Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 128

Phượng Lại đứng ở trước giường Sóc Li nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Sí Viêm đang bỏ đi quần áo trên người hắn. Vết thương bị hai cột ánh sáng đâm thủng lộ ra, chung quanh miệng vết thương mơ hồ có chút cháy xém, hiển nhiên là dấu vết bị tia sáng ma pháp nhiệt độ cao thiêu cháy. Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương làm lòng người kinh sợ, ga giường dưới thân Sóc Li đã bị nhuộm đỏ như máu, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Hai tay Sí Viêm che phủ vết thương bên hông Sóc Li, nhíu chặt mày, trong đôi mắt to thanh khiết đẹp đẽ tràn đầy âu lo.

“Chủ nhân…” Sí Viêm ngẩng đầu, vừa dùng hệ ma pháp trị liệu chữa trị vết thương cho Sóc Li, vừa dùng ánh mắt không lạc quan nhìn Phượng Lại.

“Tình huống như thế nào?” Phượng Lại khẽ nhíu mày, kì thật từ lúc hắn nhìn thấy hai miệng vết thương trên người Sóc Li, thì hắn đã biết thương thế của hắn tuyệt đối không nhẹ. Lúc trước cam đoan với Tiểu Tà, chẳng qua là vì để cho cô bé có thể an tâm. Đôi mắt tràn đầy nước mắt kia quả thực giống như tảng đá đè nặng trong lồng ngực hắn, làm hắn khó chịu.

Sí Viêm cúi đầu, động tác trên tay không dám có chút sơ suất, chỉ sợ chính mình trong lúc không cẩn thận, tính mạng của Sóc Li sẽ mất vào thời khắc này.

“Đối phương dùng chính là ma pháp kiếm quang, tổng cộng hai nơi vết thương, vết thương bên hông tuy nhẹ nhưng miệng vết thương lại lớn, cũng không đả thương đến nơi trọng yếu. Còn vết thương ở ngực…” Sí Viêm dừng lại một chút, tiếp tục nói: ”Thương thế ở ngực chỉ sợ không lạc quan, mặc dù là đâm xuyên qua ngực phải, tránh được vị trí trái tim, thế nhưng đối với những bộ phận khác lại tổn thương cực lớn, nếu như không trị liệu thật tốt, chỉ sợ hắn sẽ không chịu được”.

Nếu như không phải bản thân lang tộc thể trạng cường tráng, chỉ sợ Sóc Li hồn đã sớm về tây thiên rồi, căn bản đợi không được hắn tới cứu.

Phượng Lại híp mắt, lạnh lùng mở miệng nói: ”Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta muốn hắn sống”.

Hai miệng vết thương trên người Sóc Li trong đó có một nơi là vì Tiểu Tà, nếu như không phải là hắn ra tay kịp thời thì vết thương gai mắt này sẽ xuất hiện trên người Tiểu Tà của hắn. Về tình về lí, hắn cũng phải để Sí Viêm toàn lực cứu chữa Sóc Li.

“Thuộc hạ có thể bảo trụ tính mạng cho Sóc Li, nhưng mà “Võ đạo đại hội” ngày mai hắn cũng không thể tham gia” Sí Viêm nhíu mày, miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, đừng nói tham gia trận đấu, cho dù hắn không nhúc nhích nằm ở trên giường dưỡng thương, chỉ sợ cũng không thể hồi phục vết thương trong vòng mấy tháng.

Dù sao, thương thế nghiêm trọng như vậy, có thể bảo trụ tính mệnh đã thực không dễ dàng.

Một mặt là thuật trị liệu của hắn hơn người, một mặt cũng là vì thể chất Sóc Li tốt mới có thể chống cự được tình trạng vết thương nghiêm trọng như thế.

“Ngươi chỉ cần bảo vệ mạng hắn là đủ rồi, những thứ khác, tự ta sẽ sắp xếp” Đôi mắt màu tím của Phượng Lại nhìn Sóc Li đang đau đớn nằm ở trên giường, trên gương mặt tái nhợt kia một chút sức sống cũng không có, tái nhợt doạ người.

