Ánh mắt của Phượng
Lại hơi biến đổi, nhưng hắn nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn đưa tay phủ lên đôi mắt của Phượng Lại Tà, đôi môi khẽ mở, lặng lẽ đọc chú ngữ.
“Ưm…” Hơi ấm từ lòng bàn tay của daddy truyền tới, thấm vào da thịt Tiểu Tà,
lan tỏa trong cơ thể, nhẹ nhàng tiêu trừ cơn đau cho cô bé.
“Tiểu Tà, ngủ đi.” Phượng Lại hơi nheo mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng, theo sau đó là một vầng sáng màu tím phủ trùm lên gương mặt Tiểu Tà, bàn tay
đang giơ lên của cô bé chậm rãi rũ xuống, hiển nhiên, cô bé đã chìm vào
giấc ngủ.
Phượng Lại ôm lấy Phượng Lại Tà, lạnh lùng nhìn lướt
qua Phượng Tê. Khóe miệng của Phượng Tê vẫn còn đọng vết máu, cả người
tựa vào Phượng Ca, chưa thể tự đứng dậy.
“Mời hai vị đi theo ta.” Xung quanh ngày càng ồn ào khiến cho hắn không thể nhanh chóng giải
quyết vấn đề trước mắt. Cuộc chiến giữa hắn và Phượng Tê đã đưa tới sự
chú ý của mọi người, phía bên kia, Phi Vũ cùng Nhị hoàng tử đang cùng đỡ Tứ hoàng tử rời khỏi đấu trường.
Phượng Lại ôm Tiểu Tà trước hết rời khỏi, không kịp cân nhắc hàm nghĩa của cái nhìn mà Phi Vũ ném cho hắn trước lúc xoay người.
Phượng Ca đỡ Phượng Tê đứng dậy, nhưng vết thương Phượng Lại gây ra làm cho hai chân Phượng Tê như nhũn ra.
“Cẩn thận.” Sóc Li bước lên một bước, từ phía bên kia nâng dậy Phượng Tê,
ánh mắt che giấu nỗi lo. Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng
hắn không đành lòng nhìn Phượng Tê chật vật như vậy.
“Cảm ơn.”
Phượng Ca thay mặt Phượng Tê cảm tạ hắn, sau đó cả ba đều đi theo Phượng Lại. Khi đi đến phòng Phượng Tê, Sóc Li cũng Phượng Ca đỡ Phượng Tê nằm lên giường, sau đó đi ra ngoài dưới ánh nhìn lạnh lùng của Phượng Lại.
Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, then cài cửa cũng đồng thời sập xuống.
“Xin tránh cho ta đi vào một lát.” Đại trưởng lão xuất hiện với hình dáng chân thật của mình, lúng túng nói.
“Ngươi là?” Phượng Ca đưa tay chặn ngang cửa ra vào, hắn nhận ra người này
chính là người đi tìm Phượng Lại vào trước trận đấu, nhưng tại sao hắn
lại muốn vào trong?
“Cho hắn đi vào.” Phượng Lại lên tiếng làm
cho Phượng Ca buông tay xuống, để cho người thanh niên huyết tộc trẻ
tuổi đẩy cửa bước vào, hơn nữa còn đóng kín cửa lại.
“Phượng Tê
điện hạ… có thể có bất trắc nào không?” Trong góc khuất, bàn tay Sóc Li
nắm chặt lại, hắn cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên một
chút, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn ngần ngại không
muốn Phượng Ca phát hiện vấn đề.
“Không biết, hẳn là sẽ không
sao.” Phượng Ca tựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà, có lẽ, chỉ
là do trong lòng hắn kì vọng như vậy.
Sóc Li không nói thêm gì nữa, hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Phượng Ca, đầu cúi thấp xuống, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng cùng khẩn cầu.
Bên trong phòng, ánh mắt của Phượng Lại nhìn đại trưởng lão lạnh lẽo đến
cùng cực, hắn đỡ Tiểu Tà nằm trên ghế salon, cẩn thận đặt đầu cô bé tựa
vào tay vịn ghế.
