Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 134

Ba ngày ngắn ngủi lặng lẽ trôi qua.

Chỉ chớp mắt đã đến ngày thi đấu của top 10. Khi Tiểu Tà, Phượng Lại, Sóc Ẩn cùng Sí Viêm đi đến đấu trường của top 10 trong võ đạo đại hội thì bị mọi thứ trước mắt làm cho chấn động.

Tràng thi đấu lần này hoàn toàn khác với tràng thi đấu của những trận đấu trước. Sân thi đấu lần này không phải bên trong trường luận võ, mà là năm đài luận võ bay lơ lửng trên không trung, sân hình tròn có bán kính mười thước.

Năm sân tỷ võ dựa theo vị trí của năm ngôi sao mà phân bố ở năm vị trí. Mà ngôi sao thứ năm lại ở chính giữa, thêm một cái thang hình tròn cực đại lơ lửng giữa không trung.

“Daddy, cái đó….” Ngước nhìn sáu vị trí lơ lửng giữa không trung, Phượng Lại Tà hoàn toàn kinh ngạc trước cảnh tượng này.

“Năm đài tỉ võ ở năm hướng, chính giữa là thính phòng.” Phượng Lại đã quá quen thuộc với sân tỷ võ này. Hắn nhỡ rõ bản thân mình đã trải qua vài lần thi đấu như vậy. Mỗi một lần khi hắn đứng trên năm đài tỉ võ lơ lửng này thì trận đấu chân chính mới được coi là bắt đầu.

“Nhưng vì sao lại đặt thính phòng ở cao như vậy?” Phượng Lại Tà cau mày nhìn thính phòng cao chót vót trong mây không khỏi cảm thán. Cao như vậy hẳn sẽ có thang mây các loại gì đó đi, nếu không có bao nhiêu người có thể đi tới.

Theo như nó biết thì những người có thể bay trên không cũng không có nhiều, một khi có được sức mạnh ấy, tất nhiên phải là người có thực lực tuyệt đối.

“Chỉ có những người đi được lên đó mới có tư cách quan sát trận đấu.” Phượng Lại thản nhiên mở miệng. Đây là trận đấu của các vương giả, không phải mặc cho ai cũng có thể xem.

“A, phải đi lên bằng chính bản lĩnh của mình sao?” Nó nghe nhầm đi? Nếu như là tuyển thủ tất nhiên sẽ không có vấn đề. Dù sao những người có thể bước vào top 10 thì không một ai là con tôm mềm. Thế nhưng ngay cả khán giả cũng có yêu cầu cao như vậy sao, vậy cũng quá khoa trương rồi.

“Con khẳng định không thể đi lên.” Hai vai sụp xuống, Phượng Lại Tà có chút nhụt chí. Nó không có bản lĩnh, nó có thể nhảy lên độ cao mà người khác không thể. Nhưng với một độ cao khoa trương như này, đoán chừng quán quân nhảy sào cũng không thể nhảy được một nửa.

Phượng Lại cúi đầu nhìn Tiểu Tà đang nhăn mặt chau mày thì cười khẽ.

“Có ta ở đây, con sẽ lên được.” Lời nói của Phượng Lại giống như một tia sáng chiếu thẳng vào đáy lòng Phượng Lại Tà.

“Daddy.” Mắt to chớp a chớp, nó sao lại có thể quên một người có điều kiện hơn người đến không còn một mảnh đây?

“Ta đưa con lên trước.” Phượng Lại ôm ngang Phượng Lại Tà lên, thân thể trong nháy mắt bay lên không chậm rãi bay về phía thính phòng chính giữa.

Đến nơi hắn đặt cô bé tại một trong những vị trí cao nhất trong thính phòng, một mặt hướng về một đài tỷ võ.

“Ta sẽ thi đấu trong sân này, nếu con muốn xem những người khác thi đấu, chỉ cần đứng lên nhìn quanh là được.” Phượng Lại nhẹ giọng nói bên tai cô bé.

Chỗ ngồi khách quý? Tiểu Tà cười ngọt ngào nhìn gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Phượng Lại.

Thời gian dần trôi càng nhiều người tụ tập ở phía dưới. Dưới đất nơi võ đạo đại hội xuất hiện đoàn người đông đúc.

Một trận gió thổi qua, Phượng Lại Tà ngẩng đầu thấy một bóng người xuất hiện giữa không trung. Người kia có một đôi cánh có thể bay trên trời.

