Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 155

“Con... con nói gì?” Đại trưởng lão hoảng sợ trừng mắt nhìn chiếc chìa khoá trong tay Phượng Lại Tà. Chiếc chìa khoá nho nhỏ kia đung đưa trước mắt hắn giống như tâm tình hắn lúc này. Từ lúc nhìn thấy chiếc chìa khóa kia, sự sợ hãi đã chiếm giữ toàn thân hắn.

Phượng Lại Tà khẽ híp mắt lại, nó nhếch khóe môi nở một nụ cười vô hại.

“Nếu như đại trưởng lão không có ý định giao đồ vật, như vậy con chỉ có thể huỷ chỗ này của hội trưởng lão, tự con sẽ đi tìm.”

Uy hiếp! Không sai, nó chính là đang uy hiếp. Vậy thì sao? Đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên ngọn lửa tà ác, nó rất chờ mong đại trưởng lão sẽ cự tuyệt. Nói vậy là nó có thể danh chính ngôn thuận huỷ đi cái hội trưởng lão xấu xí này.

Đáy mắt đại trưởng lão ngưng trọng, ánh mắt hắn tối tăm nhìn vẻ mặt như con thú vô hại của Phượng Lại Tà.

“Phượng Lại nói cho con biết?” Chuyện này chỉ có hắn cùng Phượng Lại biết. Hôm nay Phượng Lại Tà tự mình nhắc tới chuyện này với hắn, vậy chỉ có thể là Phượng Lại nói cho cô bé biết.

“Không sai.” Thành thật gật đầu, nó rất là thành thực nha.

Ánh mắt đại trưởng lão loé lên nhìn lướt qua những người khác đang cảm thấy mờ mịt. Hắn khẽ thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị đứng dậy, không hề có cảm giác bị uy hiếp.

“Con đi theo ta.” Nói xong, đại trưởng lão xoay người đi đến một cánh cửa cạnh phòng xét xử và phán quyết các bạn thân mến, các bạn đang đọc truyện tại lê quý, đôn.

Dễ dàng như vậy ư? Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, đáy mắt không khỏi có chút thất vọng. Nó còn chuẩn bị chờ đại trưởng lão phản kháng thì sẽ ra tay, người này, cư nhiên một cơ hội cũng không có.

Không có lý do để ra tay, Phượng Lại Tà chỉ có thể nhún nhún vai gọi Đại Bạch đang ở một bên đuổi theo bước chân đại trưởng lão. Một người một thú giống như tâm ý tương thông, khi đi băng qua phòng xét xử cả hai cùng rất “không cẩn thận” dùng hai chân và bốn móng vuốt giẫm lên những tên thị vệ bị Phượng Lại Tà đánh nằm trên mặt đất không dậy nổi kia.

Chỉ nghe từng đợt tiếng kêu rên truyền tới, các trưởng lão trong phòng phán xét giận mà không dám nói, ai có lá gan đi trêu chọc tiểu ác ma đã đủ lông đủ cánh này. Móng vuốt của tiểu ác ma đã mài sáng bóng sắc bén, móng vuốt đánh một cái cũng có thể khiến người khác thành thịt vụn. Không muốn sống thì cứ đi thử vận khí, chỉ cần một cái tát không chuẩn xác cũng đủ để ngươi xuống âm phủ báo danh.

Đại trưởng lão đi ở phía trước sao có thể không nghe được từng tiếng kêu rên truyền đến từ phía sau, tiếc rằng hắn lại không có cách nào mở miệng để nói, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.

Trong lòng không khỏi than thở, tiểu ác ma, đã trở về rồi!!!

Đi theo phía sau đại trưởng lão, nhìn đại trưởng lão đẩy ra cánh cửa lớn, ánh sáng yếu ớt để nó thấy rõ phía sau cửa là một hành lang thật dài, trong lòng cảm thấy tò mò. Sau khi bước vào bên trong, cánh cửa phía sau ầm ầm đóng lại, nó theo bản năng xoay người nhìn cánh cửa, nhẹ nhàng nhíu mày môt cái.

