Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 132

Trải qua một ngày thi đấu, cuối cùng cũng chọn ra mười tuyển thủ còn lại tiến vào top 10 người mạnh nhất tiến thành cuộc thi đấu cuối cùng. Ngoại trừ Phi Mặc trong trận đấu với Hỏa Đề đã bại trận, thì Phượng Lại, Phượng Tê, Phượng Ca, Sí Viêm, cùng Linh đều tiến vào top 10. Năm nay Đông phương Huyết tộc trở thành tộc có số lượng người tiến vào top 10 nhiều nhất. Trong mười người thì đã có năm người là tuyển thủ Đông phương Huyết tộc.

Hơn nữa, trong số đó lại có một người quanh năm ở trong top 3 – Phượng Lại. Có thể nói, “võ đạo đại hội” năm nay Đông phương Huyết tộc đã giành được thắng lợi lớn.

Năm vị trí còn lại thì là Minh Hoàng, Hỏa Đề của Đông phương Ma tộc, Đệ Nhị của Đông phương Ma tộc, Phi Vũ bộ tộc Vũ Linh và Huyết chủ Già Duệ của phương Tây Huyết tộc.

Trong trận đấu trước, Già Duệ đạt được thành tích ưu tú dành được vị trí thứ tư trong top 10. Lại bởi vì ba người trong top 3 quá mức cường đại, cuối cùng vô duyên với vị trí trong top 3.

Trận đấu của top 10 năm nay có thể nói là chưa năm nào kịch liệt như vậy. Cho dù là ai thì cũng là các cao thủ tuyệt đỉnh của các tộc.

Không nói đến bốn vị phía trước đã từng tham gia thi đấu ở những lần trước, mà sáu vị còn lại cũng đủ để cho mọi người sợ hãi than không ngớt.

Bởi vì lần thi đấu này, ngoại trừ bốn người này vẫn không hề lo lắng tiến vào top 10, thì sáu tuyển thủ còn lại trong top 10 của lần thi đấu trước toàn bộ đã bị loại. Năm nay, sáu tuyển thủ tiến vào top 10 này đều là những người lần đầu tham gia thi đấu. Tuy rằng đây là lần đầu tiên thi đấu nhưng lại giành được những thắng lợi cực lớn.

Giống như một con hắc mã mạnh mẽ tiến vào trận đấu quyết liệt.

Mà trong sáu người này, thì khiến người ta chú ý nhất chính là Đông phương Ma tộc Hỏa Đề cùng bộ tộc Linh Vũ – Phi Vũ.

Hai người này được gọi là hai Hoàng tử thiên tài của hai tộc có tiềm lực đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tin đồn hai người bất hòa cũng đã truyền ra trong đám người, tất cả mọi người đang chờ hai người sẽ tiến hành một trận đấu kịch liệt.

Một Toam Hoàng tử thiên phú của Ma tộc có huynh trưởng là Đệ Nhất trong “võ đạo đại hội” cùng Nhị ca biết nhìn xa trông rộng.

Một người là Ma pháp kỳ tài trời sinh, có sự lĩnh hội Ma pháp vượt xa người khác.

Tranh chấp giữa hai người cường đại này khiến cho mọi người cực kỳ mong chờ.

Thêm vào đó là Hoàng tử bất cần đời Phượng Ca của Đông phương Huyết tộc với gương mặt lúc nào cũng vui vẻ lại có được sức bật kinh người, lấy ưu thế của mình chấn áp hoàn toàn những tuyển thủ khác. Có thể nói là dễ dàng tấn cấp, mỗi một cuộc tranh tài hắn đều thoải mái dùng những chiêu thức ngoài dự đoán của mọi người khiến cho đối phương không hề phát giác mình đã thua trận.

Thế nhưng điều làm cho người khác cảm thấy kinh khủng chính là, trong toàn trận đấu hắn đều dùng dáng vẻ bất cần, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của hắn.

Trái với Phượng Ca giải quyết trận đấu trong không khí thoải mái thì Phượng Tê – em gái Phượng Ca lại làm cho mọi người một lần lại một lần như nhìn thấy Tu La địa ngục.

Đôi mắt bỗng nhiên trở thành màu tím khiến cho người khác không tự chủ được luôn liên hệ cô với người có danh hiệu Đệ Tam – Phượng Lại.

Nhưng khiến cho người khác kinh ngạc không phải bỗng nhiên Phượng Tê có được đôi mắt tử sắc, mà là sự ngoan độc của cô. Một khi đứng trên võ đài cùng đối thủ thì tuyệt sẽ không để đối thủ còn sống đi xuống khiến cho đông đảo khán giả sợ hãi không thôi. Thua trận tranh tài cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau khi thua sẽ mất đi tính mạng của mình.