Phi vũ!!!

Phi Vũ xoay quanh trên không quan sát đài tỷ võ mới tinh, bất ngờ phát hiện có người đến còn sớm hơn hắn.

Chống lại đôi mắt to màu hổ phách của Phượng Lại Tà, trong đôi mắt xanh lam của hắn xuất hiện vẻ phức tạp. Đến khi nhìn thấy Phượng Lại bên cạnh Phượng Lại Tà thì ánh mắt không khỏi trầm xuống.

“Tiểu Vũ.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm phất tay chào hỏi hắn, giống như không nhìn thấy tia chống cự trong mắt hắn.

Phi Vũ kích động dừng cánh trong không trung, quay về phía Phượng Lại Tà gật đầu, sau đó hắn không muốn dừng lại lâu liền bay xuống phía dưới.

Nếu như có thể hắn cũng không muốn gặp mặt Phượng Lại nhiều. Nguyên bản ân oán giữa Vũ Linh tộc cùng Phượng Lại khiến quan hệ giữa họ không hòa hợp. Lúc trước cũng không có vấn đề gì, thế nhưng hiện tại hắn lại là khế ước thú của Phượng Lại Tà, mà Phượng Lại Tà lại là dưỡng nữ của Phượng Lại. Với quan hệ như vậy, hắn không thể biểu hiện địch ý với Phượng Lại trước mặt Phượng Lại Tà. Đây là khống chế của chủ nhân với khế ước thú.

Vì ở giữa không trung nên gió có chút lớn, ngọn gió thổi bay những sợi tóc của Phượng Lại Tà, mái tóc dài giống như tự do tự tại bay giữa không trung.

Phượng Lại đứng bên cạnh cô bé, híp mắt cảm thụ cảm giác vui sướng cùng Tiểu Tà nhìn từ trên cao xuống. Nhìn gương mặt hạnh phúc thỏa mãn của cô bé, tim hắn không khỏi trở nên ấm áp, có một sự kích động không hiểu hiện lên.

Hắn vươn tay, ngón tay thon dài xinh đẹp nâng cằm Tiểu Tà lên.

Nghi ngờ mở mắt, bỗng nhiên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân tới gần, đôi môi mỏng băng lãnh phủ lên đôi môi đang khẽ mở ra của cô bé, dịu dàng hôn.

A!!!

Khiếp sợ, ngọt ngào.

Giờ khắc này trong lòng Phượng Lại Tà rối tinh rối mù. Nó bối rối nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại tiếp nhận nụ hôn bất chợt này, lông mi thật dài khẽ run rẩy trong gió.

Một nụ hôn dịu dàng, dưới đôi môi mỏng băng lãnh là cảm giác lạnh lẽo mềm mại dập dờn bên môi. Hắn vô cùng ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại của cô vé, nhẹ nhàng liếm mút, dịu dàng gặm cắn, đầu lưỡi liếm nhẹ lên bờ môi của cô bé, trằn trọc không yên.

Môi cùng lưỡi mềm dẻo bày tỏ ham muốn chiếm giữ, đầu lưỡi bá đạo chui vào khoang miệng cô bé hấp thu tất cả ngọt ngào, càn rỡ cướp đoạt hơi thở của cô bé. Đầu lưỡi hắn linh hoạt cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của cô bé cùng hắn nhảy múa. Vừa truy đuổi cái lưỡi đang trốn chạy lại dịu dàng ôn nhu cuốn lấy, giống như hắn đang thân mật với một vật báu vô giá của mình.

Khẽ thở dốc, thân thể cô bé mất đi toàn bộ khí lực, dường như tất cả sức lực đều bị nụ hôn vừa rồi lấy đi. Hai tay mềm yếu không xương quấn quanh cổ hắn trở thành nơi chống đỡ.

Lưu luyến rời khỏi đôi môi thơm ngọt dị thường, Phượng Lại nhìn gương mặt ửng hồng của Tiểu Tà . Cô bé mở hai mắt ướt át lấp lánh sương mù ra, đôi mắt lóe lên một chút thâm tình nhìn hắn, đôi môi nhỏ xinh khẽ mở thở hổn hển.

“Daddy…” Vô lực khẽ kêu, nó không giải thích được vì sao daddy lại hôn nó ở nơi này.