“Tiểu Tà thế nào rồi?” Đại trưởng lão cũng cảm thấy hơi lúng túng, đành phải vòng vo tìm kiếm đề tài để làm dịu không khí.
“Mệt mỏi.” Phượng Lại cởi áo khoác đắp lên người Tiểu Tà, nhàn nhạt phun ra
hai chữ chấm dứt đề tài này, hắn không muốn đại trưởng lão dành quá
nhiều sự chú ý cho Tiểu Tà.
Sau đó, hắn đi tới cạnh giường Phượng Tê, nhìn người tuyển thủ còn đang chìm trong cơn mê man, ánh mắt lộ ra
những cảm xúc phức tạp.
“Phượng Tê bây giờ còn chưa chịu được sức mạnh mà tử mâu mang đến.” Hắn đã xem nhiều trận đấu của Phượng Tê, mỗi
lần tiến vào trạng thái, Phượng Tê đều hoàn toàn mất đi lý trí, biến
thành một cỗ máy giết chóc. Bản thân Phượng Tê đã không thể tự chủ khống chế được lực lượng, mà ngược lại, lực lượng khổng lồ mà tử mâu mang lại trong khoảnh khắc đã cắn nuốt toàn bộ lý trí của Phượng Tê.
“Ta
biết.” Đại trưởng lão thở dài bất lực, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu, hắn dĩ
nhiên biết rằng Phượng Tê còn chưa đủ sức hoàn toàn tiếp nhận năng lượng mà tử mâu mang đến, nhưng Phượng Ngâm lại khăng khăng tiến hành toàn bộ kế hoạch sớm hơn dự định, hắn không thể kiểm soát được chuyện này. Nếu
như hắn không đoán trước được thì cũng sẽ không nhờ cậy Phượng Lại ngăn
cản Phượng Tê. Thân là trưởng lão của huyết tộc, hắn không hề muốn nhìn
thấy một tuyển thủ huyết tộc hạ sát thủ với một hoàng tử của bộ tộc
khác, như vậy chỉ có thể làm tăng thêm thù hằn giữa hai bên. Đối thủ của Phượng Tê hôm nay là tộc vũ linh, vốn lúc trước đã vì chuyện giữa tam
hoàng tử và Phượng Lại mà nảy sinh mâu thuẫn với huyết tộc rồi, nếu như
ban nãy để yên cho Phượng Tê thi đấu, Phượng Tê chắc chắn sẽ giết chết
đối thủ, giống hệt như những cuộc giao tranh trước đó.
Phượng Lại cười nhạt, hắn ngồi bên mép giường, hai chân bắt chéo, lạnh lùng nhìn đại trưởng lão.
“Đối thủ tiếp theo của Phượng Tê rất có thể không phải là ta, ta thật muốn
biết nếu gặp phải Phi Vũ hoặc là Hỏa Đề, các ngươi còn muốn dùng biện
pháp gì để khống chế cô ta?” Muốn đạt được lực lượng chí cao vô thượng
thì cũng phải có khả năng chịu đựng tương xứng. Phượng Ngâm vội vã hành
động, chỉ có thể dẫn tới kết quả dục tốc bất đạt. Hiện tại, Phượng Tê
căn bản không thể hoàn toàn hấp thụ năng lượng mới có, ngày thường không cần động thủ thì không sao, nhưng chỉ gần gặp phải vấn đề như hôm nay
thì sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành một thứ vũ khí chỉ có tác
dụng duy nhất là giết người.
“Chuyện này thì…” Đại trưởng lão
cũng cảm thấy vô cùng nhức đầu, hắn không khỏi âm thầm oán giận sự
chuyên quyền độc đoán của Phượng Ngâm, rõ ràng hắn ta không hề bận tâm
tới những rắc rối có thể xảy ra.
