị giúp một việc được không?” Phượng Lại Tà vừa lau vừa nói.
“Giúp cái gì?” Phượng Tê ngây ngốc ngồi yên để cho cô bé lau tới lau đi, mặc dù miệng hắn đã rất sạch sẽ rồi.
Nụ cười của Phượng Lại Tà càng sâu thêm, trông cô bé bây giờ giống hệt một con hồ ly đang vẫy đuôi. Phượng Lại Tà cúi đầu càng gần Phượng Tê…
Sí Viêm cùng Phượng Ca ngồi một bên đêu bị nụ cười của cô bé hù dọa.
Nụ cười thật là tà ác, thật là tà ác, cảm giác đầu tiên của bọn họ là…
Có người không may rồi.