“Ngươi nói gì?” Phượng Tê bỏ dao nĩa đang dùng cơm xuống, khẽ cau mày nghe tin tức Phi Mặc đưa tới.
Quỳ gối trước mặt Phượng Tê, trên trán Phi Mặc toát ra một tầng mồ hôi
lạnh: “Khởi bẩm bệ hạ, mới vừa nhận được tin tức từ phủ Công Tước truyền đến. Trước đây không lâu, Hắc Công Tước bị người giết hại trên chợ.”
“Người nào to gan như vậy dám mưu hại Công Tước đại nhân trên phố!” Phượng Tê
lạnh lùng nheo mắt. Lúc trước Hắc Công Tước là quý tộc đầu tiên đứng về
phía hắn. Đối với các quý tộc đến xin hàng mà nói, hắn ta giống như một
liều thuốc an thần. Chỉ cần hắn ta tốt đẹp, những quý tộc khác cũng sẽ
không còn gì phải lo lắng. Thế nhưng, Hắc Công Tước đã chết, không những thế còn chết ở trên chợ. Chắc rằng khi những quý tộc khác biết được tin tức này, chỉ sợ bọn họ sẽ âm thầm cảm thấy nghi vấn cùng phòng bị đối
với tân vương.
“Việc này…” Phi Mặc có chút khó xử, ánh mắt hoảng hốt bất định không dám nhìn về phía Phượng Tê.
“Nói mau!” Phượng Tê cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Sách lược quyết
định vẫn đang thương thảo cùng hội trưởng lão, hắn cần có sự ủng hộ của
quý tộc. Vào thời khắc mấu chốt này không thể có một sai lầm
nào.
Phi Mặc nuốt nuốt nước miếng, một năm một mười nói: “Là Phượng Lại Tà tiểu thư.”
Giọng điệu cứng ngắc của Phi Mặc vừa thốt ra, Phượng Tê liền ngây dại.
Tiểu Tà? Là Tiểu Tà giết chết Công Tước?
Nếu như là quá khứ, hắn tuyệt đối không tin vào tin tức này. Thế nhưng xa
cách ba năm, cách nhìn của hắn về cô đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại,
Tiểu Tà xác thực khác xưa rất nhiều, làm ra chuyện như vậy không phải
không có khả năng.
Sửng sốt trong chốc lát, Phượng Tê khó có thể
tin cúi đầu, môi mím lại thật chặt. Hắn rất rõ sự nghiêm trọng của
chuyện này, thế nhưng hắn căn bản không thể động đến một ngón tay của
Phượng Lại Tà. Đừng nói là hắn, nếu có người nào dám động vào cô dù chỉ
một chút, hắn tuyệt không nói hai lời sẽ đưa kẻ đó vào địa ngục.
Nhưng…
“Cô bé có bị thương không?” Quan trọng hơn những thứ khác, điều mà hắn càng lo lắng chính là an nguy của cô.
Phi Mặc lắc đầu, khi hắn nhận được tin tức này cũng rất khiếp sợ, thế nhưng câu nói tiếp theo của thị vệ lại làm cho hắn khiếp sợ hơn.
“Bệ
hạ, theo như thị vệ báo cáo lại, Phượng Lại Tà tiểu thư chỉ dùng một tay đã có thể bóp đứt cổ của Công Tước, từ đầu đến khi kết thúc không đến
một phút đồng hồ.” Ngay cả máu cũng chưa chảy đã giải quyết được một
Công Tước thuần huyết. Nghĩ đến đây, Phi Mặc cảm thấy khó hiểu. Hắc Công Tước dù yếu như thế nào đi nữa, nhưng tốt xấu gì vẫn là thuần huyết,
sức mạnh nhất định vẫn có. Mặc dù xa xỉ phung phí lại lười biếng, nhưng
cũng sẽ không dễ dàng bị đánh ngã. Vậy mà Phượng Lại Tà chỉ dùng một tay trong nháy mắt đã có thể bóp đứt cổ hắn ta, hơn nữa, Hắc Công Tước ngay cả đánh trả cũng không có. Đây là một chuyện quả thực không thể tưởng
tượng nổi.