Phượng Tê trên đài luận võ hoàn toàn là một con người khác biệt. Ngày thường mặc dù Phượng Tê có chút lạnh lùng nhưng cũng không hề có chút sát ý nào được đánh giá khá cao trong số các tuyển thủ. Chỉ là dáng vẻ sau khi lên đài lại quá mức tàn ác khiến cho người khác sợ hãi.

Kỳ quái chính là từ khi tiến vào top 20 tuyển thủ cuối cùng, trong trận đấu với Tứ Hoàng tử của bộ tộc Vũ Linh thì bị Thất Hoàng tử Phi Vũ cùng bá tước Phượng Lại của Đông phương Huyết thủ xuất thủ cản trở, từ đó về sau cô giống như trở thành một người khác. Trận đấu đầu tiên của top 20 cũng không giết chết đối phương, đơn giản chỉ là đánh bại đối phương giống như những trận đấu khác.

Chỉ phân thắng thua.

Ngay cả đối thủ đầu tiên của cô trong top 20 sau trận đấu cũng đã nói, hắn trước khi lên đài tỷ võ cũng đã chuẩn bị thật tốt tâm lý sẽ bị giết. Thế nhưng sau khi bị đánh bại, hắn lại vẫn còn sống đi xuống đài tỷ võ, thậm chí hắn còn có cảm giác như được sống lại.

Vì vậy mọi người lại tiếp tục ầm ĩ suy đoán, trận đấu tiếp theo của Phượng Tê, cô sẽ tiếp tục giết chết đối phương như trước hay giống trận đấu trước chỉ phân thắng thua, không quyết định sống chết của đối phương nữa.

Còn về thân phận của Sí Viêm và “Linh” thì lại mang đến cho người khác cảm giác thần bí. Bọn họ chỉ biết hai người là tuyển thủ dự thi của Đông phương Huyết tộc, còn lại thì cái gì cũng không biết.

Thế nhưng sự biểu hiện xuất sắc của hai người lại khiến người khác không cách nào lờ đi. Đặc biệt là trong trận đấu giữa “Linh” và Mục Đồ, một trận chiến khiến cho rất nhiều người một lần nữa nhận thức tuyển thủ thần bí mang theo mặt nạ lên đài tỷ võ này. Phong thái cường thế của hắn cùng hắn trong trận đấu trước giống như hai người khác nhau, đặc sắc đến nỗi khán giả cũng muốn vỗ tay khen hay.

Nói tóm lại, trong top 10 không ai là yếu, thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán top 3 năm nay phải chăng sẽ có sự thay đổi. Mọi người liên tiếp suy đoán, chỉ chờ ba ngày sau sẽ là trận đấu của top 5.

Đáp án sắp được công bố.

Bá tước phủ.

Sau trận đấu đầu tiên trong top 20, bất luận là Sí Viêm hay Sóc Ẩn đều tiêu hao quá nhiều tinh lực. Thêm vào đó Sí Viêm lại phải chữa thương cho Sóc Ly một đêm chưa ngủ, thể lực rõ ràng đã cạn kiệt. Hắn vừa về bá tước phủ thừa lúc không ai chú ý liền biến thành Tiểu Tiểu Bạch trực tiếp nhào đến giường Phượng Lại Tà ngáy o o.

Đến khi Phượng Lại Tà cưỡi Tiểu Bạch cãi nhau ầm ĩ trở lại căn phòng thì thấy quả cầu nhỏ Tiểu Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời lộ ra cái bụng tròn vo ngủ say sưa.

Phượng Lại Tà nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch, nó nhào lên giường dùng ngón tay mảnh khảnh đâm đâm vào cái bụng tròn trịa của Tiểu Tiểu Bạch. Tiểu tử này ngày hôm qua không biết đã chạy đi đâu, một đêm cũng không thấy cái bóng, thì ra thừa dịp bọn họ ra ngoài thì chạy về ngủ say. Thật không biết cả đêm qua nó đã mất tích ở đâu nữa.

Một cái lại một cái đâm vào cái bụng tròn vo của Tiểu Tiểu Bạch, cảm xúc mềm nhũn thật là thích.

Bị nó quấy rầy như vậy mà bé con này cư nhiên vẫn chìm trong giấc ngủ không có ý tỉnh lại. Nó thậm chí còn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ từ trong lỗ mũi Tiểu Tiểu Bạch truyền ra. My! God! Tiểu tử này khi nào thì đã học được ngáy ngủ rồi, lại còn cực kỳ nhịp nhàng. Vừa nhìn liền biết nó ngủ có bao nhiêu ngọt ngào.