Dưới chân bọn họ là đoàn người đang hội tụ, daddy lại hôn nó ở nơi mọi người chỉ cần ngẩng đầu là thấy.

Trong lòng ngọt ngào không thôi. Khó hiểu, bối rối, vui sướng đan xen vào nhau. Cô bé mở to hai mắt nhìn dung nhan trước mắt khiến cô bé vô hạn say mê cùng lưu luyến.

“Tiểu Tà.” Vô hạn trìu mến, hắn nâng lên sợi tóc bên tai cô bé, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn. Con ngươi tử sắc vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, dường như muốn khắc cô bé vĩnh viễn vào linh hồn hắn.

“Lần này, ta vì con mà chiến.”

Trên bầu trời cao, gió thổi qua tai….

Mang đến lời thề trầm thấp.

Đôi mắt to màu hổ phách mở lớn, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phượng Lại.

Trái tim đập một trận kinh hoàng. Nó có thể đếm được tiếng tim mình đang đập. Nhịp tim ngày càng gấp, thanh âm càng lúc càng lớn, dường như sau một khắc tim nó sẽ nhảy từ trong lồng ngực ra.

Phượng Lại khẽ híp mắt, nghiêng người hôn lên đôi mắt Tiểu Tà.

“Vì vậy, dùng đôi mắt của con, nhìn ta, nhìn ta chiến đấu vì con.” Phượng Lại khẽ cười đứng lên, giống như một thiên thần bay về phía sau. Trong tay hắn là sợi tóc của Tiểu Tà, đan vào hai ánh mắt đang nhìn về nhau.

Đáy mắt màu hổ phách nổi lên một dòng nước ấm. Nó nheo mắt lại không để cho dòng nước kia chảy ra.

Nó làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên xúc động muốn khóc, vì sao nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của daddy trong lòng càng thấy nóng cháy, muốn bộc phát ra ngoài.

Vì nó mà chiến.

Trong lòng dường như đè ép rất nhiều, ngón tay của nó khẽ run rẩy.

Phượng Lại xoay người đứng trên đài tỷ võ, nhìn chăm chú vào người duy nhất hắn muốn bảo vệ hôm nay.

Trận đấu chân chính từ giờ phút này bắt đầu.

Theo thời gian trôi qua ngày càng có nhiều người tụ tập. Phượng Lại Tà thấy có rất nhiều gương mặt xa lạ từ trên mặt đất bay vọt đến thính phòng. Mỗi người thân thủ mạnh mẽ hoặc thân pháp mềm mại, cứ như vậy chỗ ngồi trên thính phòng từ từ đầy ắp khán giả.

Mà bốn vị trí giống nó còn lại, rất nhanh cũng có người ngồi lên. Một bóng người ngồi xuống, Phượng Lại Tà nhìn đối phương. Sau khi đối phương mỉm cười nó cũng không keo kiệt nở một nụ cười ngọt ngào.

Nếu như nó nhớ không nhầm, hắn là Nhị hoàng tử của Đông phương Ma tộc, nhị ca Xưng Quân của Hỏa Đề. Một nam nhân cơ trí mà nho nhã.

Cho đến khi thính phòng ngồi kín chỗ, năm nam nhân cùng mặc trường bào màu đen đi đến bên cạnh năm đài tỷ võ. Tiểu Tà cũng không cảm thấy xa lạ với bộ quần áo kia, đó là trọng tài.

Thời gian trôi qua, mười tuyển thủ rất nhanh đã trình diện, dựa theo từng vị trí phân biệt từng người đứng trên năm đài tỷ võ. Vừa nhìn, Phượng Lại Tà mới sáng tỏ trận đấu giữa năm nhóm được phân chia như nào.

Phượng Lại – Phượng Ca.

Phượng Tê – Phi Vũ.

Hỏa Đề - Sí Viêm.

Minh Hoàng – Già Duệ.

Đệ Nhị - Sóc Ẩn.

Khi Tiểu Tà chú ý đến đối thủ của Phượng Lại là hoàng tử lưu manh Phượng Ca thì khẽ sửng sốt. Nhìn daddy gương mặt lạnh lùng cùng Phượng Ca vẫn cười tủm tỉm trên đài tỷ võ, thì nó đã có thể kết luận được kết quả của trận đấu này là như nào.