Trong mắt Phượng Tê không có kinh ngạc. Không ai có thể biết rõ về sức mạnh hiện tại của Phượng Lại Tà ngoại trừ hắn.
Hắn đã tự mình thể nghiệm sức mạnh hiện giờ của cô, nếu không hắn cũng sẽ
không đồng ý để cô tham gia “võ đạo đại hội” lần này. Cho dù biết được
sức mạnh của cô, chỉ dựa vào Hắc Công Tước tuyệt đối không đả thương
được cô dù chỉ một sợi tóc, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà lo lắng.
Trong lòng vì ý nghĩ của mình mà bất đắc dĩ cười khổ.
“Bệ hạ, thần tin rằng không lâu sau hội trưởng lão sẽ biết được tin tức
này, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho Tiểu Tà tiểu thư.” Phi Mặc lo
lắng nhìn Phượng Tê. Không biết Phượng Tê bệ hạ nghĩ như thế nào. Lúc
trước bệ hạ chẳng những lưu lại tất cả thành viên trong hội trưởng lão,
mà còn trao quyền lợi cho bọn họ. Bệ hạ vốn có thể mượn cơ hội này làm
suy yếu quyền lợi của hội trưởng lão, nhưng bệ hạ lại không làm vậy.Bệ
hạ vẫn công bằng chính trực, chưa từng bá quyền, chưa từng lấn áp chèn
ép. Mặc kệ người khác đối xử với Phượng Tê như thế nào thì trong mắt Phi Mặc, cô là một Huyết chủ tốt, so với Huyết chủ Phượng Ngâm thì đủ tư
cách hơn. Mặc dù lãnh khốc, nhưng từ trong xương tủy vẫn điềm đạm hơn so với bất kỳ kẻ nào.
“Tự ta có tính toán.” Phượng Tê khép hờ hai mắt, xoay người lại.
Hắn tuyệt đối không giao Tiểu Tà ra, cho dù trở mặt với hội trưởng lão, hắn cũng không hối tiếc. Mặc dù lúc trước hắn duy trì quan hệ tốt đẹp giữa
tân vương cùng hội trưởng lão, nhưng điều này tuyệt đối không đủ để hắn
giao Phượng Lại tà cho bọn họ.
“Ngươi thông báo với phủ Công
Tước, để bọn họ tự động bãi bỏ tố cáo chuyện này.” Phủ Công Tước hiện
tại chỉ có Công Tước phu nhân nên không khó để xử lý chuyện này. Bất cứ
chuyện gì cũng phải xuống tay từ nơi đơn giản nhất. Để bảo vệ an toàn
cho Phượng Lại Tà, hắn không tiếc bất cứ giá nào.
“Bệ hạ!” Nhận
ra Phượng Tê thật sự muốn chống lại hội trưởng lão, Phi Mặc lo lắng
không yên. Hành động như vậy của Phượng Tê không thể nghi ngờ là ngang
nhiên bảo vệ Phượng Lại Tà. Đối với đám trưởng lão công chính không gì
sánh được, không chút nhân tình mà nói, sai là sai, đúng là đúng, cho dù hiện tại Phượng Tê có được địa vị Huyết chủ cao quý, cũng sẽ không
thương lượng.
Trong khi hai người đang trao đổi, bỗng nhiên một
thanh âm dễ nghe rơi vào tai Phượng Tê.
“Bãi bỏ tố cáo cái gì vậy?” Phượng Tê khó có thể tin quay đầu nhìn về phía Phượng Lại Tà không biết đã tới vương
cung từ khi nào, cùng với bạch hổ bên người cô.
Thân ảnh mảnh
khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tỳ vết, nụ cười ngọt ngào hoà
tan băng tuyết khiến Phượng Tê đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại.
“Tiểu Tà? Sao em lại tới đây?” Phượng Tê thu lại sự kinh ngạc, mỉm cười nhìn cô.