Tuy nhiên, tình trạng này so với dự đoán của hắn kém hơn một chút. Phượng Lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Sí Viêm đứng lên đi ra khỏi phòng, lạnh lùng khép cửa lại, không nói một câu.

Sí Viêm kinh ngạc nhìn cửa phòng khép lại.

Chủ nhân đến tột cùng là có biện pháp gì? Chẳng lẽ bây giờ còn có thể tìm được người thay thế Sóc Li thi đấu hay sao? Cho dù thực sự có thể như vậy cũng sẽ không phải là đối thủ của Mục Đồ. Dù sao….

Dù sao Mục Đồ đã khác trước rất nhiều.

Cho dù là một Sóc Li hoàn hảo cũng chưa chắc có thể chiến thắng trận đấu này. Trong thời gian ngắn như này, chủ nhân sẽ làm như nào?

Vô hạn nghi vấn quanh quẩn trong đầu Sí Viêm, đáng tiếc hắn cũng không dư thừa thời gian để quan tâm những việc này, thân thể dưới bàn tay dần dần mất đi nhiệt độ làm hắn không thể không nâng cao tinh thần, hết sức chuyên chú trị liệu miệng vết thương cho Sóc Li.

Trước mắt, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ hơi thở của Sóc Li, giữ lại cái mạng của hắn.

Phượng Lại sau khi rời khỏi căn phòng, thuận theo vết máu đầy đất đi về hướng võ đài.

Trong đài tối đen như mực, gió đêm nổi lên bốn phía.

Trong bóng tối, một đôi mắt màu đỏ giống như hai viên hồng bảo thạch loé ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Phượng Lại tao nhã cất bước đi về phía chủ nhân của cặp mắt màu đỏ kia, một con cự lang màu bạc đứng ở bên cạnh từng vết máu lớn.

“Ngươi có nguyện ý trao đổi khế ước với ta?” Phượng Lại Tà hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn con ngươi đỏ sẫm của Tiểu Bạch, thanh âm trong trẻo trong buổi tối cực kì lạnh nhạt.

Con ngươi màu đỏ của Tiểu Bạch hơi loé lên, lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

“Sóc Li đã không thể tham gia trận đấu ngày mai, ngươi có muốn ngày mai thay thế hắn thi đấu?” Phượng Lại nhẹ nhàng mở miệng nói câu nói làm Tiểu Bạch khiếp sợ không thôi.

Thay thế đại ca thi đấu?

Nói như vậy, chính là hắn có thể…

Con ngươi tràn ngập khiếp sợ nhìn chằm chằm vào chủ nhân của cặp tử mâu kia, hắn có thể tin tưởng lời hắn nói hay không. Lời nói của hắn mê người như vậy, quả thực làm hắn không thể tin vào lỗ tai chính mình.

Đây là lần đầu tiên vào lúc hắn tuyệt vọng lại nghe được thanh âm của hi vọng.

Phượng Lại ngồi xổm người xuống vươn một tay ra, tử mâu vẫn lạnh lùng như cũ nhàn nhạt nhìn vào đôi mắt sói của Tiểu Bạch.

Hắn đang đợi nó tự mình quyết định, hắn cho nó một cơ hội lựa chọn, một cơ hội trở lại, thế nhưng, trước lúc đó, nó nhất định phải đồng ý yêu cầu của hắn.

Đây mới là ký kết khế ước.

Hai bên cùng có lợi.

“Ngao!!” Tiểu Bạch một lần nữa xác định tất cả lời nói của Phượng Lại không phải là một trò đùa, nó vô cùng hưng phấn. Rốt cuộc không nhịn được ngửa đầu lên trời gào to một tiếng, tiếng tru này kéo dài xuyên thấu tầng mây.