“Ngươi nói nếu ta thừa dịp hiện tại cắt sạch lông của nó, nó có biết không?” Phượng Lại Tà bỗng nhiên híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch cũng có chút mệt mỏi đang nằm sấp trên mặt đất.

Tiểu Bạch nhìn thấy đôi mắt không có ý tốt của cô bé thì rùng mình một cái, vô thức lắc lắc đầu.

Nó cam đoan Tiểu béo phì hiện tại tuyệt đối vẫn chưa tỉnh lại, cô nhóc kia đâm đâm cái bụng tròn vo của nó nửa ngày nó cũng không có một chút phản ứng, hoàn toàn chìm trong giấc ngủ. Đừng nói hiện tại Tiểu Tà muốn cắt sạch lông của nó, cho dù ném nó xuống đất, nó cá rằng Tiểu béo phì kia tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.

“A, vậy để ta thử xem.” Phượng Lại Tà vừa nghĩ liền làm. Nó xoay người đi tìm túi xách của mình để tìm kiếm dụng cụ.

Tiểu Bạch vô hạn đồng tình nhìn Tiểu Tiểu Bạch với ánh mắt thương hại. Không phải nó thấy chết không cứu, mà là nó không muốn vào ngày nào đó Tiểu Tà ý tưởng đột phát sẽ dùng chiêu này trên người nó.

Vì vậy hiện tại cái gì nó cũng không biết. Cúi đầu, Tiểu Bạch quyết định không nhìn một màn “tàn nhẫn” này.

Phượng Lại Tà tìm nửa ngày lại bi ai phát hiện, bởi bản thân cơ hồ không có lông tơ nên không có các loại dao cạo. Nó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó nó lập tức nghĩ đến daddy.

Daddy là đàn ông, tin rằng nhất định sẽ có các loại dao cạo gì đó.

Nghĩ vậy Phượng Lại Tà một phút cũng không bỏ qua liền xoay người chạy ra ngoài.

Trong phòng Tiểu Bạch vì quá mệt mỏi nên nặng nề ngủ thiếp đi. Hiển nhiên nó không bận tâm đến việc nó cứ ngủ không hề phòng bị như vậy rất có thể trở thành người bị hại thứ hai.

Chạy về phía căn phòng của daddy, Phượng Lại Tà bỗng nhiên dừng bước trước cửa phòng Phượng Lại.

Bởi vì, nó nghe được thanh âm kỳ quái truyền đến từ phòng daddy. Hiện tại sắc trời đã tối, nó nhíu nhíu mày. Hình như nó nghe được cái gì đó.

Mang theo nghi hoặc cùng suy đoán, Phượng Lại Tà mở cánh cửa ra.

Ánh sáng chạng vạng chiếu lên cửa sổ sát đất, một cơn gió thổi lên tấm rèm màu trắng, tóc của nó cũng theo gió bay lên.

Nó kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đôi mắt to màu hổ phách tràn đầy sợ hãi.

Căn phòng có chút âm u, bóng dáng cao gầy ưu nhã ngồi trên ghế sofa, một bóng dáng xa lạ khác quỳ trước mặt hắn lộ ra một đoạn cần cổ, hắn ngửa đầu về sau hai mắt khẽ nhắm.

“Tiểu Tà!!!” Phượng Lại bỗng nhiên ngẩng đầu từ cần cổ của người thiếu niên kia, con ngươi tử sắc chạm đến bóng dáng nho nhỏ thì có chút kinh ngạc. Sao cô bé lại đến phòng của mình?

Phượng Lại đứng dậy, đẩy thiếu niên trắng nõn đang quỳ gối trước bản thân ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”

Thiếu niên có gương mặt thanh tú đang quỳ bên cạnh sofa nhu thuận gật đầu. Đôi mắt màu đỏ đảo qua Phượng Lại Tà, sau đó lập tức rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

“Daddy, hắn là ai?” Cổ họng giống như mắc kẹt một cái xương, Phượng Lại Tà cảm thấy lúc mình nói những lời này thì tiếng nói có chút khó chịu.

“Một thiếu niên thuần huyết mà thôi.” Phượng Lại tùy ý mở miệng nói. Hắn đi về phía Phượng Lại Tà, vươn tay muốn chạm vào bả vai cô bé thì cô bé lại lùi về sau một bước né tránh bàn tay của hắn.

Cánh tay dừng lại giữa không trung, Phượng Lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của Tiểu Tà. Cô bé sao vậy?