“A! Thật xin lỗi, em muốn tới tìm chị nhưng thị vệ vương cung không cho em
vào, nên em tự động thủ.” Bướng bỉnh le lưỡi, Phượng Lại Tà tưởng rằng
Phượng Tê đang hỏi cô tại sao xông vào vương cung. Cô một chút cũng
không che giấu khoe ra công lao sự nghiệp to lớn của mình, ngay cả lời
nói xin lỗi cũng không chút thành ý.
“Cái gì?” Trong khoảng thời
gian ngắn Phượng Tê không kịp phản ứng với lời nói của cô. Nhưng rất
nhanh, ngoài phòng ăn truyền tới tiếng bước chân dồn dập, từng đám từng
đám thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm trường đao vọt tới trước cửa phòng ăn, biểu tình nghiêm túc như gặp đại địch.
“Thích khách lớn mật dám
tự tiện xông vào vương cung khiến bệ hạ sợ hãi, thuộc hạ đến chậm.”
Thanh âm hùng hậu hữu lực vang lên trong phòng ăn. Thị vệ dẫn đầu kéo
căng bộ mặt chữ quốc, nghiêm trang trừng mắt Phượng Lại Tà đứng trong
phòng ăn.
Phượng Tê sững sờ nhìn một màn trước mắt, lại quay đầu nhìn Phượng Lại Tà vô tội nhún nhún vai với hắn.
Khi cô vào đây, chuyện đầu tiên cô làm đó là thẳng thắn được khoan hồng, cái này không thể trách cô.
Phượng Tê cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng
của chính mình. Hắn hắng giọng một cái, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc nói
với thị vệ: “Dừng tay, cô bé là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước – Phượng Lại Tà tiểu thư. Từ sau các ngươi không được vô lễ với cô bé, không
được ngăn cản cô bé tự do ra vào vương cung.”
Đám thị vệ sửng sốt không dám tin nhìn Phượng Tê. Bọn họ có nghe nhầm hay không? Dưỡng nữ
của Phượng Lại Bá Tước? Chính là dưỡng nữ của vị Bá Tước thần bí Phượng
Lại, người trước đây có địa vị cực cao tại Đông phương Huyết tộc?!!
Đám thị vệ khó có thể tin nuốt nuốt nước miếng, nhìn từ trên xuống dưới cô
gái tóc bạc xinh đẹp kinh người trước mắt. Đặc biệt là cặp tử mâu của
cô, trừ Huyết chủ hiện tại của bọn họ, hình như cũng chỉ Bá Tước Phượng
Lại mới có.
Nhưng…
Bọn họ nhớ kỹ, dưỡng nữ của Phượng Lại
Bá Tước là một nhân loại bình thường. Mái tóc màu đen, đôi mắt to màu hổ phách. Bộ dáng cũng không mỹ lệ như cô gái trước mắt.
“Sao? Các
ngươi có gì không vừa lòng sao?” Lạnh lùng liếc mắt một cái, toàn bộ
nghi vấn đều bị cái liếc mắt lãnh khốc của Phượng Tê ép trở về trong cổ
họng từng người, mọi người gật đầu như giã tỏi.
Nói giỡn sao,
Huyết chủ bệ hạ tự mình lên tiếng, bọn họ còn dám nói nhiều nửa câu?
Chẳng lẽ sợ cái mạng của bản thân quá dài.
Thân phận của cô gái xinh đẹp kia cũng thực làm cho người khác kinh hãi.
Không nghĩ tới cô ấy lại chính là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước. Nhưng chẳng phải ba năm trước đây sau “ngày săn bắt Thiên Sứ” thì cô biến mất sao? Huyết chủ của bọn họ còn vì chuyện tìm kiếm bóng dáng cô mà xuất
động nhân mã, tại sao bỗng nhiên lại trở về?
Len lén đánh giá
thiếu nữ mỹ lệ đang đứng trong phòng ăn, mái tóc bạc nhẹ nhàng rơi xuống hai vai, tử mâu mỉm cười rất là đáng yêu.
Ai mà biết, ngay vừa
rồi khi cô muốn xông vào vương cung, một đám thị vệ bọn họ bị cô dễ dàng đánh cho hoa rơi nước chảy, ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Không chỉ mình cô ra tay một cách quỷ dị, ngay cả bạch hổ bên cạnh cô cũng
không chút khách khí, bắt được người nào liền cắn người đó, thân hình
lớn như vậy nhưng lại hết sức linh hoạt, làm hại bọn họ muốn bắt nó cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cắn từng người một.