“Khi ngươi cùng ta lập khế ước ngươi không thể vi phạm, nếu không, ngươi sẽ bị khế ước phản phệ” Phượng Lại cảnh cáo nó lần cuối. Hắn có thể cho nó thứ nó mong muốn, đồng thời, hắn cũng sẽ yêu cầu một cái giá ngang hàng làm điều kiện trao đổi. Hắn không phải nhà từ thiện, sẽ không làm chuyện mà không có lợi.

Khế ước mà hắn và nó cùng kí kết vĩnh viễn không có khả năng giải trừ trước khi khế ước hoàn thành, mặc kệ khế ước chủ sống hay chết đều sẽ không ảnh hưởng đến khế ước. Đây là một văn tự bán đứt.

Bất kì trong mọi tình huống đều phải hoàn thành khế ước.

“Ngao!!” Tiểu Bạch không kịp chờ đợi gầm nhẹ một tiếng, đầu óc nó đã bị niềm vui sướng làm cho choáng váng, nó đã có chút kích động không biết làm sao.

Phượng Lại khẽ động khoé môi, nói ra điều kiện trao đổi khế ước.

Gió đêm thổi qua mái nhà, che giấu lời nói của hắn.

Nhưng Tiểu Bạch ở phía đối diện vẫn nghe rõ tất cả lời nói của hắn, sau khi khế ước được lập ra cũng là lúc nó phải trả giá hết thảy.

Con ngươi màu đỏ hơi nheo lại, khó hiểu nhìn con ngươi màu tím của Phượng Lại.

Hắn đến tột cùng suy nghĩ điều gì, vì sao….

“Không cần hỏi gì hết, chấp nhận hoặc từ chối” Phượng Lại thấy rõ nghi ngờ trong mắt Tiểu Bạch, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng. Nó phải biết rằng, điều mà nó cần làm là điều kiện trao đổi, những thứ khác nó không cần biết.

Tiểu Bạch hít sâu một hơi, nặng nề gật cái đầu sói, với điều kiện mê người như vậy, mặc kệ là yêu cầu như nào nó cũng sẽ đồng ý.

Hơn nữa, điều kiện của hắn làm cho người ta không giải thích được. Nhưng mà… nó cũng không có cảm thấy có cái gì không thể được.

“Như vậy ta cùng ngươi lập thành khế ước” Phượng Lại đưa tay ra đặt lên cái trán của Tiểu Bạch, gần sát bộ lông bóng loáng ánh sáng màu tím từ lòng bàn tay Phượng Lại bắn ra, môi mỏng khẽ mở, chú ngữ từ trong miệng hắn không ngừng thoát ra.

Giống như một loại ma chú đem Tiểu Bạch vây ở giữa.

“Ngao ngao!!” Tia sáng từ từ mở rộng, Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét chói tai, giống như một lưỡi đao sắc bén phá vỡ bầu trời yên tĩnh ở giữa đêm khuya.

Đôi mắt màu tím của Phượng Lại khẽ nheo lại nhìn tử quang dần dần biến mất.

“A!” Phượng Lại Tà đang ở trong phòng bỗng nghe thấy một tiếng sói tru chói tai , nó cảm thấy kinh ngạc, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt ở trước ngực.

Là ai? Là Tiểu Bạch, hay là sư phụ?

Cả người trên dưới phảng phất vẫn còn lưu lại mùi máu tươi của sư phụ, Phượng Lại Tà cắn chặt môi, nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng tắm mở vòi hoa sen.

Làn nước ấm áp chảy từ vòi hoa sen làm ướt toàn thân của nó.

Mái tóc đen, quần áo nhuốm máu, da thịt trắng nõn.

Dòng nước ấm áp vẫn không cách nào làm ấm thân thể của nó, thân thể mảnh mai ở dưới vòi nước vẫn run rẩy như cũ.

“Sư phụ…sẽ không có việc gì” Hai tay nó ôm chặt lấy chính mình, mày nhíu chặt tự an ủi bản thân. Nhưng trong lòng vẫn hốt hoảng không cách nào bình tĩnh lại.

