Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 146

Giống như một trận bạo phong càn quét tiến vào vương cung Huyết tộc, sắc mặt Phượng Lại âm trầm doạ người, hơi thở lạnh lẽo khiến cho binh lính canh cửa run lên, khiếp sợ lui về phía sau.

Hơi thở trên người Phượng Lại làm cho người khác có cảm giác bị áp bách hoàn toàn bất đồng với mọi ngày. Một ánh mắt cũng có thể làm cho trái tim mọi người vỡ ra, không ai dám vượt lên một bước, cẩn thận nhìn hắn đi tới căn phòng của Phượng Ngâm.

“Bá tước đại nhân?” Binh lính canh giữ thư phòng Phượng Ngâm kinh sợ nhìn gương mặt lạnh như băng của Phượng Lại, động cũng không dám động, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng đã hoàn toàn biến mất.

Trơ mắt nhìn Phượng Lại lạnh lùng đẩy cánh cửa ra, sau khi hắn đi vào thư phòng, binh lính cảm thấy chân đã mềm nhũn.

Phượng Ngâm ở trong phòng đang cúi đầu xử lý văn kiện trên bàn. Khi hắn nghe được thanh âm mở cửa thì khoé miệng gợi lên một độ cong mờ nhạt. Hắn không biến sắc tiếp tục làm việc của mình, giống như không biết có người tiến vào.

“Huyết chủ bệ hạ.” Đứng thẳng ở trước bàn làm việc, Phượng Lại cũng không thực hiện lễ nghi cúi chào như thường ngày đối với Phượng Ngâm, chỉ là lễ phép hô lên một tiếng. Nhưng thanh âm kia, lại đủ để cho máu người đông lại.

“A, là Phượng Lại bá tước ư.” Phượng Ngâm không nhanh không chậm buông bút ở trong tay ra, tươi cười nhìn gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Phượng Lại.

Xem ra tâm tình của người nào đó khá là không tốt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình lãnh khốc như vậy của Phượng Lại. Bất quá, đây cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là hắn đã trở về, không phải sao? Điều này cũng đã nói lên tất cả.

“Ngài trở về rất nhanh, ngày mai ta sẽ dẫn ngài đi gặp quân đội, dẫn dắt chiến sĩ Đông phương Huyết tộc cùng những binh sĩ tộc khác tụ tập. Vì Phượng Tê không thể tham gia lần này, ta để cho Phi Mặc làm trợ thủ đắc lực của ngài, ngài sẽ không có ý kiến gì chứ??” Phượng Ngâm cười cười mở miệng, khẩu khí giống như đang thương lượng nhưng lại làm cho người khác không thể cự tuyệt.

“Không.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn, trả lời ngắn gọn.

“Tốt. Phượng Lại bá tước vừa mới trở về, không bằng trở về Bá tước phủ nghỉ ngơi một chút?” Phượng Ngâm mỉm cười nhìn Phượng Lại, hắn cảm thấy tâm tình mình đặc biệt vui vẻ, giây phút hắn mong chờ đã lâu, cuối cùng đã đến.

Nhưng Phượng Lại cũng không đi ngay lập tức, ngược lại đầu ngón tay hắn hơi động, cửa thư phòng đột nhiên bị đóng lại.

Ngay khi Phượng Ngâm không kịp phản ứng, bàn tay to lớn đã bóp chặt cổ hắn ném hắn đến tủ sách phía sau lưng, từng quyển sách vừa dày vừa nặng mất trật tự rơi xuống.

Phượng Ngâm trừng mắt nhìn Phượng Lại bỗng nhiên nổi điên, cặp tử mâu kia giờ đã hiện lên ngân quang nhàn nhạt. Phượng Ngâm sẽ không ngốc đến nỗi phản kháng Phượng Lại, bởi hắn biết rõ sự chênh lệch giữa thuần huyết cùng “đứa con cấm kỵ”.

“Phượng Lại bá tước, đây là ý gì?” Không hổ là Đông phương Huyết tộc, Phượng Ngâm rất nhanh áp chế kinh ngạc trong lòng, tỉnh táo ung dung hỏi.

Phượng Lại híp lại ánh mắt, nhìn Phượng Ngâm.

“Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm hại Tiểu Tà, ta sẽ để cho ngươi so với chết còn khó hơn.” Bàn tay nắm cổ của hắn từ từ dùng sức, con ngươi băng lãnh của Phượng Lại mang theo ý tứ cảnh cáo.