Cho dù là quỷ hấp huyết thì hàm răng cũng không thể sắc bén hơn con cọp.
“Các ngươi có thể lui ra.” Phân phó đám thị vệ xong, Phượng Tê không nhịn
được sai bọn họ lui ra. Hắn cũng không muốn bị người khác phá vỡ thời
gian hắn ở chung với Phượng Lại Tà.
Mọi người nghe thấy lời nói
của Phượng Tê thì ngay lập tức biến mất trước cửa phòng ăn, ai có lá gan quấy rối Huyết chủ dùng bữa?
Mở to mắt nhìn một đám thị vệ cụp
đuôi chạy như điên rời đi, Phượng Lại Tà vô thức le lưỡi. Không nghĩ tới uy nghiêm của Phượng Tê lại mạnh mẽ như vậy, một câu nói có thể khiến
cho đám thị vệ khí thế hung hăng co chân chạy đi, giống như sau lưng có
chó dữ đuổi theo vậy.
“Tiểu Tà, em đến tìm chị có chuyện gì sao?” Phượng Tê chuyển hướng nói với Phượng Lại Tà, đáy mắt một mảnh dịu
dàng, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt lãnh khốc khi đối mặt với đám
thị vệ. Ngay cả giọng điệu cũng thân thiết ôn hoà, giống như hai người
khác nhau.
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, khoé miệng cong lên,
vừa cười vừa nói: “A, cái này, em muốn nói là, em chuẩn bị đi gặp hội
trưởng lão.”
Cái gì?! Lần này không riêng Phượng Tê, ngay cả Phi
Mặc đang ở một bên cũng bị lời nói của cô làm hoảng sợ. Mới vừa rồi hai
người còn đang lo lắng hội trưởng lão sẽ gây khó dễ cho cô, kết quả chỉ
trong chốc lát cô đã chạy đến nói muốn đi gặp hội trưởng lão.
“Đi gặp hội trưởng lão làm gì? Chịu chết sao?” Phượng Tê cảm thấy thực đau
đầu. Nhưng hắn lại che đi bất đắc dĩ trong lòng, làm như không có chuyện gì nhìn cô.
“Tiểu Tà, em có thể nói cho chị biết, em đi hội trưởng lão để làm gì?” Hắn hy vọng có thể nghe được lý do mà cô muốn đi.
“Em vừa mới giết Công Tước, bọn họ nhất định sẽ biết. Thay vì ngồi chờ
chết, không bằng đánh đòn phủ đầu.” Phượng Lại Tà nói một cách tuỳ ý,
lại triệt để khiến cho Phượng Tê và Phi Mặc hết chỗ nói.
Đây là
ngữ điệu kinh thế hãi tục gì. Cô cho rằng người mà cô giết là con chó
con mèo sao? Đây chính là Công Tước Đông phương Huyết tộc, một thuần
huyết quý tộc!! Cô đi gặp hội trưởng lão không thể nghi ngờ là dê đưa
vào miệng cọp, đâu còn mạng nhỏ để mà đi ra. Cô cho rằng đi qua bên đó
chỉ cần tuỳ tiện nói hai câu là có thể phủi mông bỏ đi sao?
Nghe hết lời của cô, ánh mắt Phượng Tê trầm xuống, hiển nhiên rất không đồng ý.
“Không được, em không thể đi, chị sẽ giải quyết chuyện này. Trong khoảng thời
gian này em chỉ cần chuẩn bị cho “võ đạo đại hội” là được rồi.” Hắn đã
không phải là Phượng Tê trong quá khứ, hắn có năng lực gánh vác tất cả
cho cô. Bất kỳ nguy hiểm nào, tuyệt đối sẽ không tồn tại bên người cô,
cho dù có, hắn cũng sẽ nhất nhất diệt trừ.
Phượng Lại Tà ngửa đầu nhìn Phượng Tê cao hơn mình rất nhiều, trên khuôn mặt tinh xảo có nụ
cười thản nhiên, đôi môi khẽ mở, cô nói như chém đinh chặt sắt: “Không
cần!!!”