Khi máu tươi ấm áp quen thuộc bắn vào trên người nó, khi tử vong cận kề đến với người thân nó, thì nó lại bất ngờ phát hiện chính mình lại sợ hãi như vậy.

Sợ hãi hương vị máu tươi, sợ hãi cái chết đến gần.

Cắn thật chặt lên bờ môi run rẩy, Phượng Lại Tà hai tay ôm lấy chính mình ngồi xuống bồn tắm, rồi chậm rãi trượt xuống nhìn dòng nước tinh khiết bị máu tươi trên thân mình nhuộm đỏ đang chuyển động xung quanh, nhộn nhạo đập vào mắt nó.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi” Vài từ không thể nghe thấy thoát ra từ bờ môi run rẩy, không biết là đang nói với người nào. Nó ngơ ngác nhìn hình ảnh chính mình trong nước, cảm nhận dòng nước ấm không ngừng chảy xuống trên đầu và vai của mình. Nước trong bồn tắm không ngừng dâng cao, tràn qua mắt cá chân, qua eo, qua đầu gối,qua vai của nó.

Mặc cho làn nước ấm bao vây, Phượng Lại Tà bởi vì kinh hãi cùng với lo nghĩ quá độ mà mệt mỏi ngủ trong bồn tắm.

Phượng Lại đi ngang qua trước cửa phòng Phượng Lại Tà nghe được tiếng nước chảy, hắn nhàn nhạt liếc mắt một cái với bóng người phía sau để đối phương tới một gian phòng khác nghỉ ngơi, người nọ liền yên lặng rời đi.

Phượng Lại nhẹ nhàng mở cửa đi vào căn phòng lại phát hiện trong phòng không hề bật đèn, tối đen như mực.

Phượng Lại đi theo phương hướng âm thanh nước chảy truyền đến, khi đến gần phòng tắm bỗng nhiên dẫm lên một vũng nước, cúi đầu nhìn vệt nước phản chiếu trên mặt đất, Phượng Lại nhíu mày bước nhanh đi vào trong phòng tắm mở đèn lên.

Hình ảnh trước mắt làm hắn đau lòng không thôi.

Thân ảnh nho nhỏ yếu ớt giống như chỉ cần bóp một cái sẽ vỡ nát đang co rúc trong bồn tắm, những giọt nước ấm áp không ngừng chảy xuống từ vòi hoa sen, từng giọt trong suốt lóng lánh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo đẹp đẽ, nước trong bồn tắm mang theo máu đỏ đã tràn ra đầy đất.

“Tiểu Tà” Cổ họng khô khốc phát đau, Phượng Lại bị hình ảnh trước mắt khiến cho hai mắt đau xót xuất hiện ảo giác.

Tiểu Tà của hắn, Tiểu Tà bướng bỉnh ngây thơ hoạt bát của hắn.

Ngực từng đợt đau đớn như bị kim châm, Phượng Lại bước một bước dài tiến lên bế bóng dáng nhỏ bé đang ngủ mê mệt từ trong dòng nước lên, sợi tóc ướt đẫm dán sát vào một bên mặt của cô bé, giọt nước trong suốt từ gò má lăn xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này có vẻ tái nhợt quá mức, bờ môi bị cắn chặt rỉ ra tơ máu.

Đau lòng tách ra hàm răng đang cắn chặt của cô bé, thả tự do cho làn môi mềm mại. Phượng Lại đem cô bé cả người ướt đẫm ôm ngang lên trở về phòng ngủ, nhanh chóng đặt cô bé ở trên chiếc giường mềm mại. Không kịp suy nghĩ những thứ khác liền xé rách quần áo ướt trên người cô bé, bao bọc thân thể nhỏ bé trắng nõn vào trong chiếc chăn mềm mại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khiến cho người khác đau lòng, cần cổ tinh tế, chiếc chìa khoá tự mình đeo lên cho cô bé vẫn an ổn nằm trên đó.