Ngàn vạn lần đừng nói cho nó biết là đại trưởng lão “chuẩn bị” tiết mục giải trí cho nó nha.

“Chuyện này, ta cũng không muốn để cho người thứ tư biết.” Đại trưởng lão dừng bước nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Phượng Lại Tà, sâu kín thở dài. Một tay phất lên, vẻ ngoài già nua dần dần mất đi, dung nhan trẻ tuổi một lần nữa xuất hiện trước mặt Phượng Lại Tà. Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ trước mắt đã có sự thay đổi rõ rệt.

“A, quả nhiên, con vẫn thích hình dáng này của ngài hơn.” Phượng Lại Tà cong khoé miệng nhìn đại trưởng lão khôi phục dung mạo chân thực, chân mày không khỏi giãn ra.

“Tiểu Tà, Phượng Lại nói cho con biết những gì về chiếc chìa khoá.” Khuôn mặt đại trưởng lão không có vẻ bình tĩnh, đáy mắt hắn vẫn nặng nề, khẩu khí nghiêm túc không vì vẻ ngoài thay đổi mà có biến hoá.

“Không có.” Phượng Lại Tà nhún nhún vai. Thấy đại trưởng lão lộ ra biểu tình kinh ngạc, nó bất đắc dĩ chớp chớp mắt to nghiêng đầu nhìn hắn.

“Daddy chỉ nói cho con đến lấy cái rương, còn lại không nói gì.” Nó cũng không cố ý giấu giếm cái gì, mà sự thực chính là như vậy. Trong thời gian ba năm nó ngủ mê man, ảo ảnh của daddy trong đầu đã từng nhắc tới cái rương, daddy muốn nó đi lấy lại cái rương đó. Thế nhưng nó chậm trễ ba năm, ba năm sau nó mới trở lại Đông phương Huyết tộc.

Nhưng, nó không tin daddy đã chết, lúc nào tới lấy cái rương đối với nó đều như nhau. Nó không chỉ muốn hoàn thành chuyện mà daddy đã dặn dò, nó càng muốn tới Thiên giới tự mình đi hỏi một câu, hỏi tất cả những chuyện đã xảy ra trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” ba năm trước đây các bạn đang đọc truyện chỉ được đăng tại lê, quý đôn, truyện được đăng tại các trang khác dưới mọi hình thức đều là ăn cắp.

Đáy mắt đại trưởng lão có chút hoài nghi, thế nhưng thấy đáy mắt Phượng Lại Tà thẳng thắn thành thật nên cũng không nói gì. Cô nhóc này tuy rằng nghịch ngợm làm cho người khác đau đầu, thế nhưng chưa bao giờ lấy chuyện quan trọng ra nói đùa.

Nghĩ điều này xác thực cũng phù hợp với tính cách Phượng Lại, hắn chỉ âm thầm an bài tất cả, cái gì cũng không nói rõ ràng, luôn luôn để cho người khác đi giữa sương mù dày đặc.

Nghĩ đến cái người cũng làm cho mình đau đầu không kém – Phượng Lại, đáy mắt đại trưởng lão không khỏi hiện lên bất đắc dĩ.

“Vậy con đi theo ta.” Đại trưởng lão vừa đi về phía trước, vừa hỏi Phượng Lại Tà đi ở phía sau: “Đôi mắt và tóc con là có chuyện gì xảy ra?" Nghi vấn này từ lúc cô nhóc xuất hiện đã quấy nhiễu hắn. Một nhân loại nho nhỏ, sao đột nhiên lại trở thành “đứa con cấm kỵ”.

Phượng Lại Tà khẽ híp mắt lại, không chút để ý nâng một lọn tóc lên, như có điều suy nghĩ.