Phượng Tê sửng sốt, nhìn Phượng Lại Tà lắc đầu. Cô nói: Không cần???!!
“Chuyện của em, tự em sẽ giải quyết.” Phượng Lại Tà dãn gân cốt một cái, không
đợi Phượng Tê mở miệng, tiếp tục nói: “Em chỉ tới nói cho chị một tiếng
không cần giúp em nghĩ biện pháp. Bản thân em có thể ứng phó được.” Cô
quá rõ tính tình Phượng Tê, sao có thể không biết hắn vì cô mà âm thầm
giải quyết tất cả. Cô cảm ơn hắn, đồng thời cũng cảm động vì tất cả
những gì hắn đã làm cho mình. Thế nhưng hiện tại, cô đã không phải là
một cô nhóc ba năm trước, cô có năng lực tự mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để cho người khác lại hy sinh vì mình, tuyệt đối không.
Đây là lời hứa mà ba năm trước đây cô đã tự nói vời mình, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận người nào lại hy sinh vì cô.
“Được rồi, những gì nên nói em đã nói xong. Chị tiếp tục dùng cơm đi, có thời gian em sẽ tới tìm chị.” Phượng Lại Tà nói xong liền xoay người rời đi.
“Tiểu Tà, chờ một chút, em không nên xúc động.” Thấy Phượng Lại Tà muốn chạy, Phượng Tê tiến lên một bước kéo cánh tay cô, dùng một tay kéo cô trở
về. Trên gương mặt khó giấu được vẻ lo lắng cùng khẩn trương.
Cho dù hiện tại cô đã mạnh hơn, nhưng hắn vẫn lo lắng. Hắn tuyệt không muốn có bất cứ chuyện gì làm cô bị thương. Chỉ cần có thể, hắn sẽ dùng tất
cả những gì mình có để bảo vệ cô, bất luận kẻ địch là ai.
Đây là quyết tâm của hắn từ ba năm trước!!!
Phượng Lại Tà nhìn hắn, nhìn gương mặt quen thuộc kia. Cô vươn tay ra, vỗ vỗ gò má căng cứng của hắn.
“Tin tưởng em!!!” Tin tưởng cô đã không còn là một cô nhóc chỉ biết trốn
dưới cánh chim của daddy tìm kiếm sự bảo vệ. Giờ đây cô đã đủ lông đủ
cánh, cô đã có thể một mình ngao du dưới bầu trời rộng lớn, cô cũng có
thể gánh vác tất cả.
Nở một nụ cười ngọt ngào, cô dễ dàng thoát
khỏi cánh tay Phượng Tê, gọi bạch hổ đang phát ngốc ở một bên rời khỏi
tầm mắt của Phượng Tê và Phi Mặc.
Ánh mắt Phượng Tê nhìn theo
bóng dáng cô ngày càng xa, lông mày nhăn lại thật chặt, tay gắt gao nắm
lại nhưng cũng không tiếp tục đuổi theo. Vừa rồi hắn thấy được trong mắt cô có kiên quyết, còn có…
Một tia bi thương kia, hắn hiểu được
đó là từ đâu mà có. Thế nhưng hắn lại không thể nói ra một câu ngăn
cản.
“Bệ hạ.” Phi Mặc nhìn Phượng Tê, cảm thấy lo lắng.
Ba năm qua, hắn vẫn ở bên người Phượng Tê, nhìn bệ hạ từng bước một đi lên con đường không thể quay đầu này, nhìn bệ hạ gánh chịu tất cả những
tiếng xấu, tất cả những tội lỗi. Nhưng hắn biết rõ, bệ hạ chỉ vì một tín niệm, giống như chính hắn, lúc trước hắn là người đầu tiên đứng ở bên
cạnh bệ hạ, cùng bệ hạ sánh vai chiến đấu, cùng bệ hạ dùng máu tươi kết
thúc thời đại thuộc về Phượng Ngâm.
Bọn họ, đều có tín niệm thuộc về mình, đều có tín ngưỡng mà mình muốn bảo vệ.