“Daddy đang ăn cơm sao?” Phượng Lại Tà nắm hai tay thành quả đấm nhỏ, cắn môi hỏi.

Một lần, chỉ có một lần.

Vào đêm đầu tiên nó gặp mặt daddy thì nó thấy daddy ăn cơm, nhưng cũng đã ăn xong rồi.

Vậy mà hôm nay, là lần thứ hai, lần thứ hai nó thấy daddy đang hút máu.

Đáy lòng không khỏi sinh ra cảm giác không thoải mái.

Phượng Lại nhíu mày, trong lòng tuy không biết vì sao cô bé lại trở nên kỳ quái như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Hắn biết Tiểu Tà không muốn thấy máu, lại càng không thích mùi máu tươi. Vì vậy vào lúc ăn cơm hắn đều sẽ tận lực tránh cô bé. Nhưng ngày hôm nay hắn không ngờ bị cô bé thấy mình đang ăn cơm.

Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Thấy Phượng Lại gật đầu, trong lòng nó bỗng nhiên có chút bực bội. Nó không biết là có chuyện gì, daddy là Huyết tộc, cần hút máu là chuyện rất bình thường. Vì sao mình lại để ý như vậy.

Thiếu niên trắng nõn kia, cái liếc mắt lúc gần đi của hắn khiến trong lòng nó đủ mọi tư vị.

“Tiểu Tà, con làm sao vậy? Sắc mặt thực khó coi.” Phượng Lại nhạy cảm phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà có chút tái nhợt. Hắn không khỏi có chút bận tâm. Hắn tiến lên một bước kéo cánh tay phòng ngừa cô bé tránh mình lần nữa, tay kia thì phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé.

Cảm giác có chút mát, nhưng không có nhiệt độ không bình thường.

Phượng Lại thở phào một hơi, trong mắt có bất đắc dĩ. Hắn cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà ánh mắt phức tạp.

“Tiểu Tà, con tìm ta?” Cô bé đến phòng của mình tự nhiên sẽ có chuyện muốn tìm mình.

Phượng Lại Tà ngửa đầu nhìn đôi tử mâu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia. Nơi đó có ảnh ngược của nó. Nó ngửi thấy được mùi máu tươi trong phòng, đó là mùi vị của thiếu niên kia. Hắn lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, để cho daddy ăn cơm.

Vừa nghĩ vậy đáy mắt Phượng Lại Tà liền hiện lên một tia chán ghét, lông mày không tự chủ nhăn lại. Mặc kệ nguyên nhân là gì, nó đều ghét cảm giác này.

“Daddy, có phải daddy bất kể nam nữ đều “ăn” hết?” Chu cái miệng nhỏ nhắn, ngực của nó rất khó chịu, rầu rĩ hỏi một câu.

Nhưng khi câu nói này vừa bật ra, không riêng gì Phượng Lại mà ngay cả Phượng Lại Tà cũng bị câu hỏi của mình làm cho hoảng sợ. My God, nó đang nói cái gì a?!!!

“Tiểu Tà, sao con lại nghĩ đến chuyện này?” Phượng Lại nhíu mày, hắn biết giới tính của mình hoàn toàn không có vấn đề. Câu hỏi của Tiểu Tà khiến hắn không tự chủ nhớ đến khoảng thời gian trước khi còn ở nhân giới, bạn học của Tiểu Tà…. Nam sinh theo đuổi Tiểu Tà bị hắn phẫn nộ đuổi đi.

Đáy mắt không khỏi hiện lên một tia rét lạnh.

“Ặc, con…” Nó thề nó không có ác ý, câu nói đó chỉ là tự nhiên thốt ra khỏi miệng. Có chút khốn quẫn, lông mày nó không khỏi nhíu lại vào nhau.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần như nhăn thành một nhúm, Phượng Lại bất đắc dĩ thở dài, một tay ôm cô bé ngồi xuống ghế sofa.

“Làm sao vậy, ai chọc Tiểu Tà của ta không vui?” Từ khi cô bé vào căn phòng của mình gương mặt đã hiện vẻ bực bội, chắc hẳn đấu võ mồm với Sóc Ẩn thua, nên đến đây để tìm cứu viện.

“Không có không vui…” Thanh âm càng nói càng nhỏ. Được rồi, nó thừa nhận nó thật sự không vui. Thế nhưng vì sao, nó lại không biết. Nó chẳng qua chỉ muốn tìm daddy để mượn dao cạo, lại phát hiện daddy đang ăn cơm.