Cũng không phải nó xem nhẹ thực lực của Phượng Ca, mà là nó tin tưởng daddy sẽ không thua.

Khi tiếng chuông thi đấu được gõ lên, cả thính phòng đang tranh cãi vô cùng ầm ỹ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mà những người đang ở trên mặt đất không cách nào bay lên thính phòng cũng đều ngừng thở đợi trận đấu bắt đầu.

Hầu như cùng một lúc, tiếng va chạm chói tai cùng sóng xung kích tại năm đài tỷ võ cùng lúc khuếch tán. Tiếp đó chính là những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc cùng âm thanh cổ vũ của nhóm khán giả.

Thậm chí hai tai Phượng Lại Tà cũng sắp điếc vì tình cảm mãnh liệt của họ.

Trời ạ, đây là dạng thi đấu gì a.

Quan sát không ít cuộc tranh tài, Phượng Lại Tà mới hiểu được vì sao đài tỷ võ và nơi thi đấu của top 10 đều thay đổi. Vì chỉ cần một bên thi đấu cũng sẽ mang đến sóng xung kích mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Bởi vì đã tiến vào top 10 gần như là giai đoạn chạy nước rút. Cường thủ trong cường thủ, giờ khắc này họ phóng hết sức mạnh mà họ đã thu liễm lúc trước, ở trong bầu trời bao la bát ngát thẳng ra tay không lưu tình.

Nó thậm chí còn thấy tại năm góc của thính phòng có năm nam tử Huyết tộc mặc trường bào. Khi trận đấu trên đài tỷ võ bắt đầu thì bọn họ thiết lập một kết giới để ngừa xung kích từ năm trận đấu uy hiếp đến thính phòng.

Thế nhưng dù là như vậy, nó vẫn cảm nhận được chấn động kinh người này.

Phượng Lại Tà dựa theo lời nói của Phượng Lại chăm chú nhìn về phía hắn thì lại cảm thấy một trận phiền muộn. Nó rất muốn tỉ mỉ nhìn mỗi một động tác của daddy, thế nhưng….

Vậy nó cũng phải nhìn thấy mới được a. Trước mặt nó, Phượng Ca cùng Phượng Lại đang quyết đấu trên đài tỷ võ, ngay cả cái bóng của hai người nó cũng không nhìn thấy, nếu thấy cũng chỉ là hai ánh sáng như tên rời cung đang liều chết. Nó biết đó là bóng dáng của daddy cùng Phượng Ca, nhưng lại không thể thấy được động tác của bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được tia sáng đang chớp động, đâu có thấy được cái bóng của hai người.

Như vậy xem ra, bản thân nó ngay cả tư cách xem trận đấu cũng không có. Nhìn một hàng lại một hàng ở phía trước mình, mọi người đang nhìn đến tập trung tinh thần, nhiệt huyết dâng trào, cuối cùng nó cũng đã hiểu trong trận đấu của top 10 vì sao lại có yêu cầu cao với khản giả như vậy. Nếu như không có thực lực nhất định căn bản không thể thấy rõ quá trình thi đấu, giống như…… Nó.

Mặc dù như vậy, đôi mắt Phượng Lại Tà cũng không hề dời khỏi đài tỷ võ một giây nào. Bởi vì nó nhớ kỹ câu nói của daddy, daddy vì nó mà thi đấu, nó muốn nhìn toàn bộ, một phân cũng không thiếu.

Ngay khi Phượng Lại Tà đang tập trung tinh thần, bên tai lại vang lên tiếng hoan hô reo hò, ngay sau đó âm thanh của trọng tài vang lên.

“Đã xuất hiện! Tuyển thủ đầu tiên trong top 5 đã xuất hiện.”

Không thể nào!! Nhanh như vậy? Phượng Lại Tà cảm thấy rất kinh ngạc lại không nỡ dời tầm mắt, chỉ có thể vểnh tai lên nghe.

“Người đầu tiên có tư cách tiến vào top 5 chính là – Đại Hoàng tử Đông phương Ma tộc Minh Hoàng.”

Tiếng công bố kết quả cuối cùng của trọng tài vừa dứt, một trận tiếng hoan hô ngay sau đó vang tận trời xanh. Chẳng qua lúc này Phượng Lại Tà rất thông minh đã bịt kín hai tai của mình.

Bát quái là nhỏ, màng tai mới là lớn.