Hắn thi triển ma pháp trên chiếc chìa khoá khiến cho chiếc chìa khóa ở trong mắt mọi người cũng chỉ là một vòng cổ bảo thạch xinh đẹp. Tuy đây chỉ là ma pháp che mắt bình thường nhưng cũng là ma pháp khó có thể phá hủy.

Hắn không mong muốn vì sự tồn tại của chiếc chìa khoá này mà mang đến nguy hiểm cho cô bé. Dù sao, chiếc chìa khoá cũng không phải là thứ an toàn, nếu không ban đầu hắn cũng sẽ không giao cho cô bé khi cô bé còn trên nhân giới.

“Tiểu Tà” Nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ trong lúc ngủ vẫn cau mày như trước, Phượng Lại không nhịn được đưa tay muốn vuốt mi tâm của cô bé.

Tiểu Tà đang cố làm ra vẻ kiên cường, cô bé khi nào mới có thể thật sự lớn lên.

Phượng Lại không kìm được cúi người hôn lên đôi môi mềm mại kia, dè dặt cẩn thận giống như đang hôn trân bảo hiếm thấy, dịu dàng giống như sợ chính bản thân mình hơi dùng sức một chút cũng sẽ làm cô bé bị thương.

Nụ hôn nhợt nhạt nhưng lại biểu hiện được tình cảm chân thành.

Có lẽ do nụ hôn của Phượng Lại mà Phượng Lại Tà tỉnh lại, nó chậm rãi mở ra ánh mắt chua xót, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của daddy.

“Daddy” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, nó đang nằm mơ sao? Daddy sao lại ở đây, nó nhớ rõ ràng lúc nãy Daddy đưa nó trở về phòng, sau đó, sau đó…

“Về sau không được làm chuyện ngu ngốc như vậy” Phượng Lại híp lại đôi mắt màu tím, dưới đáy mắt mơ hồ có thể thấy được một tia dịu dàng cùng bất đắc dĩ.

“A…” Tiểu Tà co lại thân mình, vùi cả người vào trong chăn, chỉ dám len lén lộ ra một đôi mắt to ngập nước nhìn daddy.

“Người ta không phải cố ý” Nó cũng không biết mình sẽ ngủ, có thể là do dòng nước rất ấm áp, cũng có thể là do chính mình quá mệt mỏi. Có thể.... cũng có thể là do nó thực sự mệt mỏi…

“Con như vậy, ta sẽ lo lắng” Phượng Lại khẽ thở dài, lần đầu tiên nói ra lo lắng trong lòng. Cô bé tính tình trẻ con như vậy, sao có thể tự chăm sóc bản thân?

“Daddy?” Tiểu Tà có chút kinh ngạc nhô đầu ra nhìn đôi mắt màu tím của Phượng Lại.

Daddy sao vậy? Cảm giác là lạ.

“Con không cần phải che giấu bất kì điều gì, ta là daddy của con, không phải sao?” Trong mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, Phượng Lại biết cô nhóc kia lại nguỵ trang kiên cường vui vẻ trước mắt mình. Nhưng, hắn biết sau vẻ kiên cường vui vẻ ấy, cô bé sẽ một mình chịu đựng tất cả.

Trong lòng cô bé đã đè nén quá nhiều áp lực rồi.

Hắn đã phong ấn hai chữ “Liên Kiều” trong trí nhớ Tiểu Tà, để cho cô bé quên đi “Liên Kiều” là ai. Trừ lần đó ra, tất cả trí nhớ của cô bé cũng không hề có bất kì sự thay đổi nào. Quá khứ, kỷ niệm vẫn tồn tại như trước trong đầu cô bé.

“Daddy…” Vô cùng kinh ngạc lại có chút khiếp sợ. Nó sợ nơi yếu ớt trong lòng nó sẽ bại lộ. Chỉ có một phần nhỏ yếu ớt kia, phần mềm mại ấy cho tới nay là nó vẫn cẩn thận dè dặt che chở. Bất cứ lúc nào ở trước mặt mọi người nó vĩnh viễn là một tiểu ác ma, nhưng không một ai biết…

Trong lòng tiểu ác ma cũng có bi thương, chỉ có điều nó có thói quen quay lưng lại, không để cho bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng yếu ớt cùng chật vật của nó.