Phượng Lại nghiêng đầu, mỉm
cười: “Ngươi chẳng lẽ là muốn lần nào ta cũng phải ra tay?” Không phải
ai cũng may mắn được như tứ hoàng tử, kịp thời hô lên bỏ cuộc trước khi
mất mạng, chỉ cần chậm một chút thôi, hắn liền không thể ra tay ngăn lại được, vì luật thi đấu quy định rằng khi trận đấu còn chưa phân thắng
bại, bất kể bên nào nhúng tay vào cũng sẽ đem lại một kết quả thua cuộc
cho bộ tộc đó.
“Không phải.” Đại trưởng lão cười khổ, Phượng Lại
cứu được một lần, không cứu được lần thứ hai, hơn nữa… Hắn cũng không
thể mở miệng tiếp tục nhờ vả Phượng Lại, dù sao, Phượng Tê như thế này
chẳng qua cũng là vì mục đích…
“Vậy sao? Như vậy các ngươi còn có biện pháp gì?” Phượng Lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Phượng Tê, đối diện
hắn, đại trưởng lão đang lặng lẽ cúi đầu suy tư.
Khóe môi Phượng
Lại khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười tàn khốc: “Sử dụng năng lượng cấm
kỵ không phải là không thể được, nhưng các ngươi đã không chuẩn bị sẵn
sàng, nếu như các ngươi còn không thể tìm ra phương pháp thích hợp, như
vậy chỉ có thể vô duyên vô cớ hi sinh Phượng Tê. Có lẽ sau này các ngươi còn có thể tìm một người khác đi thử nghiệm chuyện này, tìm kiếm thêm
kẻ hi sinh tiếp theo, thế nhưng…” Hắn đứng lên, đi tới trước mặt đại
trưởng lão, nheo mắt nói: “Vậy cần bao nhiêu thời gian? Một trăm năm?
Năm trăm năm? Hay là một ngàn năm?”
Hắn có dư thừa thời gian chờ
bọn hắn chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều bản thân bọn họ đã không còn thêm
cơ hội, bởi vì không còn nữa một người thứ hai thích hợp như Phượng Tê
để cho bọn hắn sử dụng.
Phượng Lại nheo lại đôi mắt đầy ma mị của mình, hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt đại
trưởng lão, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để một người thân kinh bách
chiến như đại trưởng lão cảm thấy tay chân đều lạnh lẽo.
“Đôi mắt này, các ngươi đã khát vọng có được nó từ trăm ngàn năm nay, thật đáng
tiếc, rất nhanh các ngươi sẽ phải lãng phí mất cơ hội –cơ hội duy nhất
có thể sử dụng nó.” Phượng Lại mỉm cười, cười nhưng hàn ý tán ra bốn
phía, cười nhưng làm cho đại trưởng lão cảm thấy cả người mình đều đông
cứng lại.
Hắn biết tất cả, Phượng Lại biết tất cả những việc bọn
họ làm, nhưng mà… Tại sao hắn có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh,
chẳng lẽ hắn không biết mục đích cuối cùng của bọn họ là gì sao? Không,
hắn khẳng định biết, nhưng vậy thì tại sao? Tại sao hắn không có hành
động nào để ngăn cản bọn họ?
Đại trưởng lão càng thêm không hiểu
được Phượng Lại, vị bá tước huyết tộc nghìn năm qua vẫn sinh hoạt trong
bóng tối, danh vang bốn phương với sự vô tình lạnh lùng của mình, hắn
rốt cuộc đang toan tính điều gì?
“Phượng Lại… Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Đại trưởng lão dùng một giọng nói khàn trầm thốt ra câu hỏi,
hắn không còn cách nào để thăm dò tư tưởng của Phượng Lại. Vị bá tước
này đã có mặt trên đời từ thời viễn cổ, hắn sống lâu hơn bất kỳ kẻ nào
trong số bọn họ.
Phượng Lại lui về phía sau mấy bước. Hắn ngồi
trên ghế salon, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt để lộ vẻ kinh hoảng của đại
trưởng lão, mỉm cười nói: “Ta chỉ là muốn biết, tại sao các ngươi lại
cảm thấy hứng thú với cái thứ nguyền rủa này như thế?”