“Giống như ngài đã thấy.” Hắn hi vọng bản thân nó sẽ cho hắn đáp án như thế nào?

“Con biết bây giờ con giống cái gì không?” Ngữ khí đại trưởng lão có tia bất đắc dĩ, lại có chút thăm dò.

“Ngài nói là “đứa con cấm kỵ” sao?” Khóe môi xinh đẹp của Phượng Lại Tà cong lên, hắn muốn biết cái gì?

“Con biết “đứa con cấm kỵ”?” Thanh âm đại trưởng lão có chút kinh ngạc.

Phượng Lại Tà không nhịn được trợn trắng mắt, hắn cho rằng nó là cái đồ ngu ngốc sao? Coi như trước đây nó không biết, nhưng sau sự tình phát sinh tại bản địa của nhân ngư vào ba năm trước, nó còn có thể không biết sao? Hắn cho rằng nó đột biến gien sao?

“Con đúng là “đứa con cấm kỵ”!!” Sờ sờ mũi, nó cảm thấy đại trưởng lão ngày càng chậm chạp.

Bước chân đại trưởng lão hơi ngừng lại, ngay sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước. Hắn mở miệng nói tiếp, nhưng lại có chút buồn phiền: “Ta vẫn cho rằng con là nhân loại, không ngờ con lại là Huyết tộc.”

Ngay khi đại trưởng lão vừa nói xong, Phượng Lại Tà bỗng nhiên dừng bước. Đại trưởng lão cảm giác Phượng Lại Tà ở phía sau không đi tiếp, hắn lập tức xoay người, nhìn Phượng Lại Tà đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn nói sai cái gì sao? Vì sao vẻ mặt của cô bé lại kinh ngạc như vậy.

“Chờ một chút, ngài nói con là Huyết tộc?” Thanh âm Phượng Lại Tà có chút run rẩy. nó vô thức che miệng mình lại, hắn đang nói giỡn sao?

“Con không biết?” Đại trưởng lão càng kinh ngạc hơn nó. Cô bé biết rõ về “đứa con cấm kỵ”, đồng thời cũng thừa nhận mình là “đứa con cấm kỵ”, kết quả lại không biết mình là Huyết tộc? Thật đúng là hài kịch.

“Đứa con cấm kỵ” và Huyết tộc có quan hệ gì?” Trong lòng Phượng Lại Tà mơ hồ cảm thấy bất an. Nó biết mình là “đứa con cấm kỵ”, thế nhưng nó không hiểu được cái này và Huyết tộc có quan hệ gì. Nó từng hỏi Tiểu K, Kim Diện và Ngân Diện “đứa con cấm kỵ” đến tột cùng là cái gì. Đáng tiếc, bọn họ đều lắc đầu không biết. Nhưng hiện giờ đại trưởng lão bỗng nói ra những lời này khiến nó cảm thấy có chút khủng hoảng và khẩn trương

Đó là linh hồn khủng hoảng, không vì bất kỳ lí do gì.

Đại trưởng lão nhìn đáy mắt chân thật, kinh ngạc và không hiểu của Phượng Lạ Tà thì chấn động mạnh. Bàn tay hắn sờ cằm suy tư.

Đây là có chuyện gì xảy ra? Phượng Lại Tà đến tột cùng là đang làm cái gì. Cô bé biết thân phận của mình, nhưng cũng không biết được toàn bộ? Điều này thật là mâu thuẫn.

“Con biết “đứa con cấm kỵ” là gì sao?” Sắc mặt đại trưởng lão có chút khó coi nhìn Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn sửng sốt trong chốc lát, ngay lập tức lắc đầu.

Không có ai, không người nào giải thích thân phận của nó. Thân phận xa lạ này với nó mà nói, vẫn rất thần bí.

Đại trưởng lão nhìn nó một lát sau đó thở dài: " “Đứa con cấm kỵ” là người bị Thượng Đế nguyền rủa, từ lúc sinh ra đã mang trên lưng số phận bị nguyền rủa."