Cho dù là…

Daddy.

Nhưng lời nói của Daddy hôm nay lại làm cho Tiểu tà do dự.

Một đôi mắt to chớp động bất định, cảm xúc có chút bất an, có chút chần chờ. Lần đầu tiên nó dùng ánh mắt bị động nhìn vào đôi mắt màu tím kia.

Ánh sáng dịu dàng dưới đáy mắt Phượng Lại chậm rãi chuyển động, hắn đang đợi, đợi cô bé có thể hoàn toàn tin tưởng mình, không cần một mình gánh vác tất cả bi thương kia.

Hắn muốn không chỉ cùng cô bé chia sẻ niềm vui, mà nhiều hơn nữa là muốn vì cô bé gánh vác một phần đau khổ.

Ánh mắt khích lệ lại dịu dàng, thêm vào đó là ánh mắt có chút xa lạ thoáng hiện ở cặp tử mâu lạnh lùng kia.

Phượng Lại Tà chần chờ, đó là ánh mắt ôn nhu mà nó chưa bao giờ thấy qua, nhàn nhạt, lại làm nó cảm thấy ấm áp không gì sánh được.

“Daddy…” Giọng nói run rẩy, ánh mắt căng thẳng, nó thử dò xét gọi một tiếng lại nhận được nụ cười nhàn nhạt của Phượng Lại. Ngay sau đó nó vươn tay ra ôm lấy Phượng Lại, cái đầu nho nhỏ rúc vào cổ hắn.

“Con thật vô dụng, vì sao con lại vô dụng như vậy. Nếu không phải vì con, sư phụ cũng sẽ không bị thương. Thật xin lỗi, con có lỗi với sư phụ” Bi thương bị đè nén trong lòng trong phút chốc tràn ra, nó ôm chặt Phượng Lại, giọng nói khàn khàn run rẩy mang theo một chút nỉ non lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Chỉ biết mở mắt nhìn người quan trọng ngay tại trước mắt mình chảy máu, nó cái gì cũng không làm được. Vốn tưởng rằng sau mười năm nó đã trưởng thành, đã không còn là nó của quá khứ nữa, nhưng hôm nay lại một lần nữa chứng minh nó vô dụng.

“Tiểu Tà, Sóc Li sẽ không trách con, không ai trách con” Phần cổ có chút nóng ấm, Phượng Lại biết rõ, đó là nước mắt của cô bé.

Nhưng hắn lại không giỏi nói chuyện, chưa bao giờ an ủi ai, chỉ có thể đáp lại cái ôm của Tiểu Tà, lại sợ thân thể cô bé bị cảm lạnh, ngón tay vung lên đem chăn bọc lại cô bé, ôm thật chặt.

Tiểu Tà của hắn cũng chỉ là cô bé chưa đầy 16 tuổi, ở cái tuổi này vốn nên trải qua một cuộc sống sáng lạn tốt đẹp, ở một gia đình ấm áp tràn ngập tươi cười trưởng thành. Nhưng mà cô bé đã sớm mất đi tất cả, mất đi thơ ấu tốt đẹp.

Nhưng…

Mặc kệ cô bé đã trải qua cái gì, đã thấy được những gì, đã xảy ra chuyện gì.

Chung quy cũng chỉ là một cô bé chưa đầy 16 tuổi, đôi mắt to màu hổ phách không chút nào che giấu sự hồn nhiên, bướng bỉnh cũng tràn đầy trẻ con.

Cô bé, căn bản còn chưa trưởng thành.

Hai người ôm nhau thật chặt lẳng lặng dựa vào đầu giường. Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Tại phòng Phượng Lại, Đệ Nhị bị Phượng Lại bỏ lại lẳng lặng đứng trước cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt ưu thương.