Nguyền rủa.
Đúng vậy.
Đôi mắt màu tím kia mang cho hắn quyền lực vĩ đại, nhưng sau lưng nó là một lời nguyền vĩnh viễn cũng không được thượng đế tha thứ. Ngay từ khoảnh
khắc hắn ra đời, lời nguyền đó đã khắc lên người hắn, đôi mắt của hắn là bằng chứng của lời nguyền cấm kị, sự tồn tại của nó cũng đồng nghĩa với điều dơ bẩn không thể ma diệt.
Lời nguyền mà ngay cả người nhân từ nhất là thượng đế cũng không thể tha thứ, lời nguyền bị các vị thần đày đọa.
Thế mà bọn họ lại khao khát.
Tất cả những việc này – trong mắt hắn – đều vô cùng buồn cười, vô cùng khó hiểu, vô cùng châm chọc.
“Nhưng mà… Ngươi cũng biết nó có thể mang tới cái gì, ngươi biết là điều này
rất quan trọng đối với huyết tộc.” Đại trưởng lão cau mày, giọng điệu
của Phượng Lại để lộ sự trào phúng cùng châm chọc, nhưng hắn lựa chọn
làm như vậy cũng là vì lợi ích của huyết tộc mà thôi.
Phượng Lại
chống cằm: “Cho nên, Phượng Tê trở thành sự lựa chọn hoàn mỹ nhất để hi
sinh?” Không sai, Phượng Tê có điều kiện bẩm sinh thích hợp nhất, cho
nên dĩ nhiên phải trở thành kẻ bị hi sinh.
Một con cờ vì đối kháng hắn mà hi sinh.
“Ta cũng không muốn vậy.” Nếu như cả đời này có một người làm cho hắn cảm
thấy hổ thẹn, thì người đó chính là Phượng Tê, nhưng mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Khi hắn đồng ý với quyết định của Phượng Ngâm thì
mọi thứ đã quá trễ để thay đổi.
“Ta hẳn nên cảm ơn các ngươi, vì
những cống hiến cho đông phương huyết tộc.” Hắn bàng quan chứng kiến
những điều bọn họ làm từ trăm năm nay, hắn thậm chí biết rất rõ từng
việc một. Nếu ngay từ đầu hắn không hề ra tay ngăn cản, như vậy vào lúc
này, vào lúc mà mọi chuyện sắp sửa hoàn thành, hắn lại càng sẽ không
ngăn chặn nó lại. Dù sao, điều mà hắn kì vọng cũng là sự cường thịnh của đông phương huyết tộc. Đây là sứ mạng, là ý nghĩa mà hắn tồn tại.
Kể từ lúc hắn ra đời, tồn tại trên thế giới với đôi mắt cấm kỵ kia, đây đã trở thành sứ mạng mà hắn phải gánh vác.
“Ngươi có ý gì?” Đại trưởng lão kinh ngạc, hắn thấy Phượng Lại đứng lên, đi
tới mép giường, một tay chống sau lưng Phượng Tê, tay còn lại đưa lên
trước miệng.
“Ngươi muốn làm gì?” Đại trưởng lão đã hoàn toàn kinh sợ, chẳng lẽ Phượng Lại muốn…
Phượng Lại nhàn nhạt liếc nhìn hắn, sau đó hắn dùng giọng điệu cực độ bình
tĩnh trả lời: “Làm một việc mà xưa nay các ngươi luôn hi vọng ta làm.”
Hàm răng sắc bén cắm vào cổ tay hắn, ngay sau đó, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra ngoài.
Phượng Lại tách đôi môi Phượng Tê ra, nhẹ nhàng để dòng máu từ tay mình chảy
vào miệng Phượng Tê. Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của hắn đều bình
thản mà giá lạnh. Hắn nhìn từng giọt máu của mình chảy ra ngoài, nhìn cô gái vốn sắc mặt tái nhợt đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt vô cùng
quen thuộc kia tràn đầy sự điên cuồng.