Phượng Lại Tà chớp chớp hai mắt, khẽ cắn cắn môi.

Bị nguyền rủa? Nó sao?

“Con biết vì sao ta nói con là Huyết tộc không?” Đáy mắt đại trưởng lão hiện lên một tia ảm đạm, tâm tình suy sụp.

“Không biết!!”

“Bởi vì…” Đại trưởng lão nhìn Phượng Lại Tà, đáy mắt ảm đạm từ từ bị đồng tình cùng thương xót thay thế.

“Đứa con cấm kỵ”…là nghiệp chướng do anh em song sinh hoặc chị em kết hợp sinh ra, đồng loại đồng huyết đồng nguyên. Thân phận dơ bẩn của họ không được Thượng Đế chấp nhận, bọn họ có sức mạnh cường đại tuyệt đối, sự sống của họ gắn liền với đế đô. Nhưng sự tồn tại của họ cũng là minh chứng cho tội nghiệt của cha mẹ họ…cận hôn.

Toàn bộ trong Ma giới, chỉ Huyết tộc mới có những đứa con song sinh, do nghiệt tình của họ mới tạo ra “đứa con cấm kỵ”. (đến đây thì mn đã hiểu vì sao mình để "đứa con cấm kỵ" mà k để "người cấm kỵ" như ss Ju chưa ạ )

Ngay khi sắp nói ra tất cả, những câu chữ kia như bị nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn đôi mắt to ngập nước kia, hắn thậm chí cảm thấy cứ để cô bé không biết những chuyện này cũng được. Thay vì để cô bé biết được tất cả những chuyện ô uế này, không bằng để cô bé cứ tiếp tục giữ lấy vui vẻ trong lòng lê quý đôn.

“Bởi vì… con không phải là dưỡng nữ của Phượng Lại sao? Hắn là Huyết tộc, tất nhiên con cũng là Huyết tộc, không phải sao?” Đại trưởng lão cuối cùng cũng không nói ra tất cả mọi chuyện. Nếu Phượng Lại không nói cho cô bé biết ý nghĩa thật sự của “đứa con cấm kỵ”, như vậy hắn cần gì phải làm trái với ý nguyện của Phượng Lại. Cô nhóc này tuy rằng làm người khác tức giận đến nghiến răng, nhưng mặt khác cũng là một đứa bé đáng yêu.

Hắn không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc này!!!

Phượng Lại Tà không nhịn được trợn trắng mắt, nó nhắm mắt lại cắn chặt răng, cố nén kích động muốn đánh hắn.

“Con xin ngài, ngài cũng không cần hài hước như vậy!!” Đây là cái logic gì, nó chỉ là một dưỡng nữ, cũng không phải thân sinh. Vì cái gì daddy là người tộc này, nó cũng sẽ là người ở tộc này, thật là buồn cười quá đi mất!! Nó không nhịn được lại khinh bỉ đại trưởng lão có lối suy nghĩ ngớ ngẩn như này.

“Ha ha, đùa con mà thôi. Đi thôi, ta mang con đi lấy cái rương.” Đại trưởng lão thu lại áp lực nơi đáy mắt, thay một nụ cười vui vẻ. Ngay khi xoay người, đáy mắt hắn lại nổi lên tối tăm phiền muộn. Cái gì cũng không biết, mới là tốt nhất.

Mặc kệ vì sao cô bé lại trở thành “đứa con cấm kỵ”, nếu cô bé không biết tất cả những chuyện phía sau, như vậy cũng có nghĩa cô bé không có khả năng tự mình biết được sự thật về "đứa con cấm kỵ". Mặc dù cô bé đi hỏi, cũng không thể có được đáp án. Thay vì để cho một người không có đáp án đi vạch trần tầng sa mỏng này, không bằng để tầng sa mỏng này tiếp tục tồn tại.