--- ------ ------ ------ ---

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Phượng Lại Tà tỉnh lại Phượng Lại bên cạnh cũng đã rời đi, nó vươn tay xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, bỗng nhiên nó phát hiện ra từ buổi tối hôm qua đến sáng nay nó đều trong trạng thái không mảnh vải che thân. Kinh khủng hơn chính là nó cứ như vậy cùng daddy ôm nhau cả đêm bình yên đi vào giấc ngủ.

Cực kỳ kinh khủng phải là…

Daddy cái gì cũng không làm!!!!

Không biết nên khóc hay nên cười, Phượng Lại Tà không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Mặc dù buổi tối ngày hôm qua nó cũng không có ý dụ dỗ daddy, nhưng mà nếu có thu hoạch ngoài ý muốn, nó vẫn là rất thích nha.

Đáng ghét, Daddy lại có định lực tốt như vậy sao?

Chẳng lẽ Daddy chính là Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết? Ôm trong lòng mà vẫn không loạn?

Ôm lấy chăn đi đến trước gương, Phượng Lại Tà ném cái chăn qua một bên nhìn trái ngó phải thân thể của mình trong gương.

Mặc dù nó chưa phát dục hoàn toàn, nhưng mà cái cần có nó cũng có, cái không nên có nó cũng không có, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Chẳng lẽ, Daddy đối với vóc người mình không vừa lòng sao?

Khi Phượng Lại Tà rửa mặt chải đầu thay xong quần áo, nó bỗng nhăn lại cái mũi, ngồi xổm người xuống nhìn nhìn dưới gầm giường.

Ban học Tiểu Bạch cả đêm không về ngủ?!!

Gầm giường trống rỗng, nào có bóng dáng ngân lang anh tuấn đẹp trai, Phượng Lại Tà không khỏi bất mãn chu cái miệng đứng dậy.

“Tiểu Tà tiểu thư, chủ nhân sai ta tiểu thư đã tỉnh chưa? Bữa sáng đã được chuẩn bị, chủ nhân đang đợi tiểu thư đi xuống dùng bữa” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp của Hồ Tư.

Phượng Lại Tà đứng lên cười hì hì mở cửa, vẻ mặt sáng lạn nở nụ cười lộ ra một hàng răng trắng.

“Chào buổi sáng ông Hồ Tư”.

“Chào buổi sáng, Tiểu Tà tiểu thư. Nếu tiểu thư đã thức dậy rồi, xin mời xuống dưới tầng dùng bữa” Hồ Tư lễ phép mà khiêm tốn nói.

Phượng Lại Tà gật gật đầu, ngay sau đó nhún nhảy đi xuống tầng.

Ban ngày, nó vĩnh viễn là bộ dáng mạnh mẽ như vậy.

“Daddy” Vừa tiến vào phòng ăn, Phượng Lại Tà liền phát hiện ngồi ở vị trí chủ vị là Phượng Lại cùng Sí Viêm đang ngồi ở một bên. Không nói nhiều tiến lên phía trước, hướng về phía hai má Phượng Lại chụt một cái.

“Nụ hôn chào buổi sáng” Nói xong nó liền cười híp mắt ngồi xuống.

Đáy mắt Phượng Lại Tà thoáng qua một nụ cười hài lòng, tâm tình sáng sớm của cô bé dường như rất tốt.

Ngay khi Phượng Lại Tà vừa ngồi xuống, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng dáng cao gầy yên lặng ngồi xuống. Tò mò quay đầu nhìn liền chống lại đôi con ngươi màu đỏ giống như hồng bảo thạch.

Một đầu tóc ngắn đen nhánh, một đôi mắt màu đỏ sắc bén tràn ngập dã tính, gò má như được đẽo gọt, sống mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi khiến cho người ta mơ màng. Thật là tuyệt thế đại soái ca, tuyệt đối là một soái ca gợi cảm cấp bậc cao.