Người đầu tiên là Minh Hoàng, điều này khiến Phượng Lại Tà miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao cũng là người liên tục giành được quán quân, thực lực mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ. Nhưng nếu nó nhớ không nhầm, thì người đối chiến với Minh Hoàng là Già Duệ.

Huyết chủ phương Tây Huyết tộc, lại thảm bại trên tay Hoàng tử Ma tộc.

Phượng Lại Tà vẫn chưa kịp tiêu hóa nghi vấn trong lòng thì một trận hoan hô khác lại vang lên.

Lại có người đi ra sao?

“Vị thứ hai tiến vào top 5 cũng đã xuất hiện.”

Vị thứ hai? Chẳng lẽ là Đệ Nhị. Phượng Lại Tà không khỏi dựa theo thứ tự mà suy đoán, thế nhưng kết quả lại khiến nó rất giật mình.

“Vị thứ hai có được tư cách tiến vào top 5 chính là – Đông phương Ma tộc Tam hoàng tử Hỏa Đề.”

Cái gì!! Cư nhiên lại là tên kia!!

Phượng Lại Tà không khỏi kinh hãi.

Mà Hỏa Đề có được tư cách vào vòng trong cũng không cảm thấy quá mức vui sướng, trên mặt hắn trái lại có có hai chữ bực mình thật to.

Hắn trừng mắt nhìn Sí Viêm sau khi bại trận nhanh chóng rời khỏi võ đài, đôi mắt thiếu chút nữa bốc hỏa.

Hắn đang làm cái quỷ gì?

Hắn tiến vào vòng trong là điều nằm trong dự liệu của hắn. Hắn rất tự tin với thực lực của mình, thế nhưng hành động nhường bước của đối phương khiến hắn cảm thấy bất mãn. Điều này đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn. Điều hắn cần là một trận đấu đường đường chính chính, mà không phải đối phương cố ý nhường bước. Điều này khiến hắn thắng cũng thấy phiền muộn.

Thế nhưng điều làm hắn nổi giận chính là Sí Viêm lại mang theo mặt nạ thi đấu. Hắn còn nhớ lúc trước nghe thủ hạ báo cáo, trong vòng đấu loại Sí Viêm không hề đeo mặt nạ, mà bắt đầu từ trận đấu của top 20 hắn mới bắt đầu đeo.

Gương mặt thật cũng không nhìn thấy, thực sự là khiến một người tâm cao khí ngạo như Hỏa Đề cảm thấy áp lực.

Thế nhưng trên đài tỷ võ hắn cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ có thể tiếp nhận kết quả này, trở thành người thứ hai có tư cách tiến vào vòng trong.

Phượng Lại Tà không khỏi suy đoán, daddy sẽ là người thứ mấy có được tư cách tiến vào vòng trong.

Bỗng nhiên một trận gió lốc cường đại trên đài tỷ võ của Phượng Lại và Phượng Ca xuất hiện, làn khói trắng lan ra xung quanh thính phòng. Mái tóc dài của nó bị gió thổi bay lên, bên tai truyền đến tiếng than sợ hãi của mọi người.

Cuồng phong rút đi, gió bụi dần dần biến mất. Thân ảnh thon dài mơ hồ chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

Đôi tử mâu lạnh lẽo lẳng lặng nhìn chăm chú vào một nơi trong thính phòng, ánh mắt giao với đôi mắt hổ phách đang mở thật to.

Phượng Lại Tà cười thật tươi, giống như gió xuân tháng ba.

“Vị thứ ba tiến vào top 5 cũng đã xuất hiện.” Âm thanh trọng tài vang lên.

Phượng Lại Tà giống như không nghe thấy, cô bé ngồi trong mọi người mỉm cười nhìn người vì cô bé mà chiến. Dưới đôi tử mâu lạnh nhạt, là hứa hẹn cùng ôn nhu mà không ai biết.

“Vị thứ ba có được tư cách tiến vào top 5 chính là – Đông phương Huyết tộc bá tước Phượng Lại.”

Đôi mắt lạnh lùng ngàn năm âm thầm chuyển động vô hạn ôn nhu, nhưng tất cả cũng chỉ thuộc về một người.

Tiểu Tà của hắn.

Tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai đã không thể tiến vào lòng nó. Nó dường như đang đứng tại một không gian vắng lặng, trong mắt nó chỉ có bóng dáng cao lớn trên đài tỷ võ, bên tai dường như còn phảng phất thanh âm của hắn.