Hắn biết rõ Phượng Ngâm có bao nhiêu hứng thú với Tiểu Tà, càng biết rõ khuôn mặt Tiểu Tà quá giống Liên Kiều có sức hút thế nào với hắn, nguyên nhân chính là như vậy. Hắn phải chặt đứt ý niệm trong đầu Phượng Ngâm. Trước khi rời đi, hắn phải diệt trừ toàn bộ nguy hiểm vì Tiểu Tà.

Đây cũng là điều duy nhất hắn có thể làm.

“Khụ khụ, ngài có ý gì, sao ta có thể làm hại Tiểu Tà.” Phượng Ngâm không chút chật vật, hắn cực kỳ tỉnh táo.

“Như vậy…” Trong mắt Phượng Lại hiện lên một cơn lốc khổng lồ, lòng bàn tay hắn ẩn chứa ánh sáng ma pháp màu tím chậm rãi tới gần trán của Phượng Ngâm.

“Nếu như ngươi làm việc gì có hại đến Tiểu Tà, nó sẽ thay thế ta trừng phạt ngươi!” Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Phượng Lại bắn ra, sau đó bàn tay đập mạnh xuống trán Phượng Ngâm. Phượng Ngâm hét thảm một tiếng, ngay sau đó Phượng Lại thả lỏng tay, lạnh lùng nhìn Phượng Ngâm đang ôm trán quỳ trên mặt đất run rẩy.

“Ngươi! Ngươi dám!” Phượng Ngâm ôm cái trán của mình đang chảy máu, trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phượng Lại. Hắn vẫn biết Phượng Lại rất mạnh, thế nhưng Phượng Lại chưa từng làm ra chuyện vô lễ với hắn, bởi vì hắn biết rõ chức trách và trách nhiệm mà Phượng Lại gánh vác là gì. Vì vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn tin tưởng Phượng Lại sẽ không trực tiếp cãi lại lời hắn, càng miễn bàn tới việc tổn thương hắn.(Vì chỗ này PN tức giận nên mình để là ngươi mà k phải là ngài nữa nhé)

Nhưng hiện tại, máu tươi đang từ trán hắn chảy ra, hắn rõ ràng cảm thấy được trán hắn bị hoả diễm thiêu đốt đau đớn.

Đó là dấu ấn khế ước đơn phương.

“Nhớ kỹ lời của ta, Phượng Ngâm bệ hạ, ta xin cáo lui.” Phượng Lại nghiêng người trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt có chút vặn vẹo của Phượng Ngâm, sau đó lập tức đứng lên, tiêu sái xoay người rời đi, để mình Phượng Ngâm tại thư phòng, mạnh mẽ vang dội rời đi giống như lúc đến.

“Khốn khiếp!” Phượng Ngâm vừa ôm trán vừa khẽ nguyền rủa. Giờ khắc này, sự ưu nhã cùng ung dung của hắn cũng đã biến thành bọt nước, toàn thân hắn hiện giờ chỉ có hận ý đối với Phượng Lại. Hắn cũng dám thương tổn tới mình, chẳng lẽ hắn không nhớ “đứa con cấm kỵ” không được phép tổn thương đến Huyết chủ sao!!

Phượng Lại đáng chết!!!!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Lại, hắn liền nảy sinh căm hận với sự tồn tại của vị bá tước vô địch này.

Chưa bao giờ hắn để hận ý của mình hiện rõ như lúc này. Phượng Ngâm nắm chặt nắm tay, dùng ma pháp từ từ chữa lành vết thương trên trán. Nhưng hắn biết rõ, cho dù miệng vết thương liền lại, khế ước cũng đã tồn tại.

Hắn thật không ngờ, đã đến bước cuối cùng rồi, Phượng Lại lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Phượng Lại Tà. Hắn nhất định phải có được cô bé.

Rời khỏi vương cung, Phượng Lại cũng không về thẳng phủ bá tước. Hắn mở ra cánh cửa thông tới nhân giới, trở lại căn phòng tại nhân giới của hắn.

Lúc này ở nhân giới chính là nửa đêm, đường phố một mảnh đen kịt, chỉ có đèn đường loé lên một chút ánh sáng yếu ớt.

Phượng Lại đi ở trên đường cái vắng vẻ, gõ cửa biệt thự của mình.

“Chủ nhân!” Tiểu K bất ngờ phát hiện Phượng Lại ở phía sau, hơn nữa lại chỉ có một mình, việc này làm nó cảm thấy kinh ngạc. Tiểu ác ma Tiểu Tà kia tại sao lại không quấn quýt lấy chủ nhân cùng nhau trở về.

“Tiểu K, giúp ta chuẩn bị một số thứ, ta muốn đi rừng rậm Mê Thất.” Phượng Lại ném áo khoác vào ghế sô pha đi tới căn phòng của mình.