Phượng Lại Tà kinh ngạc chớp chớp mắt, đây là Huyết tộc tư tàng đại soái ca sao? Bộ dạng không kém chút nào so với Phượng Ca cùng Phượng Tê, chẳng lẽ là con riêng của Phượng Ngâm?

Ngay lúc Phượng Lại Tà đang miên man suy nghĩ, đối phương nhíu nhíu mày, dùng giọng điệu Phượng Lại Tà rất quen thuộc mở miệng nói: ”Nhìn cái gì?”.

Ánh mắt của cô nhóc này thật lộ liễu.

“A!” Kỳ lạ!! Tại sao nó cảm thấy khẩu khí của người này quen thuộc như vậy, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng rất quen, giống như hàng ngày nó vẫn nghe thấy. Nhưng mà…

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn đẹp trai hồi lâu, Phượng Lại Tà vẫn chưa biêt rõ, đối phương đến tột cùng là ai?

“Em biết anh sao?” Được rồi, nó phải thừa nhận, nó hoàn toàn không nghĩ ra đối phương là thần thánh phương nào.

Phượng Lại Tà vừa nói xong thì trên mặt đối phương lập tức xuất hiện biểu tình cực kỳ phức tạp, có chút kinh ngạc, có chút sáng tỏ lại có chút vui vẻ.

Nó nói gì kỳ quái sao? Cái mũi nhỏ khẽ nhăn lại, Phượng Lại Tà kì quái nhìn vẻ mặt mang ý cười của đại soái ca.

Chẳng qua vẫn không thể bằng daddy thân yêu của nó được.

“Sí Viêm, tình trạng Sóc Li như thế nào?” Phượng Lại vừa dặn dò người làm mang lên bữa sáng vừa hướng về phía khuôn mặt có chút mệt mỏi của Sí Viêm hỏi.

Hắn biết, đây là chuyện mà Tiểu Tà lo lắng nhất. Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Phượng Lại Tà liền liếc mắt to về phía Sí Viêm ngồi ở đối diện.

Sí Viêm ổn định lại tinh thần của mình, nghiêm túc nói: ”Tình trạng vết thương của Sóc Li cơ bản đã ổn định, hiện tại nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn chỉ cần dưỡng thương là được”.

Cả đêm không ngủ đứng ở bên giường Sóc Li, thẳng đến vừa rồi hắn mới giải quyết xong tất cả vấn đề có thể tồn tại, lúc này mới có thời gian xuống tầng ăn bữa sáng. Cũng may trận đấu của hắn cử hành vào buổi chiều, nếu không hắn thật sự lo lắng bộ dạng này của mình, có thể trở thành người đầu tiên vì thiếu ngủ mà ngã ở trên đài tỷ võ hay không.

Phượng Lại gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về nam tử bên cạnh Phượng Lại Tà, thuận tay ném ra chiếc mặt nạ vốn thuộc về Sóc Li.

“Sóc Ẩn, trận đấu của ngươi vào lúc xế chiều, đến lúc đó, ta cùng Tiểu Tà sẽ cùng ngươi và Sí Viêm đi tới sân thi đấu”.

Thanh âm lạnh lùng của Phượng Lại làm Phượng Lại Tà đang ở một bên kinh hãi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin chậm rãi quay đầu nhìn về phía soái ca đang cầm mặt nạ bên cạnh nó.

“Sóc Ẩn…?”

Là tai nó nghe nhầm hay là trùng tên, vì sao “khuê danh” của hắn lại giống bạn học Tiểu Bạch?

Sóc Ẩn cầm mặt nạ trong tay, gật đầu với Phượng Lại, lập tức khẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt giống như gặp quỷ của Phượng Lại Tà. Nụ cười tà tứ lại có chút gợi cảm xẹt qua khoé môi hắn.

“Hoặc là, em quen gọi anh là....Tiểu Bạch?”

Sét đánh giữa trời quang, Phượng Lại Tà hoàn toàn bị chấn động đến ngây người.

Tiểu Bạch?!! Tiểu Bạch!!!!!
Bình Luận (0)
Comment