Thiếu niên Huyết tộc kia vô cùng thanh tú, khung xương gầy yếu mảnh khảnh giống như thiếu nữ. Nếu như ở nhân giới chỉ sợ sẽ bị giới đam mỹ cho là tiểu thụ.

Nhưng, chuyện mà nó quan tâm không phải là chuyện này.

Mà là… Daddy cúi người phủ trên cần cổ trắng nõn của hắn, quần áo thiếu niên không chỉnh tề lộ ra da thịt trắng nõn trơn mượt, đôi môi khêu gợi phủ lên giống như nụ hôn giữa người tình với nhau.

Thật sự vô cùng…..

A!! Đợi đã!! Chẳng lẽ….?!!!

Trong đầu nó bỗng hiện lên tinh quang, khuôn mặt tái nhợt chuyển hồng, nhiệt độ cũng tăng lên theo.

Phượng Lại nhìn quá trình sắc mặt cô bé thay đổi, từ rầu rĩ không vui bỗng trở nên ngượng ngùng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Tiểu Tà?” Ánh mắt cô nhóc lóe ra ánh sáng quỷ dị. Cô nhóc này đang suy nghĩ gì, biểu tình biến hóa cũng thật nhanh.

“A…Daddy, không có gì.”

Trời ạ, cư nhiên mình cũng có ngày ngu ngốc này. Phượng Lại Tà quả thực muốn đào một cái hố để mà chui vào. Nó cư nhiên ăn dấm chua với một thiếu niên, nguyên nhân chỉ vì daddy hút máu của đối phương, hơn nữa động tác mập mờ khiến lòng nó ngổn ngang mất nửa ngày. Dĩ nhiên nguyên nhân quỷ dị này, nó chết cũng sẽ không nói cho daddy biết.

Xấu hổ không chịu nổi, Phượng Lại Tà rúc đầu vào ngực Phượng Lại, giả làm một con đà điểu.

Phượng Lại nhìn một loạt các hành động quái dị của cô bé cũng không thấy được gì. Chẳng qua trên mặt cô nhóc đã có ý cười, nghĩ đến hẳn đã không có vấn đề gì.

Rúc ở trong ngực daddy, Phượng Lại Tà âm thầm phỉ nhổ suy nghĩ cùng đầu óc trì trệ của mình. Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, bởi vì nó vừa xuất hiện, daddy liền đuổi thiếu niên kia đi. Tất cả những việc này đủ để chứng minh daddy coi trọng nó vượt xa thiếu niên Huyết tộc trẻ tuổi kia.

Tâm tình trở nên tốt hơn, Phượng Lại Tà chỉ lo rúc ở trong lòng Phượng Lại, căn bản đã đem việc cạo hết lông của Tiểu Tiểu Bạch quên không còn một mảnh.

Mà lúc này, Tiểu Tiểu Bạch cùng Tiểu Bạch ngủ say như chết cần phải cám ơn việc ngoài ý muốn này, vì việc này mà bộ lông của chúng thuận lợi được bảo lưu. Nếu không cho dù là Tiểu Tiểu Bạch hay Tiểu Bạch đều sẽ chịu khổ rồi.

Phượng Lại vô cùng sủng nịch ôm Tiểu Tà trong lòng. Nhưng nếu như hắn biết rõ, vẻ mặt đè nén vừa rồi của Tiểu Tà là hoài nghi hắn và thiếu niên Huyết tộc kia có cái gì, chỉ sợ trong mắt của hắn cũng sẽ không có ánh sáng dịu dàng như vậy.

Thấy kỳ hạn ba trăm năm đã đến, Phượng Lại cảm giác được máu trong cơ thể mình đang từ từ sôi trào, chúng cấp thiết muốn phá tan tất cả gông xiềng. Hiện tại hắn cần gấp một người huyết thống cao quý có dòng máu thuần khiết để lấy thức ăn.

Bằng không hắn cũng sẽ không hút máu của thiếu niên thuần huyết Huyết tộc. Mặc dù đối phương vô cùng đồng ý để hắn hút máu, thế nhưng bản thân hắn lại thập phần chán ghét hành động này.

Nhưng không thể làm gì khác, hắn chỉ có thể tạm thời dùng máu của hắn để áp chế dòng máu trong cơ thể mình.

Hắn vẫn có thể đợi đến khi “vị hôn thê” Tây phương Huyết tộc của hắn – Công chúa Ly Mạt trưởng thành. Thời gian tám năm đối với một Vampire mà nói cũng không tính là dài.

Bất quá, hắn không biết mình có thể chờ cho đến lúc đó không. Dù sao, hơn mười năm về trước hắn cũng đã bỏ lỡ một cuộc hôn nhân.
Bình Luận (0)
Comment