“Rừng rậm Mê Thất?” Tiểu K khẽ kinh hãi, nơi đó không phải là nơi chủ nhân nhặt được Tiểu Tà sao? Đang tốt đẹp, sao chủ nhân lại muốn đi đến đó?

Nghi vấn cũng chỉ có thể để dưới đáy lòng, Tiểu K thành thành thật thật dựa theo sai bảo của Phượng Lại đi chuẩn bị.

Phượng Lại trở lại căn phòng của mình, nhìn hai tượng đồng bị mình phong ấn. Đầu ngón tay vung lên, phong ấn cởi bỏ.

Hai bóng dáng cao lớn lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

“Chủ nhân.” Ngân Diện Kim Diện quỳ gối song song trước mặt Phượng Lại. Không biết chuyện gì đã xảy ra mà chủ nhân lại cởi bỏ phong ấn cho bọn họ sớm như vậy.

“Các ngươi đi theo ta đến rừng rậm Mê Thất.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn hai người, suy nghĩ trong lòng chỉ có hắn mới biết.

“Vâng.”

Đi tới rừng rậm đen như mực, nghe tiếng kêu của quạ đen cùng dã thú, hai mắt Phượng Lại nhẽ nheo lại. Hắn không tự chủ nghĩ tới một buổi tối kia, lần đầu tiên Tiểu Tà gặp hắn, trên thân thể nhỏ nhắn chật vật là một đôi mắt to đang loé sáng.

Cô bé dưới bóng ma tử vong vẫn có thể cười rực rỡ đến như vậy.

Đồng thời tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu Tà trong nháy mắt tràn ngập trong đầu óc hắn. Tiếng khóc cùng tiếng van xin khẩn cầu giống như từng lưỡi dao sắc bén, không chút khách khí cắt xuống từng mảnh từng mảnh máu thịt ở trong lòng hắn.

Đau đớn, rõ ràng như vậy, rồi lại trở nên xa lạ.

Thấy sắc mặt Phượng Lại không được tốt, Ngân Diện cùng Kim Diện không khỏi dừng bước lại, nhìn Phượng Lại.

“Chủ nhân, cơ thể…”

“Không có việc gì.” Phượng Lại lạnh lùng trả lời, ép đau đớn trong lòng xuống, giữ vững tinh thần.

Thời gian của hắn đã không còn nhiều. Hắn muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này, làm tất cả vì Tiểu Tà.

Ba người bước đi rất nhanh về phía trước, mục tiêu liền xuất hiện trước mặt Phượng Lại. Nhìn trong sân cỏ dại mọc thành bụi, có chỗ cháy đen thành một mảnh, trong mắt Phượng Lại lại xuất hiện ấm áp khó gặp.

Tìm được rồi!!!

Khi Phượng Lại trở lại biệt thự lần thứ hai, Tiểu K đã ở trên nóc nhà lo lắng chờ đợi. Thế nhưng chỉ có mình Phượng Lại trở về, Kim Diện cùng Ngân Diện không thấy đâu.

“Chủ nhân.” Tiểu K từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn thần sắc Phượng Lại có chút tiều tuỵ. Có phải hay không nó nhìn lầm, hiện tại nó cảm thấy chủ nhân có vẻ mệt mỏi.

Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra!!!??

Phượng Lại đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Tiểu K: “Tiểu K, sau ngày “săn bắt Thiên Sứ”, ngươi có thể rời khỏi căn nhà này.”

“Cái gì? Chủ nhân đang nói đùa sao?” Nó rời khỏi? Nếu như nó rời khỏi căn nhà này, tất cả phòng ở sẽ đổ vỡ, nó dùng ma lực của mình dựng lên kết giới ở nơi này. Nếu như nó đi rồi, căn nhà này khác nào sẽ mất đi.

“Đến lúc đó sẽ có người đến đón ngươi.” Phượng Lại có chút mệt mỏi lấy tay chống cằm. Nên làm, hắn cũng đã làm tốt, nên có lẽ sẽ không thành vấn đề. Trong lòng tự hỏi bản thân như vậy, nhưng mà nghĩ đến hắn lại cảm thấy buồn cười.

Chỉ sợ hiện tại Tiểu Tà đã hận hắn rồi. Nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa cay đắng lần đầu tiên xuất hiện ở trên khoé miệng Phượng Lại. Nếu có người nhìn thấy nụ cười chua xót kia, nhất định sẽ không nhịn được vì hắn rơi lệ. Nhưng tất cả những thứ này, lại chỉ có chính hắn biết.
Bình Luận (0)
Comment