Nhẹ gọi…

Tiểu Tà…

Giờ khắc này, thế giới này chỉ có hai người bọn họ, thế giới chỉ thuộc về hai người, bất luận kẻ nào cũng không chen vào được.

Chật vật từ trên mặt đất đứng lên, Phượng Ca cười khổ lau đi vết máu bên môi. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính đối chiến cùng Phượng Lại, cũng là trận đấu đầu tiên hắn thật sự đối chiến, cũng là lần thất bại thảm thiết nhất của hắn.

Nhưng trong lòng hắn không có một chút oán hận. Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nam nhân chiến thắng kia, hắn giống như vị thần của Đông phương Huyết tộc.

Phượng Lại!!

Bại bởi hắn là điều nằm trong dự liệu. Điều mà hắn kỳ vọng có được, là được một lần chân chính đối chiến cùng cao thủ. Cho dù thua trận, vẫn để lại cho hắn lợi ích không nhỏ.

Hắn phải thừa nhận sự cường đại của Phượng Lại.

Sau đó, tuyển thủ thứ tư, thứ năm tiến vào vòng trong lần lượt xuất hiện. Cuối cùng top 5 cũng đã có.

Bọn họ là….

Minh Hoàng, Đệ Nhị, Phượng Lại, Hỏa Đề và Phượng Tê.

Trong top 5, người xuất hiện cuối cùng là Phượng Tê. Hắn cùng Phi Vũ là đội giằng co lâu nhất, cũng kịch liệt nhất. Vì vậy sau khi bốn người xuất hiện, tuyệt đại đa số khán giả đều hướng mắt về phía đài tỷ võ của họ, cùng đợi người cuối cùng xuất hiện.

Cuối cùng, Phi Vũ bại trận tại ba lần công kích cuối cùng của Phượng Tê. Trên cánh chim trắng noãn của hắn là vết máu đỏ đậm. Hắn vô lực chớp mắt, thất thần nhìn Phượng Lại đang đứng trên một võ đài, nhìn nam nhân vẫn đứng thẳng. Hắn đã mất đi tư cách cùng cơ hội đối chiến với hắn.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt không cam lòng yên lặng chảy xuống.

Khi mọi người hoan hô cho thắng lợi của Phượng Tê, thì Nhị hoàng tử ngồi trên thính phòng yên lặng nhìn chăm chú vào Phi Vũ không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất. Trong mắt hắn có giải thoát lại có bất đắc dĩ.

Đủ rồi, tất cả đều đủ rồi. Phi Vũ đã làm rất tốt, tất cả chỉ có thể trách cường giả năm nay nhiều lắm, so với năm vừa rồi còn nhiều hơn. Phi Vũ so với Tam đệ thì mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng hắn biết rõ, hiện tại Phi Vũ không phải đối thủ của người kia.

Thay vì để hắn bại trận trong trận đấu với Phượng Lại, không bằng sớm để hắn rời khỏi trận đấu này, hắn đã mang lại vinh quang cho bộ tộc Vũ Linh.

Vậy là đã đủ rồi.

Cuối cùng, top 5 tề tụ một chỗ. Người đứng đối diện với Phượng Lại Tà, người cuối cùng vừa kết thúc trận đấu. Năm người tiến vào trận đấu cuối cùng. Trên mặt mỗi người là biểu tình khác nhau.

Lạnh lùng, chờ đợi, áp lực, trầm tĩnh,….

Rất nhiều tâm tình khác nhau. Khán giả trong phòng lại càng thêm kích động so với năm người trên đài.

Đối với người lần đầu tiên tham gia thi đấu, tiến được vào vòng chiến cuối cùng là Hỏa Đề và Phượng Tê mà nói, mọi người lại càng thêm cổ vũ.

Nhưng tất cả những chuyện này đối với Phượng Lại Tà đều không quan trọng, bởi vì từ đầu đến cuối nó chỉ nhìn chăm chú vào một người.

Phượng Lại.

Người kia dùng đôi tử mâu ôn nhu nhìn nó, người kia vì nó mà chấp nhận hứa hẹn với Phượng Ngâm, người kia cùng nó định ra một đời khế ước.

Người…. mà nó yêu.
Bình Luận (0)
Comment