Bĩu môi không nói gì bước theo đại trưởng lão cổ quái đang đi phía trước, nhưng trong lòng Phượng Lại Tà đã tồn tại nghi vấn. Nếu daddy là “đứa con cấm kỵ”, vì sao daddy cũng là Huyết tộc? Chẳng lẽ “đứa con cấm kỵ” không phải là một chủng tộc ư?

Với kiến thức ít ỏi về “đứa con cấm kỵ”, nó không thể hiểu rõ được thân phận của mình nên chỉ có thể tiếp tục giữ nghi vấn này trong lòng, nhưng…

Đợi đến khi nó tìm được daddy, chắc chắn daddy sẽ giúp nó giải quyết vấn đề này.

Chính là như vậy!!!

Tại nơi Thiên giới xa xôi, nó tin rằng daddy sẽ không tùy tiện biến mất. Nó nhất định sẽ tìm được daddy, đồng thời đưa daddy trở về, quay về bên cạnh nó.

Bước theo phía sau đại trưởng lão, rất nhanh bọn họ đi tới trước một tấm thạch bích. Đây là một tấm thạch bích bị lấp kín bởi những hình vẽ kỳ dị, hình vẽ kỳ dị này khiến nó cảm thấy tò mò, nhìn hồi lâu vẫn không rõ phía trên vẽ gì.

“Đại trưởng lão, không phải ngài nói sẽ đưa cái rương cho con sao?” Nhìn trái nhìn phải, bức tường này chính là ngõ cụt, không có căn phòng nào, không có chỗ rẽ, chỉ có duy nhất một tấm thạch bích bị lấp kín bởi những hình vẽ kỳ dị. Hắn làm cách nào để lấy cái rương cho nó? Ma thuật?

“Con không cần vội, ta đã nói thì sẽ thực hiện.” Đại trưởng lão vừa cười vừa nói. Hắn đi tới trước thạch bích, hai tay khép kín, hai mắt nhắm lại, trong miệng phát ra chú văn tối nghĩa khó hiểu.

Phượng Lại Tà đứng phía sau cùng Đại Bạch đang ở một bên nhìn nhau. Ngay lập tức một cảnh tượng thần kỳ hiện lên trước mắt nó. Từ giữa tấm thạch bích nứt ra một khe hở, ngay sau đó tấm thạch bích mở dần ra hai bên, khe hở ở giữa càng lúc càng lớn. Cho đến khi tấm thạch bích mở ra hoàn toàn đại trưởng lão mới nhìn thoáng qua Phượng Lại Tà nói: “Theo ta vào.”

Trong lòng lầm bầm một tiếng, Phượng Lại Tà đi theo đại trưởng lão. Thật là một quá trình phiền phức, sau một cánh cửa lại là một tấm thạch bích, không biết còn có cơ quan thần kỳ nào hay không.

Nhưng thật đáng tiếc, sau khi đi vào phía sau vách đá thì kỳ vọng của Phượng Lại Tà bị sụp đổ. Trong căn phòng ẩn giấu phía sau thạch bích chỉ có hai bàn đá. Trên bàn đá cũ kỹ cổ xưa có một cái rương không lớn không nhỏ an tĩnh đặt ở đó, cái rương bằng gỗ đã bị bao phủ bởi một lớp bụi. Bởi vậy có thể thấy được, đã lâu không ai chạm vào cái rương này.

Tiến lên một bước, Phượng Lại Tà nắm thật chặt chiếc chìa khoá trong tay, híp lại nửa con mắt nhìn cái rương thoạt nhìn hết sức bình thường kia.

Đây là chiếc rương mà daddy trong ảo ảnh đã dặn dò nó lấy lại, một cái rương cất giấu vô hạn thần bí.

Nhưng….

Ngay khi đầu ngón tay chạm đến cái rương, cái rương biến mất trước mặt nó. Phượng Lại Tà khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, đã có chuyện gì xảy ra?

Cái rương biến mất?
Bình Luận (0)
Comment