Phượng Tê tham lam cắn mút cổ tay của Phượng Lại, đôi mắt không có tiêu cự mơ màng nhìn về phía trước.
“Ngươi… Điên rồi.” Hành vi lúc trước của Phượng Lại đã làm cho hắn khó hiểu,
nhưng những gì hắn làm lúc này đã khiến cho đại trưởng lão hoàn toàn rối trí.
Hắn đang làm cái gì? Dùng máu của mình cho Phượng Tê hấp thụ?
“Phượng Ngâm cũng bởi vì đoán trước được ta sẽ hành động như thế này, nên hắn
mới có thể mạo hiểm đẩy nhanh kế hoạch.” Phượng Lại hờ hững nhìn Phượng
Tê hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết ôm lấy tay hắn tham lam hút máu,
ánh mắt theo đó cũng dần dần khôi phục nhân tính.
Cho tới ngay, hắn vẫn luôn bội phục tài trí của Phượng Ngâm, hắn ta luôn có thể khống chế toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay.
“Bệ hạ hắn…” Trơ mắt nhìn hành vi dưỡng hổ vì hoạn của Phượng Lại, đại
trưởng lão cảm thấy vô cùng bối rối. Những việc bọn họ làm đều là để đối phó Phượng Lại, nhưng bây hắn lại rất bình thản đối mặt với âm mưu của
bọn hắn, thậm chí có vẻ như hắn đang đốc xúc cho mọi việc nhanh chóng
hoàn tất.
Hắn điên rồi, đúng không?
Phượng Lại xem xét tình trạng của Phượng Tê, sau đó khẽ mỉm cười, Phượng Tê lúc này đã khôi phục ý thức.
“Phượng Lại bá tước…” Sau khi có lại lý trí, Phượng Tê ngạc nhiên nhìn xung
quanh, khi hắn thấy bản thân mình đang hút máu của Phượng Lại, hắn giật
mình đứng dậy, ngay lập tức hất tay Phượng Lại ra.
“Tại sao ta lại…” Phượng Tê sợ hãi nhìn Phượng Lại, đôi mắt màu tím để lộ sự hoang mang tột độ.
“Xem ra tốc độ hấp thu của ngươi rất nhanh.” Phượng Lại xóa đi vết thương
trên cổ tay, thái độ thờ ơ như không có chuyện gì. Dấu vết trên tay hắn
rất nhanh khép lại, phảng phất như chưa bao giờ bị thương. Hắn cài lại
nút áo ở tay, đi tới bên người Phượng Lại Tà, cúi người mặc vào áo
khoác, sau đó ôm cả cơ thể Tiểu Tà vào lòng.
“Ta đã làm tất cả
những gì có thể, còn lại trông cậy vào các ngươi.” Phượng Lại nhẹ nhàng
quét mắt nhìn bọn họ, hắn đã giúp bọn họ hoàn thành một mảng lớn của kế
hoạch, giúp Phượng Tê hoàn toàn trở thành “kẻ cấm kỵ”. Sau khi máu của
hắn chảy vào cơ thể Phượng Tê, thân thể của Phượng Tê sẽ xảy ra biến đổi về chất, sau này hắn ta có thể hoàn toàn nắm giữ sức mạnh cấm kỵ, tình
huống bị lực lượng của chính mình cắn nuốt như ngày hôm nay cũng sẽ
không còn phát sinh.
Khi đại trưởng lão cùng Phượng Tê còn chưa
kịp lên tiếng, Phượng Lại đã ôm Tiểu Tà rời khỏi phòng. Khi hắn vừa bước chân ra khỏi cánh cửa, Phượng Ca cùng Sóc Li đồng thời nhìn sang hắn
với ánh mắt lo âu, nhưng Phượng Lại không thèm liếc nhìn bọn họ một giây nào. Hắn ôm Phượng Lại Tà đi lướt qua người bọn họ, để lại đằng nhau
những cái nhìn đầy nghi vấn.
“Rốt cuộc thế này là sao?” Phượng Tê ngã xuống giường, bên khóe môi còn lưu lại vết máu của Phượng Lại.
Đại trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Phượng Tê, nhưng hắn không mở
miệng nói được một lời nào, bởi vì chính bản thân hắn cũng giật mình
trước hành động của Phượng Lại. Hắn cần phải nhanh chóng vào hoàng cung
báo tin cho con người cao cao tại thượng kia được biết.
***
Khi Phượng Lại trở về phủ bá tước, cả người hắn đều toát ra hơi thở xa cách lạnh lẽo, Hồ Tư cân nhắc tình thế, quyết định giữ im lặng nhìn Phượng
Lại ôm Tiểu Tà đi vào phòng, hắn nhạy cảm ngửi thấy được mùi máu tươi
tản ra không khí.
“Chủ nhân, ngài làm như vậy quá mạo hiểm.” Vừa
về tới phòng, Sí Viêm đã nhảy từ trên vai Phượng Lại Tà xuống, biến trở
lại thành hình người. Vừa rồi hắn một mực nằm trên vai Phượng Lại Tà,
chứng kiến tất cả mọi việc. Đối với hành vi của chủ nhân, hắn hoàn toàn
không thể đồng tình.
“Mạo hiểm?” Phượng Lại nhẹ nhàng đặt Tiểu Tà lên giường, sau đó quay sang nhìn Sí Viêm.
“Chủ nhân, ngài biết rõ vì sao Phượng Tê lại trở nên như vậy, nhưng ngài vẫn còn giúp bọn hắn. Ta không hiểu, tại sao ngài lại tự chế tạo phiền toái cho mình như vậy?” Sí Viêm có vẻ rất lo lắng, đôi lông mày của hắn cau
lại, gương mặt lộ rõ sự ưu tư. Chủ nhân rõ ràng đang tự tạo ra một đối
thủ rất mạnh cho mình, và đây là lựa chọn không sáng suốt một chút nào
cả.
“Sí Viêm, việc làm của ta còn chưa tới phiên ngươi bình
luận.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn hắn, Sí Viêm càng ngày càng không có
quy củ, bắt đầu từ lúc nào thì hắn có quyền xen vào những chuyện này?
“Thuộc hạ không dám.” Sí Viêm vừa chạm vào mắt Phượng Lại liền “đằng” một
tiếng quỳ xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Phượng
Lại giơ tay cởi bỏ nút áo trên người Phượng Lại Tà, hắn mở miệng hỏi Sí
Viêm: “Đã chuẩn bị thuốc cho Tiểu Tà xong chưa?” Một tháng kì hạn đã
đến, nếu như không cho Tiểu Tà ngâm mình trong nước thuốc, chất độc dị
nhân ngư trong cơ thể Tiểu Tà sẽ phát tác.
“Đã chuẩn bị xong.” Sí Viêm gật đầu xác nhận.
“Vậy ngươi đi xuống đi.” Phượng Lại phất tay cho Sí Viêm lui ra ngoài. Sau
khi Sí Viêm bước ra khỏi cửa phòng, hắn mới cởi bỏ trang phục của Tiểu
Tà.
Làn da trắng nõn mềm mại bại lộ trong không khí, chút lạnh lẽo bên ngoài làm cho cô gái đang trong cơn mê ngủ khẽ run lên.
“Tiểu Tà, đừng sợ.” Phượng Lại ôm cô bé vào lòng, sải bước vào căn phòng có chuẩn bị sẵn nước thuốc.
Khi hắn đặt cơ thể nhỏ bé trong lòng xuống hồ nước chứa đầy máu của nhân
ngư – cũng chính là thứ “thuốc” cần thiết, ánh mắt của hắn trở nên dịu
dàng. Cơ thể yếu ớt của Tiểu Tà co rúc trong lòng hắn, làm cho hắn vô
thức siết chặt cánh tay. Sinh mạng Tiểu Tà dường như chỉ cần sử dụng một chút sức lực là có thể chấm dứt. Hắn cần phải dùng hết thảy để cho cô
bé tiếp tục sống sót.